“Vậy chính xác anh sẽ làm gì để giúp tôi? Tôi không thể đánh bại chúng. Thứ duy nhất tôi có thể sử dụng là ma thuật mô phỏng này. Chúng có những tên hộ tống mạnh mẽ và trên hết, đại pháp sư Wendell chỉ đơn giản là quá mạnh.”
“À, đám đó chỉ là lũ yếu đuối. Ta có thể đóng băng chúng bằng ma thuật của ta. Allingham thì ngay từ đầu còn yếu dưới mức trung bình. Thực tế, sẽ là trận chiến với Wendell. Nhưng, hắn chẳng phải đối thủ của cô đâu.”
“Khoan, ý anh là sao?”
Anh ta nói đơn giản như chẳng coi ai vào đâu.
“Anh hẳn phải biết Wendell mạnh như thế nào chứ? Trên cả việc sử dụng những ma pháp cấp cao, hắn còn có thể thi triển liên tục. Nghe đồn rằng ma lực của hắn không có giới hạn cơ.”
“Chà, nếu không vậy thì hắn tuổi đâu ở trong tổ đội anh hùng.”
“Anh rất tự tin. Quả thật tổ đội anh hùng là những kẻ mạnh nhất.”
Nghe vậy, Raul làm vẻ mặt ngạc nhiên.
“Thật à, nhóm những kẻ mạnh nhất sao? Đừng làm ta cười chứ!”
“Nhưng, anh đủ mạnh để đánh bại quỷ vương còn gì?”
“Không, đó là một câu chuyện tăm tối. Cô sẽ làm tim ta đau lắm nếu cô cứ tiếp tục tọc mạch vào đó đấy.”
Raul đặt tay trước ngực, làm biểu cảm đau đớn. Vẫn thái độ đùa cợt như mọi khi. Nhưng nhờ những trò hề của anh trước đó, Ada không còn thấy phiền phức nữa. Cô biết ơn vì điều đó. Trái lại, lời bình phẩm của Raul mới là điều làm cô động tâm.
“Tại sao anh phủ nhận sức mạnh của tổ đội anh hùng?”
Ada dám hỏi câu đó vì cô muốn chứng minh rằng bản thân không hề mất đi sự bình tĩnh. Raul nhướng mày theo cách kì lạ và bất thường. Tuy nhiên, chuyện đó trôi qua trong tích tắc, và anh ta nhanh chóng quay lại vẻ bình thường.
“Không phải như vậy. Nếu ta đối mặt với cái tổ đội anh hùng đó trước kia, ta chắc chắn sẽ giết chúng trong một nốt nhạc.”
Raul tiếp tục nói với tông giọng như thể đó là sự thật hiển nhiên.
“Tên thủ lĩnh đầy điểm yếu. Một nhóm như vậy rất dễ bị phá.”
Anh ta mỉa con người cũ của mình như đó là một ai khác vậy. Ada tiếp tục giả vờ hào hứng khi Raul dường như đang tận hưởng bản thân.
“Điểm yếu của anh hùng?”
“Hắn thiếu khả năng thu thập thông tin. Không biết cách đánh giá người khác. Hắn không nghĩ đến bản thân mình mà chỉ lo bảo vệ người dân cùng vương quốc. Và trên cả là tâm lý hắn quá yếu đuối. Chỉ cần xáo trộn một chút là ngay lập tức tạo ra lỗ hổng và dễ dàng rơi vào bất kỳ cái bẫy nào.”
Raul trừng đôi mắt đỏ ngầu, phấn khích nói,
“Ta cảm thấy tiếc cho quỷ vương khi bị đánh bại bởi kẻ như hắn.”
“Hm.”
“A, ta lạc đề rồi. Ta sẽ kể về quỷ vương sau. Quay lại vấn đề, giống như anh hùng, Wendell cũng có điểm yếu.”
“Điểm yếu của Wendell?”
Raul quay trở lại cái bàn, ngồi xuống ghế. Và khi anh đặt tay lên má của cô, sự tò mò của Ada trỗi dậy.
“Giải thích chi tiết cho tôi đi.”
“Haha! Được thôi, ta sẽ nói cho cô. Tinh thần của hắn vô cùng yếu luôn. Để cho người khác đánh giá quá nhiều. Nó yếu từ cái gốc. Hắn không biết cách đánh giá người khác. Hắn không thể tự suy nghĩ bằng cái đầu của mình.”
“Chờ một chút. Anh nói y hệt với khuyết điểm của anh hùng trước đó vậy?”
“Chính xác. Thú vị thay, khi ta còn là anh hùng, ta và Wendell đều có chung những thiếu sót ấy.""
Raul nói, rồi cho Ada một ví dụ thực tiễn.
“Câu chuyện ấy là khi ta tới một ngôi làng nọ. Khi dân làng tin tưởng Raul, hắn đã nói rằng không thể bỏ họ một mình. Wendell đồng ý, bảo họ sẽ ở lại làng một thời gian. Chuyện này không liên quan gì đến chuyện diệt quỷ cả.”
Kết quả lòng tốt của hai người đã khiến hành trình của họ tốn nhiều thời gian hơn, còn người dân trong thành phố họ vốn phải bảo vệ đã bị lũ quỷ hành hạ suốt lúc đó. Khi ấy, cả hai đều thất vọng và suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng, mỗi lần chuyện tương tự xuất hiện, họ lại mắc phải cùng một sai lầm ấy.
“Hai bọn ta đều hơi trẻ con. Sự thật là mọi người ngưỡng mộ chúng ta. Hơn nữa, bọn ta từng bảo hỏa ma pháp mạnh hơn thủy ma pháp nghe thật ngầu. Ngây thơ thật ấy nhỉ?”
Họ đã nhận rất nhiều tiền từ đức vua, nên đều rất cầu kỳ về diện mạo, và khoác trên mình những bộ cánh thời thượng.
“Mỗi khi có trang bị thú vị xuất hiện trên đường phố, cả hai đều vô cùng phấn khích.”
Ada khẽ thốt lên một tiếng bất ngờ.
“Nói sao ta... đó không chỉ là nhược điểm, hai anh đều có chung khẩu vị và sở thích, đúng không?”
“Đúng là thế. Ta thường không nhận thức được bọn ta có chung kiểu, cho đến lúc đồng đội nhắc tới. Thánh nữ nói “Hai cậu hẳn là anh anh sinh đôi về linh hồn rồi.” Wendell cũng nói rằng hai bọn ta giống nhau, điều ấy khiến ta rất vui. Có thể nói, cậu ấy là bạn thân nhất của ta.”
Một tia sắc bén đọng lại trong mắt Raul khi anh cười phá lên.
“Thứ ngu xuẩn. Hồi đó ta chẳng biết. Định nghĩa của cảm xúc. Trong vài trường hợp, nó giống nhau bởi vì cái này cái kia có nét tương tự.”
“Nhưng Wendell không như vậy, phải không?”
Raul gật đầu.
“Yup, hắn nói bản thân ghét nó. Ôi trời, lúc đó ta thật sự đau đớn lắm.”
“Anh ta tự mình nói?”
“Đúng thế. Đó là sau khi ta bị bắt giữ bởi Victoria, nhờ trò mèo của Wendell.”
“Anh bị Wendell giết à?”
“Không. Ta vừa nói là mình bị phản bội nhỉ?”
“Vậy, ai-?”
“Chuyện đó không liên quan đến cô.”
“Huh.”
Cơn phẫn nộ kinh khủng này là sao? Trước khi Ada nghĩ sâu hơn, bản năng của cô đã đánh một hồi chuông cảnh tỉnh. Anh ta nói nếu cô muốn sống thì đừng chất vấn anh ta. Raul chỉ thay đổi nét mặt. Tuy nhiên-?
Đồ ác quỷ...
Ada thắt chặt lấy ngực, tim đập thình thịch.
“--A, ta lại đi nhầm đường rồi. Dù gì, để chống lại Wendell, ta nghĩ tốt nhất sử dụng ma thuật tác động tinh thần để tấn công hắn ta.”
“Tôi đâu thể tấn công bằng ma thuật mô phỏng. Làm sao tôi làm được?”
“Đơn giản thôi.”
Đột nhiên Raul vươn tay về phía Ada. Không có thì giờ để la hét. Khi cô hít một hơi thật sâu, nó đã chiếm lấy cô rồi. Bị tấn công bởi nỗi sợ hãi nguyên thủy, Ada lấy toàn lực chống chọi dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kuh... Tại sao mình không cử động được...?
Cô ghét cái cơ thể yếu đuối, nhưng đối thủ là một người nam. Cô không thể nhúc nhích. Cô cố gắng chạy trốn, nhưng Raul đã đặt tay ra sau đầu cô, không cho phép nhìn đi chỗ khác. Cô nhìn anh đang ngâm câu thần chú, một sức mạnh kì lạ trào ra.
“Hiiiii...”
Trong tim cô, một cảm giác đen đúa tràn ngập.
“K-Khôôôôônggggg! C-Cái gì thế này!? Ahhhhh...!?”
Ada hét lớn, hãi sợ nguồn sức mạnh bí ẩn đang chui vào người. Mặc dù cô đã hết sức vùng vẫy thoát ra, nhưng không được. Yểm bùa kết thúc, thần trí Ada từ từ tan chảy. Đường viền nó mờ nhạt mơ hồ. Không còn chút sức lực, Ada đổ gục ngay tại chỗ-
***
Vài giây sau, Ada đã tỉnh lại. Bất ngờ là, cơ thể của cô đang nằm ngay trước mắt cô.
“Chuyện gì...!?”
Cô thở dốc lẩm bẩm. Cảm thấy khó chịu, cô vội dùng hai tay ôm lấy cổ họng.
“Chuyện gì đã xảy ra...!?”
Nó hoàn toàn chuyển sang giọng nói của Raul. Trong thoáng chốc, cô tưởng mình đã trở về trạng thái giống anh ta khi cô sử dụng ma thuật mô phỏng. Nhưng chuyện đó sao có thể.
Bởi vì anh ta đã gỡ bỏ ma thuật đó. Bên cạnh đó, cơ thể mình đang nằm chình ình trước mặt kìa!
Cô sợ sệt nhìn xuống. Cô đang mặc trang phục của anh hùng Raul. Bây giờ cô nhìn sang hai tay. Những ngón tay mảnh dẻ, dài, nhưng rõ ràng là của đàn ông.
C-Chẳng lẽ... ý thức của mình đã chuyển vào thân thể Raul...?
Ada sốc khi nhận ra điều đó.
[Chà, giờ ngươi đã hiểu tình hình rồi chứ?]
“Kyaaaa!”
Đột nhiên, trong đầu cô vang lên một giọng nói, làm cô la lên thất thanh.
[Này này. Đừng có hét toáng lên như đàn bà với diện mạo của ta chứ. Nó ghê lắm ngươi biết không?]
“T-Tôi nghe thấy tiếng nói trong đầu!”
[Tất nhiên là thế rồi. Ta cũng ở trong cơ thể này mà.]
“Là do ma thuật anh đã dùng lên tôi, đúng không?”
[Chính xác!]
Rõ ràng, ma thuật hắc ám của Raul đã kéo linh hồn của Ada vào cơ thể anh ta. Nói cách khác, giờ đây linh hồn của Raul và Ada cùng sống chung trong một thân xác. Ada cảm thấy ghê tởm, về mặt sinh lý. Tuy nhiên, nếu nói thế thì sẽ thành cô đang chế giễu Raul.
Mình không muốn để lộ điểm yếu cho một người như anh ta...
Cô tự nhủ với mình rằng phải hết sức bình tĩnh.
[Ta đã đỡ cơ thể của ngươi khi nó đổ và đặt nó xuống nên không cần lo lắng. Nếu ngươi đập đầu và chết, thì sẽ chẳng có chỗ để trả linh hồn về đâu. Mà, ngươi đang ngủ trên sàn nhà tắm. Nhưng ngươi đã nằm đấy một thời gian dài, ta không nghĩ là có vấn đề gì.]
“Quan trọng hơn, tôi chưa từng thấy ma thuật nào như này trước đây cả?”
[Ma thuật hắc ám rất là thú vị đấy, cô biết không? Thời nay có vẻ khó khăn nên người ta nghĩ nó như một truyền thuyết. Người ta còn nghi rằng liệu nó có tồn tại hay không.]
Cơ thể đột nhiên tự chuyển động. Có lẽ thông qua ý chí của Raul. Khi anh ta kích hoạt ma thuật mà không cần ngâm xướng, anh ta triệu hồi một cuốn từ điển ma thuật từ không trung. Anh vừa lật các trang sách vừa giải thích.
“Đây là vật ta có được từ kho tàng quỷ vương một thời gian trước. Nhìn đi. Nó được viết trên trang này này “Ma thuật chia sẻ linh hồn”.”
[Độ khó cấp SSS? Không thể nào! Đây không phải chuyện một người trên thế giới có thể làm được.]
“Ta tuyệt vời ra sao à? Ta biết chứ. Nếu cô vội vã, suy nghĩ của cô sẽ bị chậm lại, cô có thể giảm bớt chút không? Ta thực sự không muốn chờ đến lúc cô bình tĩnh lại đâu.”
Ada hít thật sâu, chậm rãi gật đầu.
[Tại sao anh làm điều này?]
“Ai bảo cô không có sức mạnh để báo thù cơ chứ. Nên ta nghĩ sẽ cho cô mượn ma lực của ta.”
“Anh cho tôi mượn?”
“Đúng vậy, để cô có thể trả thù bọn chúng, cô được phép sử dụng thân thể này thoải mái.”
[Cái gì...!?]
Mượn sức mạnh của anh hùng Raul.
Nếu nghĩ kĩ, chuyện đó rất đáng sợ.
Đề nghị của Raul vô cùng hấp dẫn. Tuy nhiên, con người nham hiểm này làm gì có ý định tốt giúp đỡ người khác.
[Anh sẽ yêu cầu tôi thứ gì đó đổi lại, phải không?]
Ada thận trọng hỏi.
“Đương nhiên. Nhưng, ta không đòi hỏi gì quá đáng đâu. Ta cũng ở trong này, nên ta sẽ cho ngươi lời khuyên khi cần thiết. Tuy vậy, việc trả thù phải được hoàn thành bởi ý chí của ngươi. Thấy sao, giao dịch không tồi nhỉ?”
[... Quả là thế.]
Cô đã quyết định bắt tay với Raul. Cô không hề có ý định bỏ chạy, ngay cả khi có yêu cầu vô lý đi chăng nữa.
“Ngươi đã hiểu những gì ta nói rồi chứ?”
Được hỏi, cô nhanh chóng gật đầu. Không còn liên quan đến việc Raul cố gắng làm gì nữa rồi. Để báo thù, cô sẽ sử dụng cả sức mạnh của ác quỷ.
“Ta không ghét những cô nàng hiểu chuyện nhanh như vậy đâu.”
[Vậy làm sao tôi có thể sử dụng ma thuật?]
“Ta sẽ đi thực tế cho ngươi thấy. Được rồi, xuất phát chứ? Đi tiêu diệt những con quái vật tham lam đó nào--”
***
Lời của Tranh: Nhá hàng. Thông báo ở bộ kia rồi cơ mà nhắc lại vậy: Fap thua Bồ drop truyện :))