The Strongest Brave Who Craves For Revenge, Extinguish With The Power of Darkness

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 2 [Hoàn Thành] - Chương 1 - Phần 12: Ngươi là kẻ tiếp theo.

Nhờ việc Ada đã học ma thuật hồi phục mà ta dạy và đều đều sử dụng. Allingham có thể theo kịp trò “Thời khắc Trừng phạt” mà không chết sớm. Những người tham gia luân phiên nhau trả thù, và ta đảm bảo nhiều quỷ nhân nhất có thể tự mình tham gia. Những kẻ bị quất bằng roi da làm điều tương tự, những kẻ bị thanh sắt đập vào da cũng làm như vậy với Allingham. Ta không bắt họ phải tuân theo quy tắc báo thù của ta, nhưng cái cách trả lại mọi thứ gã đã làm với họ cũng tương tự nguyên lý ấy. Như Ada đã nói từ đầu, sự tàn bạo Allingham gây ra cho các nô lệ là vô cùng đáng mong chờ. Ví dụ như chặt hết chân tay đến khi người đó không còn cử động, khoét mắt một người suy dinh dưỡng vốn không nhìn được tốt. Khi có vài người bị mệt, gã sẽ đặt lên họ một miếng sắt nung, vừa nói vừa vui vẻ vỗ tay rằng “Sao vậy? Mày còn đủ sức để nhảy mà.” Bằng chứng của những chuyện đó lần lượt cứ thế tiếp diễn. Ta nghĩ sẽ tốn kha khá sức để tìm ra cách báo thù nào tốt hơn cái này, không tệ chút nào đâu.

-Kết thúc màn kịch trả trù dài đằng đẵng, ở giữa đại hí trường, Allingham chỉ còn mỗi phần thân nằm đó, đôi mắt vô hồn.

"… Chúng ta làm được rồi! Ta đã giết hắn!”

“Ha ha ha ha ha ha! Mày xứng đáng như vậy!”

Allingham đã chết, nhưng tiếng hò reo vẫn vang khắp đại hí trường. Nhân tiện, nguyên nhân cái chết cuối cùng là do một cô gái đã nhét đầy bùn vào miệng gã. Toàn bộ những kẻ báo thù đều biểu hiện một vẻ ngất ngây. Người ta thường bảo báo thù chỉ đem lại sự trống rỗng, nhưng ta tự hỏi nếu họ chứng kiến cảnh này thì họ có thể nói thế nữa không.

[Làm tốt lắm, Ada. Bây giờ đến lượt Wendell!]

Ada đã quen với chuyện đó, lùi lại phía sau và trả lại ta quyền kiểm soát. Trong thời gian ngắn mà bọn ta đã kết hợp vô cùng ăn ý. Ta tiến thẳng đến chỗ Wendell - người đang dán chặt lên ghế ngồi.

“Thế nào? Mày thích màn trình diễn chứ?”

Wendell mệt mỏi lắc đầu.

“Hửm? Không hợp gu à?”

“Raul. Không phải mày nhìn còn giống công chúa hơn cả tao sao?”

“Cái gì cơ?”

Ta kinh ngạc khi hắn thốt ra một câu đầy bất ngờ. Chúng ta giống nhau? Ta và Victoria? Ta khoanh tay, bắt đầu nghĩ ngợi. Ta đoán là chúng ta giống nhau thiệt. Nghĩ vậy, ta không khỏi bật cười.

“... Phììì. Ahahahahahahaha! Ồ ngạc nhiên ghê! Có vẻ thế thật! Hành xử tàn nhẫn, cảm thấy sung sướng trên nỗi đau của kẻ khác. Nghe quả là giống với Victoria. Hahaha. Haha~ Cười chảy nước mắt. Ta sẽ nói với nàng chuyện đó khi về nhà.”

“Mày vẫn để công chúa sống?”

Ta mỉm cười đáp lại một Wendell đang chưa hiểu chuyện gì.

“Mọi người đều ở đó. Victoria, Sandra, tướng quân. À thì tướng quân đã tanh bành sau khi hóa zombie nhưng tao đã bỏ tro cốt của ngài vào bình để làm đồ trang trí.”

“M-Mày vừa nói cái gì-?”

Môi Wendell mím chặt. Ta thích cái vẻ mặt đó. Ta muốn khuôn mặt của kẻ phản bội phải đau khổ hơn nữa.

“Thôi, chả quan trọng. Raul, mày thả tao đi được chưa? Tao đã hợp tác cùng mày trong màn hề này rồi còn gì?”

“Ế ~! Mày đang nói gì thế?”

Cái thằng này đầu óc nông cạn thật đấy.

“Giờ đến lượt mày mà.”

“Ha, mày đâu thể làm thế với tao, phải không? Bởi vì tao chẳng làm gì mày cả.”

Wendell đã mất kiên nhẫn trong thoáng chốc, nhưng ngay lập tức lại ra vẻ bình tĩnh.

“Dù thế nào, giờ tao sẽ đi. Nơi này thật khó chịu.”

Hắn cố nhảy xuống cầu thang từ hàng ghế khán giả. Nhưng khi ta nhìn xuống hắn, ta liền nở nụ cười thật tươi.

“Mày ngốc lắm.”

Ta không khỏi mỉm cười. Bởi vì nó, vui, hài, hề vãi chấy. Cái này còn thú vị hơn nhiều cái đêm hai ta trò chuyện dưới bầu trời sao.

“Mày thật sự nghĩ tao không dám phá bỏ quy tắc do chính tao đặt ra à?”

“Hả?”

“Tao có phải phe chính nghĩa quái đâu. Tao là kẻ báo thù điên loạn. Mày thật sự nghĩ một kẻ như thế sẽ không phá vỡ luật lệ?”

Mặt Wendell co quắp.

“Raul. Mày..."

Ahh, tuyệt vời. Đây chính là vẻ mặt ta đang tìm kiếm. Chính là nó. Cái vẻ thảm thương của một người bị phản bội.