Mặt trời trên cao bắt đầu dần lặn.
“Một ngày sảng khoái ha, đúng thật thời gian trôi qua nhanh ghê ấy.”
Ta nhìn xuống những cái xác của đám người hầu mà ta chất đống dưới hố, và thở ra.
“Đám sát nhân này, chúng phải nhận những gì chúng đáng.”
Ta lạnh lẽo nói, nhổ nước bọt. Chẳng hề dành tôn trọng đối với kẻ đã khuất.
Ta đã sử dụng ma thuật hắc ám lên những mảnh xương được đào lên, và cái quá khứ ta chứng kiến, nó mục nát hơn ta tưởng nhiều.
『Từ lâu tao đã chả ưa gã đó rồi. Phì. Nó đang đổ đầy “kinh” lên người tao này.』
『Kyahaha! Chuẩn! Bên cạnh đó, giết người quả là tuyệt nhất. Cảm giác như nó làm tao mạnh hơn, cảm giác quá sướng.』
『Chủ nhân là một người tuyệt vời. Cho chúng ta thật nhiều tiền để xử lí đống xác chết này.』
『Tao tự hỏi mình có thể giết đứa tiếp theo không. Việc này trở thành thói quen mất.』
Trời ơi. Hahaha.
“Bóng tối trong con người thật thâm hiểm!”
Địa vị cao trong xã hội, sức mạnh, quyền lực.
Ngay cả ta của trước đây cũng hiểu những kẻ như vậy rất dễ rơi vào tội lỗi.
Nhưng, “cái ác” là một thứ gì đó thân thuộc hơn nhiều.
Người hầu, nhân viên vệ sinh, các môn đồ. Những con người bình thường với công việc bình thường.
Ta đã cố gắng cứu những kẻ yếu hơn - những ai không có khả năng mạo hiểm mạng sống.
Và trong tim của bọn chúng, là những tâm hồn thối nát sẵn sàng hi sinh kẻ khác.
Đó chỉ như một sào huyệt của tội lỗi, chà đạp lên con người, để thỏa mãn hoan lạc cá nhân.
“Ta không nghĩ ông ta hiểu rõ con người lắm. Những điều các ngươi làm là gì đó tượng trưng cho ác quỷ. Nhưng, lỗi lầm là của chủ nhân nhỉ.”
Ta ngoái nhìn lại bà vợ đang đung đưa.
Cơ thể bà ta được treo trên một cái cây lớn trong góc vườn.
Đương nhiên rồi, lý do ta ra lệnh cho lũ nhóc treo cơ thể bà vợ lên là để trả thù ngài tướng quân.
“Này, phu nhân của Brown, bà biết không? Mối quan hệ tồn tại giữa ta và tướng quân. Ngài ấy phải mất một lúc để quay trở về, nên ta sẽ kể một chút để giết thời gian nhé. Những ngày xưa ấy, của chúng ta. Bà sẽ lắng nghe chứ?”
“...”
Bà vợ tiếp tục lắc lư trong yên tĩnh. Ta sẽ cho đó là sự đồng ý.
“Ngôi làng nơi ta lớn lên có tên Baden, một ngôi làng nhỏ nằm ở phía tây vương quốc Kurtz. Người dân sinh sống nhờ các sản phẩm từ sữa, họ vô cùng tích cực. Bởi vì nhiều đồng ruộng, nên các trò tiêu khiển, có thể kể đến như hái nấm, bắn chim. Những tháng ngày thật hạnh phúc và bình yên."
“...”
“Cha của ta đã mất từ trước khi ta nhận thức được mọi thứ. Mẹ - một người khôn ngoan tháo vát, người chị gái tốt bụng và ta sống với nhau, chăm chỉ làm lụng."
“...”
"Nhưng tất cả đã thay đổi vào một buổi mùa thu. Khi đó ta mới mười hai tuổi, đang cùng chị đi nhặt hạt dẻ trong rừng. Thì đột nhiên, ta nghe thấy tiếng bước chân sột soạt-”
Ta bất ngờ nghe thấy tiếng thở mạnh và quay nhìn lại đằng sau, thì thấy ông Hans hàng xóm người bê bết máu đứng ở đó.
“Ông lão đôi mắt mở to thì thào: “Ngôi làng bị tấn công”.”
Nói xong thì ông tắt thở, chết.
Ngay cả dù ta không cố gắng nhớ lại, thì khung cảnh ngày hôm đó vẫn quay trở lại, rõ đến từng chi tiết.
Ta quả là có một trí nhớ tốt.
Ta không thể tha thứ cho hắn, những kí ức tàn nhẫn khó quên đó, tất cả lấp đầy tâm trí ta.
“Ồ. Tướng quân đã trở về. Hồi tưởng kết thúc tại đây.”
Khi ta ngước nhìn lên, tướng quân vứt bỏ con ngựa ở cổng vào lâu đài, chạy tới đây trong tâm trạng ngổn ngang.
Hừm. Chỉ có mỗi ngài trở về thôi hả?
Chắc hẳn lão đã để thuộc hạ tới thủ đô.
Tới thủ đô nơi một trong những người mà ta định giết đã vắng mặt.
Ta cười lớn, dang rộng cánh tay, và làm tư thế chào mừng tới vị tướng.
“Mừng quay trở về, tướng quân. Ta đang chờ ngài đây.”
Tướng quân nhìn ta không chớp mắt với gương mặt đỏ lựng.
Chuyển động tướng quân lập tức đình chỉ khi chứng kiến một thân hình người đang bị treo.
“Uohhhhhhhhhh!”
Cái bụng mở toang một cách tuyệt đẹp. Lòng ruột lòi hết cả ra ngoài.
Máu tiếp tục nhỏ giọt, tạo thành vũng ngay dưới chân bà vợ.
“Một công trình điêu khắc phi thường, đúng không? Tác phẩm của các con ngài đó. Chúng đã làm rất tốt.”
Đám trẻ không có ở đây dành một sự ngưỡng mộ lớn lao đối với người cha thối nát này, và chúng thực hiện mọi thứ ta yêu cầu, vừa khóc vừa chảy nước mũi.
Chúng xé toạc bụng của thân mẫu. Và chúng kéo hết cả ruột rà ra.
Chúng buộc thừng quanh cổ mẹ vài lần trong khi treo bà lên cây, chúng biến xác mẹ của mình thành một tác phẩm điêu khắc.
Trước giờ chúng đã hành xác đám thú vật, ta đoán chúng quen tay lắm rồi.
“Thằng chó! Các con của ta đâu rồi...?”
Tướng quân hét lớn đầy phẫn nộ
“Chúng đâu!!”
Ấy ấy, tĩnh mạch sẽ vỡ ra đấy.
Ta không muốn một kết thúc chán ngắt vậy đâu.
“Lão không cần phải hét lên. Chúng còn sống.”
Cho tới hiện tại.
“Quan trọng hơn nà, nhìn cảnh này đi. Không gợi nhớ cho lão điều gì sao?”
“Mày nói cái gì...?”
“Không đời nào ngài không nhớ nó được. Ngài đã từng thấy nó ở quê ta rồi mà, nhỉ?”
Nghe tin làng của ta bị tấn công, ta và chị cấp tốc chạy về nhà.
Và những gì ta chứng kiến là ngôi làng bị thiêu rụi.
Những người bọn ta quen, mới sáng còn cười với nhau, nay bị treo lủng lẳng trên cây...
Mọi cái xác đều bị lột da, dạ dày mở toang, còn nội tạng bị lột bỏ.
Ngày hôm đó, ta và chị gái mất đi người mẹ thân yêu, những người bạn ấu thơ, các anh em họ, bạn bè, và dân làng thân thiện.
Trước cảnh tượng kinh khủng đó, cơ thể ta lần đầu tiên run rẩy.
Bất công. Một cơn thịnh nộ hoàn toàn khác biệt với ngọn lửa đang cháy trong tim ta bây giờ.
Tại thời điểm đó, bị thay đổi bởi sự phẫn nộ trong tim, ta đã thức tỉnh sức mạnh ánh sáng - thứ chỉ được ban cho anh hùng.
“Ngày hôm sau, các ngươi xuất hiện.”
Họ đã nói vài lời với ta trong khi ta đang run lên vì giận dữ và buồn bã.
『 Ta xin lỗi vì đã không thể tới kịp đây trước cuộc tấn công của bọn quỷ... nhưng ta mừng là người anh hùng vẫn an toàn. Đức vua muốn mời cậu tới lâu đài. Cậu sẽ đi cùng với bọn ta chứ? Để đánh bại lũ ác quỷ đó! 』
Tướng quân và đội hiệp sĩ nhắc đi nhắc lại với ta rằng lũ quỷ đã tấn công ngôi làng.
Ta ngu, ta tin tưởng và cầm lấy tay tên tướng quân đó.
Thế là cùng với tướng quân và những người khác, ta tới thành phố và nhận sự huấn luyện với tư cách anh hùng ở thủ đô hoàng gia.
“Ta đã lầm tưởng trong một thời gian dài. Ác quỷ yêu thích việc đốt cháy mọi thứ.”
Đó là vì chuyện đó đã diễn ra nhiều lần trước khi ta bắt đầu diệt quỷ.
“Chúng sử dụng cùng một phương pháp và lừa ta, cho tới khi cuối cùng ta nhận ra mình đã lầm.”
Một hoàn cảnh chung được che đậy, nơi ngôi làng của một chàng trai trẻ bị quỷ tấn công, rồi sau đó trở thành anh hùng.
Sau khi đánh bại quỷ vương, ta mới biết những thứ ấy được tạo ra bởi con người.
Hung thủ thật sự đã đốt ngôi làng, giết mẹ của ta và tất cả người dân, chính là kẻ đang đứng trước mặt ta đây - Tướng quân Ernst Brown.