Christiana lấy lại lá thư từ tay Victoria đang sốc nặng.
Sau đó, cô ấy quay sang người dân, đọc nội dung trong bức thư bằng một giọng ngọt như mía lùi.
“Thật sự đức vua đã nói thế...?”
“Vậy là công chúa điện hạ không còn...”
Christiana xuôi theo những lời xì xào của binh lính.
“Ôi công chúa, cô gái tội nghiệp. Nàng đã bị vứt bỏ bởi chính cha ruột của mình.”
“...”
Không có bất kỳ sự cảm thông lẫn lòng trắc ẩn nào, Christiana nói thẳng ra.
Victoria đôi mắt đỏ ngầu, hết nhìn Christiana rồi lại quay sang ta.
“Dối trá... dối trá... dối trá... Tao không tin đâu. Tất cả là nói dối, nói dối, nói dối, nói dối, nói dối!”
Victoria ôm đầu bằng hai tay, gào tướng lên.
“Fuhaha! Ta nghĩ ngươi cường điệu quá mức rồi!”
Sự quá lố của Victoria trông thật hài hước, khiến ta phải phá lên cười-
“... M-Mày... dám cười tao...?”
Với khuôn mặt có chút tức giận, Victoria hất đầu hỏi ta.
Méo cần trả lời.
Ta đưa tay che miệng và tiếp tục cười.
“Mày... thật... mày...”
Những đường gân nổi trên vầng trán trắng bóc ấy. Cùng âm thanh tiếng răng nghiến ken két.
“Mọi thứ, mọi thứ... tất cả mọi thứ, tất cả tất cả tất cả tất cả là lỗi của mày!”
Victoria tiếp cận ta với áp lực khủng khiếp.
“Rauuuuuuuuuuuuul.... lại là màyyyyyyyyyyy...!”
Mái tóc vung vẩy, mạch máu hằn lên, ả đấm vào ngực ta lia lịa.
Khoan. Chờ đã. Ngươi đang làm ta cười đấy? Cái phản ứng gì thế này?
Nó trông như cặp đôi đang cãi vã vậy. Ta đẩy Victoria ra xa một chút, mắt cô ta đẫm lệ.
“Tốt, Victoria. Chiến thắng rõ ràng dành cho ta, và ta nghĩ rằng trò chơi với ngươi đã kết thúc. Đức vua cám ơn vì sự hi sinh của ngươi, hãy biết ơn đi~”
“Dối trá! Cha ta làm gì còn người con nào nữa, ông ấy không thể để mất ta! Đó là lý do...”
“Lão còn những người con khác mà.”
“C-Cái gì...?”
Gương mặt kinh ngạc của Victoria đúng là giải trí.
Ta ngậm miệng lại, mỉm cười. Ta không đưa thêm thông tin đâu nha.
Victoria đã cho Sandra giết các anh chị em của mình, tự tin rằng bản thân là kẻ duy nhất còn lại.
Không nghi ngờ gì vương miện đã đang rơi vào bàn tay ả. Ả tin là thế.
Tuy nhiên, quốc vương không thừa nhận ả ta.
Có lẽ ả thật sự tin rằng tham vọng của mình sẽ được thực hiện, một khi các anh em trai bị diệt trừ, nhưng chuyện đó không xảy ra.
Lão vua đã đảm bảo lan truyền “mã gien” của mình trong trường hợp những sự kiện như vậy xảy ra.
Nhờ đó, ba vị hoàng tử đã ra đời.
Bọn trẻ đã được bí mật nuôi dưỡng ở những vùng đất xa xôi nhằm danh lính của chúng không bị bại lộ.
Vì, nếu Victoria phát hiện ra và giết chúng, mọi thứ sẽ làm lại từ đầu.
Nhân tiện, các hoàng tử đều lớn lên với sức khỏe tốt.
Công chúa Victoria được coi là báu vật của vương quốc và được đông đảo nhân dân yêu quý. Tuy nhiên, trông vào thái độ của người dân hôm nay, có vẻ sự nổi tiếng ấy cũng là giả tạo.
Đến bây giờ, chả một ai ca ngợi người phụ nữ ấy nữa. Bất hạnh thay, Victoria.
Ngay cả các hiệp sĩ cũng bất ngờ rời bỏ Victoria và đứng về phía Christiana.
Hiển nhiên rồi. Có ích gì khi thề trung thành với loại đàn bà ấy chứ.
Giống Sandra, ả ta như kiểu đồ dùng một lần.
Ta nhìn vào Sandra đang nằm trên sàn đá vỡ nát, chẳng còn một ai chú ý đến.
Sandra lầm bầm bằng giọng yếu ớt.
“Ahaha... haha... haha... Victoria-sama... cô ấy chỉ còn lại tôi... fuhahaha!”
Dường như cô ta không còn trông thấy gì, nước dãi nhễu nhại ở khóe miệng.
Haha. Ngươi nói gì. Công chúa yêu quý của ngươi đã phản bội ngươi, làm ngươi đau khổ đến mức vứt bỏ như thế này.
Đúng là hỗn loạn. Có vẻ ta sẽ được chứng kiến một cảnh thú vị đây. Ta bèn sử dụng ma thuật hồi phục lên người cô ta.
“Sandra, giờ ngươi có thể đi rồi.”
Sandra chầm chậm đứng dậy, nhìn vào đôi tay.
Sau đó, cô ta cầm lấy một thanh kiếm gần đó, vai rung lên cười khùng khục.
“Fufu... fufufufufufufufu! Fuhahahaha! Thật khủng khiếp, Victoria-samaaaa! Vì người đã bỏ rơi tôi nên người không còn ai để dựa vào! Fuhahaha!”
Vừa kêu, Sandra vừa lê bước về phía Victoria.
“Hii...”
Victoria ngã dập mông, chân tay rối loạn lùi lại.
“Kuh... ai đó... ai đó hộ giá!”
Mồ hôi túa ra, ả ta vừa la hét vừa cố giữ khoảng cách. Tuy nhiên-
Những gì Victoria nhận được là ánh nhìn lạnh lẽo.
Không một ai làm bất cứ động tác nào vì Victoria cả.
“Tôi không còn sống được lâu nữa vì người đã bỏ rơi tôi. Thế nên chúng ta sẽ chết cùng nhau. Gì thì kiểu người cũng bị xử tử thôi. Hãy để tôi giết nàng bằng cách bày tỏ tình yêu thương của tôi. Ngay cả khi nàng đã phản bội tôi, nàng vẫn mãi là người tôi yêu. Hãy để tôi giải thoát người khỏi đau khổ...!”
“Ahaha... vô ích thôi. Dù ngươi có làm gì, ta cũng không thể chết do lời nguyền của anh hùng. Ngươi thật ngu khi làm vậy.”
“Ồ. Chỉ khi nó còn lợi ích thôi.”
Không cần nói với Victoria, ta chỉ nghĩ rằng đã đến lúc.
Victoria nhìn ta bằng vẻ mặt tuyệt vọng, lẩm nhẩm.
Nó nói là “dừng lại đi.”
Nếu đó là điều ngươi muốn, thì ta còn muốn làm nhiều hơn cơ.
“Ma thuật bất tử, giải phóng...”
“Ah... ahhh... khoan, không... không thể na-…"
Ta búng tay, giải trừ ma thuật bất tử đã đặt lên người bọn chúng.
“K-Không...”
“Ahh, công chúa...”
Sandra vồ lấy cơ thể Victoria.
“Hii...! Bỏ ra! Bỏ tao ra!”
Victoria liều mạng vùng vẫy, nhưng một nàng công chúa chân yếu tay mềm sao có thể đối chọi lại được với nữ hiệp sĩ.
“Như thế này, chúng ta...!”
“Khôôôôông...!”
Sandra dễ dàng tóm được cánh tay Victoria bằng một tay, nở một nụ cười say mê.
Thanh kiếm cô cầm sáng loáng. Và khoảnh khắc tiếp theo.
Lưỡi kiếm sắc bén ấy xuyên thẳng qua vùng bụng Victoria - cái thứ đã mất đi chức năng sinh sản.
“Agah... aghh...!”
Máu tươi tràn xối xả. Từ khuôn miệng nhỏ nhắn của Victoria, máu cũng ọc ra.
“Ahh... Mình phải đi trước... Mình phải ở trên thiên đàng đón người... như mọi khi...”
Nói khẽ như vậy, Sandra bắt đầu chạm vào bộ váy của Victoria với bàn tay nhuốm máu.
Thứ cô ta lấy ra từ bộ váy là một con dao găm phòng thân được bọc ở đùi ả.
“Thần rất hạnh phúc khi được nhận thanh kiếm từ công chúa... ahhh, Victoria-sama. Em sẽ đợi người!”
Ngay sau tiếng thét, Sandra tự cắt cổ mình.
Một lượng lớn máu bắn ra.
Vết cắt trông có vẻ rất sâu, ta có thể thấy thịt lòi ra kìa.
Ta tận hưởng màn cao trào giữa tiếng thét inh tai đó.
Vị nữ hiệp này đã phát rồ khi bị dồn vào đường cùng.
Tất nhiên, nó sẽ vui khi chính tay ta thực hiện, nhưng thế này cũng không tệ.
“Haa... haa... cuối cùng... người...”
Sandra dang rộng cánh tay trong khi vẫn chảy máu, ôm lấy Victoria.
“Aguh... ahh... ah...”
Victoria bị kiếm đâm vào bụng, co giật chống cự yếu ớt.
Không mất quá lâu để Sandra chết trong lúc ôm Victoria.
Còn Victoria, người phía bên kia được ôm thì-
“Ah... ahh...”
Đôi mắt màu xanh biếc đẹp đẽ ấy từng được gọi là kho báu quốc gia.
Từ ánh mắt lúc nào cũng khinh thường và chế giễu ta ấy, mất đi ánh sáng.
“Có vui không khi nghĩ rằng ngươi là nhân vật chính của câu chuyện này? Đáng tiếc, ngươi chỉ là một phần của nó mà thôi.”
Đây là kết thúc của màn một.
Và diễn viên chính của màn hai, người sẽ thay thế công chúa, tất nhiên chính là-
Ta nhìn sang Christiana, người mỉm cười như thể mê hoặc với lá thư của quốc vương trên tay.
Đúng rồi, vị thánh nữ dâm đãng hư hỏng của ta.
Ta tự hỏi nàng sẽ mua vui cho ta như thế nào.
***
Nhiều máu quá (´;ω;`)
Trần đời mị sợ nhất là máu nên...
Drop nha~
#J4F