『Trò chơi sẽ bắt đầu... trong mười phút. Chúc mọi người may mắn!』
UỲNH!
Giây phút tiếng sấm thứ hai vang lên, lập tức căn phòng chìm trong bóng tối.
“Hiiiiiiii! Thế là hết...!”
“Cha...!”
“Này, đừng có bám vào người tôi!”
Vào lúc cha con nhà Da Costa hét toáng lên, ánh sáng quay trở lại.
Bóng dáng tướng quân đã biến mất tự lúc nào.
Trông vào hành vi của nhà Da Costa, Lucas chỉ có thể thở dài.
“Hai người đang hành xử đúng như kẻ thù mong muốn đấy.”
“Đúng vậy...! Đó chỉ là cái xác bị ma thuật thao túng thôi! Không cần phải sợ.”
Tiến sĩ Beneke cũng cảm thấy bất an, nhưng cố gắng ra vẻ bình tĩnh nói.
“Chờ đến lúc nó xuất hiện lần nữa! Đòn tấn công của tôi sẽ thổi bay đầu nó! Thậm chí chẳng cần cậu Lucas ra tay đâu! Hahaha!”
“Cha, chân người đang run kìa.”
Lucas hắng giọng và dừng cái cuộc đối thoại ngu ngốc giữa cha và con kia.
“Tôi muốn tiếp tục câu chuyện trước đó. Mọi người đã làm gì để phải hứng chịu cơn giận dữ của anh hùng?”
“Điều như vậy đâu cần giận...”
Tiến sĩ Beneke mím chặt môi.
“Chúng ta đã nhắc lại bao nhiêu lần rồi? Cô vẫn chưa hiểu sao? Càng lãng phí nhiều thời gian, cơ hội sống sót sẽ chỉ càng giảm đi thôi.”
“Tỷ lệ sống sót...”
Liếc nhìn hai kẻ đang nuốt nước bọt, Lucas tiếp tục.
“Anh hùng tới đây để trả thù. Có vẻ như hắn ta tuân theo luật “Mắt đền mắt.” Tôi cho rằng lần này cũng vậy. Các ngài đã làm gì với hắn? Không, tôi sẽ hỏi trực tiếp hơn. Các ngài đã giết những ai quan trọng với anh hùng? Hắn đã nói gì đó về phương thuốc, phải không?”
Lucas nhấn mạnh. Johannes do dự mất một lúc.
Tuy nhiên, dường như nỗi sợ chẳng thể chống chịu được nữa, cuối cùng phải nói ra.
“Những người lính từng là đồng đội của anh hùng trên chiến trường đã được cấp thuốc. Đó là một loại thuốc tăng cường sức mạnh phát triển từ phòng thí nghiệm này. Nhờ nó, đám lính có khả năng đánh bại mọi kẻ thù trong khu rừng. Nhưng ngay sau đó, họ đã chết vì tác dụng phụ... Đó là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ tới...”
“Tôi hiểu rồi. Ra đó là lý do hắn giữ mối ác cảm với mọi người.”
Giám đốc Da Costa lắc đầu với khuôn mặt đỏ lựng, cảm giác như thể Lucas đang trách mắng ông.
“Dù gì thì chúng cũng là đám lính vô dụng! Người lính phải luôn sẵn sàng hi sinh trong chiến trận. Chỉ là vài mạng sống nhỏ nhoi mất đi mà thôi! Thật ngu ngốc khi căm thù như vậy!”
“Đúng như ngài nói, giám đốc! Không có thuốc của tôi, chúng sẽ chết mục trong vô ích.”
Cả ba đều sợ hãi.
Nhưng, họ đang nói như thể kiêu hãnh về các “thành tựu” của mình.
“Tôi không hứng thú với lời viện cớ của các ngài. Vấn đề ở đây là phương thuốc.”
Gương mặt Lucas, vốn vẫn điềm tĩnh, lúc này trở nên có chút nghiêm nghị.
“Có phải phương thuốc được lưu trữ ở phòng thí nghiệm?”
Có vẻ ba người họ đã nhận ra.
Sắc mặt vốn nhợt nhạt của họ ngày càng xấu đi.
Tiến sĩ Beneke, trắng bệch như ma, ôm đầu hét lớn.
“Thật tồi tệ...! Nếu hắn cố gắng lấy trộm và sử dụng thuốc, thì cả cơ sở này sẽ trở thành một ngôi nhà ma ám...!”
“Một ngôi nhà ma ám...? Không, tôi sẽ nghe chi tiết sau. Hãy cùng đi đến nơi cất giữ thuốc ngay lập tức. Tiến sĩ, làm ơn dẫn đường.”
“K-Khoan! Tôi không muốn chia tách khỏi cậu đâu!”
“Tôi đi cùng nữa!”
Bốn người vội vã tới phòng kho đầu tiên - nơi thuốc được xử lý.
Giám đốc Da Costa đi cuối cùng, thở hồng hộc và núng nính chạy theo.
“C-Chờ với... haaa... haaa...”
Lucas mặc kệ họ. Hắn đúng là có ý định bảo vệ họ và nhận đầy đủ tiền thưởng, trong trường hợp đó, hắn không có thời gian để lãng phí với giám đốc Da Costa.
Nếu ta không lấy được phương thuốc trước anh hùng, không nghi ngờ gì mọi chuyện sẽ thành thảm kịch. Như vậy tiền của hắn sẽ sụt giảm.
Đối với những kẻ ngu dốt, chỉ tổ làm hắn khó chịu thêm.
Tuy thế, hầu hết khách hàng lại là đám ngu giống vậy.
Hắn đã quen với điều đó.
“Vậy nó ở trong căn phòng này!”
“Đúng...!”
Tiến sĩ Beneke hổn hển, trả lời câu hỏi của Lucas.
Mở cánh cửa đề “Phòng Lưu Trữ Số 1”-
“...! Không thể nào...!”
Ngăn kệ phòng lưu trữ rỗng tuếch.
Không hề có một lọ thuốc nào được cho là ở trong đây.
Thay vào đó, là một tấm thẻ đặt bên trên kệ.
“Tệ quá đi! Ta đã lấy được trước nó rồi!”
Một thông điệp viết bằng máu, và một hình vẽ nghuệch ngoạc như của trẻ con.
Nó vẽ cảnh bốn người đang chảy nước mắt kêu ca.
“Hắn đùa cợt chúng ta?”
“Đối với hắn, đây chỉ là một trò chơi?”
“Tôi không thể chịu được nữa! Tôi muốn ra khỏi đây!”
Tiến sĩ Beneke hét lên và chạy tới bức tường, mở cửa sổ.
Ngay lập tức sau đó, một tiếng động lớn vang lên, một cơn bão lao vào căn phòng.
Cô cố gắng tiến tới cánh cửa nhưng...
“Kyaaa!!”
Một thứ gì đó như ma thuật tấn công cô và thổi cô bay đập vào tường.
“Cô ổn chứ?”
Lucas bước tới chỗ tiến sĩ đang nằm trên mặt đất.
“Chết tiệt... chúng ta không có cách nào trốn thoát...! Anh hùng đã sử dụng ma thuật lên toàn bộ tòa nhà để ngăn chúng ta thoát thân.”
Giám đốc Da Costa lầm bầm một cách tỉnh táo.
***
Ta hiện tại đang ở hành lang quanh tầng một của trung tâm nghiên cứu.
Ta bước đi trong tâm trạng vui vẻ, tướng quân dạo bước theo sau.
Tướng quân đang thổi cây kèn trumpet ta đưa cho.
Vì bụng lão ta mở toang, nên nội tạng bên trong trông rõ mồn một.
Mỗi khi lão thổi, cánh phổi lại rung lên, lão trông y đúc mô hình giải phẫu người.
Quả là ý tưởng hay khi đem theo tướng quân.
Lão hiện vác theo đống thuốc lọ mà bọn ta đã lấy, lão rất là có ích nha.
Như một tên hề đang quảng bá cho rạp xiếc, ta rải tờ rơi khắp nơi.
Trông thấy bọn ta, đám nghiên cứu viên trốn biệt.
Trên tờ rơi rải rác có ghi luật của trò chơi.
Mặc dù tướng quân đã giải thích nó bằng miệng rồi.
Ta đã chuẩn bị thứ công cụ tầm thường này cho mấy đứa quá sợ và không hiểu gì.
Nhờ đó, mọi người chắc sẽ hiểu hết tình huống.
Dáng vẻ chạy trốn cùng gương mặt nhợt nhạt tuyệt vọng của chúng hài vãi lúa.
Ta cứ từ từ đuổi theo chúng, nụ cười luôn giữ trên môi.
“Trò chơi bắt đầu, còn mười giây...”
“Hiii...! Chạy mau! Hắn sẽ giết chúng ta...!”
“Chuyện gì sẽ xảy ra với cấp lãnh đạo?”
“Kệ mẹ nó! Phòng họp ở tít tầng trên cùng...! Mày nghĩ tao sẽ leo lên tận đó vì chúng à?”
-Giờ đã điểm.
“Kính thưa quý ông quý bà! Thời khắc cuối cùng đã tới!”
Ta đóng cái đồng hồ bỏ túi, nhìn các nhà nghiên cứu đang chững lại.
Ta nở một nụ cười lớn.
“Cùng chơi nào-Okay, Tướng quân, lên đi cưng!”
『Ohhhhhhhhhhhhhh』
Thây ma tướng quân vô cùng phấn khích.
Tướng quân bắt đầu nhào đuổi theo họ với tốc độ kinh hoàng trong khi vẫn mang đống chai lọ thuốc trên vai.
Lão làm những động tác dị thường độc đáo, khác biệt với chuyển động của sinh vật sống.
Những cánh tay vung vẩy loạn xạ trông có chút lố bịch.
“Tướng quân, không chỉ đuổi theo chúng, mà còn phải tìm ra đám đang ẩn nấp nữa đấy, nhé?”
『Ohhhhhhhhhhhhhh』
Ta hất cằm vào một tên nú sau cột.
Ngay tức khắc, tướng quân bổ tới, giật mạnh cánh tay và kéo anh ta ra ngoài.
Ta đọc cái tên dính trên cái áo trắng.
“Hmm. Jean Bauman. Cậu biết không, trốn sau cột cũng vô ích thôi nếu cậu cứ chổng cái mông như thế?”
“Hiiii...?”
“Tướng quân, bao vây chúng lại.”
『Uohhhhhh』
Cánh tay tướng quân túm lấy gáy anh ta và lôi đi.
Nếu con quỷ bắt được bạn, tức là bạn đã thua.
Ta đã sử dụng ma thuật đông cứng vào chân của những nghiên cứu viên bị bắt để chúng không thể chạy trốn.
Còn tướng quân dồn chồng chất từng đứa vào một góc hành lang.
“Ugahhh... agahhh... dừng lại, làm ơn...”
Ta kéo một trong số chúng ra trước ngực.
“Này này. Ai đó liên quan đến chăm sóc sức khỏe đã nói gì nhỉ? “Bé không muốn uống thuốc đắng dou~”? Đừng nói mấy câu ích kỷ vậy chứ?”
Ta bóp lấy hàm nhà nghiên cứu, bắt hắn mở miệng ra.
“Nào, đến giờ uống thuốc rồi!”
Một giọt chất lỏng màu xanh nhạt rơi xuống đầu lưỡi.
Trong khoảnh khắc, hắn cào cấu cổ họng và bắt đầu đau đớn.
“Ahh... agahhh... Agahhhh...”
“Chà, uống thuốc rồi, thế thì đến lúc biến hình thôi nhỉ~!”
Cơ thể yếu đuối của hắn ta bỗng nổi cơ bắp cuồn cuộn.
Thanh âm cơ thể của hắn biến hình vang vọng.
Làn da của kẻ đang thét gào từ từ chuyển màu xanh.
Móng tay trở nên dài bất thường, đôi mắt hắn mở ra.
Người đàn ông vừa biến hình xong, chầm chậm nhìn vào ta.
Hắn khom mình như một con thú.
“A, hiểu rồi. Ra là sẽ thế này.”
Ta khoanh tay, chứng kiến một con quái vật mới ra đời.
Đây là sự ra đời của con quái vật mà tiến sĩ gọi bằng cái tên “Berserker.”