Cánh phía nam, lâu đài Auerbach, vương quốc Kurtz.
Khi ta đang bước xuống hành lang có tên gọi “hành lang gương” để đến Hoàng Phòng của Đức Vua, một người lính gác cửa trẻ tuổi chĩa ngọn giáo và làm mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy ta.
“Này ngươi! Đây là phòng riêng của Bệ hạ! Không được phép--!”
“Khoan!”
Người đàn ông đứng phía bên trái ngăn cậu ta lại. Người đó bồn chồn, toát mồ hôi lạnh.
“Ngài đây là trường hợp đặc biệt! Có thể vào bất cứ lúc nào! Tôi xin lỗi, Raul-sama...!”
“Ế? Raul-sama? Đừng nói với tôi là...”
Khác với anh chàng lo lắng kia, cậu này có lẽ là người mới. Dường như hầu hết các lính gác ban đầu làm việc trong cung điện đã bị thay thế do cuộc thanh trừng của ta, chắc chúng không được việc cho lắm. Vả lại, nếu họ không biết mặt ta, hẳn là đến từ vùng quê sau khi đáp lại kêu gọi trưng binh rồi.
“T-Tôi vô cùng xin lỗi, Raul-sama! Tha thứ cho tôi... X-Xin hãy tha cho tôi!...”
Cậu tân binh vội vàng thay đổi giọng điệu.
“Không sao không sao. Cậu là người mới nên không thể tránh khỏi rồi.”
Ta mỉm cười vui vẻ, vỗ vai cậu ta để cậu bớt lo lắng. Sau đó, ta đi qua hai người lính gác vẫn còn run lẩy bẩy, bước vào phòng riêng của vua.
“Bệ hạ, ta trở lại rồi đây ~. Anh hùng giả mạo, thương nhân Allingham, đại pháp sư Wendell, và người của hắn đều đã bị loại bỏ ~.”
Lão ta vẫn được nối với hàng đống dây nhợ, và vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà với khuôn mặt chẳng rõ là sống hay chết. Đức vua, chỉ đảo hai con ngươi màu vàng nhằm xác nhận sự hiện diện của ta, khịt mũi cười.
“Ta đang chờ báo cáo của cậu đây. Nào, kể ta nghe chi tiết đi.”
“Allingham thì chết nghẹn sau khi bị thiến bởi đám quỷ nhân. Đại pháp sư Wendell thì tinh thần suy sụp sau khi chứng kiến những ảo cảnh bản thân bị giết đến vô hạn lần, nhưng cuối cùng, hắn vẫn chết do bị lũ quỷ làm thịt.”
Nhà vua nhìn ta như một đứa trẻ khăng khăng đòi kể thêm, nên ta ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường, nói cho lão thứ thú vị nhất.
“Nếu lão muốn xem màn trình diễn, ta có thể gửi nó vào đầu lão bất cứ lúc nào. Ta đã dùng ma thuật ghi lại toàn bộ quá trình. Không cần phải vội. Dù sao lão cũng có rất nhiều thời gian rảnh mà, nhỉ?”
“Ồ, nghe được đấy! Thế chuyện gì đã xảy ra với đám quỷ bị bắt?”
“À, về cái đó.”
Ta vắt chân, kín đáo nở một nụ cười.
“Hahaha. Ta thiêu chúng tập thể.”
“Cái gì? Cả những quỷ nhân vô tội...!?”
“Ta không muốn giết ai khác ngoại trừ mục tiêu báo thù của ta, nên ta định để chúng đi. Nhưng, chúng nói ta là kẻ địch của quỷ vương, và sẽ thật rắc rối nếu có một nhóm những kẻ nổi loạn được hình thành trong tương lai.”
“Không sao. Rốt cuộc, lũ quỷ có khác gì lũ quái vật. Chúng chỉ giống loài người, và có thể nói chuyện, tất cả những thứ đó khiến ta buồn nôn.”
“Chuýnh xác ~. Nhưng, bệ hạ này, nói thế có được không? Lão chẳng biết ma quỷ chốn ở nơi nào đâu.”
“Vớ vẩn. Hiện tại quỷ vương đã chết, chẳng việc gì phải sợ hãi.”
“Ha ha. Đúng ha!”
Ta cười rộ, chỉnh lại câu chuyện cho phù hợp.
“Đầu tiên, ma thuật hắc ám không có tác dụng lên lão, bệ hạ ạ. Nên ta không thể giết lão.”
“Hừm. Có lý do để giết ta sao?”
“Không có à?”
Bọn ta tìm kiếm ý định trong lời nói của đối phương.
“Nhưng, lão có rất nhiều lý do muốn diệt trừ ta, phải không?”
“Hô, ví dụ đi.”
“Trường hợp của Victoria chẳng hạn.”
“Ta không muốn nghe đến tên của đứa con gái ngu xuẩn đó. Uhh... Khụ... agahh...!”
Những người hầu đứng ở góc phòng vội vã chạy đến. Ôi đức vua đáng kính. Chuyện này xảy ra khi lão quá khích đấy, lão già ạ. Ta chỉ yên lặng chờ đợi đám hầu cho lão những liều giảm đau cùng đống thứ khác. Ừa, chăm sóc người cao tuổi khó nhọc thiệt.
“Lão đã bình tĩnh lại rồi chứ?”
“Haa... Haa... Không sao. Quay trở lại câu chuyện. Ta muốn tiếp tục buổi xét xử đã tạm ngưng, cậu nghĩ sao?”
“Ồ, với ta thì được thôi. Thế nàng phù thủy đó sao rồi? Vẫn khỏe chứ?”
“Ta nghĩ cậu chứng kiến tận mắt thì sẽ tốt hơn là ta nói.”
“Ừ, lão nói đúng.”
Ta đoán mình nên đến chào cô ấy một tiếng trước buổi xét xử.
***
Rời khỏi tư phòng của Đức vua, ta đi tới hầm ngục nơi mà Christiana đang bị giam giữ. Nhìn cầu thang đá hình xoắn ốc, ta nghe thấy một thanh âm lạ kì vang vọng từ bóng đêm.
“...Ư... Haa... Ưm... Ahh....”
Uwaa... Ta ôm đầu mệt mỏi.
“Ngay cả tại nơi này mà ả... y như một con thú đến kì động dục.”
Ta bước xuống bậc thang trong khi nghe những tiếng khó chịu, cảnh tượng mà ta đang chờ đợi hiện ra.
Christiana, có thể nói là trần như nhộng, đang tựa vào hàng song sắt. Bàn tay trắng nõn của ả vươn ra, níu lấy cánh tay của một người lính trước mặt. Ta không thể thấy được bàn tay của chàng ta đang làm gì giữa hai đùi của nàng do bóng tối của bộ đồng phục nhà tù. Nhưng ta có thể hình dung được, qua thanh âm đầy hoan lạc cùng eo thon chuyển động.
“Ahh! Đúng thế! Nữa đi! Làm ơn, mạnh nữa đi...!”
Có tổng cộng ba anh lính. Tất cả đều xấu hổ và thở thật sâu khi chứng kiến dáng vẻ đĩ điếm của Chritiana.
“T-Thánh nữ-sama...”
“Chưa đủ! Mọi khoảnh khắc ở nơi này, toàn thân tôi đều phát điên...”
Ả vươn cánh tay qua những thanh chắn xa hết mức có thể. Những tên lính rú lên như thú vật, sờ soạng thân thể cùng nắn bóp cặp ngực của thánh nữ. Những tên tù nhân khác nhìn kinh ngạc.
“Tôi cầu xin các anh, cho vào đi...! Làm ơn, tôi muốn anh cho thứ đó vào trong...”
Trước lời mời gọi của Christiana, mấy tên lính nhìn nhau.
“N-này, ta làm gì đây?”
“Nàng đang nứng quá rồi. Tao không nghĩ nàng có thể trốn thoát nếu ta mở phòng giam đâu. Thêm nữa, bọn mình có chịu nổi nữa đâu.”
“Hehe... mày nói chuẩn. Mở cửa đi...”
Đám lính nở nụ cười đê tiện hỏi thăm lẫn nhau. Khi đó, ta xuất hiện đằng sau chúng, vỗ vai.
“Tốt lắm tốt lắm, ta có thể tham gia trò chuyện được không? Ta thấy các cậu còn một chặng đường dài để đi nếu đã dễ dàng rơi vào cám dỗ của ả đàn bà này đấy.”
“Hii.”
Thấy ta nói, đám lính hét lên và tránh khỏi Christiana.
“R-Raul-sama! Đây là... thánh nữ đã...”
Ta nhìn vào Christiana, nàng có một gương mặt tươi sáng, cùng cặp mắt ướt át.
“Raul...! Thật mừng vì anh đã đến...! Em sợ lắm... Em không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo yêu cầu của bọn họ cả...”
Christiana với thân trên trần trụi nhìn ta. Khi ta nhìn lại một cách lạnh lùng, ả giả bộ xấu hổ và che đi hai quả đồi bằng hai tay. Mái tóc bồng bềnh chảy dọc theo những đường nét thanh tú trên cơ thể. Có lẽ nhờ đôi môi dày gợi cảm, người ta thường cho rằng ả trông thật quyến rũ và ngây thơ. Nói cách khác, đó là biểu hiện của việc “yếu đuối” để câu dẫn phái mạnh. Dù vậy, ta chẳng mảy may hứng thú.
“E-Em xin lỗi... vì để anh thấy bộ dạng này...”
“À ừ ừ, ta chẳng quan tâm mấy trò mèo của các người.”
Sau khi tống đám lính đi, ta đứng trước phòng giam của Christiana.
“Cô chẳng thay đổi gì cả, Christiana. Cô vô cùng bình tĩnh khi đức vua bỏ rơi Victoria, nhưng cô có thể thấy cô nào có chịu đựng nổi. Cô luôn sẵn sàng dạng háng với tất cả mọi người.”
“Anh ác quá đó Raul... nhưng, đức vua còn ác hơn. Lão thình lình nói với em “Ngươi không phải thánh nữ! Ngươi là đồ phù thủy” rồi đột nhiên bắt giữ em!”
Ừ, ta biết.
Bởi vì đó là những gì bọn ta nhất trí mà.
“Nhân tiện, cô có thể che cái bộ ngực hư hỏng của mình đi không?”
Thông thường, cởi bỏ trang phục của một người là để lấy đi phẩm giá của họ, nhưng tình huống này thì khác. Ta không muốn nhìn thấy cơ thể khỏa thân của người đàn bà dơ bẩn này. Mắt ta sẽ bị thối mất. Hơn cả, trong tình cảnh này, dù ả có khỏa thân thì cũng chẳng tổn hại gì đến tinh thần ả.
“Làm ngay đi.”
“Được thôi, em sẽ mặc quần áo vào...”
Christiana nhìn ta như đang tìm kiếm một điều gì, ả bắt đầu đóng cúc một cách chậm chạp. Ả có lẽ đang tìm kiếm một cơ hội khi đã biết chẳng thể cám dỗ ta. Về mặt đó quả là chẳng thay đổi.
“Này, Raul ơi. Ngòn tay em đang run quá và không thể làm chính xác được... Anh giúp em được không?”
“Hahaha. Ta sẽ chẳng đặt một ngón tay nào lên người cô hết.”
“Lúc nào cũng đùa cợt như vậy. Nếu anh ôm em, cơn run sẽ biến mất đó.”
Đôi tay ả đã hoàn toàn dừng lại. Nó dừng ngay ở phần dưới, nên mấy thứ chẹp chẹp dơ dáy kia vẫn lồ lộ. Đầu tiên, ai lại cài cúc từ phía dưới chứ? Ta không cho phép nó tiếp tục như thế này, nên ta niệm phép tạo ra một cái bao tải lớn, trùm lên Christiana. Từ đầu đến chân. Rồi, giờ ta đã không còn thấy những gì ta không muốn.
“Raul, anh thích thể loại như này à?”
“... Cô thật sự là một người rất khó đối phó.”
Chống tay bên hông, ta thở ra nặng nề. So với người đàn bà này, ta mừng là Victoria còn dễ đoán. Mà, khi nhắc đến “không kể những gì họ đã làm với chính mình,” hai bọn họ đều có tinh thần vững, nên Victoria và Christiana chính xác giống nhau ở điểm đó.
Đàn ông hoàn toàn vô dụng khi sánh với hai người phụ nữ hiểm độc này. Họ luôn kêu khóc đúng nơi đúng chỗ. Vừa dựa vào tường, ta vừa nhớ lại anh bạn Wendell mà ta đã trừng phạt.
“Này Christiana. Có vẻ phiên tòa xét xử cô sẽ bắt đầu ngày mai.”
“Thật ư? Nhưng mà, em không sợ đâu. Với mạng sống này, em sẽ gánh lấy tội lỗi và sự trừng phạt của mọi người. Cả tội lỗi của anh nữa, Raul."
Ả đang nói cái méo gì vậy? Thở phào một cái, ta nói với Christiana theo cái cách làm ta nhớ lại một đứa trẻ.
“Nghe cho rõ đây, cô sẽ bị trừng phạt bởi chính tội lỗi của mình. Cô sẽ chẳng hi sinh vì dân chúng với tư cách là sứ đồ của Chúa. Cô tàn nhẫn, nên cô phải chịu trách nhiệm.”
Ta nhớ lại những hành động mà nàng thánh nữ này từng tuyên bố “vì sự tốt đẹp.”
***
“Thật tàn nhẫn ~ Dù em đã làm rất nhiều điều cho Raul ư?”
“Nhiều điều? Như là khuyên mấy ý nghĩ thừa thãi cho Victoria hả?”
“Hmm Ahaha. Sao anh biết?”
“Ta thấy qua ma thuật nhìn về quá khứ.”
Chuyện ấy xảy ra trước khi quỷ vương bị đánh bại. Victoria bắt đầu điên lên vì ta không hồi đáp theo cách mà ả muốn. Ngửi thấy mùi đó, Christiana can thiệp vào.
“Này Victoria. Người dành rất nhiều tình yêu cho Raul đúng không? Tôi có thể cho người lời khuyên đấy.”
“Ồ, thánh nữ thật là chu đáo. Nhưng, ta chẳng cần lời khuyên của bất cứ ai. Nếu cô đùa giỡn với ta, dù là thánh nữ ta cũng sẽ đem cô trị tội.”
“Ế ~ Sợ quá à ~ Tôi tưởng ta là bạn, Victoria.”
“Biết thân biết phận đi... Christiana-dono, cô đang vô lễ với Công chúa Điện hạ đấy.”
Christiana không lùi lại, mặc cho lời cảnh báo của Sandra.
“Người thấy đấy, tôi nghe được giọng nói của Đức Ngài. Nên tôi muốn nói cho người điều đó, thưa Công chúa.”
“Cô nghĩ Chúa có thể ảnh hưởng đến cuộc đời ta?”
“Nhưng, Chúa đã nói Victoria và Raul là định mệnh của nhau. Chỉ người mới có thể cứu anh ấy.”
“Ồ... Nói rõ xem nào.”
Tại sao đàn bà con gái thích mấy thứ như số phận vậy? Dù sao, Victoria khờ khạo đã rơi vào những lời ngọt ngào của ả phù thủy.
“Raul rất cố gắng để cứu mọi người, và nhận được rất nhiều sự hỗ trợ. Nhưng hiện giờ lại thành vô cùng nguy hiểm. Có vẻ như anh ấy đang cố gắng thay thế thần linh.”
“Quả vậy. Raul hiện tại là đại anh hùng.”
“Nhưng, Raul là anh hùng, không phải thần thánh. Tôi muốn Raul nhớ rằng anh ấy chỉ là một chàng trai bình thường. Chuyện đó cũng sẽ giúp người. Nên, Victoria. Đây là lúc tình cảm của người xuất hiện!”
“Giải thích rõ hơn!”
“Với tình cảm của mình, người phải bày tỏ trực tiếp hơn với Raul. Phơi bày bản chất thật của mình. Như thế, Raul sẽ không thể sống thiếu người được.”
Victoria vốn dĩ là một người phụ nữ có những suy nghĩ ác độc. Nhưng vì tham vọng muốn chiếm ngai vàng, ả đã phải che giấu nó. Lời ngon ngọt của Christiana bắt đầu làm tan chảy lý trí của ả.
“... Hmm. Ý tưởng không tệ. Cho đến giờ, ta chỉ muốn có được Raul. Đúng là vậy. Vấy bẩn chàng, tước bỏ danh hiệu anh hùng của chàng và biến chàng thành con cún của ta, nghe thật hấp dẫn. Tưởng tượng thôi đã khiến ta tràn đấy phấn khích rồi...”
Victoria mỉm cười, gọi Sandra.
“Sandra. Ta nảy ra một thứ rất hay. Ngay lập tức thu thập thông tin về những người Raul yêu quý.”
***
Và thế là, chuỗi các bi kịch bắt đầu. Victoria là người hành động, nhưng Christiana mới là kẻ giật dây.
“Trời, cô thật sự đã nhét mấy suy nghĩ tào lao vào đầu ả.”
“Ế ~ Bọn em chỉ trò chuyện về tình yêu thôi mà."
Christiana nghiêng đầu cười.
“Cho dù ta đang ở trước mặt, cô vẫn rất điềm tĩnh.”
“Bởi vì dù anh có làm gì với em, em cũng không sợ hãi. Vai trò của thánh nữ là hi sinh vì tội lỗi của con người. Nên em không sợ.”
Đúng là ả ta không sợ chết. Cứ như thể ả đang kiếm tìm một cõi khác, và tin bản thân là sứ giả của Chúa. Đã luôn như vậy từ hồi ở Tổ đội Anh hùng. “Tôi có nhiệm vụ cứu rỗi mọi người, nhân danh Chúa,” đó là thói quen của ả, mỗi khi ả mở miệng, ả lại bắt đầu lảm nhảm về “Chúa” và “Sự Cứu rỗi.” Ta không bắt kịp những lời nói đó. Ta đã nghĩ ả là một cô gái tốt bụng muốn cứu giúp dân chúng cùng vương quốc.
Khác với ta còn khờ, Christiana thì thông minh. Ả biết chính xác ai nên được cứu và hướng tới con đường đúng đắn. Ả nói “Chủ nghĩa khoái lạc đơn thuần rất dễ bị hiểu nhầm.” Đó là lý do tại sao trước mắt ta khi ấy, Christiana chẳng khác gì một thánh nữ mẫu mực và ngây thơ.
“Cách nghĩ ấy sẽ chẳng thay đổi dù ả có chết.”
Cảm xúc khác biệt hẳn với người bình thường, nên dồn Christiana vào chân tường cũng vô dụng. Tất nhiên, ta đã có kế hoạch khi biết điều đó.
Không vấn đề gì.
Christiana, ta sẽ đảm nhận làm thức tỉnh những suy nghĩ méo mó và vẩn đục ấy của nàng.
---
Sắp end rồi ~