Ngày Nghỉ Của Haqua
Marui Yukie (54 tuổi, độc thân) là nhân viên bán hàng cho thức uống sức khỏe Gokult.
Công việc chính của cô là giao Gokult tươi đến những hộ gia đình thường xuyên đặt hàng trong khu vực phụ trách mỗi ngày. Buổi sáng, sau khi hoàn thành việc nhà, cô sẽ đến trung tâm phân phối. Ở đó, cô thay đồng phục, chất những chai Gokult cần giao trong ngày lên xe đẩy rồi thong thả phân phát theo lộ trình đã định sẵn.
Một nhiệm vụ quan trọng khác là thu hút khách hàng mới.
Để quảng bá sản phẩm, cô có quyền cho người dùng thử một lượng nhỏ.
Vì rất tự tin vào chất lượng sản phẩm của công ty, Yukie thường tự tin đưa đồ uống cho khách dùng thử và không bao giờ ép buộc họ mua hàng.
"Thử đi, ngon lắm. Tốt cho sức khỏe nữa."
Đó là câu cửa miệng của cô.
Điều Yukie chú trọng là nụ cười, sự chân thành và niềm tin đó.
"Gokult rất tốt cho cơ thể. Thứ tôi giới thiệu không thể nào sai được."
Thực tế, trước đây Yukie từng là người nóng vội, đi khắp nơi để mở rộng lượng khách hàng với nhiệt huyết mãnh liệt. Tuy nhiên, giờ đây thể lực không còn cho phép, phương pháp của cô đã thay đổi đôi chút.
Trước tiên, cô không bao giờ ép người khác mua hàng.
Lương nhân viên bán hàng hoàn toàn dựa trên hoa hồng, tổng thu nhập được quyết định bởi số lượng Gokult giao đi và lượng khách hàng mới. Thế nhưng hiện tại, Yukie chỉ cảm thấy tiền là thứ vừa đủ dùng, không quá đặt nặng vấn đề lương bổng.
Không, thực ra không chỉ vậy. Cô thậm chí còn yêu cầu thu hẹp khu vực phụ trách.
Điều này nhằm dành nhiều thời gian hơn cho từng khách hàng hiện có và xây dựng lòng tin. Dù doanh số không ấn tượng như thời trẻ (từng 3 lần đạt danh hiệu Miss Gokult xuất sắc nhất năm), nhưng nhờ tính cách kiên định cùng kỹ thuật bán hàng được rèn giũa qua năm tháng, cô vẫn nhận được đánh giá cao. Trong 10 năm, không có bất kỳ khiếu nại hay sự cố nào xảy ra.
Và dần dần, khu vực phụ trách của cô ngày càng thu hẹp.
Qua đó có thể thấy được mức độ tín nhiệm mà khách hàng dành cho cô.
Với Yukie...
"Làm phiền chị rồi, Marui-san."
Quản lý nam tại trung tâm phân phối Gokult thực sự tin tưởng và yêu quý cô.
"Nếu không phiền, chị nhận cái này nhé? Lần trước em nhờ chị hướng dẫn nhân viên mới sau giờ làm, đây là ít quà đáp lễ việc đó. Trụ sở gửi cho em vài cái."
"Ôi trời."
Yukie đỡ lấy tấm vé.
"Thật là làm tôi khó xử quá~"
Quản lý đưa cho cô đôi vé vào công viên giải trí.
"Goto-san luôn quan tâm đến chị ha."
Đó là sự thật.
Vì Yukie nhiệt tình quản lý và đào tạo các nhân viên bán hàng khác, quản lý thường xuyên dành cho cô những đãi ngộ hữu hình lẫn vô hình.
"Ha ha ha."
Quản lý gãi đầu hói của mình.
"Có lẽ Marui-san cảm thấy phiền khi nhận món này."
Thông thường, với phụ nữ ở tuổi Yukie, đôi vé công viên giải trí không phải thứ khiến họ vui mừng. Thế nhưng...
"..."
Yukie im lặng một lúc lâu, đăm đăm nhìn đôi vé cặp.
"Chị thực sự có thể nhận chứ?"
"À, chị đồng ý ạ?"
"Ừm."
Yukie nhận lấy vé vào cổng và mỉm cười.
"Tôi biết nên tặng ai rồi."
Về Haqua du Lot Herminium, nhiều người có nhận xét về cô.
"Haqua thật phi thường! Cô ấy luôn đứng nhất trường, mọi lúc mọi nơi! Thật đáng nể. Chiếc lưỡi hái cô ấy cầm là bằng chứng cho việc tốt nghiệp xuất sắc từ Học viện Quỷ, 'Scythe of Testament'!"
Có người như Elsie, vô cùng ấn tượng bởi năng lực của cô.
Hoặc,
"Haq-chan đúng là cô bé ngoan."
Họ đơn giản dành lời khen như Yukie, cộng sự của cô.
"Xinh đẹp, dáng chuẩn (dù ngực hơi nhỏ), học sinh gương mẫu với thành tích xuất sắc."
Đó là ấn tượng cơ bản của mọi người xung quanh.
Bản thân Haqua cũng có chút tự phụ.
Nhưng chỉ với Keima,
"...Nhiều mặt mà nói, người này thật phiền phức."
Cậu ta đẩy kính lên, thở dài nhún vai.
Hôm nay, Haqua sẽ thể hiện trọn vẹn sự 'phiền phức ở nhiều mặt' đó...
"Tôi không còn cách nào khác! Tôi mời cậu vì không còn lựa chọn nào khác đâu!"
"Meo~"
"Đừng hiểu lầm đấy nhé?"
"Meo?"
"Thực ra tôi không muốn đến chỗ trẻ con như vậy đâu! Nhưng Yukie ép tôi phải nhận... Hả? Cậu bảo tôi nên vứt vé đi à?"
"Meo."
"Hử, sao, sao được chứ...chẳng phải quá lãng phí sao?"
"Meo."
"Phải, đúng rồi. Ừ, thế đi... cậu có đi không?"
"..."
"Nè, nè, cậu, cậu không đi à?"
"..."
"Nói đi! Ít nhất cũng trả lời chứ!"
"Meo."
"Phải, đúng rồi. Tôi đang mời cậu đây. Cậu sẽ đi chứ?"
Sau một hồi lâu.
"...Vậy, vậy cậu có vui không? Ừm, cậu không thấy khó chịu chứ?"
Haqua tiếp tục nhìn chú mèo con đang ngồi trên thùng nhựa.
Con mèo đó.
"..."
Sau khoảng lặng dài,
"Meo."
Nó kêu lên một tiếng rồi quay người, nhảy lên tường và biến mất vào con hẻm.
"..."
Nhìn theo bóng mèo, Haqua thở dài.
"Mình đang làm gì thế này? Luyện tập nói chuyện với mèo con..."
Cô đang nắm chặt hai vé vào cổng 'Dean Land'...
Đã một tiếng trôi qua kể từ khi Haqua đứng trước nhà Katsuragi và quyết định bước vào. Người qua đường đều liếc nhìn kỳ lạ cô gái trang phục dị hợm cầm lưỡi hái, nhưng cô không để ý mà tiếp tục ngước nhìn ngôi nhà của Keima - ' afé Grandpa'.
Hai tay khoanh sau lưng, cô lang thang vô nghĩa trước cửa.
"Uu~"
Nhưng không thể mãi đứng đây được.
Haqua quyết định đá nhẹ mặt đất để bay lên, biến mất sau bức tường.
Cách bay của cô uyển chuyển hơn nhiều so với một ác quỷ khác là Elsie.
Sau khi vào nhà, Haqua điều chỉnh nhịp thở.
Cô đặt ngón tay lên xương đòn phía trên ngực và cảm nhận nhịp tim đang dồn dập. Dù vậy, vì đã lỡ đến tận nơi rồi.
Giờ không thể quay đầu được nữa.
Thực tế thì.
"Vào lúc này, hai tuần một lần, mẹ của Elsie và Keima sẽ ra ngoài mua sắm."
Haqua đã biết trước họ sẽ tận dụng khoảng thời gian này để mua nguyên liệu dùng cho quán cà phê. Nhân tiện thì cô cũng rõ Keima sẽ không ra ngoài vào mỗi Chủ nhật mà chỉ ở nhà chơi game. Đó là điều cô đã nắm được mỗi khi ghé qua. Vấn đề là tồn tại một khả năng cực nhỏ Keima sẽ ra ngoài mua game.
"Số game hắn mua tuần trước chắc chưa chơi hết, nên hôm nay chắc chắn hắn đang ở nhà."
Đây cũng là phán đoán của Haqua.
Katsuragi Keima hẳn đang ở nhà, một mình.
Thế nhưng...
Haqua liếc mắt quanh ngôi nhà họ Katsuragi rồi khẽ nghiêng đầu.
"Cái gì đây?"
Cô thực sự bối rối. Khắp nơi treo đầy tỏi, bùa hộ mệnh và dây shimenawa. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khoảng thời gian cô không ghé qua đã có biến cố gì sao?
Haqua đi vòng quanh. Đúng lúc đó, từ phòng khách vọng ra tiếng nói.
("Keima! Keima!")
Giọng nói trẻ con vô cùng.
(Hửm?)
Haqua tỏ vẻ khó hiểu.
Đó rõ ràng là giọng một bé gái.
Và phải là một bé gái xa lạ với cô, khoảng 4-5 tuổi. Đây là ai vậy?
Keima đâu có em gái.
Có phải con cháu họ hàng nào đến chơi không?
Trước cửa phòng khách,
"Có chuyện gì vậy, Tomomi?"
Cô thậm chí nghe được cả giọng Keima. Ngay khi Haqua định nắm lấy tay nắm cửa phòng khách và thản nhiên mở ra,
("Tomomi muốn hôn Keima~")
KÉT!
Haqua đứng hình tại chỗ.
(Hả? Gì cơ? Nó vừa nói gì?)
Haqua đờ người, không rõ đang cười hay giận.
Trong khoảng thời gian đó, từ phòng khách,
("Ơ? Keima. Hôn một cái đi chứ~")
Giọng nũng nịu của bé gái vang lên,
"Haa."
Tiếng thở dài của Keima cũng vọt ra.
(Đúng rồi... nếu chỉ là đứa trẻ dậy thì sớm một chút, Keima sẽ dỗ dành nó thôi...)
Đúng lúc Haqua đang phân tích sau cánh cửa,
"Được rồi."
Keima bất ngờ đáp bằng giọng điệu của kẻ biến thái không chút hối hận.
"Chúng ta hôn nhau nhé, Tomomi. Dù sao cũng chẳng có ai ở nhà."
(!)
Ngay tích tắc sau đó, Haqua hành động theo phản xạ.
"KHOAN ĐÃ!"
Cô đạp mạnh cửa bật mở.
"KHÔNG ĐỜI NÀO CẬU LẠI—!!"
Rồi hét lên.
"—!"
Trong phòng khách.
Keima đang dí sát máy game cầm tay PFP vào mặt giật mình quay lại.
Hiếm khi thấy đôi mắt hắn mở to đến vậy.
"Xin làm rõ."
Mắt Keima lấp lánh.
"Tomomi tuy vốn từ ít ỏi nhưng tuổi đời và ngoại hình khoảng 17, 18. Cô ấy gặp sự cố bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi bị ngủ đông nên tâm lý chậm phát triển."
"..."
Đối lập với Haqua.
"NHỮNG~CHUYỆN NÀY KHÔNG QUAN TRỌNG!"
Cô bĩu môi ngồi bệt xuống sofa, hai chân khoanh lại trông như vừa cãi nhau, ánh mắt nheo lại đầy khó chịu.
"Giải thích thêm. Việc hôn ở đây chỉ là chạm nhẹ vào má thôi."
Keima vội vàng giải thích sau lưng Haqua.
"Chiêu trò lợi dụng tình cảm của đối phương này xét về đạo đức hay lý luận đều..."
"Đã bảo không quan trọng rồi!"
Keima đảo mắt nhìn Haqua qua kính.
"Tôi tiếp tục game đây."
Rồi hắn giơ máy lên, môi dần áp sát.
"Tomomi..."
Haqua ngả người ra sofa, rồi,
"NÀY! CẬU~KHÔNG CÓ CHÚT XẤU HỔ NÀO SAO?"
Cô gào lên khi quay mặt đi.
"Khiếp! Khiếp quá đi!"
Cô giơ ngón tay trắng muốt thon dài chỉ thẳng vào Keima.
Keima trợn mắt nhìn Haqua đầy bất mãn,
"Sao cô lại ở đây?"
Hắn hỏi.
"Ừm."
Haqua bất ngờ lúng túng.
Trong game này, Nhân viên Quan trắc hiểm họa toàn cục (đó là setting trong game về người có thể quan sát và dự đoán quỹ đạo thiên thạch cùng mọi sự kiện trên tàu buôn) Tomomi Maria Hart.
("Nè, Keima, hôn một cái chứ~?")
Lại tiếp tục nhắc.
"Sao cô lại ở đây?"
Giờ phút này, có lẽ đây là câu hỏi khó trả lời nhất với Haqua.
"Ư."
Cô run lên.
"Ưư."
Rõ ràng đang hoảng loạn. Ngay cả cô cũng biết tim mình đập thình thịch. Không rõ có phải tưởng tượng không nhưng đầu óc hơi choáng váng.
"Này."
Đúng lúc này, ánh mắt Keima sắc lẹm.
"Cô."
Đôi mắt trong veo như xuyên thấu mọi thứ.
"Đừng bảo là."
"Im, im đi! Gì? Giờ lại định nói gì?"
"Không, không có gì."
Hắn nói thế,
"Có lẽ chỉ là tôi."
Tự độc thoại.
"Định nói gì chứ! Thật là~!"
Haqua loạng choạng một hồi.
"El, Elsie không ở nhà sao?"
Dù đã biết đáp án, cô vẫn gượng ép đặt câu hỏi. Keima không mấy hưởng ứng,
"...Hửm? Không biết."
Hắn chỉ khẽ nghiêng đầu.
"Hôm nay yên tĩnh quá, nên tôi đoán cô ta không có nhà... chắc vậy?"
"Ôi trời."
Haqua cảm thấy hơi đuối,
"Tôi nói này, ít nhất phải biết cộng sự ở đâu chứ!"
Keima cầm mảnh giấy trên bàn,
"'Gửi Kami nii-sama! Em đi mua đồ với okaa-sama rồi. Trong lò vi sóng có cà ri okaa-sama nấu. Anh dùng bữa trưa với món đó nhé.'... đại loại thế.'"
Hắn đọc vanh vách.
"Nói cách khác, hình như cô ấy không có nhà."
Keima lẩm bẩm, vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ. Haqua thở dài khẽ rồi cố ý nói:
"A~phiền phức quá đi."
"..."
Keima tiếp tục chăm chăm nhìn Haqua.
"Làm sao đây? Tấm vé chỉ dùng được hôm nay sẽ phí mất."
Cô cố ý lôi vé trong túi ra xem.
"Đáng lẽ định đi cùng Elsie, nhưng cô ấy lại vắng mặt."
Giọng điệu cứng nhắc.
"Thật đấy, tôi muốn đi cùng Elsie... có tới hai vé cơ. Tự đi thì phí lắm."
Cô liếc trộm Keima.
Keima vẫn tiếp tục nhìn Haqua.
Haqua cuống lên, cô đảo mắt lia lịa, giơ tấm vé trước ngực,
"Phiền phức thật."
Tưởng rằng đã thể hiện rõ ràng như vậy, Keima sẽ có phản ứng nào đó,
"Tomomi..."
Ai ngờ hắn vẫn tiếp tục chơi game.
Trên chiếc PFP.
("Keima!")
Tomomi, người đã kiên nhẫn chờ đợi, lên tiếng.
Haqua vô ý đổ vật xuống sofa.
"Này!"
Cô suýt bùng nổ cơn giận, nhưng cảm thấy mọi thứ giờ đây thật vô nghĩa nên đổ ập xuống yếu ớt, tấm vé vào cổng cô có được rơi xuống ghế. Nói cách khác, tên con trai này chưa từng có bất kỳ suy nghĩ nào dành cho cô. Cô cảm nhận điều đó một cách thấu suốt.
Cô mệt mỏi. Cô cảm thấy thực sự mệt mỏi.
Keima nhìn Haqua đang ngước mắt nhìn lại mình, rồi ánh mắt chuyển sang tấm vé vào cổng trong tay cô.
Hắn dường như đã cân nhắc điều gì đó, sau một lúc lâu,
"...Haqua."
Hắn lên tiếng.
"Sao?"
Haqua hơi đỏ mắt, dùng tay chùi mắt nhẹ để Keima không thấy nước mắt mình. Thật là~ Tôi chẳng muốn dây dưa với gã này nữa.
Cô nghĩ.
Thế là,
Dù Keima hỏi bằng giọng điệu hết sức tự nhiên, Haqua vẫn không thể hiểu nổi.
"Tấm vé đó là vào công viên chủ đề Museum phải không...Tôi đi cùng cô được chứ?"
HẾ?
HẾẾẾ?
Tâm trí Haqua lập tức trống rỗng. Ngay khoảnh khắc sau đó,
Cô gái vốn rất kiêu hãnh và kín kẽ này, Đã thực sự quên mất việc phải giả vờ.
"Thật, thật ư?"
Cô đột ngột quay người, nắm chặt thành ghế sofa, không kìm được mà thốt lên...
Cô vui sướng tột độ. Cảm giác bất mãn trong lòng cô lập tức tan biến. Cô không thể ngăn nụ cười rạng rỡ.
Nghĩ lại mọi chuyện, Haqua cảm thấy rất có lỗi vì điều này.
Đến mức đêm đó cô không thể ngủ được...
Vài giờ sau.
Cả hai đến trước Dean Land, đưa vé cho nhân viên soát vé rồi vào trong.
Chỉ có hai người họ.
Cô thực sự đã được ở riêng với Katsuragi Keima. Haqua cảm thấy điều này giống như một giấc mơ. Cơ thể cô nóng ran, lòng đầy bồn chồn.
"Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ ở nơi như thế này cùng cậu... Dù chính tôi là người mang vé đến cho cậu, chuyện này vẫn quá kỳ lạ."
Còn Keima,
"..."
Liếc nhìn Haqua,
"Cậu...ổn chứ?"
Hắn trông khá nghiêm túc. Haqua căng thẳng,
"Ổn, ổn thôi! Dù sao chúng ta cũng không thể lãng phí những tấm vé này!"
Rồi cô nói để che giấu cảm xúc. Dường như cô đã hiểu nhầm câu hỏi của Keima thành:
"'Liệu tôi đi cùng có ổn không? Cậu muốn đi cùng Elsie phải không?'"
Nghe câu trả lời của Haqua, biểu cảm Keima dường như đang suy nghĩ.
"...Ý tôi không phải vậy."
"À, nói mới nhớ!"
Haqua gượng ép đổi chủ đề.
"Nơi này thật kỳ lạ...đây là lần đầu tôi đến công viên giải trí. Tất cả đều như thế này sao?"
Nói chính xác thì Dean Land khác biệt với các công viên giải trí khác. Tòa nhà lớn có nhiều tiện nghi giải trí như sân bowling, karaoke và khu chơi game nối mạng LAN. Điểm độc đáo nhất là cosplay.
Quầy dịch vụ cho thuê hơn 300 loại trang phục. Ngoài đồng phục y tá, cảnh sát, còn có trang phục truyền thống, dân tộc các nước, trang phục nhân vật game/manga, thậm chí cả đồ chơi nhồi bông cũng có.
Vì thế, xung quanh toàn thỏ tai lớn, siêu anh hùng, hầu gái mặc váy ngắn và phù thủy đi lại.
Dĩ nhiên, Haqua không biết Keima và Elsie đã từng đến đây trước đó để "chinh phục" một cô gái nào đó. Lúc ấy, Keima cosplay thành hoàng tử.
"Cosplay...là việc mặc đủ loại trang phục rồi vui chơi?"
Haqua nhìn quanh, dường như nhận ra điều gì đó rồi gật đầu.
(Mọi người trông thật hạnh phúc...)
Tụi mình có nên mặc những bộ đồ đó không nhỉ?
"Cậu nghĩ sao?"
Cô quay lại,
"Hửm?"
Và nhíu mày khi không thấy bóng dáng Keima đâu.
Haqua vội vàng nhìn quanh, phát hiện Keima đang chống nạnh, VÙ, nhanh chóng chạy khỏi chỗ cô.
"Đợi đã!"
Haqua vội đuổi theo. Thực ra Keima không chạy, mà di chuyển với tốc độ khó tin khi dễ dàng vượt qua cầu thang lan can dù đông đúc.
"Ế?"
Chuyện gì thế này?
Đầu óc hắn đột nhiên bị kích thích sao?
"Đợi, đợi đã!"
Tuy nhiên, Keima hoàn toàn không có ý định quay đầu, mà tiếp tục lên tầng hai, tầng ba, thẳng đến quảng trường hoạt động trên tầng thượng.
"...Ra là thế."
Haqua lau mồ hôi trên trán, thở dài nặng nề khi hai vai xẹp xuống.
Cuối cùng cô đã hiểu.
Lý do Keima đến đây.
Lý do Keima chấp nhận lời mời của Haqua.
Bởi vì, ở nơi này,
"Triển lãm game galge."
Dòng chữ được dán trên băng-rôn khi đám đông đang đổ về gian hàng. Lúc này, Keima đã lách vào đám đông như cá gặp nước.
"Ô! Là bản làm mới của <Nya~Nyan nyan>."
Hoặc,
"Hừm...'Dịch vụ chăm sóc khách hàng của MassiveSoft vẫn khá nhanh nhạy.'"
Hắn lẩm bẩm trên đường đi, len lỏi giữa các gian hàng. Có vẻ các nhà phân phối game galge đã dựng quầy ở tầng này.
Chiếc túi đầu tiên xuất hiện trên tay phải Keima, rồi tay trái, chẳng mấy chốc các tựa game chất đống, cứ như ảo thuật vậy. Dù chưa đến mức mắt không theo kịp, nhưng cách hắn mua sắm nhanh thoăn thoắt và uyển chuyển không phải thứ người thường làm được.
"..."
Haqua trợn mắt. Thoạt đầu, cô cảm thấy bủn rủn, rồi sau đó, hơi tức giận.
Tuy nhiên,
"Ô~!"
Hoặc,
"Ừm."
Khi thấy đôi mắt Keima lấp lánh chạy nhảy khắp nơi, cơn giận trong cô lắng xuống.
Haqua cười gượng. Rồi cảm thấy nhẹ nhõm vì lý do nào đó.
(Gã này.)
Cô thực sự cảm thấy Keima thật ngốc nghếch.
Tuy nhiên-
Có vẻ hắn thực sự thích những thứ này.
Keima sẽ không bao giờ che giấu, khát khao mà hắn luôn trung thành.
Nếu đã vậy,
Thôi thì...
Haqua mỉm cười.
"Phù!"
Keima hoàn tất việc mua đồ (rất suôn sẻ, chỉ mất chưa đầy 30 phút), trông vô cùng hài lòng. Lúc này, Haqua gọi hắn.
Cô làm vẻ tinh nghịch,
"Trông cậu vui quá nhỉ."
"Ư..."
Có vẻ Keima vì bỏ mặc Haqua... và ở mức độ nào đó còn lợi dụng cô để đến Dean Land nên cảm thấy hơi áy náy.
Haqua nói,
"Vậy..."
Cô khoanh tay cười tủm tỉm,
"Giờ đến lượt cậu vui chơi với tôi!"
Keima giật bắn người, trợn tròn mắt.
Haqua thật sự rất táo bạo khi hoàn toàn buông thả bản thân. Cô ấy để lại tất cả trò chơi mà Keima mua ở tủ đồ cất giữ của Dean Land.
"Mình cũng thay đồ đi!"
Rồi dẫn Keima đến quầy thu ngân. Keima lặng lẽ đi theo,
"...Cậu không thấy chán ghét mấy thứ này sao?"
Lúc này, cậu hỏi. Và Haqua đáp:
"Đây gọi là cosplay đúng không? Không ngờ con người lại nghĩ ra thứ vui nhộn thế này."
"...Cách cậu và Elsie hóa trang hàng ngày cũng nên được xem là một dạng của nó rồi."
Haqua hoàn toàn không nghe lời cậu,
"Nào, thay bộ này vào đi."
Cô chỉ vào bộ trang phục đạo chích cổ điển (khăn che mặt, tấm ván giả và vải bố ba lô), còn bản thân thì,
"Tớ muốn bộ này!"
Chỉ vào đồng phục nữ cảnh sát.
"Hử."
Keima tỏ vẻ không hài lòng.
Không ngờ bộ đồ nữ cảnh sát còn có cả còng tay. Haqua khóa chặt Keima vào còng rồi dẫn đi khắp trung tâm thương mại.
Keima cuối cùng bị bọn trẻ cười chê.
Vì Keima bỏ mặc Haqua và chỉ chăm chăm mua game, có vẻ cô ấy muốn nhân cơ hội này trả thù.
"Này! Thế là đủ rồi chứ?"
Nghe thấy lời phản đối của Keima, cảm thấy đã đủ vui, Haqua mở khóa còng tay,
"Vậy thì đi chơi trò gọi là bowling thôi!"
Rồi bước đi nhanh nhẹn.
Keima thở dài theo sau.
Điểm số của cả hai gần như ngang nhau. Dù Haqua có thể thao rất giỏi nhưng đây là lần đầu cô ấy chơi bowling nên không thể thể hiện đúng trình độ.
Mặt khác, vì việc này không liên quan đến chinh phục con gái, Keima không thể phát huy toàn lực. Không, đúng hơn là cậu không muốn, nên kết quả hòa nhau.
Sau khi Haqua thỏa thích vui chơi,
"Đi chơi trò khác đi!"
"Rồi rồi."
Keima có vẻ đã đầu hàng. Nhân cơ hội hiếm có, cả hai quay lại quầy thu ngân thay trang phục khác. Haqua hóa thành công chúa, còn Keima làm hiệp sĩ (với bộ giáp làm từ chất liệu nhẹ).
Có vẻ Haqua cũng có mặt giống con gái bình thường.
Khoác lên người bộ trang phục lộng lẫy, cô nhẹ nhàng xoay người. Vốn dĩ Haqua đã toát lên vẻ quý phái thanh nhã, chiếc váy trắng sữa này càng tôn lên nét đẹp của cô.
"Đi thôi!"
Haqua chỉ tay về phía trước tiến bước.
"..."
Keima khẽ mỉm cười, đặt thanh kiếm mô hình trước ngực rồi cúi nhẹ người.
Tài nghệ chơi game arcade của Keima khiến Haqua thán phục. Sau đó, cô e dè đi qua nhà ma. Trong khoảng thời gian này, cả hai cùng thưởng thức xiên thịt cừu nướng và buffet trước khi đổi sang trang phục jounin và samurai rồi đến khu bói toán.
Đúng lúc này,
"Đó! Từ lúc vào đây tớ đã tò mò về thứ này rồi!"
Haqua chạy về phía cổng tàu lượn siêu tốc. Con tàu này là công trình nổi tiếng nhất Dean Land, đường ray trông như xuyên suốt toàn bộ tòa nhà. Lý do một phần tòa nhà bị trống là để tàu lượn chạy qua.
"Đi thôi!"
Haqua hào hứng bước đi.
Ngay lúc này.
"..."
Keima, vốn ít khi lên tiếng, đột nhiên im lặng nắm lấy tay cô từ phía sau. Haqua giật bắn người.
"Gì thế?"
Cô quay lại nhìn với vẻ mặt hoàn toàn bất ngờ.
Và mặt đỏ ửng lên.
"Eh? Gì vậy? Này, Katsuragi?"
Keima dường như đang suy nghĩ điều gì đó, từ từ nâng bàn tay trắng muốt thon dài của Haqua lên mặt cô.
"Kya! Không, không được. Đồ ngốc!"
"Không phải thế."
"T-Tớ đã nói không mà?"
Đúng lúc này, tay còn lại của Keima tiến gần mặt Haqua. Cô không nhịn được,
"Không, t-tớ nói này,"
Không thể không nhắm chặt mắt lại.
Cô đờ người, chờ đợi điều sắp xảy ra.
Rồi, bàn tay Keima đặt lên trán cô, cậu nói nhẹ nhàng:
"Từ nãy tôi đã thấy có gì không ổn. Hình như cậu bị sốt rồi. Không thể đi tàu lượn thế này được. Về nhà thôi. Tôi sẽ nhờ Elsie chăm sóc cậu."
"Eh?"
Haqua tròn mắt.
Ngay lúc này.
"!"
Chân cô loạng choạng.
Mắt Haqua tối sầm lại, ý thức dần mờ đi...
"Xin, lỗi..."
Haqua để Keima cõng trên lưng, ủ rũ xin lỗi. Lúc này, cả hai đã thay lại trang phục ban đầu và rời Dean Land.
Sẽ tốn kha khá tiền nhưng họ quyết định bắt taxi về nhà Katsuragi. Trên đường đến bãi đỗ taxi, Keima thấy Haqua bước đi không vững nên quyết định cõng cô.
"Xin lỗi, Katsuragi."
Haqua tiếp tục xin lỗi bằng giọng điệu dịu dàng khác thường.
Dù có hào hứng đến mấy, Haqua thanh lịch và có tính kỷ luật cao hẳn đã nhận ra cơ thể không khỏe.
Lần này cô còn làm phiền Keima. Chắc chắn cô sẽ tự trách bản thân lắm.
Keima thở dài.
"Lần sau còn xin lỗi, tôi sẽ bỏ cậu lại đấy."
"Xin lỗi..."
"Tôi cũng đã đi triển lãm rồi, nên không phải hoàn toàn vô ích. Tôi không bận tâm đâu."
"...Ừ."
Tuy nhiên,
Gã này thật sự rất giỏi.
Haqua phần nào cảm phục cậu. Anh thậm chí còn nhận ra cô đang cố nén bệnh trong vô thức và lo lắng cho cô.
"...Hê~hê."
Cô nói một cách bướng bỉnh,
"Tớ thật sự rất muốn đi tàu lượn."
"..."
Keima không hề tỏ vẻ khó chịu, hẳn đã biết cách trả lời. Anh thường vô thức hiểu được tấm lòng người khác.
Vì thế,
"Hêhê, tớ thật sự rất muốn đi tàu lượn."
"Ư..."
"Tớ thật sự rất muốn đi mà."
"Ưưư..."
"Này, Katsuragi?"
Và rồi--
"Chà, nếu có đợt giảm giá nào cho game đồ cổ, tôi có thể cân nhắc."
Anh nói khéo.
Nghe thấy câu trả lời đúng phong cách Keima,
"..."
Haqua khẽ nheo mắt, rồi,
"Ừ."
Nắm chặt cổ áo Keima, nghiêng người dựa vào bằng tất cả sự thành thật chưa từng bộc lộ.
"Cảm ơn cậu."
Haqua nghỉ ngơi một lúc tại nhà Katsuragi, từ chối ý định ở lại qua đêm của Elsie đầy lo lắng, trở về nhà Yukie đêm đó.
Dù rất miễn cưỡng và thật sự đang sốt nhưng Haqua vẫn quay về để truyền đạt những lời này tới Yukie.
Những lời đó là,
"Cháu cảm ơn cô."
Tất cả những điều này là nhờ công sức Yukie đã bỏ ra để sắp xếp.
Cười ngất Giải thích: Yukie thường đi giao Gokult quanh khu vực nhà Keima, nên cô nắm rất rõ lịch sinh hoạt của nhà Katsuragi, cô Yukie biết ngày nào Elsie và mẹ Mari đi vắng, để Haqua có được buổi hẹn hò đáng nhớ này