Dưới ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt, ta ra lệnh cho đám dân làng tiếp tục bước đi.
“Ahh, đau quá... haa... haa...”
“Haa... haa... tôi không... thể... đi được... nữa...”
Làng Noor nằm cách khoảng 30 ki-lô-mét với làng khai mỏ Moltke.
Đó là ngôi làng được chọn làm nơi đóng quân của quân đội hoàng gia thay cho làng Noor.
Là điểm đến của chuyến hành trình tuyệt vời này.
Tuy nhiên, tour du lịch tới ngôi làng có chút đặc biệt mỗi khi nó hiện ra trong tầm mắt, ta lại bắt chúng đi đường vòng thêm vài lần nữa. Để cho chúng nếm trải nỗi đau và tuyệt vọng vô cùng tận giống như Tiến sĩ.
“Thôi nào, thôi nào, đừng mất tập trung! Một, hai, một, hai ~!”
Ta vừa cười vừa động viên chúng trong khi đứng trên lưng một con ngựa đang phi.
Dân làng, với khuôn mặt đỏ bừng, há hốc mồm và thè lưỡi như những con chó, van xin nào là “Tôi khát,” “Tôi cần nước.”
Đương nhiên, đừng hòng ta cho một giọt nào.
Sau đó, chúng bắt đầu run rẩy và đi loạng choạng.
Hơi thở thì gấp gáp bất thường.
Lúc trước chúng còn mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng hiện giờ, y như đống cá khô.
Có một vài đứa nhìn thấy ảo ảnh.
Chúng đưa tay lên trời, nhảy lên với và nói “Nước, nước kìa!”
Hahaha. Ta thấy chúng đang có khoảng thời gian hạnh phúc.
“Cơ mà, đã là chuyến vòng thứ tư rồi. Ta nghĩ là đến lúc nghỉ ngơi.”
Dân làng nghe vậy lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Chờ đã. Ai nói bọn mày được nghỉ đâu?
Ta nhảy xuống ngựa, đi tới và ngồi xuống chỗ bóng râm, từ từ duỗi chân cẳng.
Ngồi trên lưng ngựa một thời gian dài khá là mất sức.
Dân làng cũng cố gắng ngồi, nhưng ta đã dùng ma thuật để ngăn chúng căng các khớp chân.
“Ực, ực, ực! Haaaaa~! Nước lạnh đúng là số một!”
“Ah... n-làm ơn... cho chúng tôi xin ít nước với!”
“Hể? Ngươi vừa nói gì cơ?”
“Chỉ một chút thôi! Tao đang nói là cho tao nước! Mày điếc à?”
“Ahahaha! “Chỉ một chút” và “Làm ơn cho tôi ngụm nước” à? Hình như ta có nghe tương tự đâu đâu thì phải.”
Dân làng nín lặng.
Tuy nhiên, không phải ai cũng biết im mồm.
“Này? Đủ chưa hả? Ít nhất hãy tha cho lũ trẻ!”
Một người phụ nữ to lớn hét lên với giọng buồn bã.
Lũ trẻ được cho là bị ép tham gia vào chuyến hành trình tra tấn này.
Nhưng, đó chỉ là ảo ảnh do ma thuật của ta tạo ra.
Lũ trẻ thật sự còn ở trong làng.
Đối với những người không tham dự vào những tội ác ấy, ta không hề có ý định giết chóc.
Còn ta, cách nào tốt nhất để khiến chúng cảm thấy tuyệt vọng hơn nữa? Đó là tất cả những gì trong tâm trí ta.
『Uwaaaaa...! Con sợ...!!』
『Dừng lại... hic... làm ơn!』
『Cha ơi! Mẹ ơi! Cứu con với! Con sợ nhắm...!』
Ta tạo ra ảo giác khiến lũ trẻ như đang nói và khóc nhè. Ma thuật đúng là tiện lợi.
“Nếu đây là một cuộc chiến, ta là một người lính tốt bụng, kết quả sẽ khác. Nhưng, ta là kẻ báo thù, người đã bán linh hồn mình cho quỷ dữ.”
Vì thế, không có chỗ cho lòng thương hại.
“Mày có thể làm những việc như thế này với lũ trẻ...! Mày thậm chí còn không có trái tim ư!”
Này này. Những người lính trẻ ấy cũng được gọi là trẻ con dù các ngươi có nhìn thế nào đi nữa đấy.
Thế là ổn khi để chúng chết và cho con cháu các ngươi được sống ư? Đừng làm ta cáu.
“Bởi vì một số đứa trẻ đã bị giết, nên con các ngươi cũng sẽ chết. Một phán quyết công bằng dành cho tội ác của các ngươi!”
“Con bọn tao không có tội! Bên cạnh đó, mạng sống của lũ lính không giống với con của bọn tao! Chúng đã tự chọn làm lính, đúng không? Như vậy, chúng nên thấy hạnh phúc vì đã chết vì bọn tao!”
“À-Đúng vậy! Chúng đã được phục vụ những người bình thường chúng tao! Chúng nên cảm thấy hạnh phúc! Chúng tao không liên quan gì đến vụ trả thù của mày cả! Giờ hãy thả bọn trẻ ra!”
“Xì xầm rì rào bao nhiêu cũng vô ích thôi. Tội ác dẫn tới sự trừng phạt. Ta chỉ hành động trên quy luật đó. Các ngươi giết lũ trẻ đã trở thành binh sĩ ấy thì sẽ bị tước đi con cái của mình để đền tội.”
Ta lặng lẽ đưa tay lên niệm phép. Và- ZASH!
『Uwaaaaaaaaaa... Đ-Đau quáááá...!』
『Papaaaaa! Maamaaaa, đau, con đau...!!!』
Máu tươi từ lũ trẻ tràn ra, bắn tung tóe.
Bê bết máu, các bậc phụ huynh giơ tay hết toáng lên.
Nhưng họ chẳng thể di chuyển vì ta đã dùng ma thuật ngăn lại.
“Dừng lại! Làm ơn, hãy dừng tay!”
“Ai đó làm ơn cứu với! Khôôôôôôôôông!”
Mỉm cười, ta tạo ra một ảo ảnh nói rằng.
『Mẹ ơi, tại sao lúc đó mẹ không giúp những binh sĩ ấy...? Tại sao... chúng con... lại bị giết?』
Cậu bé vừa hỏi, máu vừa ộc ra từ miệng.
Không một bậc cha mẹ đang khóc lóc nào có thể trả lời câu hỏi ấy.
Ta đứng dậy, vươn vai.
“Chà, giờ nghỉ ngơi đã hết. Chúng ta cùng tiếp tục chuyến hành trình thú vị nào!”