The World God Only Knows

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11247

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 7

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 5

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9684

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 102

Tập 02: Cầu Nguyện, Lời Nguyền và Phép Màu - Chương 01: The Accursed Game (Trò Chơi Bị Nguyền Rủa) (Phần 6)

Trò Chơi Bị Nguyền Rủa (6)

Không hiểu sao mọi thứ đều trở nên rất đáng sợ.

Elsie nhanh chóng thu dọn bát đĩa, quét dọn xong xuôi rồi đi tắm, vội vàng mặc đồ ngủ và chui vào chăn. Cô chỉ dám ló nửa khuôn mặt khỏi chăn, toàn thân run bần bật. Đôi mắt cô đẫm lệ.

"Ư, ưu, hau~"

Keima đang ra sao? Những lời anh nói có ý gì? Chuyện gì đã xảy ra?

Cô không hề có ý định ngủ. Hoàn toàn không muốn chợp mắt. Nhưng khi tỉnh lại,

"Ơ, lạ nhỉ?"

Elsie cuống quýt lau vệt nước dãi trên miệng.

Tầm nhìn mờ ảo dần trở nên rõ ràng trong bóng tối. Hóa ra cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Thực ra chính cô cũng không hiểu nổi.

Cảm giác kỳ quái không rõ từ đâu thật mãnh liệt, vậy mà vẫn lỡ ngủ… không phải. Giấc ngủ này tựa như toàn bộ suy nghĩ bị nhấn chìm vào bóng tối. Cảm giác không tự nhiên…nghĩ tới đây, cô giật mình.

"Ơ?"

Cuối cùng cô cũng nhận ra điều bất ổn.

"!"

Elsie run rẩy vì sợ hãi. Thật quá kỳ lạ. Cô nhớ mình chưa tắt đèn.

"Hau~"

Cô sắp khóc.

Chẳng biết từ lúc nào, mọi thứ chìm trong bóng tối. Cô vội vã vươn tay bấm công tắc cạnh gối.

"~"

Bấm liên tục mấy lần.

Thế nhưng,

"Sao, sao lại thế?"

Elsie lẩm bẩm, hai hàm răng kêu lập cập. Đèn vẫn không lên.

"Tại, tại mất điện chăng?"

Dù không phải không thể…

Nhưng chiếm lấy tâm trí cô là sự việc mấy hôm trước trong phòng tắm, bóng người lạ ngồi xổm ở phòng thay đồ.

Elsie lo lắng nhìn quanh nhà vệ sinh.

Cái thứ đó. Không biết người phụ nữ kỳ quái kia có đang ngồi đó không.

"UUU!"

Cô thét lên vô nghĩa, rồi trùm chăn kín đầu để quên hết mọi chuyện. Thực ra Elsie định làm vậy, quyết tâm trốn tránh thực tại bằng mọi giá cho tới sáng.

Elsie nhất quyết không chui ra khỏi chăn. Cô co tròn người. Thật nhỏ bé. Nhỏ bé.

---

Mưa rơi đến tận nửa đêm, không khí oi bức tan biến nhường chỗ cho hơi lạnh bao trùm. Căn nhà hoàn toàn tĩnh lặng.

Chiếc máy bán hàng tự động ngoài phố dưới màn đêm trông càng sáng rõ.

Mây trôi nhanh trên nền trời đêm. Theo nhịp mây bay, vầng trăng thỉnh thoảng ló dạng, chiếu xuống mặt đất lầy lội, khi tỏ khi mờ.

Đôi tất trắng hằn sâu vũng nước khi một miko xuất hiện.

"Là chỗ đây…"

Tay cầm ô giấy, nàng ngẩng đầu từ dưới ô nhìn về quán cà phê.

Tấm biển hiệu quán đó,

Ghi chữ "Grandpa".

---

Elsie quyết tâm dù có chuyện gì cũng không ra khỏi chăn. Cô tự nhủ chỉ cần ở trong này thì không phải lo lắng gì.

"Hmhm~hm☆"

Dù cố hát vu vơ để chịu đựng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

"Hau."

"Hau~"

Cô không thắng nổi hiện thực.

Cứ thế, Elsie quấn chăn kín đầu, bật dậy khỏi giường và chạy ra khỏi phòng.

Tõm. Tiếng nước vang lên.

Elsie vẫn trùm chăn như ốc sên, vừa khóc thút thít vừa lê bước vào nhà vệ sinh.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào nên không gian không tối đen. Dù chỉ là ánh sáng mờ, cảm giác khó chịu trong người khiến cô cảm giác như thứ ánh sáng trắng tản mác.

"Hau."

Dù vậy Elsie vẫn rất bất an vì không có đèn. Để phòng ngừa, cô núp vào góc rồi thử bật tất cả đèn hành lang và nhà vệ sinh, nhưng không phản ứng.

Cái gọi là cầu dao hỏng rồi sao?

Nhưng Elsie không rõ cơ chế đó thế nào, cũng không biết nó lắp ở đâu, mù tịt cách xử lý. Đồng thời, cô cảm thấy hơi nghi hoặc.

Nếu toàn bộ "điện" trong nhà không dùng được,

"Thế kami nii-sama chơi game kiểu gì?"

Ngay cả Elsie cũng biết máy tính cần điện.

Đúng lúc đó.

"Ơ!"

Không kịp suy nghĩ, Elsie chạy vụt khỏi nhà vệ sinh và kêu lên thảng thốt. Ngón chân trần của cô chạm phải thứ gì lạnh buốt.

Cô nhẹ nhàng thu chân lại và áp sát mặt vào hành lang để kiểm tra.

"...Nước?"

Đó là một vũng nước.

Cô nhìn xung quanh. Phòng tắm nằm ngay trước mặt. Cánh cửa vốn chắc chắn đã đóng nay hé ra một khe hở nhỏ.

"Tại sao lại có nước ở đây...kami nii-sama?"

Trong chốc lát, Elsie nghĩ rằng Keima đã làm đổ thứ gì đó, nhưng có vẻ không phải vậy. Vũng nước đó đang lan dần ra phía trước. Như thể có thứ gì ướt sũng đang bò qua.

Một sinh vật nào đó đang chui ra từ phòng tắm. Elsie lập tức cảm thấy máu trong người đông cứng lại. Cô run lẩy bẩy không kiểm soát, đờ đẫn nhìn chằm chằm...

Về phía đầu kia hành lang,

Có thứ gì đó đang ngồi xổm ở đó. Thứ ướt nhẹp và nhầy nhụa đó... ngẩng mặt lên.

Mặt? Không, thứ đó không hề có khuôn mặt, chỉ là một bề mặt trơn nhẵn hoàn toàn trống rỗng.

Thứ đó mặc chiếc váy liền trắng toát, các chi cong queo dị dạng như khỉ đang ngồi xổm.

Khi Elsie quan sát, những chiếc chân tay của nó bỗng mở rộng như cua.

Trong bóng tối được ánh trăng bạc trắng soi mờ, Elsie thét lên.

"KYAAH!"

Nhưng cơ thể cô cứng đờ. Không thể cử động. Không thể chạy trốn.

"~"

Giọng cô ngày càng khàn đặc dù cố gắng vật lộn để lê cơ thể đi và bỏ chạy.

Tuy nhiên, dường như sinh vật dị dạng kia đang phát ra từ trường mạnh khiến Elsie không thể rời mắt khỏi nó dù chỉ một giây.

Không khí trên hành lang càng lúc càng lạnh lẽo. Đôi chân cô hoàn toàn tê cứng. Cô gần như ngã quỵ xuống sàn. Elsie bất lực đứng trơ như thú nhỏ trước thú săn mồi.

"Hau."

Đúng lúc Elsie tuyệt vọng đến mức sắp bật khóc.

"Chichichichichichichi!!!"

THỤP! Con người phụ nữ đó lao tới.

Giữa hành lang, những chi dạng thú của nó bật lên cao. Sau khoảnh khắc lơ lửng không tự nhiên kéo dài.

"EH!"

Khi nó sắp đáp xuống người Elsie.

"Uế vật, lui lại!!"

Một giọng nói the thé vang lên từ phía sau. Một luồng chấn động mạnh mẽ nhưng thanh tịnh lướt qua sau lưng Elsie, khiến mái tóc cô bay tung về phía trước.

"Chi~"

Người phụ nữ dị dạng bị luồng chấn động đánh trúng, ngã dúi xuống hành lang. Nó lật người lại và liếc nhìn như thú dữ.

"A."

Elsie cứng đờ ngoảnh lại nhìn. Phía sau cô,

"...Bẩn thỉu."

Tay cầm đao thẳng, vị miko cao ráo, gợi cảm đã nhanh nhẹn di chuyển ra trước mặt Elsie.

"..."

Elsie không thốt nên lời.

Vị miko xuất hiện trong nhà Katsuragi không rõ lý do giơ cao thanh kiếm gắn bùa trừ tà rồi nhanh chóng xông tới chỗ người phụ nữ dị dạng kia.

"Chi."

Người phụ nữ dị dạng hơi cúi đầu, dường như đang thăm dò tình hình khi liếc nhìn xung quanh. 

"!"

Sau đó, nó biến mất dạng thành làn khói, hòa vào bóng tối. Vị miko thở dài.

"...Để nó trốn mất rồi? May mà nó chưa đủ lão luyện."

"Ah, uu."

Cảm xúc căng thẳng của Elsie lập tức tan biến, tình huống đột ngột thay đổi khiến cô ngã vật xuống. Vị miko vội đỡ lấy eo cô.

"Phải nhanh lên. Chắc chắn là,"

Vị miko nhìn thẳng vào Elsie,

"Là anh trai cô phải không? Hãy dẫn ta đến chỗ cậu bé đang chơi trò 'Favor of the Western Lantern' đó."

Đó là—

Vị miko lộ ra vẻ mặt phức tạp.

"Đó là trò chơi bị nguyền rủa, sẽ mang đến tử vận."

Cô nghiêm giọng nói.

Cùng lúc đó.

DURUDURUDURUDURUDURUDURU!!

Phụ kiện tóc của Elsie phát ra âm thanh như đang phản ứng.

---

Cảnh tượng lúc này khá ấn tượng.

Đầu tiên là vị miko đang ngồi bệt dưới sàn, trên bộ đồ tương phản rực rỡ hai màu trắng tinh và đỏ thẫm. 

"Xin chào, tôi là Akuragawa Shino, từ đền Toyoboshi trên núi Uryu."

Đôi môi phớt son hé mở. Sống mũi cao, đôi mắt sáng. Dù sao thì, cô cũng sở hữu khuôn mặt ưa nhìn. Mái tóc đen dày được buộc bằng vải trắng và xõa ra sau.

Cô khẽ cúi chào, rồi ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên.

"Thành thật xin lỗi vì đột ngột đến thăm vào đêm khuya thế này."

Tỷ lệ cơ thể vị nữ tu này hoàn hảo đến mức ngay cả Elsie ngồi bên cạnh cũng phải kinh ngạc. Đường cong cơ thể hài hòa, vòng một căng đầy đến mức có thể nghi ngờ liệu có phù hợp với một miko hay không.

Hơn nữa, cô còn rất cao.

Dù là khuôn mặt thu hút hay đôi chân dài thon thả, thì kể cả khi không làm miko mà làm người mẫu, cô cũng có thể đứng trên sàn catwalk ngay tắp lự.

"..."

"..."

Còn chủ nhân căn phòng - người mà vị nữ tu đang ngước nhìn,

"..."

"..."

Vẫn ngồi trên ghế quay lưng lại, tiếp tục chơi game và gõ bàn phím. Trước mặt anh là nhiều màn hình được kết nối với nhau.

Elsie liếc nhìn góc phòng.

Một cỗ máy hình hộp đỏ đang rung lên ầm ĩ.

(Thì ra điện đến từ đó...)

Dĩ nhiên, Elsie không biết đó là máy phát điện dự phòng. Nó nhỏ nhưng có thể cung cấp đủ năng lượng cho nhiều máy tính. Dĩ nhiên nhà game thủ bình thường không thể chuẩn bị thứ này, đã đạt đến cảnh giới thần thánh, Keima đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo.

"...Có thể cho biết tên cậu không?"

Nghe vị miko tự xưng Shino hỏi vậy,

"...Katsuragi Keima."

Keima vẫn quay lưng lại nhưng trả lời rõ ràng.

Trong con mắt của Elsie, Keima không hẳn đang tức giận, cũng không có ý tránh mặt vị khách bất đắc dĩ trong nhà Katsuragi.

Chưa kể anh còn cho họ vào phòng mình. Tuy nhiên.

"..."

"Katsuragi Keima. Đúng là cái tên hay."

Anh không tỏ vẻ nhiệt tình tiếp đón Shino, chỉ thờ ơ tiếp tục chơi game.

Cạch cạch, những ngón tay mượt mà nhanh nhẹn như nghệ sĩ dương cầm gõ phím. Elsie mê mẩn ngắm nhìn động tác điêu luyện đó.

Shino nhíu mày.

"...Cậu."

Cô hơi nâng giọng,

"Cậu biết mình đang chơi thứ trò chơi gì chứ?"

Elsie sợ hãi co rúm người lại.

Thực ra, từ nãy đến giờ cô đã rất tò mò. Trong vô số màn hình, chỉ có màn hình phía trước sáng lên, hiển thị giao diện trò chơi "Favor of the Western Lantern". Kể từ khi sống chung với "Thần galge" Keima, Elsie đã học được đôi chút về thể loại game này, nên cô nhận ra màn hình này khác hẳn galge thông thường. 

Trước hết, màn hình tối om. Trên nền đen, những dòng chữ trắng lướt qua nhanh chóng.

Keima vẫn bình thản xem những dòng chữ ấy, nhưng Elsie chẳng hiểu nổi mấy đoạn văn tưởng như vô nghĩa kia. Toàn là những phép tính và thuật ngữ tiếng Anh chuyên ngành. Nếu là galge thông thường, màn hình hẳn phải toàn hình minh họa nữ chính và cảnh phố phường, nhưng tựa game này dường như chẳng có thứ gì như vậy.

Không, lẽ ra phải có chứ, nhưng cách thể hiện thật dị thường.

Những bóng người đen kịt chẳng khác gì cái bóng bỗng lướt ngang màn hình rồi biến mất. Một cô gái trông có vẻ là nữ chính bỗng hiện ra vô cớ rồi biến mất như bị xóa nhòa. Thi thoảng lại hiện lên cảnh bãi rác. 

'Tôi muốn chết, tôi muốn chết, tôi muốn chết'. Dòng chữ đỏ cuồn cuộn chảy. Thú thực, ai xem cảnh này cũng phải rùng mình.

"..."

Keima không đáp, chỉ lướt ngón tay điêu luyện trên bàn phím. Một lúc sau, anh nghiêng người sang bên, nhún vai rồi nheo mắt tiếp tục dán mặt vào màn hình.

Dường như anh chỉ đang cử động cơ thể.

Thấy Keima như vậy, Shino rõ ràng đang sốt ruột. Cô nắm chặt chiếc hakama đỏ thẫm, hắng giọng khô khốc như tự động viên bản thân rồi cất lời,

"...Không còn cách nào khác. Có lẽ tôi phải bắt đầu giải thích từ nguồn gốc của trò chơi này. Dù bản thân tôi không thực sự am hiểu lắm."

Cô mở đầu như thế.

"Khoảng 20 năm trước, có một người đàn ông với ý tưởng kỳ lạ. Trò chơi đó... là galge hay gì đó nhỉ?"

Keima không trả lời. Shino nghiến răng.

"Tôi hoàn toàn mù tịt về thể loại game. Nếu có sai sót, xin hãy bỏ qua."

"..."

Keima vẫn im lặng, trong khi Elsie toát mồ hôi lạnh thì Shino dường như đã buông xuôi.

"...Nhà thiết kế galge đó tên là Mogami Takeshi. Theo điều tra của tôi, ông ta từng là thiên tài trong lĩnh vực này. À, tác phẩm của ông gồm có 'ro', 'road to decadence' gì đó và 'the first something'."

"Daily Life leading to Decadence' và 'the First Murder."

Keima lập tức sửa lại. Anh vẫn hướng mặt về phía màn hình, bình thản nói.

"Mogami Takeshi là người viết kịch bản, lập trình và vẽ nguyên tác cho galge, một thiên tài đứng trên ranh giới giữa các thế hệ. Tác phẩm để đời của ông là 'Daily Life leading to Decadence', 'the First Murder' và 'Favor of the Western Lantern' mà tôi đang chơi đây. Ông có rất ít tác phẩm, nhưng lại có một hệ thống vượt thời đại, kịch bản đột phá cùng hình ảnh nhân vật tiên tiến đã khiến giới galge khi ấy kinh ngạc. Đúng là thiên tài, tiếc là ông mất khi còn quá trẻ."

"..."

Lần này, sự im lặng của Shino mang ý nghĩa khác trước. Rồi cô như lấy lại tinh thần.

"Cậu hiểu rõ trò chơi này quá nhỉ. Dù sao thì, vấn đề nằm ở chính Mogami Takeshi."

"..."

Keima lại im bặt. Shino nghiêm túc tiếp tục,

"Keima-dono nhận định Mogami Takeshi là thiên tài giữa các thời đại, nhưng với tôi, ông ấy quá tham lam với tác phẩm của mình."

"...Tham lam?"

Elsie lần đầu tiên cắt ngang, nghiêng đầu hỏi. Shino gật đầu sâu.

"Đúng vậy."

Lúc này, cô có chút lưỡng lự trong cách diễn đạt.

"...Người đàn ông đó muốn truyền linh hồn vào tác phẩm của chính mình."

"..."

Keima ngừng tay gõ phím. Elsie trông muốn khóc, bởi cô có linh cảm chẳng lành về diễn biến tiếp theo...

Sau khi đảm bảo Keima đang chăm chú lắng nghe, Shino tiếp tục.

"Là người của tôn giáo, tôi không rành lắm, nhưng trong giới sáng tạo, hình như có người đi sai đường? Cậu biết truyện ngắn 'Bức màn địa ngục' (Hell Screen) của Akutagawa Ryuunosuke chứ? Kể về họa sĩ vì muốn vẽ kiệt tác đã để mặc con gái bị thiêu chết ấy?"

Shino ngừng lại, cân nhắc có nên tiếp tục không,

"...Mogami Takashi và họa sĩ Yoshihide trong tác phẩm ấy, dường như cùng một loại người."

"..."

"..."

Elsie và Keima vẫn im lặng. Máy phát điện rền vang, Elsie sợ hãi liếc nhìn xung quanh.

Không biết vì sao, cô cảm thấy có bóng người phụ nữ xanh xao đang ẩn nấp đâu đó, dưới bàn Keima hay sau tủ đựng đầy game. Cô không thể thư giãn được.

"...Dù chỉ là tạm thời, nhưng tôi đã thiết lập kết giới, lại có tôi ở đây nên không cần lo."

Elsie giật mình, thấy Shino đang mỉm cười với mình. Hóa ra cô đã cảm nhận được sự bất an của Elsie. Elsie gật đầu, gượng cười đáp lại. Shino quay đi nói tiếp.

"Trên đời này tồn tại 'ác linh'."

"..."

"..."

Elsie và Keima hiểu rằng câu chuyện đang trở nên đáng tin hơn. Shino biểu lộ vẻ thận trọng.

"Đây không còn là suy đoán nữa. Theo truyền khẩu, đó là oan hồn người phụ nữ chết trong oan ức không được giải, nhưng tôi cho rằng đó là kết quả của việc tập hợp các tồn linh ô uế mà chúng tôi đã thanh tẩy, tồn tại trước khi truyền thuyết lan truyền. Thứ đó vốn luôn bị phong ấn trong đền thờ của chúng tôi."

Cô nhìn ra xa,

"...Sâu trong đền có vô số kết giới. Chúng tôi dùng cổng đá khóa chặt cô ta bên trong. Từ thời bà cố của bà cố tôi, chúng tôi đã dùng nghi thức phong ấn để ngăn cô ta thoát ra ngoài hại người. Thế nhưng..."

Shino bỗng lộ khó chịu,

"Không ngờ... có kẻ đã mở phong ấn khi chúng tôi sơ hở."

"!"

Elsie tròn mắt. Keima vẫn quay lưng về phía họ nhưng rõ ràng đang để ý đến hành động của Shino.

Shino thở dài.

"Người đó chính là người đàn ông tên Mogami Takeshi."

"..."

"..."

"Tôi xin nhắc lại lần nữa. Thành thật mà nói, tôi không hiểu ý đồ của tác giả."

Sau một hồi im lặng, Shino nói thêm.

"Tuy nhiên, tôi biết rằng người đàn ông tên Mogami Takeshi này là một thiên tài. Sau khi dỡ bỏ phong ấn mà ngay cả chúng tôi cũng không thực sự hiểu rõ, ông ta đã đưa một phần của nó vào tác phẩm của mình."

"!"

Elsie trông rất sốc và đột nhiên nhìn về phía Keima. Tuy nhiên, Keima không quay đầu lại mà chỉ để lưng trượt dọc theo ghế.

Anh dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Shino tiếp tục,

"Người ta nói rằng giấc mơ của Mogami Takeshi là tạo ra 'một trò chơi vô tiền khoáng hậu'. Đúng như tên gọi, ông ấy muốn 'tạo ra một tác phẩm với toàn bộ tâm hồn mình'... đó là những gì tôi biết được khi điều tra về ông ta. Rất nhiều người đã ghi nhận điều này."

"..."

Nhận thấy ánh mắt của Elsie, Shino cười tự giễu.

"Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi đã điều tra rất nhiều về gã đó, dù hành động của tôi chậm hơn hắn ta rất nhiều."

Cô khẽ nheo mắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Cô hỏi Keima.

"...Thế nào? Cậu có ý định chơi trò này không? Trò chơi mà Mogami Takeshi đã dồn hết tâm hồn vào thực sự tuyệt vời đến vậy sao?"

"..."

Keima không trả lời.

Shino thở dài.

"Tuy nhiên, tôi thực sự không ngờ lại gặp được 'bản thể' của 'ác linh' ở đây..."

"Xin lỗi?"

Elsie, người đang cố gắng hết sức để không lên tiếng, ấp úng hỏi một cách lễ phép.

"Ơ, cái, việc đưa 'ác linh' vào trò chơi có mục đích gì ạ? Và."

Có điều cô luôn muốn hỏi,

"Người phụ nữ xanh xao kia là gì? Đó có phải là chân tướng thực sự của 'ác linh' không?"

"..."

Shino dành chút thời gian tập hợp suy nghĩ.

"Tôi nghe nói mục đích cuối cùng của Mogami Takeshi là thể hiện nỗi 'khiếp sợ' chân thực. Những điều tôi sắp nói đều là thông tin thu thập được trong quá trình điều tra về hắn, không phải quan điểm cá nhân, mong các cậu hiểu cho. Người ta nói rằng quan điểm của hắn là 'tạo ra một trò chơi càng gần với hiện thực càng tốt'."

(Hiện thực...)

Nghe thấy từ này, Elsie không nhịn được mà ngoái lại nhìn Keima. Lưng Keima vẫn bất động.

Shino tiếp tục.

"Hai người có biết về 'hiệu ứng cầu treo' không? Khi một chàng trai và cô gái ở trong trạng thái bất ổn và cảm thấy sợ hãi, họ sẽ dễ dàng yêu nhau hơn."

"À~"

Elsie dùng ngón tay vuốt cằm.

"Chihiro-san... bạn tôi ở trường nói rằng các cặp đôi nên cùng nhau xem phim kinh dị. Có phải giống như vậy không ạ?"

"Đại loại là thế."

Shino mỉm cười.

"...Đó là điều cơ bản nhất. Nói cách khác, dù đã đạt đến đỉnh cao, gã thiên tài này vẫn quay về với khởi nguyên sao?"

Keima lẩm bẩm một mình. Shino liếc nhìn anh.

"Người đó... Mogami Takeshi dường như cảm thấy chỉ có nỗi sợ sâu thẳm nhất mới tạo nên mối tình vô song. Để tạo ra nỗi sợ này, hắn đã sử dụng Red-Ogre như yếu tố cuối cùng. Có lẽ nên miêu tả như thế này? Giống như việc dùng máu thật trong nhà ma hay xác chết thật để quay phim. Đối với con người, suy nghĩ như vậy thật điên rồ."

Cô bình thản nói tiếp.

"Thành thật mà nói, dù là ý tưởng điên rồ hay không, tôi thực sự phải nể phục giác quan nhạy bén của hắn khi sử dụng 'ác linh' bị phong ấn trong đền thờ của chúng tôi."

Elsie nhớ lại hình ảnh người phụ nữ xanh xao đó và cảm thấy ớn lạnh thấu xương.

"Bởi vì... thứ đó thực sự rất không may mắn."

Shino thở dài lắc đầu. Rồi như muốn tự động viên mình.

"Dù sao thì, Mogami Takeshi đã đánh cắp 'ác linh' từ đền thờ nhà chúng tôi và cài bản thể vào trò chơi của hắn. Những gì cậu thấy chỉ là bản sao của nó."

"...Bản sao?"

"Hoặc một phần của nó."

Miko sư giải thích rõ ràng,

"Favor of the Western Lantern có thể được chia thành hai loại, bản gốc và bản sao... Tôi không rõ lắm, nhưng trong lĩnh vực game có thứ gọi là original và replicate đúng không? Dù bản gốc là nơi duy nhất phong ấn 'ác linh', nhưng những mảnh vụn linh hồn vẫn còn sót lại trong bản sao, từ đó tạo ra hiệu ứng mà Mogami Takeshi mong muốn."

Elsie chợt nhớ lại khoảnh khắc thấy Keima hét lên.

(Đây là phiên bản gốc của 'Favor of the Western Lantern'!)

Nói cách khác, trò chơi Keima đang chơi có phải là 'bản thể' mà Shino nói đến?

Elsie run rẩy, còn Shino...

"...Chơi trò này sẽ khiến cốt truyện tiến triển, những phần không bị phong ấn của 'ác linh' sẽ tìm kiếm phần bị phong ấn để hợp nhất. Dĩ nhiên, bản thân bản sao cũng là một 'linh hồn ác quỷ' có sức mạnh tương đương."

Ừm, cô gật đầu.

"Mức độ kinh dị không phải thứ có thể trải nghiệm ở những nhà ma thông thường. Ác linh hồn sẽ từ từ áp sát, ngôi nhà sẽ xuất hiện vô số bóng người kỳ lạ, tiếng khóc nức nở, nhà rung chuyển, người gặp ác mộng... gọi là những hiện tượng siêu nhiên ấy. 'Ác linh' sẽ bắt đầu tìm kiếm những phần khác của nó, hầu hết mọi người không chịu nổi nỗi sợ này mà bỏ cuộc. Tuy nhiên, có vẻ khá nhiều người đã bị tổn thương tinh thần hoặc thể xác."

"...Vậy ra đấy là lý do trò này bị thu hồi sau khi phát hành."

Keima lẩm bẩm. Nghe thấy vậy, Shino nói nhỏ.

"Dù là bản gốc hay bản sao, bằng cách phá hủy bản sao, 'ác linh' sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Nói cách khác."

"Chinh phục được trò chơi này, linh hồn của 'ác linh' sẽ biến mất phải không?"

Keima vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng và nói thẳng thừng trước khi nhìn vào màn hình game và gõ bàn phím liên tục. Hành động của cậu khiến Elsie không thốt nên lời.

Còn Shino nheo mắt tỏ vẻ không hài lòng.

"..."

Có phải gã này đang không nghe mình nói? Chắc hẳn cô đang nghĩ vậy. Shino ho khan một tiếng.

"Đúng vậy. Tuy nhiên, những bản sao này... thực sự mang theo tàn dư của 'ác linh', chưa ai có thể chinh phục được nó. May mắn là không có ai mất mạng, nhưng tất cả đều thua trước lời nguyền của 'ác linh' đó."

"..."

Keima thờ ơ nhìn vào màn hình game. Có vẻ Shino không thể chịu đựng thêm nữa, cô từ từ đứng dậy, giọng đầy phẫn nộ.

"Cậu… cậu nghĩ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì với Mogami Takeshi?"

Elsie toát mồ hôi lạnh, còn Keima chỉ liếc nhìn Shino rồi tiếp tục chơi game.

"…"

Shino nhếch mép cười.

"Xét theo góc độ nào đó, hắn đã đạt được thứ mình muốn. Không, chắc chắn là hắn đã đoán trước điều này. Nói cách khác, hắn đã rời khỏi thế giới này sau khi chứng kiến kiệt tác của mình hoàn thành. Tức là,

Cô ngừng lại, rồi nói tiếp.

"Gã đó đã bị ‘bản sao’ của ‘ác linh’ giết chết ngay khi trò chơi sắp được chinh phục."

"!"

Elsie giật mình lùi lại. Keima lẩm bẩm,

"Nói cách khác, hắn tự mình thử nghiệm bản gốc… đúng là đồ ngốc."

"Cậu!"

Ngay khi Shino định xông tới, Keima, nãy giờ chưa hề quay đầu lại, xoay ghế về phía cô,

"…"

Anh chỉnh kính và nhìn thẳng vào Shino.

"Không phải tôi không biết trò chơi này đáng sợ đến mức nào. Cô nghĩ tôi là ai?"

Ư…

Shino bất ngờ bị áp đảo bởi khí thế của cậu. Cậu ta chỉ là một cậu bé. Nhưng ngay cả một miko được đào tạo nhiều năm cũng bị bất ngờ. Keima điềm nhiên nói tiếp.

"Thực ra, tôi đã đặt cược mạng sống vào trò chơi này từ đầu rồi."

Rồi anh đột nhiên mỉm cười tuyên bố

"Cho tới giờ, tôi chưa từng sợ con ác linh nào hết."

Còn Shino choáng váng không thể đáp lại.

Theo bảng thông số thì vòng 1 của Shino là 94 Ở Nhật tồn tại truyện dân gian quỷ xanh - quỷ đỏ. Ngày xưa có hai con quỷ là bạn của nhau. Một ngày nọ, quỷ đỏ muốn làm bạn với trẻ em loài người, nhưng ngoại hình đáng sợ khiến lũ trẻ không dám lại gần. Quỷ xanh bày kế để quỷ xanh làm người đi doạ trẻ, còn quỷ đỏ là người giải cứu lũ trẻ. Kế hoạch đã thành công, quỷ đỏ được trẻ em yêu thích. Keima: Các bạn đã bao giờ tán gái bằng cả tính mạng chưa?