-Một giờ sau lễ hành quyết.
Ta đi đến chỗ nhà vua để truyền đạt sự ấn tượng của mình đối với buổi diễn ngày hôm nay.
Nhà vua hiện đang ở một góc của khu vực riêng biệt tại cánh nam của Lâu đài Auerbach.
Lão ta lúc nào cũng ở đó, không di chuyển.
Khi ta đặt chân đến vương phòng, các hộ vệ canh trước cửa bỗng trở nên lo lắng.
Các ngươi không cần căng thẳng như vậy, ta không định ăn thịt các ngươi đâu mà. Hiện tại thôi.
“Raul-sama...”
Các hộ vệ cúi đầu với khuôn mặt khiếp đảm.
“Đức vua cho gọi ta.”
“Vâng! Chúng tôi đã nhận được thông tin.”
Họ đẩy cánh cửa đôi ra và thông báo chuyến viếng thăm của ta.
“Anh hùng Raul Evans-sama đã tới!”
Một chiếc giường lớn nằm giữa căn phòng rộng thênh thang.
Ta thản nhiên đút tay túi quần, bước vào.
Điều đầu tiên đáng chú ý là một thiết bị ma thuật lớn bao quanh chiếc giường.
Thứ chất lỏng màu xanh nhạt chảy vào cái bình chứa bằng thủy tinh trong suốt, và một vài ống tuýp từ đó nối vào thân thể đức vua.
Thứ được truyền vào người lão là chất thuốc thượng hạng do các ma thuật sư hoàng gia chế tạo.
Ngay cả khi lão được người đời ca tụng là vua của các vị vua, thì lão vẫn là con người.
Bệnh tật nuốt chửng cơ thể lão, đã lan ra khắp toàn thân, nếu thuốc không được tiếp tục cấp phát, mạng lão sẽ kéo dài không quá năm phút.
Vô số ống dẫn như những con rắn kéo dài từ thiết bị ma thuật chính là đường sinh mệnh của nhà vua.
“Cậu nghĩ sao hả, anh hùng? Thích tiết mục ta chuẩn bị cho chứ?”
Lão vua nằm bệt trên giường hỏi ta.
Những người hỗ trợ cho bất cứ chuyện gì đứng gần, đọc được bầu không khí liền lùi lại ra xa.
Ta đứng trong không gian thoáng đãng, nhìn nhà vua.
Mặc dù bị bệnh hàng năm trời, ánh mắt lão vẫn tràn đầy tham vọng.
Lão không hề cố gắng che đi cái bản tính tham lam của mình.
Mặc dù là một lão già nhăn héo, lão vẫn tin rằng thế giới là của mình và mọi việc di chuyển theo đúng ý.
Ta nhìn vào lão già khốn khổ, rồi mở miệng.
“Ta phải nói rằng là nó không tệ.”
“Hô. Đám rác rưởi mà ta nghĩ không còn giá trị gì nữa đã khiến cậu giải trí ư?”
“Lúc đầu nó hơi chán. Nhưng khi họ tuân theo sự chỉ dẫn của ta, nó mới tạm trở thành thứ mua vui cho ta được.”
Các thuộc hạ của Tướng quân Ersnt đã bị tuyên án tử hình.
Trong trường hợp ấy, biểu cảm của chúng đáng ra nên giải trí hơn.
Nhưng, hình như các đao phủ nghĩ rằng chỉ cần giết chúng thôi là được.
Có vẻ họ không có đủ trí tưởng tượng.
Thế nên ta ra lệnh cho họ lột da sống từng đứa một. Sau đó, họ khâu những tấm da lại thành bộ com-lê.
Những kẻ bị lột da cảm thấy đau đớn đến cùng cực, bị buộc mặc vào những cái áo da người.
Thật kinh ngạc khi chứng kiến cảnh chúng vừa lăn lộn trên mặt đất, vừa gào lên đau đớn trong cơn cuồng loạn.
Cứ như một buổi khiêu vũ tử thần.
Các đao phủ còn do dự lúc đầu thì lúc này càng nhiệt tình hơn nhờ vị máu cũng như tiếng reo hò của những người quan sát.
Chung quy lại, phải nói là ta đã tận hưởng cảnh tượng máu me đó.
Đám đông khán giả tụ tập vui với những gì mình được chứng kiến, ta nghĩ chúng đang hò lên những tiếng vui sướng.
“Tận hưởng buổi hành quyết của những người mà chúng còn chẳng hề thù hận, người dân vương quốc này tuyệt thật đấy.”
“Fuhahaha! Nếu cậu đã nói vậy. Nhưng đâu có bằng cậu.”
Khi ta cười, đức vua sau khi nghĩ một chút liền nói.
“Ác quỷ phạm những tội ác khó lòng tưởng tượng nổi. Cậu nghĩ cậu là người duy nhất đúng sao?”
Nhà vua nói khẽ bằng giọng nghiêm túc trong khi ngước lên trần nhà.
“Ý lão là gì?”
“-Tin tức về một kẻ tự xưng là anh hùng hiện đang săn lùng quỷ tộc ở gần biên giới.”
“Hế ~ Ở vương quốc, ta đang có mỗi ngày một trò vui. Lão nghĩ là ta làm à?”
Mang một thái độ kiêu ngạo, nhà vua rơi vào im lặng, ngẫm nghĩ trong vòng chưa đầy một giây.
“Kẻ đang săn quỷ đã được điều tra là một kẻ giả mạo. Nhưng, có vẻ hắn ta trông rất giống cậu.”
“Hừm. Một câu chuyện rất hấp dẫn.”
Đương nhiên. Ta biết tỏng chuyện đó từ lâu rồi.
Nhưng ta vờ rằng đây là lần đầu tiên nghe tới nó.
Cơ mà, thật sự hắn giống ta lắm à? Mặc dù thông tin mà ta nhận được từ con hình nhân (clone) ta gửi đi giám sát là nó trông giống một phiên bản siêu hạ đẳng hơn.
Vào lúc đó, một trong các bộ trưởng luôn túc trực bên nhà vua, lên tiếng một điều dư thừa.
“Nếu người cho phép, thưa Bệ hạ... Thần nghĩ còn quá sớm để kết luận tên thợ săn quỷ đó là giả mạo.”
“Bộ trưởng Alcott. Ai cho hỏi ý kiến của ngươi?”
Đức vua gây áp lực lên gã bộ trưởng với những gì gã vừa làm. Khoan khoan. Ta không muốn phát triển tình tiết chán ngắt này đâu. Thế nên-
“Ô”
Búng ngón tay, ta kích hoạt ma thuật hắc ám.
“...? Ah... Agahhahhhahh...?”
Ngay sau khi gã bộ trưởng uốn éo thân hình, hắn bắt đầu bị vắt kiệt, từng chút từng chút một.
Thế là một xác ướp được hoàn thành trong chớp mắt.
Nhà vua ấn tượng trước màn diễn cách mà gã bộ trưởng qua đời.
Tất nhiên, lão ta không hề trách cứ gì ta.
“R-Raul-sama? Sao ngài có thể làm một điều như vậy trước mặt Đức vua...!”
Trông thấy một tên bộ trưởng khác làm om sòm, ta bèn nhún vai.
“Chà, ta đang tự hỏi hắn có thật là kẻ mạo danh không. Ta đang bị nghi ngờ đi săn quỷ phải không? Tàn nhẫn làm sao khi nghĩ rằng một người tốt bụng như ta mà lại đi làm chuyện đó.”
Ta cười phá lên, còn những tên bộ trưởng chất vấn ta với khuôn mặt trắng bệch.
“Thật vô pháp vô thiên...! Bệ hạ sẽ không để yên dâu!”
“Đúng vậy! Ngay cả công chúa Victoria cũng đã bị trừng phạt vì cái thái độ đó đấy-”
“Không sao.”
“Nà-ní?”
Trước lời của đức vua, lũ yếu đuối trở nên hoang mang.
“Bệ hạ... ?”
“Hành vi của Bộ trưởng Alcotte đúng là thiếu tôn trọng. Ta thay mặt hắn xin lỗi cậu.”
Tất cả mọi người trong phòng đồng thời hít một hơi thật sâu, trừ ta.
“Haha. Đừng lo, ta không bận tâm đâu.”
Ta nhìn quanh với vẻ tự mãn.
Các bộ trưởng mặt mày tái mét vội vàng né ra chỗ khác.
Ta không hiểu tại sao chúng lại hoang mang.
Tại sao chúng nghĩ rằng lão vua sẽ phạt ta nhỉ? Victoria bị chối bỏ do đã giết các bộ trưởng ư? Chỉ là đối xử với ả như một nàng công chúa mà thôi.
Đức vua không dại mà đối xử với ta cùng một cách.
Khi ta di chuyển tầm nhìn, lão vua ho khù khụ một chút rồi nói.
“Hãy quay lại chủ đề chính. Về trường hợp của kẻ mạo danh... rõ ràng là hắn đang thông đồng với đại pháp sư Wendell, cựu đồng đội của cậu. Wendell hiện đang ở cùng với một thương nhân tên Cameron Allingham, sở hữu một doanh nghiệp nhập khẩu lớn ở thành phố cảng.”
“Hế ~”
Ta làm ra bộ mặt kiểu “ta không biết thông tin đó nha.” Nhưng tất nhiên, ta biết hết rồi.
Wendell cùng Allingham đều nằm trong danh sách của ta.
Thật không thể tin nổi là ta không có thông tin về bọn chúng.
“Có vẻ họ đang thu được lợi nhuận lớn bằng việc buôn bán nô lệ quỷ nhân.”
“Chúng có thực sự được cho phép làm những chuyện đó ở đây khi chưa có sự cho phép của quốc vương không? Hay lão coi chúng như lũ tội phạm...”
“Đúng thế. Ta không cho phép chúng làm những gì chúng muốn. Nếu đó là sự thật, chúng phải bị tiêu diệt, cùng gã giả mạo.”
Nhà vua lẩm bẩm khi nhìn lên trần.
Cho dù đó là quyết định sinh hay tử của người khác, những lời nói của lão trông như vô hồn.
Hiện giờ, chiến tranh đã kết thúc, có lẽ lão không còn hứng thú với tên Allingham đã hết hữu ích rồi.
“Nhưng ổn với lão chứ? Tên thương nhân đó đã giúp đỡ lão trong cuộc chiến mà.”
“Ngay cả khi hắn từng có ích trong chiến tranh, thì giờ hắn đã vô dụng vì cuộc chiến đã kết thúc.”
Ồ, ta rất hiểu điều đó. Bởi vì chúng đã đối xử với ta cùng một cách như vậy.
“Ai cũng giết được Allingham. Vấn đề là đại pháp sư Wendell. Xem ra rất khó để diệt trừ hắn. Bởi vì hắn là ma thuật sư giỏi nhất vương quốc. Chỉ có người như cậu mới có thể đối đầu hắn. Ta nghĩ cậu hiểu ý ta là gì, ngay cả khi ta không ra lệnh điều đó, phải không?”
Nhà vua nhìn ta bằng ánh mắt sắc bén.
Vâng vâng. Lão muốn ta đi giết chúng, nhỉ lão già?
Ý ta là, ta đếch cần yêu cầu nào hết. Bất kể ai là người nói với ta, chúng chính là con mồi của ta rồi.
“Xin đừng nhầm lẫn, đức vua. Cũng như không cần nói thêm thứ gì không cần thiết nữa.”
Ta đang suy ngẫm xem “nấu” chúng lên bằng cách nào thì tốt nhất đây.
Ta vỗ vai lão già, và sau một thoáng cứng đờ người, lão bật cười lớn.