Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1286

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7542

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 394

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 564

Chương 201-300 - Chương 223: Phòng 202, Phòng Nguyền Rủa – Nàng Tiên Cá' (1)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 100

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

- Han Kain

Tôi đã biết về sự tồn tại của Cục Quản Trị.

Tôi cũng biết họ là một tổ chức săn lùng các Thực Thể Hỗn Mang – những con quái vật mà chúng tôi từng chỉ đơn thuần cho rằng là ma quỷ.

Nhưng kiến thức phổ thông cũng chỉ tới vậy.

Tất nhiên là tôi chẳng biết gì về cách vận hành nội bộ của Cục cả.

“Nghe cho kĩ đây; chuyện này không phức tạp lắm đâu. Cục Quản Trị có ba phe phái chính. Nói đơn giản thì mọi người có thể gọi là ‘Tiêu Diệt, Kiềm Chế, và Kiểm Soát.’”

“Phái Tiêu Diệt chính là phe phái lâu đời nhất, và truyền thống nhất. Bọn họ muốn xóa sổ toàn bộ các Thực Thể Hỗn Mang, và tin rằng ‘Thực Thể Hỗn Mang tốt nhất là một Thực Thể đã chết.’”

Songee nhìn có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Đó chẳng phải là công việc của Cục Quản Trị sao ạ?”

“Cứ nghe tiếp đi. Phái Kiềm Chế xuất hiện khi mà những giới hạn của phái Tiêu Diệt lộ ra. Mọi người cũng đã trải nghiệm đủ nhiều ở Khách Sạn này để hiểu ý ta mà. Nhân loại thực sự đủ khả năng chinh phục tất cả các Thực Thể Hỗn Mang trong vũ trụ này à?”

Những hình ảnh của các tồn tại cực kì phi lí chạy trong đầu tôi: Một con bướm mà đảo lộn trời đất với chỉ một cú vỗ cánh, và một kẻ như Đấng, kẻ mà có thể biến con người thành thiên sứ với chỉ một phần sức mạnh của hắn.

“Không khả thi nhỉ.”

“Là vậy đó. Vũ trụ này đầy rẫy các Thực Thể Hỗn Mang mà con người không thể cạnh tranh lại, và có nhiều tên lại còn có hứng thú với Trái Đất. Phái Kiềm Chế sinh ra từ hiện thực này. Nếu chúng ta chấp nhận rằng sức mạnh của nhân loại còn thiếu sót, thì cách tiếp cận của phái Tiêu Diệt sẽ cực kì nguy hiểm.”

Tôi hiểu rồi.

Kể cả những thực thể mà không có ý định làm hại con người cũng có thể sẽ trở thành kẻ thù, nếu bị súng và bom của phái Tiêu Diệt đe dọa.

“Mục tiêu của phái Kiềm Chế như cái tên gọi, chính là ‘Kiềm Tỏa’. Thông thường, nó có nghĩa là chia tách các Thực Thể Hỗn Mang khỏi nhân loại, hoặc là nếu Thực Thể đó quá mạnh, thì chia tách nhân loại khỏi nó cũng được. Mục đích là để cho đôi bên sống độc lập, nước sông không phạm nước giếng.”

Chị Eunsol nghiêng đầu.

“Chị hiểu rồi, nhưng thật sự có thể kiềm chế bọn chúng chỉ vì muốn vậy thôi sao? Nếu mà những tồn tại đó vượt quá khả năng kiểm soát của con người thì sao có thể kiềm chế được?”

“Eunsol, ta hiểu thắc mắc của cháu, nhưng cứ tập trung hiểu về bản chất của các phe phái đó đi đã. Chúng ta không ở đây để giảng giải chi tiết về Cục, chỉ cần hiểu tình hình ở Phòng 202 thôi.”

Tông giọng của ông rõ ràng muốn ám chỉ, “Đừng có mà hỏi thêm gì nữa.”

Thế tại sao từ đầu lại mang chủ đề này ra?

Nhưng chắc ông cũng nghĩ nó là một chuyện cần thiết.

Đằng nào thì, ông cũng nói đúng. Chúng tôi không phải nghiên cứu về Cục ngoài đời thật, mà là chỉ muốn tìm hiểu về nó để khai phá Phòng 202.

Hiểu biết chung chung là đủ rồi.

Thế nhưng, câu hỏi của chị Eunsol vẫn còn lưu lại dư âm.

Nếu những thực thể này mạnh quá mức tưởng tượng, thì con người sẽ kiểm soát chúng thế nào?

Một câu trả lời theo logic xuất hiện trong đầu tôi.

Cục Quản Trị chắc phải có phương pháp bí mật nào đó để kiềm chế.

Dù họ không thể tiêu diệt được những Thực Thể Hỗn Mang hùng mạnh nhất, nhưng họ có thể tìm ra cách để cách ly chúng với nhân loại.

Ahri tiếp tục giải thích.

“Để mà tham khảo, thì thế giới chúng ta đang sống được hình thành bởi Phái Kiềm Chế. Nó là một thế giới mà các Thực Thể Hỗn Mang với nhân loại giả vờ không quen biết lẫn nhau. Một thế giới mà Cục Quản Trị sẽ nhắm mắt làm ngơ nếu không đi quá giới hạn. Người bình thường sẽ lờ mờ biết được rằng Cục có tồn tại, nhưng sẽ không biết cụ thể.”

Thế giới của chúng tôi được phái Kiềm Chế xây dựng nên.

Nhận ra chuyện này, tôi nghĩ rằng phái Kiềm Chế cũng khá có năng lực.

Trước khi tới Khách Sạn, tôi chỉ biết về ma quỷ thông qua TV, và không ngờ rằng thế giới này lại tràn đầy các thực thể như vậy. Tôi sống một cuộc đời yên bình, bình dị.

“Quay lại Phòng 202 thôi. Nhìn qua cũng biết rõ ràng thế giới này được dẫn dắt bởi ‘phái Kiểm Soát’.”

Nếu phái Tiêu Diệt là phái cổ nhất, và phái Kiềm Chế xuất hiện để giải quyết những giới hạn của phái Tiêu Diệt -

“Phái Kiểm Soát là phái mới nhất, và cũng là phái cực đoan nhất. Họ coi cách tiếp cận rằng, Tiêu Diệt lẫn Kiềm Chế các Thực Thể Hỗn Mang là ‘lỗi thời’.”

“Kiểm soát lẫn kiềm chế là lỗi thời sao?”

“Họ muốn nghiên cứu các Thực Thể Hỗn Mang, và nguồn gốc sức mạnh siêu nhiên của chúng, rồi nhắm tới việc đưa chúng vào quyền ‘kiểm soát’ của con người. Một vài nhóm trong này còn tin rằng nhân loại nên tiến hóa vượt qua loài Homo sapiens, trong khi có nhóm lại thúc đẩy tương tác giao tiếp với các giống loài khác.”

Ông ngắt ngang.

“Cơ bản là, phái Kiểm Soát cũng nhắm tới sự tồn vong của nhân loại. Nhưng họ lại tin rằng cần phải dùng nhiều biện pháp hơn. Ví dụ, thử tưởng tượng chúng ta tìm ra một sinh vật ngoài hành tinh rộng lượng, và có sức mạnh như thần linh. Chuyện này có khiến người ta yên tâm không? Rõ ràng là chẳng dễ gì, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chẳng có gì Cục Quản Trị làm là dễ cả.”

Chị tôi chốt lại.

“Tức là, Phòng 202 được dẫn dắt bởi ‘Phái Kiểm Soát’. Đúng chưa ạ?”

“Đúng.”

“Cháu hiểu rồi. Nếu muốn giết tất cả các loài khác, thì là Tiêu Diệt. Nếu muốn chia tách và sống biệt lập, thì là Kiềm Chế. Nếu muốn sống cùng nhau thì là Kiểm Soát. Phải chưa ạ?”

“Ít nhiều là thế.”

“Câu hỏi cuối cùng, cháu không nghĩ Cục Quản Trị sẽ cao thượng tuyên bố rằng, ‘Tất cả các sinh vật có trí tuệ đều có quyền’, và rồi để các sinh vật khác loài này sống trên Trái Đất. Vậy tại sao họ lại làm vậy? Vì không thể cản được sao? Cháu không nghĩ thế. Nếu các loài này mạnh tới mức không cản được, thì tốt hơn phải là chinh phục Trái Đất chứ?”

Ông chốt lại đơn giản.

“Đó cũng là một chuyện chúng ta phải điều tra. Đi thôi.”

Trong khi chúng tôi ra khỏi chiếc limousine và đi tới tòa nhà của Tập Đoàn Cheongseong, tôi bắt đầu nắm được ý nghĩa của việc con người lẫn các loài khác chung sống trong một thế giới tạo nên bởi phái Kiểm Soát.

Tại trung tâm quận hành chính tất bật, một bảng quảng cáo chiếu lên hình ảnh một người thằn lằn đang trò chuyện.

Trên lầu một của một tòa nhà, thì một cửa hiệu đang quảng cáo các sản phẩm chăm sóc lông của người chim khổng lồ.

Tôi đang trầm trồ nhìn quanh thì đột nhiên va phải gì đó.

“Này, con người, đi đứng cẩn thận chứ!”

“Ơ? Ồ! Tôi xin lỗi, tôi không cố ý – ”

“Đầu óc để đâu – ơ, chờ đã, đặc vụ Cục Quản Trị! Tôi rất xin lỗi vì không nhận ra đồng phục của anh ngay ạ. Mấy con mắt của tôi có hơi chậm chạp.”

Một con nhện lớn với sáu chiếc chân mắng tôi mấy câu, trước khi nhanh miệng xin lỗi rồi bước đi mất.

“...”

Thế giới này kì lạ thật.

Tôi không thể nói liệu nó có phải là thế giới tốt hay không.

Dựa theo tiêu chuẩn của ‘màn chơi này’, thì có lẽ lối suy nghĩ của tôi hơi hẹp.

Ít ra thì, kể cả các chủng tộc khác trong Phòng 202 cũng có vẻ cẩn trọng khi gặp phải đặc vụ của Cục.

May là tôi sẽ không phải đánh nhau với một con nhện ngoài đường.

Sau vụ đó thì chúng tôi cuối cùng cũng vào thang máy.

Trong chiếc thang máy hướng tới tầng 18 của Tập Đoàn Cheongseong, nơi tọa lạc văn phòng chủ tịch, thì mọi người cuối cùng cũng thả lỏng và nhìn nhau.

Chúng tôi quá bận bịu thích ứng với thế giới kì lạ này, tới nỗi không thể nói gì nhiều.

Ahri cẩn trọng nói.

“Mọi người cũng cảm thấy trên đường rồi chứ? Thế giới này là nơi như thế nào ấy?”

“...”

“Để mà rõ ràng nhé, thì mọi người không thể chém giết linh tinh chỉ vì sinh vật trước mặt trông gớm ghiếc như các phòng khác được. Tại thế giới này, biết là vô lí, thì con nhện đó cũng có thể là công dân Hàn Quốc hoặc có thẻ cư trú vĩnh viễn đó.”

“...”

Tôi phải bật cười khi tưởng tượng ra một con nhện sở hữu thẻ công dân Hàn Quốc.

***

Ấn tượng ban đầu với Chủ Tịch Lee Moonchun của Tập Đoàn Cheongseong không tệ.

Cho dù chúng tôi có tới trễ, nhưng ông ta không có vẻ gì khó chịu.

Ông ta giải thích bất đồng hiện đang diễn ra giữa Tập Đoàn Cheongseong và Hải Thần Đảo một cách vô cùng dễ hiểu, cho phép chúng tôi nhanh chóng nắm được tình hình.

Hàn Quốc là một quốc gia như thế nào?

Là quốc gia bị ám ảnh bởi bất động sản!

Cuối cùng, thì xung đột siêu nhiên gồm một tập đoàn, Cục Quản Trị, một hải thần, và một Thánh Nữ biển sâu đều bắt nguồn từ bất động sản.

Chị Eunsol tổng kết lại ngắn gọn.

“Vậy Chủ Tịch, ngài đang nói rằng Tập Đoàn Cheongseong có quyền sở hữu rõ ràng đối với các cơ sở vật chất thuộc bến cảng trên Hải Thần Đảo sao?”

“Đúng vậy. Chúng tôi đã cho kiểm tra về mặt pháp lý với ba tập đoàn luật, và vô số chuyên gia pháp lý với hơn 20 năm kinh nghiệm cũng đã – ”

“Chủ Tịch, tại sao ngài lại phải làm tất cả chuyện này khi ngài biết nó chẳng còn quan trọng? Nếu mọi thứ mà hoạt động theo luật pháp, thì con trai của ngài đã chẳng bị giết.”

“... Đúng. Nếu chuyện này mà giải quyết được theo pháp lý thì con trai tôi vẫn sẽ còn sống.”

“Ngài có mang theo bao nhiêu chuyên gia luật pháp con người đi nữa thì cũng chỉ là nước đổ đầu vịt khi dây vào các bề tôi của Hải Thần. Bọn họ coi Hải Thần Đảo là một vùng đất thánh tạo nên bởi vị thần của họ. Đương nhiên họ cũng cho rằng bến cảng trên đất thánh, cũng như lợi ích kinh tế nó mang lại là của họ luôn.”

“...”

“Xin ngài đừng hiểu lầm. Tôi không nói rằng chúng ta sẽ mù quáng chấp nhận các tuyên bố của họ. Nếu mà vậy thì chúng tôi đã chẳng tới đây.”

Khuôn mặt của chủ tịch bừng sáng.

“Cô có kế hoạch gì sao, Đặc Vụ?”

“Tuyên bố sở hữu chẳng có nghĩa gì đối với ngư tộc, nhưng Giao Ước Hòa Hảo lại khác. Giao ước đó được kí kết bởi vị thần của họ, và ràng buộc bởi máu của vị thần đó.”

Một khế ước ràng buộc bởi máu của một vị thần.

Những bề tôi của vị thần đó không thể chối bỏ sức nặng của khế ước đó được.

“Nếu chúng ta có thể chứng minh được con trai của ngài đích thực đã bị giết bởi ngư tộc, và điều đó vi phạm giao ước, thì bất kể thương thảo nào cũng sẽ nghiêng về chúng ta thôi.”

“Mọi người định ghé Hải Thần Đảo sao? Các sinh vật ở nơi đó vô cùng tàn bạo.”

“Ngài đang bảo chúng tôi phải cẩn thận sao?”

“... Tôi nói vậy với Đặc vụ của Cục là thừa rồi. Tôi chúc mọi người những điều tốt đẹp nhất.”

“Đương nhiên. Và...”

Sau một thoáng ngừng, Chị hỏi một câu nặng nề.

“Chủ tịch, ngài thật sự muốn gì?”

“Xin lỗi?”

“Công lý cho cái chết của con trai ngài, hay quyền sở hữu cái cảng?”

“...”

“Việc này là quan trọng. Ngư tộc sẽ có thể đề nghị trao đổi quyền sở hữu cảng để che đậy vụ án của con trai ngài, cũng như chuyện vi phạm giao ước.”

Chủ tịch, với một ánh nhìn xa xăm, chậm chạp lẩm bẩm.

“... Cái cảng. Cái cảng.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ liên lạc với ngài bằng số này.”

“Được rồi.”

Chúng tôi rời khỏi văn phòng chủ tịch sau khi được tóm tắt tình hình.

Có vẻ chúng tôi phải tới Hải Thần Đảo để tìm ra chứng cứ rằng con trai của chủ tịch đích thực đã bị ngư tộc ám sát.

***

Nhóm người lặng lẽ ở trong chiếc limousine trở nên xôn xao hơn hẳn sau khi rời văn phòng chủ tịch và lên xe.

“Wow! Unni, gì vậy ạ? Em tưởng chị chỉ thảo luận tình hình với Ahri và Ông khi nãy thôi, nhưng chị thật sự nói hết tất cả đó ạ?”

“Suy nghĩ nhanh nhạy của Eunsol tuyệt thật đó ~! Đọc qua đống tài liệu đó nhanh khủng khiếp, nắm bắt ý chính, và rồi tìm ra cả chuyện chủ tịch ưu tiên bến cảng hơn con trai mình – thật sự ấn tượng nha.”

“Em chỉ biết nhìn lên trần nhà khi em thấy 200 trang tài liệu A4 đó. Sao chị đọc chúng nhanh vậy được ạ?”

Songee và Ahri khen chị ấy không ngớt mồm.

Kể cả là một người đứng xem thì tôi cũng thật sự ấn tượng.

Lật qua 200 trang tài liệu chỉ trong 10 phút, nắm bắt ý chính, và rồi tìm ra cả ý định của chủ tịch – chẳng khác nào đang xem một màn ảo thuật.

Giữa những lời khen đó, chị chỉ biết lẩm bẩm một cách kì quặc.

“Mọi người à, nhớ không, chị từng nắm vị trí quản trị ở tập đoàn Daeyang đó...”

Ừ nhỉ, mình quên bà chị này đã là một quan chức cấp cao của một đại tập đoàn rồi.

Bầu không khí sôi nổi vẫn tiếp tục trong khi chiếc limousine lao bon bon trên đường.

Tới đây là lúc Ông mang ra chủ đề “quan trọng nhất”.

“Hải Thần Đảo trong tầm mắt rồi. Chúng ta nên coi đây là mở màn thực sự được chưa? Một người nên tập trung tìm lối thoát đi.”