Nơi ta chọn làm điểm đặt chân tiếp theo là Lâu đài Oberth, pháo đài bắc.
Gia đình Tướng quân Ernst Brown được chọn làm nhân vật chính.
Vẫn còn rất nhiều diễn viên khác đang chờ khoảnh khắc của họ tại thủ đô, nhưng lần này, ta chọn sàn diễn ở khá xa.
Chắc hẳn họ cũng sẽ xúc động lắm khi chứng kiến người chết đột nhiên xuất hiện.
Ta không muốn giết chóc đơn thuần.
Khi con người ta chết, mọi thứ xong.
Điều quan trọng là tiêm nhiễm nỗi sợ hãi và nỗi đau vào cả tâm trí lẫn cơ thể.
Bắt tay vào việc nào!
“Các vai chính yêu quý của ta, hi vọng các ngươi có thể mua vui cho ta chút đỉnh.”
Những người đang tụ tập trong khu vườn lâu đài Oberth toàn thân căng cứng.
Các vai diễn là hai đứa con của Tướng quân. Tiếp đó là đám người hầu trong Lâu đài Oberth.
Nhân tiện, hình như bà vợ xinh đẹp không có ở đây.
Theo lời hai đứa trẻ thì “Bà ta đã đi cùng chồng tới thủ đô hoàng gia.”
Trời trời. Bọn mày nghĩ tao không biết có một con chuột cái đang di chuyển cẩn thận chung quanh à?
Ta cười, và đặt mình vào khung cảnh hiện tại.
Vẫn còn thời gian cho đến khi tướng quân xuất đầu lộ diện.
Cùng chơi một chút vậy.
“Chó chết! Cha ta sẽ không tha cho ngươi! Tên khốn vô danh hèn nhát!”
“Đúng vậy! Bọn ta là con của Tướng quân Brown! Cởi trói ra ngay!”
Hai tên nhãi bị trói chặt, nằm trên mặt đất gào thét.
Haha. Phản xạ tự nhiên ghê thật. Mặc dù bị đánh bại và bắt giữ một cách bất ngờ, tinh thần chúng vẫn thật quật cường.
Những đứa trẻ này không biết mặt của anh hùng Raul, nên có lẽ chúng cho rằng mình bị tấn công bởi một gã lạ mặt.
“Nếu như hai em đã hào hứng như vậy, thế có muốn tham gia đào bới cùng các anh chị kia không?”
“Kuh…”
Ta hất cằm, chỉ về đám người đang đào hố lấm lem bùn đất.
Ta bắt chúng đào những cái hố trong khu vườn. Ta đoán là hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Hôm nay bầu trời thật trong xanh, ông mặt trời sẽ sớm lên tới thiên đỉnh.
Làn gió thổi dễ chịu và khoan khoái.
Thời tiết tuyệt đẹp nhất cho việc ở dưới bóng râm và nghỉ ngơi.
Nhưng cũng là tồi tệ nhất cho việc đào hố dưới ánh nắng mặt trời.
Mọi người mồ hôi nhễ nhại, cảm thấy chóng mặt.
“Này này, ai cho dừng lại hả? Nhanh lên, tiếp tục đi!”
“Hii!”
Ta chỉ vỗ tay một cái, đám người hầu giật bắn mình.
Chắc là do ta lúc đầu đã chặt chân cái gã cố gắng chạy trốn.
Nếu các ngươi ngoan ngoãn nghe sự chỉ dẫn của ta, ta sẽ không lạm sát đâu. Chưa thôi.
"T-Tôi tìm thấy rồi! Cô ta đã ló ra khỏi hố...”
“Ồ. Tuyệt. Mọi thứ đang đi đúng hướng.”
Nghe thấy giọng nói của tên hầu, hai đứa trẻ trưng ra bộ mặt tức giận.
Để xác nhận, ta bước tới chỗ của người vừa lên tiếng.
Khi ta nhìn vào cái hố lớn đã được đào, có thứ gì đó trăng trắng nhô ra khỏi nền đất.
“Đào thêm chút nữa.”
“V-Vâng!”
Tên hầu nhận được lệnh, bèn đào thêm một chút-
Ahh, đây rồi.
Những mảnh xương trắng, trông thế nào thì nó cũng là xương người. Chúng bắt đầu lần lượt xuất hiện.
Ta vẫy vẫy lá cờ sặc sỡ được tạo ra nhờ ma thuật, tuyên dương nỗ lực của người đầy tớ.
“Tốt. Trò chơi tìm xương, điểm dành cho Enrico, đạt vị trí dẫn đầu. Những người khác cũng phải cố gắng nhé.”
“Với cái này thì đã... gafuu...”
Ta sút vào đầu tên làm vườn nói linh tinh, nghiền nát hắn ta.
“Agaa... uhh...”
“Tất nhiên là chưa rồi. Vẫn chưa đủ mà ta. Các bạn biết mà nhỉ? Tất cả những ai đã chết trong tòa lâu đài này.”
Đây là một lâu đài sát nhân.
Bởi đây là nơi gia đình của tướng quân thực hiện các vụ giết người vì đủ loại lý do.
Đương nhiên, đám người hầu đang đào bới này là đồng phạm.
Ta cũng đã điều tra tìm hiểu, là chúng không hề bị tướng quân đe dọa.
Chúng chủ động dọn dẹp các vụ giết người, và sau đó chúng sẽ được thưởng.
“Làm ơn tha cho chúng tôi!”
“Chúng tôi chỉ làm điều này bởi vì chủ nhân yêu cầu.”
“Lũ khốn! Chúng mày định phản bội cha của ta!”
“Bọn ta sẽ không tha cho đâu!”
Lũ trẻ thay đổi thái độ, hét lên.
“Chúng lắm mồm thật. Nếu cứ lầm ầm ĩ như thế, ta sẽ phải giết một đứa mất.”
Liếc nhìn mấy thằng nhóc, bọn nó lập tức run lên và câm lặng.
Vậy mới ngoan.
Ta quay lại nhìn đám người hầu-
-Ấy ấy, những ánh mắt trống rỗng kia là sao đây?
“Ta biết rõ các ngươi vô cùng tận hưởng các vụ giết người.”
Nên giờ đừng có hành động như thể mình là nạn nhân.
Bằng ma thuật hắc ám, ta có thể thấy được kí ức của những xác chết trong một chừng mực nhất định.
Chính nhờ đó, ta có thể thấy được mọi tội ác trong vụ này.
“A... Ở đây tôi tìm thấy một cái khác.”
Một hầu gái giơ tay.
“Hừm, rất tốt.”
Khi ta trả lời và bước đến xem.
“Wow. Bằng chứng mới đã xuất hiện.”
Những gì lộ ra không phải xương, là một cái xác hoàn toàn mới.
Cậu ta không bị thối rữa dù trời đang nóng như thiêu, nên hẳn cậu mới bị giết được vài ngày.
Phần bụng mở toang, và tất cả nội tạng bên trong bị lột bỏ.
Thịt ở hai bên hông và đùi cũng bị tách ra.
Nhìn gần hơn, thì cậu ta không có lưỡi nốt.
“Một người bình thường trông thấy thứ này cũng đủ mất hết cảm giác thèm ăn. Đúng như mong đợi từ gia đình ngài tướng quân! Ấn tượng! Ta đã học được vài điều từ chuyện này đấy~!”
“Cứ hành động khi ngươi còn có thể đi! Khi cha bọn ta quay trở lại, ngươi sẽ chết theo cách tàn bạo nhất!”
“Nhầm rồi, anh trai! Hắn sẽ sớm biến mất khỏi thế giới này ngay thôi.”
Đột nhiên lũ trẻ tiếp tục công kích.
Hửm? Tại sao các em tự nhiên lạc quan vậy?
À, là vậy hả. Người phụ nữ chúng đã trông thấy được một lúc.
Người đàn bà đó đang chĩa một cây cung vào ta-
Và khi mụ ta nhả tên, ta kích hoạt một ma thuật dội ngược lại mũi tên.
“!!!”
“Mẹ!?”
Con mụ hét lên như một chú ếch bị bóp nghẹt, rồi nhanh chóng ngã xuống.
Mũi tên ghim chặt vào bụng mụ ta.
Nằm sõng soãi trên nền với đôi chân xoạc rộng, mụ ta thật sự y như một con ếch.
“Hự... tại sao? … tại sao?”
“Đáng tiếc ghê. Cho dù ta đã cho bà một cơ hội, vậy mà chẳng biết nắm lấy.”
Khi mụ ta quay người lại, mụ bắt đầu sùi bọt lẫn máu tràn ra ngoài.
Có lẽ mụ ta đã tẩm độc trên đầu mũi tên.
Một người vợ hư hỏng ủng hộ những tội ác của chồng lẫn con.
Giờ chỉ còn là một con ếch cái nằm chờ chết.
“Ahguahh... agahhhughhh... ư ư.”
Mụ ta vừa chảy nước dãi vừa cào cấu cổ họng bằng những móng tay dài ngoằng.
Cái cổ mảnh khảnh nhanh chóng toạc đầy máu.
Tình trạng đau đớn của mụ ta khi co giật khiến ta nhớ đến con Kobold mà lũ trẻ kia đùa nghịch.
Thời gian trôi qua, nó dừng hẳn.
“Uhh... uwaaaaaa! Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
“Đừng chết, đừng đi mà mẹ ơi.”
Mặc dù đã mười lăm tuổi đầu, bọn trẻ vẫn khóc nhè chẳng chút xấu hổ.
“Này này, mấy đứa là trẻ con à? Nhưng, đừng lo nha. Mẹ hai đứa chết rồi, người bố thân yêu sẽ trở về sớm thôi.”
“Hả...?”
“Anh nghĩ là đến lúc mấy đứa thốt lên “Cha ơi, con sợ nhắm, cha mau về đi” nhỉ. Anh đang cho phép mấy đứa tận dụng nó mà. Chà, cùng thưởng thức trò chơi tiếp cho tới lúc đó nào.”
Ta mỉm cười, bước tới đám nhóc đang tái mét.
***
Tướng quân Ernst Brown rời lâu đài vào tầm trưa.
Khi thuộc hạ của ông đang nghỉ ngơi ở đèo núi, chuyện gì đó kì lạ đã xảy ra.
“Uwaaa, cái gì vậy?”
Người thuộc hạ đi cuối, đột ngột cất giọng quấy rầy.
“Chuyện gì? Mày thật ồn ào.”
Ernst với thanh kiếm cầm trên tay, đứng dậy và chỉ định tên thuộc hạ đã la hét.
“Tướng quân...! Ở đó có gì đó kì quái!”
Gã thuộc hạ chỉ tay vào sâu tận trong rừng.
Bên trong bóng tối lờ mờ, một ánh sáng đang lơ lửng.
Một cách chậm rãi, nó bắt đầu chuyển thành dạng người.
“...!”
Đám lính xung quanh đồng loạt há hốc.
Đó chỉ là một tia sáng, nhưng càng ngày càng rõ nét hơn.
Bạn có thể nhận ra rõ ràng anh ta, cả khuôn mặt lẫn phục trang.
(Đó là... tên đưa thư ta đã giết ngày hôm qua...?)
“Hii... Hiiii!”
“Ma!”
Đám lính run rẩy sợ hãi hét toáng lên.
(Không thể nào...)
Ernst vẫn bình tĩnh, kiếm nắm trong tay.
(Không thể xảy ra. Đó nhất định chỉ là một ảo ảnh...!)
Tuy nhiên, ảo ảnh người đưa thư nói vài từ, truyền trực tiếp tới Ernst.
『Quay về... ngay』
“Ngươi vừa nói gì...?"
『Cùng với... hai đứa con của ngươi... anh hùng... Raul...』