The World God Only Knows

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11247

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 7

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 5

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9684

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 102

Tập 02: Cầu Nguyện, Lời Nguyền và Phép Màu - Chương 01: The Accursed Game (Trò Chơi Bị Nguyền Rủa) (Phần 1)

Trò Chơi Bị Nguyền Rủa (1)

Ghi chú của người dịch: Sự kiện trong chương 1 xảy ra vào khoảng những chương 50-60 của nguyên tác manga.

Trong thế giới này tồn tại những người sở hữu khứu giác siêu phàm.

Một nhà sản xuất nổi tiếng từng đào tạo nhiều ca sĩ xuất chúng từng phát biểu: "Người tài chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ." Đây không phải là cách nói cường điệu, mà đối với con mắt của bậc thầy, những nghệ sĩ tiềm năng thực sự trông như được bao phủ bởi ánh hào quang.

Bất kể họ biểu diễn ở những livehouse nhỏ hay trên vỉa hè, một nhà sản xuất có năng lực vẫn có thể nhìn thấy những ca sĩ có triển vọng. Và họ ra quyết định dựa trên mức độ tỏa sáng của đối tác.

Nói cách khác, đây được gọi là "Nghệ thuật Nhận diện Tài năng".

Một đầu bếp sushi từ cửa hàng lâu năm ở Ginza từng nói:

"Khi bước chân vào chợ cá, đôi chân tự nhiên sẽ hướng về phía con cá ngon nhất trong ngày."

Đây xứng đáng được gọi là giác quan thứ sáu. Chỉ những đầu bếp đã khổ công rèn giũa trong nghệ thuật làm sushi mới có được bản năng này. Với người thường mà nói, điều này chỉ có thể miêu tả là phép màu.

Cơ thể sẽ tự động hành động.

Nói cách khác, cơ thể sẽ "tự nhiên phản ứng" dựa trên kinh nghiệm tích lũy.

Chủ tịch một công ty quản lý diễn viên hài phát biểu:

"Tôi có thể phần nào ngửi thấy mùi từ những thanh niên không ngừng phát triển này."

"Cái mùi này, nó không phải là thơm hay hôi, mà là mùi hương. Mỗi người có mùi hương khác nhau. Dù gì cũng chua lắm!"

Hử? Chẳng phải đây chỉ là do ai đó quên tắm rửa thôi sao?

Đừng vội kết luận như vậy. Ít nhất vị chủ tịch này đã đào tạo vài danh hài xuất sắc, kiếm bộn tiền từ việc quản lý của mình. Có lẽ ông ấy thực sự dùng "khứu giác" để cảm nhận tài năng người khác.

Nói cách khác, ông ta có thể "đánh hơi" ra tài năng.

Một ví dụ cực đoan hơn:

"Để tôi nói nhé. Thiên thần đang thì thầm với tôi rằng 'chính cái này, con này chắc chắn sẽ lên giá~', fufu."

Một nhà môi giới chứng khoán thiên tài đã nói vậy. Người thường nghe xong sẽ nghĩ 'thật lố bịch', nhưng hắn ta đã thực sự trở thành tỷ phú đó. Từ cách nói của hắn, người ta có thể tin rằng hắn thực sự nghe thấy tiếng thì thầm của thiên sứ.

Chắc là vậy rồi.

Dù cho khả năng này là do thiên phú, khổ luyện hay là từ kinh nghiệm sẵn có, thì với người thường thứ ấy chẳng khác gì siêu năng lực. Họ dùng bản năng này để thiết lập mục tiêu.

Nếu phải miêu tả khả năng này qua khứu giác siêu phàm...

Thì có thể tuyên bố chắc chắn rằng: Katsuragi Keima sở hữu "bản năng" đó. Và anh được trời ban phước lành.

Việc họ xuống ga này hoàn toàn là trùng hợp, chuyến tàu trước đó bị mất điện khiến đường ray ngừng hoạt động.

Đang ra ngoài để mua game bishoujo cùng Elsie, Keima chỉ biết nghe thông báo của nhân viên ga: "Xin hãy sử dụng phương tiện khác. Chúng tôi xin lỗi vì sự bất tiện này". 

Họ xuống tàu trước ba ga và đi ra cổng soát vé. Keima kiểm tra bằng PFP, có vẻ một điểm dừng xe buýt gần ga có tuyến chạy qua nhà anh.

Dưới cái nóng như thiêu đốt của mùa hè, Keima hơi sốt ruột khom lưng bước đi, tay xách chiếc túi đầy ắp game.

Elsie đưa tay che nắng, vẻ mặt bối rối trước cái nóng bốc lên từ mặt đường nhựa khiến ai đứng đây cũng toát mồ hôi. Mồ hôi lăn dài trên gương mặt trắng nõn của cô.

Tiện nói...

Elsie bắt đầu nghĩ. Cô chưa từng xuống ga này bao giờ. Nơi đây toát lên vẻ hoang vắng khiến người ta có cảm giác không một bóng người.

Dưới ánh nắng chói chang, cảnh vật bị chia cắt rõ ràng thành hai vùng sáng tối.

"...Nhiều cửa hàng không mở cửa nhỉ."

Elsie lẩm bẩm, khiến Keima đang đi phía trước quay lại sốt ruột.

"Elsie, làm gì thế? Đi thôi!"

"À vâng, Kami nii-sama!"

Elsie chạy bắt kịp Keima, cả hai sánh vai bước đi. Sau khi đi được chừng 200m:

"Ê? Kami nii-sama, chẳng phải chúng ta nên đi hướng này sao?"

Keima đột nhiên rẽ vào đường nhánh khiến Elsie ngạc nhiên thắc mắc. Lẽ ra họ sẽ đi thêm 100m nữa để tới điểm dừng xe buýt.

Nhưng Keima:

"...Ờ, thì."

Đáp lại bằng giọng mơ hồ hiếm gặp.

"Tôi cũng không hiểu tại sao."

Bản thân anh cũng nghiêng đầu bối rối:

"Nhưng có cảm giác phải đi hướng này."

Vừa nói anh vừa tiếp tục rảo bước. Elsie vội vàng đuổi theo.

"Ch-Chờ em với, kami nii-sama!"

Keima rẽ đôi ba lần từ đường lớn vào ngõ hẻm, càng bước càng nhanh.

Anh không chạy, nhưng đôi chân anh di chuyển nhanh như bị một thứ lực vô hình lôi kéo. Tốc độ thực sự đáng kinh ngạc.

Phần thân dưới di chuyển quá nhanh khiến phần thân trên đang xách túi đồ ngả ra sau không theo kịp.

"Hau? Ơ?"

Ngay cả Keima cũng trợn mắt ngạc nhiên. Khi phần thân trên không theo kịp chuyển động của đôi chân, cảnh tượng trở nên kỳ dị.

"Ka-Kami nii-sama?"

Elsie hoảng hốt khua tay chạy hết sức đuổi theo. Trong khi đó Keima vẫn tiếp tục lao vào con hẻm.

Anh đi càng lúc càng sâu. Khi bước vào khu vực tối om trong ngõ hẻm, bóng tối ở đây dày đặc đến khó tin. Rồi...

"!"

Đôi chân Keima đột ngột dừng lại, như vừa hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường.

Anh lấy lại vẻ điềm tĩnh của mọi ngày.

"Hụt, haa."

Elsie cuối cùng cũng bắt kịp, tay chống gối thở hổn hển. Rồi:

"Phù."

Cô hít thở sâu rồi đứng thẳng.

"Thật là~ có chuyện gì vậy, kami nii-sama?"

Elsie ngẩng đầu lên thấy Keima đang đẩy kính lên day trán.

"Elsie..."

Keima chỉnh lại kính vào vị trí cũ và đặt câu hỏi.

Giọng anh khàn đi rõ rệt.

"Cửa hàng đó."

Anh giơ ngón tay trắng mảnh khảnh chỉ về phía trước.

"...Ồ."

Elsie nhìn theo hướng Keima chỉ và đáp lời.

"Cô không thấy cửa hàng kia đang phát sáng sao? Màu vàng, không, hồng?"

"Ơ?"

Nghe Keima nói vậy, Elsie nhíu mày.

"Hả?"

Cô theo bản năng quay lại nhìn Keima, rồi tiếp tục chăm chú quan sát cửa hàng. Sau đó,

"À thì,"

Cô dùng ngón tay ấn vào thái dương hai bên, nghĩ ngợi một hội.

"Không có ạ."

(Kami nii-sama sao vậy?)

Cô thầm nghĩ. Biển hiệu "10.000 Cuốn Sách Cũ" của cửa hàng trong hẻm chẳng những không phát sáng mà còn bị bao phủ bởi bầu không khí đáng ngại. Căn nhà trông như hơi xiêu vẹo, tường ngoài phủ đầy dây leo, cửa kính đóng chặt và tối om.

Dù cửa hàng có mở, Elsie cũng chẳng muốn vào chút nào.

"..."

Nhưng không biết vì sao, Keima vẫn đứng im từ nãy đến giờ, mắt không rời khỏi cửa hàng "10.000 Cuốn Sách Cũ".

Anh hơi nín thở, nét mặt lộ chút phấn khích.

"..."

Rồi anh bước những bước nhẹ nhàng về phía trước. Lần này không phải bị lôi kéo, mà là hành động có chủ ý.

"...Kami nii-sama?"

Elsie nghiêng đầu gọi thì Keima đã áp mặt vào cửa. Elsie có linh cảm chẳng lành.

"Ơ, khoan..."

Chưa kịp ngăn thì đã muộn.

"Phư, phư phư."

Keima cười bí hiểm rồi bước vào trong.

Còn Elsie,

"Hự~"

Dù ngần ngại nhưng vì tính cách không bỏ mặc người khác, cô đành hít một hơi rồi theo vào.

(Kami nii-sama! Cửa hàng này có gì đó kỳ quái~)

Trái tim cô khẽ rên rỉ. Không phải vì cô là ác quỷ, mà bất kỳ ai có cảm quan bình thường đều thấy thế.

Cửa hàng này không bình thường.

Trong không gian chật hẹp là 7 giá sách khổng lồ, mỗi giá nhồi nhét lộn xộn đủ loại sách. Vừa bước vào đã cảm thấy áp lực vì chỉ thấy sách, sách và sách.

Cảnh tượng hỗn loạn khiến ai nấy đều choáng váng.

Sách dạy nấu ăn nằm cạnh tạp chí cũ kỹ, sách giáo khoa cũ vàng ố hơn 30 năm. Bách khoa toàn thư và tiểu thuyết trinh thám với bìa sắp rơi. Tất cả xếp lung tung chẳng theo trật tự nào.

Sách chất đống cao tận trần nhà, trang giấy xộc xệch nhưng vẫn bị nhồi vào giá. Sách gấp giấy, tài liệu, nhật ký bìa da, sách ngoại văn có khóa, sách kinh dị in cổng ma thuật, rồi cả sách viết bằng ngôn ngữ lạ nữa.

Không chỉ có sách.

Còn có đĩa than cũ bị lãng quên, tượng Phật, bàn thờ nến, còng gai, rượu Tây không rõ nguồn gốc, máy ảnh mục nát và búp bê váy kẻ ô bám bụi.

Tất cả vương vãi khắp nơi. Chỗ này là đồ để bán sao?

(...)

Elsie rụt cổ lại, mắt liếc nhìn xung quanh, vẻ sợ sệt.

Rồi,

"Ơ~"

"Ặc!"

Cô thét lên vì phát hiện ông lão đầy nếp nhăn nom như chủ tiệm đang nhìn mình.

Cô tưởng đó chỉ là đồ trang trí.

Đến khi ông ta nhe cười, Elsie mới nhận ra là người thật. Hàm răng ông lão gần như rụng hết, chỉ còn 2-3 cái. Ông đội mũ lưỡi trai, ngồi quỳ bên quầy thu ngân.

Đôi mắt vàng ố nheo lại nở nụ cười bí hiểm. Đầu ông cụ lắc lư như con lật đật không vững.

(Ông... ông ta có phải người không?)

Elsie run rẩy, quay mặt đi nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn đó, sợ đến mức không dám ngoái lại.

Mà này.

Sao lại thành thế này nhỉ?

Ngay khi bước vào cửa hàng, cô đã thấy ớn lạnh. Thời điểm này đang là giữa mùa hè nóng bức. Ngoài trời nắng chang chang, nhưng ông chủ lại mặc quần áo dày cộp.

Elsie nổi da gà.

Sao trong này lạnh thế?

(Ka, kami nii-sama.)

Elsie mếu máo nhìn Keima như cầu cứu.

Nhưng Keima đang bị thôi miên, có vẻ chẳng để ý đến cô. Từ nãy đến giờ anh luôn chân luôn tay lục lọi khắp cửa hàng chật chội.

Anh khịt mũi, khi thì nhìn chằm chằm giá sách, lúc lại quỳ xuống đất rồi trèo lên gần mái nhà. Lát sau anh lại chui ra từ kệ sách rồi biến mất.

Trong mắt Elsie, Keima trông như có tai chó và đuôi mọc sau lưng vậy. Hai mắt anh sáng rực đầy phấn khích.

"Đúng rồi! Chắc chắn ở đây! Mùi này không lẫn vào đâu được!"

"Kami nii-sama... anh làm sao thế?"

Elsie khoanh tay lo lắng.

"Phư phư, mùi này đang vẫy gọi! Ở ngay đây thôi."

Đáp lại bằng câu trả lời kỳ quặc xong, anh lao thẳng về góc tối. Dù đang ở cửa hàng kỳ bí đầy sắt vụn và sách cũ, góc đó vẫn trông rất dị thường. Elsie vội kéo áo Keima ngăn cản.

"Ka, kami nii-sama!"

Nhưng Keima,

"Buông ra! Elsie! Cô không nghe thấy sao? Tiếng thì thầm kia kìa. Nghe đi! 'Cứu tôi! Cứu tôi với!'"

"Kami nii-sama không ổn rồi! Anh sắp rơi vào thế giới khác mất!"

"Chờ đã! Tôi sẽ cứu em ngay!"

"Đó chỉ là ảo giác thôi! Ai đó gọi cấp cứu đi!"

Keima giũ Elsie ra, lao vào đống đồ hỗn độn.

Trong chớp mắt.

"Này!"

Trước mặt Elsie đang đờ người.

"Phư, phư phư."

Cạch,

Cạch cạch.

Keima đáp xuống đống đồ đạc và từ từ đứng dậy.

Ánh mắt anh lấp lánh dưới ánh đèn tù mù. Dù động tác có phần kỳ quặc, nhưng gương mặt Keima vẫn nở nụ cười đắc thắng.

"Thấy rồi!"

Anh giơ cao chiếc hộp lên.

'Favor of the Western Lantern'.

Nhãn dán trên hộp ghi như vậy, kiểu đóng gói khá kỳ lạ khi chỉ in hình nghiêng gương mặt cô gái tóc trắng. Đáng lẽ đây phải là một game bishoujo, nhưng thành thật mà nói, nó trông chẳng mấy hấp dẫn. Nhưng không hiểu sao Keima lại tỏ vẻ như đứa trẻ phát hiện kho báu, vui vẻ phủi bụi trên hộp rồi bước đến quầy tính tiền.

"Bao nhiêu?"

Anh nghiêm mặt đưa hộp cho ông chủ vẫn đang lắc lư cái đầu.

"..."

Ông chủ tiếp tục mỉm cười, Keima kiên quyết nói:

"Tôi hiểu lý do của chuyện này và tôi chắc chắn sẽ chi tất tay cho nó. Nhưng tôi không chỉ rút ví đâu. Nói cách khác, tôi có hai ý định. Một, không chặt chém. Hai, tôi sẽ không mua nếu ông định lừa tôi. Thứ này được đặt trong tiệm thì ít nhất nó có nghĩa là để bán, phải không?"

"..."

"Ra giá đi."

Keima dí sát mặt vào.

"Đưa ra cái giá khiến tôi không cần mặc cả."

Ông chủ im lặng một hồi, cuối cùng giơ ngón tay run rẩy trước mặt Keima.

"...1?"

Keima nghiêng đầu. Ông chủ giơ ngón cái, anh nhíu mày.

"1? 10,000 yên?"

"..."

Ông chủ lắc đầu, Keima tỏ vẻ bất bình.

"Ý ông là hơn 10,000... Hả? Không phải?"

"..."

Ông chủ không nói gì, nhưng có thể cảm nhận ý định từ khí tức mà lão toả ra. Thấp hơn chút nữa.

"1,000 yên?"

Keima nghi ngờ nói, nhưng ông chủ lại lắc đầu. Anh hơi bối rối.

"...100...10 yên, đừng bảo là,"

Cậu nín thở.

"1 yên?"

Fufu.

Ông chủ cười gật đầu lia lịa. Keima lập tức vui sướng.

"CHỐT LIỀN!"

Và hét lên.

"RẺ QUÁ ĐẤY!"

Anh nắm chặt tay ông chủ lắc mạnh, miệng cười ha hả.

"ÔNG ĐÚNG LÀ TAY CHƠI XỊN!"

Elsie đứng im quan sát mọi chuyện, đặt tay lên ngực, không nhịn được thốt lên.

"Kami nii-sama, xin hãy nghi ngờ một chút đi mà?"

Rồi mọi chuyện đã quá muộn. Khoảnh khắc này, Keima bỏ ra 1 yên để mua tựa game này, thứ được gọi là game bishoujo kỳ ảo 'Favor of the Western Lantern'.

Và rồi,

Khúc dạo đầu cho câu chuyện kinh dị bắt đầu...