Biến đổi thành những hình thù khó coi, những con quái vật điên cuồng vì nguồn nước.
Vừa cười, ta vừa nhớ lại cuộc chuyện trò của chúng trước kia.
“Giờ, ngay cả có là các nhà nghiên cứu xuất chúng, thì với tình trạng này cũng chẳng khác gì những con thú, nhỉ?”
『Chúng nó bị điên mới mạo hiểm mạng sống của mình trên chiến trường.』
『Haha. Đừng nói vậy chứ. Chúng thật sự có một trí tuệ đáng thương mới không nhận ra bản thân bị sử dụng như những đồ vật dùng một lần.』
『Binh lính chỉ là những quân cờ thí mạng cho những chiến thuật gia chúng ta, vậy nên sẽ rắc rối nếu chúng có trí thông minh khác thường đấy.』
『Chuẩn không cần chỉnh. Nghĩa vụ tốt nhất của đám lính vô giá trị, là chết vì chúng ta.』
『Điều đó đâu có nghĩa kết quả của cuộc chiến được quyết định bởi tiền tuyến. Chiến thắng có được là nhờ những thiên tài như chúng ta.』
『Đúng vậy. Chúng ta sẽ làm vương quốc này trở nên phồn vinh.』
『Phương thuốc đã hoàn thành. Và không một ai có thể đánh bại vương quốc của chúng ta! Kurtz sẽ thống trị thế giới!』
Vào ban ngày, khi ta bước đầu điều tra sơ bộ, ta đã dùng ma thuật và nhìn vào kí ức của cô ta.
Đương nhiên, ta đã thấu triệt mọi tội ác của chúng.
Nhìn vào các kí ức, ta có thể cảm nhận từng linh hồn tàn nhẫn một cách chính xác hơn.
Chúng rất xuất sắc. Chúng hội tụ đầy đủ những mong đợi của ta.
Tổng cộng 231 người làm việc bên trong cơ sở này.
Có chút khác biệt nhẹ, nhưng tất cả tay bọn chúng đã nhúng chàm.
Điều đó không tuyệt vời sao? Tận 231 con người, vậy mà chả có đứa nào có một trái tim đứng đắn trong sạch.
Chúng nghĩ mọi kẻ trí tuệ kém hơn mình là rác rưởi, và nên chết thì có ích hơn.
Đám người ở đây tin bản thân là những kẻ được chọn.
Sau rốt, có lẽ hết thảy loài người đều giống vậy.
Hay, phải chăng chúng đã mất trí vì quá mệt mỏi bởi những cuộc chiến liên tục của vương quốc?
Mà, ta đếch quan tâm. Ta sẽ chỉ tiếp tục con đường báo thù mình đã chọn mà thôi.
“Ồ, sắp đến giờ rồi.”
Ta nhìn vào cái đồng hồ bỏ túi, cũng đã một lúc kể từ khi ta phát thuốc cho mọi người.
Sau đó, đúng như dự đoán, sự biến đổi thứ hai xảy đến với các Berserker.
『Uguahhhhhh....!』
Đám Berserker vặn vẹo thân hình, ré lên những tiếng kêu kinh khiếp.
『Hmmahhhhuhhhhhh!』
Không chỉ là tiếng la hét, chúng còn vò lấy mái tóc, dùng vũ lực bứt ra.
Mặc kệ da đầu nứt toác, chảy máu.
『Đầu của tôiiiiii, đầu tôôôôi bốc cháyyyyyy aaaa』
Chúng đang phải chống chọi với cơn nhức đầu kinh khủng khiếp, đủ khiến chúng phát điên.
“Tuyệt vời! Ta thích lắm! Chúng mày chịu đựng thêm nữa đi!”
Nơi đây vọng lại những tiếng la hét thống khổ, phẫn nộ, khóc lóc, và, âm thanh của những cái đầu đầy máu.
Ta chứng kiến cảnh tượng với tâm trạng vui vẻ.
Tuy nhiên, sau đó, điều tuyệt nhất đang chờ đợi ta.
『Ahhhhhhhh... ahhh... ahh... ah...』
Ơn giời “nó” đây rồi! Mười lăm phút từ lúc biến đổi.
“Okay, chúng ta đã đến màn cuối.”
Đạt đỉnh cao của sự kì vọng, bọn chúng cất giọng gầm vang.
『NƯỚCAAAAAAAAAAAAAA....!』
Sau rồi lũ Berserker kéo dài đôi tay.
Bọt từ miệng trào ra.
Dường như cổ họng chúng đã bị xé nát vì hét quá nhiều, máu trộn lẫn với thứ gì đó hồng hồng rơi xuống.
“Hahahahahahahahahahahahahaha! Tuyệt diệu! Bezt!”
Những kẻ khác lần lượt ngã rầm xuống đất, đúng theo thứ tự bị đánh thuốc.
Chúng co giật y như mấy con cá mắc cạn.
Ta ngồi ở cầu thang dẫn lên tầng hai, tiếp tục tận hưởng tình huống từ trên cao.
Và, ta nhớ lại những người từng phải chịu cảnh đau khổ tương tự như thế-
Đó là khi một đội được sắp xếp để hỗ trợ tiêu diệt quỷ vương.
Vì vài lý do, ta từng giúp đỡ một số đứa trẻ sống ở khu ổ chuột.
Mặc dù ta nói là trẻ, hầu hết trong số chúng đã qua cái tuổi được gọi là trẻ con, đứa lớn nhất đã mười lăm tuổi.
Hai năm sau, ta gặp lại chúng nó trên chiến trường.
Và ta đã bất ngờ khi nghe bọn nhóc nói rằng “Chúng em tình nguyện nhập ngũ vì ngưỡng mộ Raul-san đó!”
『Chúng em vẫn còn là lính mới, nhưng sẽ cố hết sức để hỗ trợ anh ạ!』
Có chút bối rối, các em mỉm cười.
Các em mang đồ tiếp tế tới trại an toàn cách xa tiền tuyến.
Các em biết bản thân yếu đuối và những hiểm nguy khi làm một người lính, nhưng chúng vẫn quyết định cống hiến hết sức mình.
Vị máu thấm trong khoang miệng khi ta vô thức cắn chặt môi.
“...”
Ta liều mạng tiêu diệt những con quái vật ở đằng trước để chặn đứng những tổn hại có thể ập xuống đầu các em.
Thế nhưng, kẻ địch làm hại các em lại chính là những đồng đội đứng cùng chiến tuyến.
Sau khi chuyển đồ tiếp tế xong xuôi, các em được một sĩ quan nào đó hướng dẫn đi tới một vùng khác.
Lối đi vào của khu rừng, nơi những con thú vô hại sinh sống.
Các em bị biến thành Berserker và chết một cách vô ích, chỉ để thử nghiệm độ hiệu quả của thuốc ở một nơi không liên quan tí gì tới kết quả chiến trường.
『Ahhhhhhhhhhh, tôi không muốn chết, tôi không muốnnnnnnnn!』
Tiếng gào thét thảm thiết của đám Berserker mang tâm trí ta quay về với thực tại.
Đối mặt với nỗi đau khổ tột cùng, lũ quái vật đã chết.
Một kết thúc đau thương dành cho những con lợn guinea.
“Chiến thắng có được là nhờ những thiên tài như chúng ta, nhỉ?”
Ta lặp lại những gì các ngươi từng nói đó.
“Ngu xuẩn. Lý do lũ chúng mày có thể sử dụng cái bộ não ấy là nhờ những người lính bảo vệ chúng mày an toàn khỏi chiến tranh. Nhìn đi, đây là chuyện xảy ra khi vị trí bọn mày chuyển thành trên chiến trường đấy.”
Ta chậm rãi đứng dậy, nhìn cầu thang dẫn lên tầng trên và nhếch môi.
Ta sẽ giết những kẻ còn lại trên tầng hai với cách tương tự.
Và sau đó, là màn chính.
“Bọn chúng ở tầng cao nhất.”
Nhất là “người ấy,” ta sẽ bắt hắn chịu đựng thống khổ đến nỗi phải hối hận vì đã được sinh ra trên đời.