Ba ngày đã qua từ khi Sandra bị bắt trở lại.
Tất nhiên, ta vẫn còn ẩn mình trong kinh thành.
Hôm nay ở nơi đây Sandra sẽ chịu sự trừng phạt, bằng tốc độ bất thường.
Có lý do đằng sau chuyện Victoria xúc tiến việc phán xử nhanh đến vậy.
Dù gì, sự căng thẳng của những cư dân bị mắc kẹt đã chạm tới giới hạn.
Những âm thanh ngờ vực nhắm vào quý tộc cùng hoàng gia cứ ngày một lớn dần.
Nếu cứ như thế này, một đốm lửa nhỏ thôi cũng có thể bùng cháy và lan rộng.
Ở vương quốc này, nếu dân thường bắt đầu nổi loạn, họ không sao chọi được với quân đội hoàng gia và sẽ bị đập tan ngay tức khắc.
Tuy nhiên, mầm mống hiểm nguy đang lớn dần.
“Nếu vương quốc hỗn loạn, chúng ta đã hành động theo đúng ý của anh hùng.”
“Anh hùng nhất định sẽ sẵn sàng tấn công bằng cách tận dụng kẽ hở ấy.”
“Chúng ta cần làm dịu lòng dân.”
-Người thư ký đã khuyên rõ ràng như vậy.
Nếu Victoria phải tự mình ra quyết định, thay vì làm gì đó ảnh hưởng tới công chúng, thì ả ưu tiên việc hành hạ Sandra hơn.
Victoria là một con có máu S cực mạnh, và nếu ả đã có ác cảm với ai đó, không bao giờ họ nhận được trừng phạt nhẹ nhàng.
Vì Sandra đã giết các cận thần trung thành với nhà vua, kết cục là Victoria sẽ trở thành mục tiêu của thù hận.
Mặc dù như vậy, Victoria đã chuẩn bị phán quyết Sandra chỉ trong ba ngày.
Có lẽ mọi chuyện sẽ không diễn ra theo cách mà Victoria mong đợi.
Lẽ đương nhiên thôi.
Victoria đã tiêu diệt các anh chị em của mình - những người thừa kế tiềm năng.
Mặc dù khi tình cảnh đã được thiết lập là giờ chỉ còn mình ả thừa kế ngai vàng, ả lại không thể có con.
Mặc dù thuộc cấp của ả đã gắng sức xoay chuyển tình thế và để Victoria lên ngôi nữ vương trong một tình huống đặc biệt, sai lầm đã xảy ra khi để Sandra giết các bề tôi trung thành của đức vua.
Đúng như dự đoán, không thể tránh khỏi hạn chế nếu cứ để tiếp tục phạm sai lầm đến tận giờ.
Đó là lỗi của tôi khi tôi không thể sinh con và cùng lúc phải chịu trách nhiệm cho vụ tàn sát.
Dù sao, tất cả các công đoạn đã sẵn sàng.
Ta nghĩ mình nên khởi hành thôi.
***
Rất đông người đang tập trung tại quảng trường trung tâm thủ đô, nơi diễn ra buổi hành quyết.
Bọn chúng coi đó là một trò vui.
Như lũ côn trùng tìm kiếm mật ngọt.
“Cô ta phải chịu trách nhiệm vì đã để anh hùng trốn thoát tại buổi lễ!”
“Tại ả mà tất cả chúng ta bị nhốt trong thành!”
“Đều là lỗi của mày, con phản bội!”
Đám đông la ó Sandra trong trang phục tù nhân và bị trói đằng sau.
Victoria đi theo sau đội hiệp sĩ, đứng kế bên Sandra, đưa tay che miệng cười.
“Đúng vậy! Đó chính xác là những gì đã xảy ra! Ả phù thủy này đã lừa chúng ta và chống lại quốc vương, nó phải chịu trách nhiệm cho hoàn cảnh hiện tại của chúng ta!”
Sandra nghe thấy những lời của Victoria, mặt trở nên trắng bệch, xua đầu lia lịa.
“Không... không... không... không phải lỗi của tôi!”
“Lại còn chối! Ả đã làm anh hùng giận dữ và cùng lúc đó đổ tội cho ta! Con đàn bà này cũng là kẻ đã đốt thị trấn!”
“Người nhầm rồi! Công chúa, là người đã lệnh cho thần làm vậy mà! Để bắt giữ anh hùng... Auuuu!”
“Câm mồm, đồ phản trắc!”
Sandra ngay đơ sau khi bị Victoria đá thẳng vào mặt.
“Anh hùng ghét chúng ta là vì ả sao?”
Dân chúng nổi giọng giận dữ.
“Các ngươi nhầm rồi... Công chúa đã lệnh tôi làm vậy... Tất cả là lệnh của công chúa!”
Không một ai lắng nghe lời bào chữa yếu ớt ấy của Sandra.
“Chết đi con!”
“Khoan đã! Không phải lỗi của tôi mà! Làm ơn hãy nghe tôi nói!”
“Giết ả, giết ả, giết ả!”
“Fufufu! Tốt, các công dân yêu quý của ta. Giờ ta sẽ ban cho các ngươi một thứ. Hãy nhận chúng theo thứ tự!”
Binh lính đi tới trước đám người và đưa họ thứ gì đó.
Ôi chao, thật sự không có tí thương xót nào luôn!
Nữa đi nữa đi nữa nữa nữa nữa thêm nữa đi!
Ta chứng kiến tất thảy và thưởng thức sự xấu xí của loài người, tới mức khiến ta tức giận.
“Công chúa! Chúng thần sẽ dạy cho con quỷ này một bài học!”
“Chúng thần là những công dân trung thành với người! Hãy ra lệnh đi ạ!”
Nhìn vào đám đông đang kích động, Victoria hài lòng.
Người dân có vẻ đứng vè phía công chúa hơn là vị đội trưởng hiệp sĩ kia.
Hơn hết, ta nghĩ Victoria chọn tình huống này nhằm tận hưởng nó mà thôi.
Nhân tiện, đứng bên cạnh Victoria là Thánh nữ cùng Đại Pháp sư, những kẻ phản bội đồng đảng với ả.
Ở phía sau, là “cậu bé của mẹ” đồng thời là phu quân của Victoria.
“M-Mẹ ơi... vợ của con... Victoria đáng sợ quá...”
“Ôi con yêu của mẹ, đừng lo! Mẹ ở đây bên con mà!”
Cậu bé ấy khuôn mặt sợ sệt, níu chặt vào cánh tay của mẹ.
Ta được nghe từ hồi lễ diễu hành, hắn ta đã quay trở lại “mode” trẻ con, nhưng dường như các triệu chứng trầm trọng hơn ta nghĩ.
Dù sao, điệu bộ của hắn là muốn rời khỏi nơi này ngay tức khắc, nhưng bà mẹ lại kịch liệt ngăn cản hắn.
Trái lại, người dân đang vô cùng kích động cứ như được giải tỏa căng thẳng khỏi việc bị giam cầm trong thủ đô.
“Giết ả, giết ả, giết ả đi!”
“Ohohoho~! Được rồi, sẵn sàng chưa, Sandra!”
“Con không muốn ở đây nữa đâu, mẹ ơi! Con chắc chắn một thứ gì đó đáng sợ sắp sửa xảy ra...!”
Trong khi Victoria cười lớn, cậu bé của mẹ lại bám rịt vào mẹ với đôi mắt lưng tròng.
Hắn ta trông y đúc một đứa trẻ ~. Tuy nhiên, dù nhìn như thế nào, thì cậu bé ấy lại trông được nhất so với những người ở đây.
Bởi vì tình huống này y hệt ngày cưới.
Ngu nhất thì ngươi thường sẽ nghĩ như thế này.
Liệu điều tương tự có xảy ra như khi đó?
Ta tự hỏi vì sao những kẻ khác vẫn chưa nắm được vấn đề.
À, chờ một chút. Chúng có lẽ nghĩ theo hướng này.
Rằng anh hùng bây giờ sẽ không nhớ đến họ.
Chẹp, thật đáng tiếc khi chúng trông chờ như vậy.
Ta không quyết định cách trả thù sao để chúng bất ngờ.
Ngay từ đầu, ta đã không có cái quyền lựa chọn cách trả thù rồi.
Bởi vì ta chỉ như một tấm gương bắt chước từng hành động của chúng thôi mà.