User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 100
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’
Lời Khuyên Hiền Triết: 1
- Han Kain
Khoảng 4 giờ chiều, trong khi mỗi người trong nhóm đều đang lang thang quanh Hải Thần Đảo và nghỉ ngơi một lát, thì một âm thanh xa lạ vang lên.
- Gầaaammmmmmmmmm!
Đó là một tiếng thét khủng khiếp từ nơi xa xăm, nghe như thể vọng về từ đáy của địa ngục.
Toi giật mình và nhìn khắp xung quanh, chỉ để nhận ra có mỗi mình tôi là bị sốc.
Những cư dân trên đảo có thoáng ngạc nhiên khi âm thanh đó lần đầu tiên vọng tới, nhưng họ nhanh chóng tiếp tục công việc như thể chẳng có gì kì lạ.
Đây là một chuyện thường gặp đối với cư dân trên đảo sao?
Ngay khi âm thanh dừng lại, tôi lại gần hướng dẫn viên được Serenade cử tới, và hỏi.
“Âm thanh đó là gì vậy?”
“Chắc anh đang nói tới âm thanh than khóc của Kadaru’dah khi gặp phải ác mộng, phải không?”
“Ác mộng của Kadaru’dah?”
Tôi nhận ra cái tên “Kadaru’dah” này.
Những kẻ ngoại tộc như chúng tôi, gọi nó bằng đủ kiểu danh hiệu – Hải Thần, Vị Thần Biển Cả, Cổ Nhân Biển Sâu – nhưng đây có thể coi là chân danh của vị thần mà ngư tộc tôn sùng.
“Đương nhiên, gọi đó là ác mộng cũng chỉ là phép ví von. Không ai biết tại sao chuyện này xảy ra nữa. Đó chỉ là một chuyện vẫn cứ tiếp diễn hàng trăm năm rồi, nên chúng tôi đã chấp nhận rằng đó là một hiện tượng tự nhiên. Ai biết được, có khi các vị thần cũng gặp ác mộng y như chúng ta.”
“Nó có ý nghĩa cụ thể nào không?”
“Chà, thực ra là có đó. Mỗi khi âm thanh đó vang vọng, thì trong hai hay ba ngày tới, mọi liên lạc với thế giới bên ngoài sẽ bị cắt.”
“Liên lạc với thế giới bên ngoài bị cắt?”
Tôi cảnh giác kiểm tra smartphone ngay lập tức, và mọi chuyện đã sáng tỏ.
Tín hiệu đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Không internet, không sóng di động – không có gì hoạt động cả.
Hướng dẫn viên, thấy vẻ bối rối của tôi thì trông hoàn toàn bất ngờ.
“Anh không biết sao ạ? Đó là một hiện tượng phổ biến tới nỗi kể cả người dân đất liền cũng biết đó.”
Tới lúc đó thì tôi nhận ra một khoảng trống chí mạng trong mạng lưới thông tin chúng tôi sở hữu.
Chúng tôi cứ nghĩ hàng trăm trang tài liệu từ Tập đoàn Cheongseong và Cục Quản Trị là tất cả những gì chúng tôi cần.
Thế nhưng, chẳng có gì nói đến hiện tượng kì quái này.
Đó là bởi vì, đối với người dân thuộc thế giới này, nó đã là chuyện đương nhiên – một sự thật hiển nhiên tới nỗi không ai nghĩ cần phải ghi lại cả.
Chuyện này chỉ là “đương nhiên” đối với người dân thế giới này, nhưng không phải là với chúng tôi.
Khi hướng dẫn viên ném cho tôi một ánh nhìn như thể đang hỏi, “Sao anh không biết chuyện này được?”, thì tôi bịa ra một cái cớ, nói rằng:
“Tôi đã ở nước ngoài một thời gian rất dài.”
“À này, khi nãy anh nói ‘Có khi các vị thần cũng gặp ác mộng như chúng ta’ nghĩa là sao? Ngư tộc có khuynh hướng gặp phải nhiều ác mộng sao?”
Hướng dẫn viên không trả lời.
Tôi trở về nơi ở của nhóm.
***
Các đồng đội của tôi đã nắm được tình hình.
Ngay khi tôi trở về, Songee kéo tay tôi và dẫn tôi đi đâu đó.
“Chị và em tìm ra được vài thứ khi tìm kiếm quanh văn phòng chính phủ. Oppa, anh nên tự mình xem đi.”
Nơi em ấy dẫn tôi tới là tầng một của văn phòng chính phủ - một khu vực trưng bày những bức ảnh kỉ niệm thành tựu của Serenade.
Songee chỉ vào một bức ảnh treo trên tường.
“Đây là cái anh nên nhìn à?”
“Nhìn kĩ đi ạ.”
“Hmm, có vẻ Thống Đốc cũng đã làm được nhiều việc đấy chứ. Tái thiết lại hệ thống nước của hòn đảo, rồi xây tòa nhà này – ”
“Oppa, không phải chuyện đó! Nhìn đây này.”
Khi tôi nheo mắt và tập trung vào phần Songee đang trỏ vào, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong góc bức ảnh cỡ lớn.
“Elena.”
“Vâng, là chị Elena ạ! Và nói anh biết nhé, bọn em không nhìn thấy chị ấy trong bất cứ bức ảnh nào khác. Anh nghĩ chuyện đó là sao?”
“Elena chắc hẳn phải là một trong những Con Gái Của Hải Thần đã bị trừ khử.”
“Chính xác là điều chị nghĩ luôn đó ạ! Hẳn phải là vậy rồi.”
“Hai người kia, đừng có nói chuyện như vậy khơi khơi ở đây chứ. Đi theo em nào.”
Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy Ahri.
May là không có ai khác ở quanh, nhưng đây vẫn là văn phòng chính phủ của Hải Thần Đảo.
Nó không phải một nơi chúng tôi có thể thoải mái trò chuyện được.
Chúng tôi trở về chiếc limousine được Cục Quản Trị phân phát, nơi mà các đồng đội đã tụ họp sẵn.
Ngay khi tôi trở về, Ông nắm vai tôi.
“Cháu đây rồi. Mọi người vừa mới đang bàn cách để đánh thức Elena đấy.”
Sau trải nghiệm với Phòng 201 của chúng tôi, thì chúng tôi đều nhận ra rằng đánh thức đồng đội bị phong ấn chính là cách nhanh nhất phá giải một căn phòng.
“Nhưng nếu mình muốn đánh thức cô ấy thì trước tiên phải biết cô ấy ở đâu đã chứ ạ. Có ai có ý kiến gì không?”
“Đó là vấn đề. Ta cũng đã nghĩ tới chuyện sử dụng ‘La Bàn’ rồi.”
“La Bàn” là năng lực Ahri nhận được sau khi cường hóa phước lành.
Nhưng tôi nhớ thì La Bàn chỉ được dùng để định vị đồ vật, không phải con người.
“La Bàn cũng tìm được con người sao?”
“Không thể. Nếu mà làm được thì em đã thử tìm anh trong Phòng 201 rồi. La Bàn chỉ có thể tìm được đồ vật mà em biết hình dạng lẫn đặc tính. Nó không thể tìm ra con người.”
“Thế chúng ta thử truy tìm đồ đạc của Elena thì sao?”
“Em thật ra cũng thử rồi, nhưng nó không đơn giản vậy. Nếu anh nghĩ về hồi em mới nhận được La Bàn, thì họ có nói ‘siêu năng lực’ có thể hủy đi khả năng truy tìm của nó.”
Có vẻ hệ thống đặc biệt trên tầng 2, “Phong Ấn”, cũng sẽ ngăn cản La Bàn tìm ra đồ đạc thuộc sở hữu của một người chơi.
“Vậy là hết cách rồi nhỉ?”
“Em cũng nghĩ vậy, và chuẩn bị bỏ cuộc tới nơi. Nhưng sau khi thấy bức ảnh đó, thì em có một ý tưởng. Em đã thử và nhận ra gì đó.”
Nếu em ấy “nhận ra gì đó”, nghĩa là La Bàn đã thành công truy tìm được một vật rồi.
Nhưng mà em ấy vừa nói đồ đạc thuộc sở hữu của người bị phong ấn không thể bị tìm ra cơ mà?
“Người bị Khách Sạn phong ấn là Elena. Đó là lí do mọi đồ vật liên quan tới người chơi Elena cũng bị phong ấn chi phối, nên La Bàn không thể truy tìm được. Thế nếu đó không phải là đồ vật của người chơi Elena, mà là đồ vật của Con Gái Hải Thần Elena trong thế giới giả tưởng này thì sao? Cô ấy không phải người bị Khách Sạn phong ấn mà.”
Tôi cuối cùng cũng hiểu. Chúng tôi không thể truy tìm đồ vật của người chơi Elena, nhưng có thể truy tìm đồ vật của “Con Gái Hải Thần” Elena.
“Đó là lí do giờ em đã rõ một chuyện – Elena đang ở tầng hầm của văn phòng chính phủ.”
Chị lên tiếng.
“Chính xác hơn đi. Elena không phải là người ở dưới tầng hầm. Phải là ‘quần áo được Con Gái Hải Thần mặc’, như ở trong bức ảnh, mới là thứ đang ở dưới tầng hầm văn phòng chính phủ.”
“Nghĩa là chẳng thể đảm bảo bản thân Elena ở dưới đó à?”
Tạm thời, chúng tôi quyết định làm theo La Bàn và truy tìm bộ quần áo.
Chúng tôi ra khỏi chiếc limousine và đi theo Ahri. Em ấy chau mày tập trung, và đi theo chỉ dẫn của La Bàn.
Tôi không thể không tự hỏi, liệu có thể có một món đồ tốt hơn để truy vết không.
Đi theo vị trí của bộ quần áo có thể sẽ dẫn chúng tôi tới đâu đó, nhưng tôi có cảm giác rằng chỉ truy vết bộ đồ sẽ là chưa đủ để dẫn chúng tôi tới địa điểm chính xác của Elena.
“Liệu tôi tự mình xử lí công việc riêng một lúc có ổn không?”
“Bác sĩ à?”
“Tôi muốn tiếp tục quan sát ngư tộc mà khi nãy có đề cập tới. Tôi tin rằng nó sẽ đưa ra thông tin trọng yếu cần thiết để phá giải căn phòng này. Tất nhiên, nếu bất kì ai phản đối – ”
“Bác sĩ Sanghyun, anh không cần mọi người cho phép nữa. Nếu anh tự tin vào quyết định của mình thì cứ làm theo đi. Không ai ở đây biết ‘đáp án chính xác’ nữa mà.”
“Cảm ơn mọi người.”
“Mang Bộ Đồ Bảo Hộ theo luôn đi. Ai sẽ là người mặc nó.”
“Eunsol, vì em dẫn đường nên em sẽ mặc.”
***
- Park Seungyub
Trong khi lảo đảo giữ thăng bằng trên đầu con sâu biển khổng lồ, tôi lại gần cô gái bí ẩn kia.
Và khi tôi làm vậy thì cô ta hét lên một tiếng chói tai.
“Kyaaaaaaah! Tránh xa ta ra!”
Tôi chẳng buồn đáp lời.
“Xin! Xin ngươi đừng lại gần ta! Ta không phải người xấu ~ !”
Quả là một mớ xàm loz. Cô ta nghĩ mình chậm hiểu hay gì?
Cô ta rõ ràng đang đứng trên đầu một con quái vật ăn thịt người. Vậy mà còn muốn mình tin rằng cô ta không điều khiển nó?
Mỗi bước chân tôi lại gần thì cô ta lại bước lùi lại một bước.
Nhưng con sâu biển này có to cỡ nào thì đầu nó cũng chỉ có nhiêu đó diện tích.
Cuối cùng, cô ta hết chỗ để lùi lại -
“Kyaaah!!!!!”
... và rớt khỏi đầu của con sâu.
Thật tình, cô ta bị ngu sao?
- Ào!
Cùng lúc đó, con sâu biển khổng lồ bắt đầu co giật dữ dội.
Tôi không thể giữ thăng bằng quá 3 giây trước khi bản thân cũng trượt đi.
Ah, chết tiệt! Thứ này cao bao nhiêu vậy?
Chúng tôi đang ở trên đỉnh đầu một con sâu biển, nó còn đang “nhìn xuống” sân thượng của nhà ga đó!
Cú rơi này cao bao nhiêu đây? Mình thật sự sẽ chết như thế này sao???
...
Một cảm giác mềm, ấm đỡ tôi từ phía dưới.
Đó là khi tôi nhận ra – phép phòng hộ siêu cấp vũ trụ của “Vận May Nghịch Thiên” vẫn còn trong tôi.
“Ai...? Chờ đã, Perro à?”
Người đã đỡ được tôi ở phía dưới không ai khác chính là Perro, nó đã biến thành dạng quái đản!
Tôi đã từng nghe kể rằng tuy Perro không thể bay trong dạng quái đản, nó lại là một tay bơi lội xuất sắc.
Nên tôi đoán cũng không phải ngạc nhiên lắm rằng nó có thể bơi thoải mái trong cơn sóng thần đang tàn phá Busan này, rồi bắt lấy tôi.
Nhưng có một chuyện mà tôi vẫn không thể hiểu!
Sao nó biết được mình đang ở đây?!
Mình chắc chắn nó đi với chị Songee tới Hải Thần Đảo rồi mà!
...
Thôi thì, chuyện gì xảy ra với cô gái lúc nãy rớt xuống rồi nhỉ?
Cô ta chết rồi sao?
- ÀO!
Một đợt sóng khổng lồ trào tới chỗ chúng tôi.
Cổ của Perro giật lại, và tôi suýt thì bị văng đi, nên tôi cuống cuồng bám lấy cổ nó.
- Quaaááccc!
“Whoa! Tiếng kêu vừa rồi giống hệt một con vịt! Perro, bám trụ nhé! Tao sắp rơi rồi!”
May là, dù cho Perro có kêu một tiếng khó chịu, nhưng nó vẫn không để tôi rơi xuống.
Và rồi, thứ gì đó nắm lấy chân tôi.
“C-cái quái gì?!”
“Là ta đây.”
Giọng nói của một cô gái, như thể cô ta biết tôi.
Cô gái mới rớt từ đỉnh đầu con sâu biển khi nãy đột nhiên xuất hiện từ dưới mặt nước.
“Cô... cô chưa chết sao?”
Cô gái đó đáp lại như thể tôi mới là người vô lí ở đây.
“Thôi nào, tổ tiên ta là loài cá đó! Chết đuối thì sẽ xấu hổ cỡ nào cơ chứ. Đằng nào thì, quan trọng hơn là – ngươi!”
“Hả? Sao?!”
“Ngươi là cao thủ từ Cục Quản Trị đúng không? Ta có thấy bộ pháp phi phàm mà ngươi thể hiện lúc nãy. Không đời nào mà ngươi có thể nắm vững những kĩ thuật cao cấp như vậy chỉ ở độ tuổi này. Có lẽ nào.. Cải Lão Hoàn Đồng? Ta tưởng nó còn là chuyện viển vông!”
“Đừng có vẽ ra mấy ý tưởng linh tinh.”
“Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi. Nhưng nhờ ngươi mà rất nhiều người sẽ có thể bỏ mạng đó?”
“Cô đang nói cái quái gì vậy hả?”
“Ta đang định cứu người cùng Kongi mà! Ngươi tưởng bọn ta là ác nhân vì bề ngoài của Kongi sao? Nhìn này!”
Đi theo ngón tay trỏ ra của cô ta, tôi quay lại và nhìn. Ở đó, trên cổ của con sâu biển – vì lí do nào đó mà cô ta gọi là “Kongi” – là một container thép khổng lồ tôi chưa chú ý tới. Bên trong đó có chứa người.
Họ thực sự đang giải cứu người dân sao?
“Này nhé! Ai đời lại nhìn con quái vật đó và nghĩ, ‘Ừ nhỉ, nó ở đây là để cứu người’? Ít nhất thì buộc cái ruy băng cho nó hay gì đi chứ!”
“Một cái ruy băng à? Hmmm, không phải là một ý tồi – chờ đã, không! Đây không phải vấn đề lúc này! Ngươi cần tìm cây sáo của ta! Không có nó thì ta không thể kiểm soát Kongi!”
Ah, mình hiểu rồi.
Cuối cùng mình cũng nắm được tình hình.
Cô gái này đang điều khiển con quái vật đó để cứu người. Nhưng khi tôi đột nhiên xuất hiện trên đầu nó, cô ta hoảng loạn, chạy mất, và rồi đánh mất cây sáo điều khiển con quái vật.
“Được rồi, thế cây sáo đó đâu rồi?”
Cô gái chỉ tay. Tôi dõi theo và thấy một chiếc ô tô bị đánh trôi, giờ đang đung đưa một cách đầy nguy hiểm trên rìa một tòa nhà.
“Thấy không?”
Thấy cái gì cơ chứ?
“Nếu nhà ngươi mà tinh thông Nhãn Pháp thì ngươi đã nhìn thấy cây sáo kẹt gần bánh xe rồi. Nó bị cuốn trôi đi nhưng may mắn là mắc lại ở đó. Làm ơn mang nó lại cho ta nhé?”
???
“Tôi? Chỗ đó? Làm thế quái nào? Có nhiều vật cản lắm đó. Kể cả Perro cũng chưa chắc vượt qua tất cả được.”
Với vẻ bình thản, cô gái trả lời.
“Perro… ngươi đang nói tới thần điểu mà ngươi đang cưỡi, phải không? Ta không hiểu tại sao ngươi còn chần chừ gì nữa. Cứ dùng Đằng Thủy Thuật mà đi qua thôi. Ngươi còn định che giấu than phận thực sự tới nước này sao?”
Tôi cạn lời. Đầu óc tôi mụ mị cả đi.
Mình phải trả lời thế nào cơ chứ?
Tôi mãi mới mở được mồm để hỏi một câu vẫn còn dai dẳng trong đầu từ nãy.
“Cô là ai hả?”
Cô gái, ướt sũng từ đầu tới chân, nở một nụ cười toe toét.
“Tên ta là Liringanaur, nhưng có người gọi ta là con gái thứ ba của Hải Thần.”
