Ta tiếp tục cho Wendell cảm nhận nỗi đau vô tận trong hàng tiếng đồng hồ. Giết hắn hết lần này tới lần khác, rồi lại hồi sinh.
“Làm ơn... guh... aguhhh... tha cho tôi...”
“Xời ~ Dù mày có xin lỗi ~ Tại sao tao phải làm thế cơ chứ?”
“T-Tôi van xin cậu!”
Trong khi ta đang chơi đùa với hắn, đám khán giả ngồi trên khán đài vung nắm đấm lên, bắt đầu ồn ào.
“Cho chúng tôi gia nhập cuộc vui với!”
“Chúng tôi sẵn sàng giúp ngài một tay.”
Những quỷ nhân phấn khích đứng dậy, nhao nhao xông vào đại hí trường.
“Giết! Giết! Giết hắn đi!”
“Uwaaaaa! Raul! Rauuul! Làm ơn cứu tôi với...!”
“Ôi trời ~ Lần này biến thành bạo động rồi. Tao không nghĩ mình đủ sức ngăn cản đau.”
Ta quyết định bay lên trời, bỏ Wendell lại.
“Uwaaaaaaaaaaaaaaaaa! Làm ơn cứu tôi với!”
Đám quỷ nhân vồ tới Wendell như những con thú đói ngấu. Hàng trăm con quỷ bao quanh. Wendell tuyệt vọng giơ cánh tay lên trời hòng tìm kiếm sự giúp đỡ. Mặc dù không đời nào ta sẽ giúp hắn.
“Giết! Giết!”
“Này, cho tao nữa!”
“Đừng có giữ khư khư thế!”
Đám quỷ túm lấy tứ chi của Wendell và bắt đầu điên cuồng giành giật.
“D-Dừng lại... Agahh... Waaaa...!”
Thật buồn tẻ nếu ta không tham gia trò vui. Ta dùng ma thuật rút ra một cây ba-toong, sau đó chỉ dẫn đám đông kia.
“Những ai muốn tham gia một phần của cuộc vui, tất cả những gì các ngươi phải làm chỉ là hợp tác với nhau thôi. Hò dô ta, Một Hai Ba.”
“Giết chết hắn!”
“Giết hắn!”
“Gihi, Giii!”
Từ Wendell phát ra những thanh âm kì lạ khi tay, chân, đầu, tai, ngón tay, và tóc hắn chịu một lực khủng khiếp. Đúng vậy, đó chính là tiếng khi xác thịt bị xé toạc. Lần này, đám quỷ tranh nhau cho mình những miếng mồi tay, chân.
[Ughh...]
Ada trong đầu ta khẽ rên, chắc là do cảnh tượng ghê tởm trước mắt.
“Ah...”
Wendell, với tứ chi đứt lìa, co giật, hai mắt hóa thành trắng dã. Ngay sau đó, một âm thanh kì quặc vang lên, đầu hắn cũng bị tách rời. Đúng vậy, hắn chết rồi ~
Ta nhìn lướt qua, số lần tử vong hiện trên bảng thông báo đã là [66].
***
Wendell quỳ gối, nước mũi chảy dài cùng gương mặt tái mét. Đôi mắt trống rỗng của hắn chẳng hề chuyển động. Cặp môi khô nứt của hắn đang lầm bầm điều gì đó.
“Hửm ~! Mày vừa nói gì à?”
Ta ngồi xổm bên cạnh hắn, tay đặt lên một bên tai ra chiều lắng nghe.
“Đừng giết tôi... làm ơn... đừng giết tôi nữa...!”
Khi ta phá lên cười, một tiếng nói mơ hồ xuất hiện trong đầu ta.
[Hắn ta đột nhiên trở nên kì lạ. Rốt cuộc là chuyện gì? Anh làm à?]
Ừ, chính xác. Khục khặc cười, ta giải thích chuyện gì đã diễn ra với tâm trí của Wendell.
“Hắn đã chết rất nhiều lần trong ảo cảnh ta tạo ra. Cô thấy ta chẳng hề động một ngón tay vào người hắn, phải không? Hắn đang ở trong ảo cảnh “Anh hùng Raul đã lừa mình và mình đang phải chịu sự trả thù tàn nhẫn của anh ta” và thêm cả, “Trải nghiệm ngàn vạn lần cái chết”.”
[Cái gì...? Ahh khiến hắn rơi vào ảo cảnh trong ảo cảnh? Sao có thể?]
Ta nhún vai thay cho câu trả lời.
“Nếu cô tạo ra ảo cảnh nhiều lần ở thế giới thực, thời gian sẽ qua đi. Nên tôi quyết định lặp lại chúng, và thực hiện hành động ngay bên trong ảo cảnh.”
[Ngay cả khi bên ngoài mới vài giây trôi qua, hắn ta vẫn bị giết vô số lần trong ảo cảnh?]
“Đúng vậy ~ Chắc hắn chết tầm hơn triệu lần rồi. Tất nhiên, là trong ảo cảnh.”
Ta mỉm cười, dúng ngón tay búng cái trán của một Wendell đã chết sững.
“Nếu ta tuân theo quy tắc trả lại những gì chúng đã làm, điều duy nhất có thể làm được là “lừa” hắn. Ta đã lừa hắn rơi vào vòng lặp tử thần. Hahahaha.”
[Thật sự... Anh bị điên rồi...]
Duỗi người xong, ta nhìn xung quanh.
“Rồi, báo thù đã hoàn thành. Ta sẽ đi khỏi đây cùng Wendell. Ta còn phải suy nghĩ xem trang trí hắn ra sao nữa. Phải tính toán nhiều thứ phết ~”
“Cơ hội tốt để cho hắn thấy thế nào là địa ngục...”
Những quỷ nhân vẫn không mảy may biết chuyện gì đang diễn ra trong ảo cảnh đang ồn ào bên cạnh Wendell.
“Này này, mục tiêu của các ngươi là Allingham cùng đám thủ vệ đúng không?”
Đáng tiếc, Wendell chỉ đóng vai trò là người bảo vệ cho những hành vi tội ác của Allingham. Chẳng có lý do gì giao hắn cho lũ quỷ cả. Hắn là phần thưởng chính dành cho ta, không phải quỷ.
“Ngưng bắt chước mấy con thú cuồng bạo đi. Ta sẽ đem Wendell đi, các ngươi hiểu không?”
“Anh đang nói gì vậy? Chúng tôi có thể khiến hắn đau khổ hơn anh làm đấy!”
“Haha. Hài hước thế. Các ngươi còn không thể trả thù Allingham nếu mọi thứ chưa được sắp xếp sẵn ra. Và các ngươi dám nói là có thể làm tốt hơn ta?”
Ta mỉm cười hỏi, lũ quỷ liền rơi vào thinh lặng. Ta chẳng muốn làm chúng sợ, nhưng không hiểu sao tất cả đều run rẩy. Dù sao, ta cũng vui vì chúng hiểu được cảm xúc của ta.
“Hm. Miễn là các ngươi hiểu được, không sao cả.”
Mặc dù ta đã tha thứ cho chúng, lũ quỷ vẫn hơi né tránh.
“Xin lỗi, chúng tôi đã bị cuốn theo... ngài nói đúng...”
“Đúng là kẻ thù của chúng tôi đã chết... đó là sự thật... chúng ta đã tự do... chúng ta nên hạnh phúc vì điều đó...”
Lũ quỷ bắt đầu vỗ vai nhau, như thể động viên bản thân. Sự phấn khích, hăng hái kì lạ trước đó biến mất. Ada quan sát cảnh tượng đó thông qua đôi mắt của ta, cảm xúc có vẻ ngạc nhiên.
[Tất cả bọn họ bây giờ thật sự đã được tự do...]
Một giọng nói hết mực chân thành.
“Giờ ngươi thấy nhẹ nhõm rồi chứ, sau khi trả thù Allingham và quỷ tộc đã được tự do?”
Ada vội vã phủ nhận.
[… A-ANh nhầm rồi! Đương nhiên là tôi thấy thỏa mãn khi trả thù Allingham.]
“Hmm.”
Nhưng, cô ấy không phủ nhận hoàn toàn. Niềm vui khi những nô lệ đã an toàn. Kệ, cũng chẳng quan trọng. Ta búng ngón tay, gỡ bỏ không gian ma thuật, đám quỷ quay trở lại khu trại. Chúng vẫn rất kích động, hò hét, ôm nhau hạnh phúc.
“Tốt lắm, Ada. Chúng ta sẽ đi đường này.”
Sau khi nhắc Ada, bọn ta trở lại khu trại khác trong khi vác theo Wendell. Sau đó, ta triệu hồi thân thể của Ada đang nằm ở phòng tắm tới một cách thần kì.
“Vậy là, minh ước giữa hai ta chấm dứt tại đây.”
[Kyaaa!]
Tiếng hét của Ada biến mất kèm theo một lực mạnh như đẩy thứ gì đó. Sau khi chờ đợi vài giây, cơ thể Ada trước mặt ta, mí mắt bắt đầu động đậy. Cô chậm rãi ngồi dậy, thần tình phức tạp nhìn ta. Mà, có vẻ cô ta đã quay về mà không có vấn đề gì.
“Ta đói quá nên đi kiếm thứ gì đó để ăn đây. À, nhưng mà mang Wendell thế này hơi bất tiện.”
Tự lẩm bẩm một mình, ta quay lưng về phía Ada, định rời đi thì--
“Hửm?”
Ta cảm thấy ớn lạnh sau cổ. Khi ta nhìn xuống, một mũi nhọn đã chạm vào da cổ. Nhiệt độ thân thể yếu ớt truyền vào lưng ta. Hmm, vị trí thật tệ và trông chẳng đẹp chút nào, nhưng có vẻ Ada đang chĩa con dao găm vào ta.
“Chuyện gì thế? Chúng ta đã quay lại thành kẻ thù rồi à? Thật tàn nhẫn làm sao. Hai ta vẫn là pạt-nơ vài giây trước.”
“... Đừng làm ta nôn mửa. Ta chưa bao giờ coi ngươi là đồng minh cả.”
Ada hét lên trong khi giữ con dao đằng sau. Nghe vậy, ta nhẹ thở ra.
“Ta thấy cô tràn ngập thù hận. Ta thấy bất ngờ khi cô vẫn kiềm chế được những xúc cảm đó trong lúc hai ta đình chiến đấy.”
“Đúng vậy. Đối với ta, chuyện đó không khác gì một sự sỉ nhục. Nhưng giờ ta đã đạt được mục đích là giải phóng quỷ nhân, chỉ còn một kẻ cản đường ta nữa thôi! Anh hùng Raul, chết đi...!”
Ngươi chính là kẻ thù thật sự của ta -- dứt lời, Ada đâm con dao vào cổ ta.