Allingham sợ hãi. Mà, đương nhiên thôi, ta chẳng nghĩ có ai còn giữ được bình tĩnh trong tình cảnh này.
“Thủ vệ! Thủ vệ đâu! Mẹ nó! Không thằng nào còn sống à? Wendell đâu rồi? Cứu tau!”
“Toàn bộ lũ thủ vệ đã chết. Wendell thì ở quanh đây.”
Allingham gào lên khi gã nhìn thấy Wendell ngồi ở vị trí danh dự.
“Tại sao mài không giúp tau hả? Mài phản bội tau! Wendeeeeeeeell!"
“Mày phải biết bội phản là bản chất của hắn rồi. Mày có thể nguyền rủa việc mày đã tin lầm hắn. Mà, tao sẽ cho mày trải qua tất tần tật mọi thứ mày đã làm với những nô lệ mày đem tới đây.”
Ta hiểu rồi. Kế hoạch thú vị đấy. Họ sẽ được xem một màn diễn đầy phấn khích.
“Nhớ lại những gì mày đã gây ra đi, Allingham.”
“Hiiiiiiiiiiiiiii! Khôn thể nào, khôn thể nào, khôn thể nào, khôôôôôn thểểểểể nààààào!”
Allingham kêu la thảm thiết, gã cố gắng bò trườn đi. Vô ích thôi. Ada kéo bàn chân Allingham, nhìn về phía khán giả.
“Có ai muốn giúp tôi trả thù hắn ta không~?”
Toàn trường trở nên im lặng. Nhưng chỉ một thoáng sau, các quỷ nhân giơ cánh tay lên, thét lớn.
“Uohhhhhhhhh! Tôi sẽ làm! Để tôi!”
“Để cho tôi! Hắn là kẻ thù của chị gái tôi.”
“Hmph. Mọi người đều muốn? Tuy nhiên, có quá nhiều thì sẽ rất khó nhìn những gì ta làm, nên các bạn sẽ lên lần lượt. Đầu tiên sẽ là, anh này, cô này, chị này, bạn này. Rồi-”
Những quỷ nhân được chỉ làm dấu chiến thắng và hú lên sung sướng. Ada làm họ lơ lửng trên không trung và đưa họ xuống đại hí trường bằng ma thuật ta đã dạy. Ai ai cũng khao khát trả thù. Được, vẻ mặt của chúng rất tôt.
“Trước hết hãy nghe giải thích. Tôi muốn các bạn trả lại tất cả những gì hắn đã làm với các bạn.”
“Chúng ta thật sự có thể làm những gì ta muốn?”
“Bạn muốn làm điều gì đó đặc biệt sao?”
“À, ừ, thì đấm, hoặc đá?”
Ada thở dài, cô nhìn thẳng vào cậu ta.
“Đấm? Đá? Không phải hắn đã làm những chuyện tồi tệ hơn với anh sao?”
Có lẽ điều đó làm bọn họ nhớ lại. Gương mặt những người được chọn xoắn lại trong cơn giận dữ cùng khó chịu.
“... Đúng vậy. Đúng vậy. Chúng đã khoét mắt cha tôi và đổ rượu vào cái hốc đó.”
“Bây giờ các bạn đã hiểu rồi chứ? Sẽ thỏa mãn hơn nhiều nếu trả lại chúng những gì đã gây ra.”
“Phải! Đúng vậy.”
Ada gật đầu, mỉm cười với những quỷ nhân đang nhìn cô ấy.
“Vậy, ta bắt đầu thôi nhỉ?”
“Được. Để cho chúng tôi. Này, lột quần áo hắn ra trước.”
“Ohhhh!”
Cất giọng xong, họ đồng loạt nhảy tới chỗ Allingham và bắt đầu xé toạc quần áo gã. Thân thể lõa lồ đáng thương của Allingham bày ra, các quỷ nhân chỉ vào đó và bật cười.
“Phì! Hahahahaha! Nhìn cơ thể hắn kìa!”
“Hiii...”
Allingham trần truồng cuộn người hòng che đi da thịt. Nhưng, gã nhanh chóng bị lũ quỷ hai bên giữ lại, bắt phải đứng lên. Chân tay hắn gầy trơ xương. Có mỗi chỗ chứa dạ dày gã là béo và đàn hồi. Bên dưới đống thịt đó, cậu bé của gã sun lại vì sợ hãi, lắc lư trông đến thảm. Allingham mặt đỏ bừng, cố gắng dùng hai đùi giấu chỗ đó.
“Tiếp theo là gì đây?”
“Ngay cả con quỷ bẩn thỉu cũng cần được tẩy rửa một cách dã man để cơ thể chúng biến thành màu đỏ!”
Trước những lời của Ada, đám quỷ hò reo hưởng ứng.
[Ada, ta sẽ dạy cô một phép. Niệm chú theo lời ta nói.]
“Được.”
Khi Ada ngâm câu thần chú mà ta đã dạy, một cái thùng lớn đựng nước hiện ra. Trên đó, có chổi cọ dành cho từng người. Khi Ada phân phát chúng cho đám quỷ, họ siết chặt tay cầm, mắt trừng trừng nhìn Allingham.
“Vào việc thôi! Rửa hắn thật sạch nhé!”
“Ohhh!”
“Hiii... Dừng lại -- ahhh! Gah... Đ-Đau quá...!”
Allingham thét lên khi nước lạnh trong thùng đổ lên người hắn không thương tiếc. Đương nhiên, chẳng ai nghe thấy câu từ dừng lại. Liền sau đó, tiếng da thịt cọ xát với bàn chải vang lên.
“Đ-Đau quá đi... ! D-Dừng lại... gyaaa. Lạnh quá... đau, đau.”
Làn da nhão nhoẹt của gã nhanh chóng đỏ ửng, có những chỗ bắt đầy chảy máu. Từ khán đài vang lên những tiếng cổ vũ nồng nhiệt.
“Đúng thế! Tiếp! Nữa đi!”
“Cho hắn nhận những gì hắn xứng đáng.”
Các quỷ nhân tiếp tục chà xát cọ chải. Hẳn là họ đang nhớ lại những gì gã đã làm. Tiếng la hét càng vang thì niềm phấn khích càng lớn. Theo đó, sự bạo lực hướng vào Allingham cũng trở nên dữ dội hơn. Họ ép bàn chải lên mặt gã, làm gã mất thăng bằng và ngã quỵ, lợi dụng điều đó, họ dùng tay cầm đập liên tiếp. Sau khi dành cho gã cơn mưa bạo lực, đám quỷ cũng mệt lả, Ada cất giọng.
“Tôi đoán nó phải thế.”
“Giii... Đau...”
Allingham lăn lộn trên nền đất, khóc ứa ra máu. Ada nhìn gã như thể đang trông thấy một cục rác ghê tởm.
“Hiii... Hiii...”
Sau khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi, Allingham hít một hơi tuyệt vọng. Tất nhiên, quãng nghỉ này nhằm khuếch đại sự đau đớn. Ada quỳ xuống bên cạnh Allingham, thì thầm vào tai gã.
“Này, chưa xong đâu nhé.”
Vai Allingham giật bắn.
“Được rồi mọi người ơi. Sau khi đã tắm rửa, tiếp theo ta sẽ làm gì nhỉ-?”
Nghe Ada hỏi, đám quỷ đang thưởng thức màn diễn liền hào hứng đề cử.
“Thiến hắn!”
“Thiến nó!”
“Cắt cu nó!”
Lời yêu cầu triệt sản gã bắt đầu. Ada vỗ tay, cười nói “Ah, có thế chứ.” Ta thích nó. Vai trò của người dẫn chương trình là xuôi theo dòng khán giả. Có sự khác biệt rất lớn khi cô ấy lưỡng lự giết đám thủ vệ và khi trình diễn một màn khác biệt với thái độ nguy hiểm. Cuối cùng cô đã quyết tâm, hay cô thấy phấn khích vì sự báo thù của quỷ nhân? Dù cách nào, ta cũng hoan nghênh sự thay đổi của Ada. Bởi vì sau cùng, báo thù rất là vui mà.
“Nhờ tất cả mọi người, tôi đã có thể nhớ lại. Cảm ơn. Tất cả đàn ông đều phải bị thiến, phải không?”
“Hiiiiiiiiiii. Dừng lại...!”
Allingham bám lấy chân Ada. Gã lạy lục van xin với khuôn mặt đầy máu, nước mắt, mũi lẫn nước dãi.
“Làm ơn! Gì cũng được trừ cái đó...”
“Ể? Tại sao?”
Ada khuôn mặt xảo quyệt, thong thả đặt tay lên môi.
"Đối với một kẻ làm đau vô số trẻ nhỏ thì thế là đạo đức giả đấy. Cái thứ kinh tởm đó có thể là vũ khí tồi tệ cả về mặt vật lý lẫn tinh thần cho con em chúng ta. Ngươi không nghĩ thế sao?”
Ada sút vào hạ bộ của Allingham trong khi kích động hỏi gã. Uiii, hẳn phải thốn lắm~
“Agahhhhh...!”
Toàn trường nhìn xuống một Allingham đau đớn và bật cười.
“Mày đã cưỡng hiếp và giết rất nhiều cô gái, phải không? Mày có nghe họ khi họ mở miệng kêu cứu không? Mày đã phá nát cơ thể họ bằng thứ kinh tởm đó, phải không?”
“Đau quá, đau quá.”
“Những cô gái đã chết còn đau khổ hơn nhiều!”
Ada tuyên bố xong, cô kéo cậu nhỏ của Allingham và bắt đầu siết chặt bằng vũ lực.
“Gyaaaaa! Đauuuuuu!”
“Gì đau cơ? Nói láo. Mày đang cương lên đây này. Tao biết mày thích đau đớn.”
“Nầm rồi, kái đó... Gyaaaaa!”
“Thật bẩn thỉu. Mày là một gã siêu biến thái.”
Và cô đã nói thế.
[Tốt lắm Ada. Phép tiếp theo-]
Sau khi được dạy cách sử dụng cũng như tác dụng của ma thuật tiếp theo, trên môi Ada nở một nụ cười.
“Phương pháp trả thù này đúng là tuyệt nhất mà.”
Ada ngân nga niệm chú, kích hoạt ma thuật mà ta đã dạy. Một vòng ánh sáng cuốn vào "cây gậy" của Allingham theo chỉ thị của Ada, sau đó, cô siết thật chặt phần gốc. Kế tiếp một lưỡi kiếm băng hiện ra. Ada dùng nó, chém về phía thứ bị trói ấy.
“Gyaaaaaa! Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!”
Hahahaha! Ta thích tiếng hét như thế.
“Đau đớn đi. Mục rữa đi. Đau khổ đi.”
Vừa nói, Ada vừa liên tục giẫm mạnh vào chỗ đũng quần.
“Hiiii... thật... độc... ác...”
Allingham thì vừa khóc vừa cố gắng cầm máu. Bàn tay gã nhuộm đầy máu do chúng tuôn xối xả. Thứ gã từng dùng để bức hại lũ trẻ đã không còn nữa. Thấy vậy, nhưng nam nô lệ bước đến, vỗ vào vai gã.
“Chào mừng đồng chí nhập hội!”
Mặt Allingham cắt không còn một giọt máu. Hắn đã không còn có thể thực hành điều mình thích nhất nữa, như một cái giá cho những tội ác của mình đối với trẻ em. Không chấp nhận sự thật, tiếng thét tuyệt vọng của Allingham vang vọng khắp đại hí trường.
---
(〒﹏〒)