Bọn ta băng qua cổng địa ngục, vững vàng đặt chân xuống dưới tầng thấp hơn, sương mù tím bắt đầu tan dần. Nhưng đổi lại, một bầu không khí tù túng y như một nghĩa trang ngay khi bọn ta vừa bước qua, đặc quánh. Những đám mây mờ nhạt lơ lửng trôi trên đầu, đem đến cho ta một cảm giác ngột ngạt, áp bức.
“Haa. Quả đúng là địa ngục.”
“Ugh.”
Christiana ngồi kế bên lấy tay che miệng lại, bụm má.
“Cô đang làm gì thế?”
“Tôi không muốn hít thở cái không khí địa ngục này một giây một khắc nào.”
“Ngu thật. Làm như cô có thể tránh được nó bằng cách che mồm ấy.”
“Suy nghĩ thế nào mới là quan trọng!”
“Ờ. Cuối cùng ta đã đến địa điểm đầu tiên trong lúc chuyện trò ngu ngốc rồi này.”
Ta cho dừng xe bên mấy cái cây chết, rồi thả Christiana xuống. Ta vừa trèo lên đồi, vừa đẩy cô ta tiến lên, dẫn tới một nơi đặc biệt có tên “Đồi của Khuyển Ngục.”
“Uhhhhhh... ahh... ahhhh... uhhhhh...”
“C-Cái giọng kinh dị ấy là sao thế?”
Thân thể Christiana run bắn lên khi ả nghe thấy tiếng rên rỉ từ hư vô. Tốt lắm tốt lắm, làm ra vẻ sợ hãi chốn địa ngục đi.
“Christiana này. Khu rừng này chính là một lò mổ dành cho những ai bị nhấn chìm bởi dục vọng. Ta hy vọng những người mà cô hoan lạc cùng không có ở đó.”
“Hmm.”
Ồ. Ta tự hỏi cô ta đã quên? Không, theo ta nhớ ả có trí nhớ tốt lắm mà.
“Em chẳng biết anh đang nói đến ai cả.”
Ta đang nói những cậu lính đánh thuê trẻ trung làm việc cho tổ đội anh hùng từ khi nó được thành lập. Chính ta đã chiêu mộ họ, ban đầu họ là những người trong sáng và thành thật. Nhưng, nàng thánh nữ này đã cám dỗ và biến họ trở nên mục ruỗng.
“Đúng vậy, đó là khi ta chỉ vừa mới bắt đầu cuộc chinh phạt quỷ vương.” Hồi đấy, có mỗi Wendell ở trong nhóm. Ta đang tìm kiếm những đồng minh chiến đầu cùng trong các thị trấn, thành phố, và tình cờ gặp một nhóm thanh niên ở góc quán rượu. Họ vừa cầm đồ uống, vừa trò chuyện bằng nét mặt cau có.
“Họ nói rằng tổ đội anh hùng được nhà vua cử đi đang tuyển quân ư? Hừm. Dù sao, chẳng đời nào là chúng ta được...”
“Dù là để bảo vệ vương quốc, ắt hẳn nó cũng dành cho những người có địa vị và xuất thân cao quý. Hà... Tao đang tự hỏi không biết ngoài đó có công việc nào không đây...”
Quả thực đúng như lời họ nói, binh lính được vương quốc tuyển đều xuất thân địa vị cao quý. Nhưng, ta không tìm kiếm điều đó trong những cấp dưới của mình. “Tôi muốn giải cứu vương quốc,” “Tôi muốn ra sức vì lợi ích quốc gia.” Ta muốn trao cơ hội cho những ai mong muốn điều đó.
Ta nói chuyện với họ, họ thắc mắc ta là tên nào, sau đó ta mời họ kề vai sát cánh chiến đấu. Đôi mắt họ mở to, và ta nghĩ họ sẽ không trả lời dễ dàng như thế.
“Ah, ahhhhh, ngài là anh hùng Raul...? Một người như vậy đích thân mở lời với chúng ta... Nhưng mà, ngài nghe cậu ta rồi chứ? Chúng tôi không có giáo dục hay địa vị...”
“Sự thật rằng các bạn đều có động lực là đủ với tôi.”
“Chúng tôi chỉ là những kẻ thua cuộc suốt ngày đánh đấm. Đối với ngài như vậy vẫn ổn sao?”
Ta gật đậu, mỉm cười đáp “Dĩ nhiên.”
“Tôi cũng đến từ nông thôn mà. Nên chúng ta có chung xuất thân đó.”
“Thật sao...?”
“Đúng vậy. So với làng của tôi, nơi này đậm chất thành thị hơn nhiều. Và các bạn bảo rằng mình suốt ngày đánh đấm phải không, chứng tỏ các bạn có kĩ năng, nhỉ?”
Khi ta nói vậy, rồi vỗ vào vai họ, họ cùng cười tươi.
“Đúng thế, chúng tôi vô cùng tự tin về khoản đó! Chúng tôi sẽ làm việc thật nghiêm túc! Điều đó sẽ thật vinh hạnh.”
“Chỉ là chúng tôi không có cơ hội làm gì đó cho mọi người.”
Họ đứng dậy và chúng tôi bắt tay nhau thật chặt. Thực sự họ đã làm việc khá đàng hoàng. Cho tới khi Christiana gia nhập tổ đội ba tháng sau đó.
Họ mất đi hoài bão của mình trong những nhiệm vụ hàng ngày, và từng người một bắt đầu biến mất bặt vô âm tín. Ta đã thử hỏi từng người, những tất cả đều tránh mặt. Cuối cùng, hai mươi thuộc hạ đã rời bỏ ta.
Khi ấy, ta luôn đinh ninh rằng mình đã làm gì đó khiến họ bỏ đi, mà không nhận ra Christiana mới là kẻ đứng sau bức màn.
“Christiana. Cho ta biết đi, cô đã làm gì với họ vậy?”
“Em đã làm gì với họ ư? Tất nhiên. Em ban cho họ sự vui sướng. Họ luôn miệng phàn nàn về địa vị và xuất thân của mình, phải không? Than phiền là vô cùng tội lỗi, mặc dù Chúa đã ban cho họ sinh mạng. Cho nên em đã làm chuyện đó với bọn họ, thanh tẩy những linh hồn dơ bẩn ấy.”
Christiana giải thích rõ ràng, không chút mặc cảm tội lỗi. Nếu ta hồi đó hỏi cô, liệu cô có trả lời thành thật với ta không?
“Nhưng, khi em đã cứu rỗi họ rồi, sẽ rất khó khăn để đối phó khi bọn họ cố gắng độc chiếm em. Em đã phải làm chuyện đó với nhiều người nhất có thể để giải thoát linh hồn tội lỗi của họ. Nên khi làm vậy, em đã bảo họ “Nếu các anh yêu tôi, vậy hãy chết và về bên Chúa đi.” Thế là họ chết hết, nên chắc chắn có rất nhiều người mà em đã cứu đang ở nước Trời. Như những lính đánh thuê đó.”
“Hế. Cơ mà, lạ à nha. Christiana, cô có thể cho ta biết đó là gì được không?”
“Hửm?”
Christiana nhìn theo hướng ta chỉ. Bọn ta đã trèo lên đỉnh đồi, nên có thể trông thấy sự trừng phạt bên trong khu rừng tử thần.
“Đ-Đó là cái gì...?”
Có vẻ ngay cả Christiana cũng chẳng thể tự nhiên mỉm cười được nữa. Cô ta rướn giọng cao hơn thường lệ vì bất ngờ, khiến ta bật cười đôi chút. Sau đó, ta cũng quan sát cái cảnh tượng bất thường trước mắt.
Những thân người trần truồng đang tuyệt vọng chạy trốn khỏi Tử lâm. Thứ đang tra tấn, hành hạ họ chính là con chó săn của địa ngục, Cerberus. Ba cái đầu của nó nhô ra từ thân, hàm răng nhọn hoắt, tiếp tục phà ngọn lửa từ miệng. Bất kể ngươi cố gắng chạy trốn như nào đi nữa, thì cũng chẳng có cơ may nào thoát khỏi vùng đất vô danh rộng lớn này cả. Nếu họ bị những cái chân chắc khỏe ấy vồ phải, coi như “the end.” Cerberus vừa gầm gừ vừa xé xác con mồi. Nó lúc lắc ba cái đầu, các bộ phận của nạn nhân vung vãi khắp chốn. Có vẻ con thú ấy nghĩ đám người tội lỗi kia hoàn toàn chẳng khác gì những món đồ chơi.
“Gyaaaaaaaaaaaaa!”
Khuyển ngục dường như càng thêm thích thú khi con mồi của nó la hét, và bắt đầu tra tấn mạnh hơn. Ra là vậy. Ngay cả khi đã chết và biến thành linh hồn, tất cả những giác quan của ngươi vẫn sẽ nguyên xi như lúc còn sống. Tất nhiên, nỗi đau cũng thuộc số đó.
Trong khu rừng, những con quỷ, lính canh của lò mổ đang ăn mừng khi chúng thấy bóng dáng của những kẻ tội đồ.
“Hahahaha. Rất tốt.”
“Hét nữa đi!”
“Dùng thân thể của chúng mày mua vui cho bọn ta đi, các ngươi không thể chết được đâu.”
Chúng nói, vừa uống vừa cười phớ lớ.
“Trông được đấy. Ta sẽ thử bắt chước chúng trong phi vụ trả thù tiếp theo.”
“Này, Raul. Đi thôi, em không muốn nhìn thấy nữa đâu... thật kinh tởm.”
Christiana kéo mạnh tay ta, tuyệt vọng nói.
“Hm? Là do đám quỷ đó hả?”
“Đúng vậy, cả những người kia nữa...”
Cô ta chầm chậm chỉ vào những người đang bị khuyển ngục đánh chén.
“Họ là những tội nhân đi ngược lại ý Chúa và không được nhận sự cứu chuộc, phải không? Đó là lý do họ phải vào địa ngục. Em không muốn thấy chuyện đó!”
“Hừm. Nói ta nghe, cô không nhận ra họ hả?”
“Ế...?”
“Nhìn kĩ hơn đi. Cô sẽ nhớ ra đó. Như ta đã nói khi nãy, đây là lò mổ dành cho những ai chìm đắm trong dục vọng. Nghe vậy không thấy quen thuộc à?”
“Ý-Ý anh là gì...?”
“Ahh. Đúng như ta nghĩ, cô đã quên hết sau khi đã làm những chuyện đó với họ.”
Trước mặt Christiana, ta tạo ra một cuốn băng đang chạy.
“Ahh! Nữa! Nữa đi!...”
Ngay tức khắc, một giọng nữ giới vang lên. Đây là một thiết bị chiếu hình ma thuật, “thánh” nữ đang ngồi trên một người đàn ông, lắc hông như điên trong khi tóc tai thì rối bù. Bên trong một cái chòi đơn sơ, còn có vài gã trai khác trần truồng, đang say mê vồ vập lấy cái thân thể lõa lồ của Christiana.
“Không, thế là đủ rồi...! Để mọi người có thể đến vương quốc của Chúa, mọi người cần lập nhiều chiến công hơn nữa... Ahh... Ahh~!”
Hơi thở hổn hển, gò má ửng hồng, Christiana siết chặt lấy đầu một gã đàn ông khi hắn húp món sò của cô.
“Các ngươi hãy nhìn cơ thể này đi! Cơ thể của thánh nữ! Con đường giúp các ngươi lên tới thiên đàng...!”
“Ah, thánh nữ-sama... Ngay bây giờ chúng thần đã như lên tiên rồi...! Xin hãy ban cho chúng thần phước lành của người nhiều hơn nữa...!”
“Ta sẽ, nhất định rồi...! Nên, mạnh hơn nữa đi!”
Giữa những tiên rên rỉ có đôi phần kì lạ, ta nhìn Christiana. Ngay cả trong tình huống này, ả vẫn mỉm cười điềm nhiên. Ta cho rằng cô ta đáng được tôn trọng cho việc không chút dao động dù đã phô bày ra sự xấu xí nhường này.
“Haha, có vẻ cô điên cuồng trong khoái lạc tới mức không quan tâm đến mặt ai nhỉ? Mà, bỏ qua một bên đi, hãy quan sát kĩ khung cảnh xung quanh. Nhớ kĩ gương mặt bọn họ, và so sánh với những gã kia thử xem.”
Ta tóm lấy cằm của thánh nữ, buộc ả một lần nữa nhìn vào những tội nhân.
“Nhìn kĩ đi. Ta nghĩ bây giờ cô đã hiểu.”
“Hii...”
Không đời nào cô ta không biết. Bởi vì những kẻ đang bị con chó và lũ quỷ hành xác, chính là những lính đánh thuê đã thác loạn cùng Christiana.
“Dối trá... Dối trá...!”
“Nếu cô thật sự đã cứu họ, vậy tại sao họ lại bị ném vào cái địa ngục dâm loạn này thế?”
“K-Không thể nào...! Bởi vì đó là một hành động thiêng liêng! Là do họ có sự ham muốn với sứ giả của Chúa ư? Đó là lý do họ xuống địa ngục? Không, không, không phải sự thật...”
“Ahh, nữa, nữa đi... đúng thế, sung sướng là trên hết... Hoan lạc chính là sự cứu rỗi! Ahh~!”
Christiana trong băng hình sướng rên lên khi ả nhấn mạnh mũi và miệng của gã đàn ông vào giữa hai chân mình.
“Uah... Ohh... Uhhhhhh!”
“Ahh, đúng rồi, nữa, bú nữa đi! Tuyệt vời...!"
Christian đặt tay lên cổ người đàn ông trong phấn khích. Giọng của ả càng lớn hơn khi gã kia thấy khó thở.
“Cô đã giết rất nhiều người bằng cách này, phải không? Đó thật sự là sự cứu chuộc ư? Ta chỉ thấy cô đang thỏa mãn dục vọng của bản thân.”
“A-Anh nhầm rồi! Chắc hẳn họ đã làm chuyện xấu mà tôi không biết. Tôi không biết họ rõ lắm, vì mới chỉ gặp một lần. Ngay cả tôi cũng không thể cứu tới mức đó được.”
Dù mất kiên nhẫn, Christiana vẫn cố trả treo.
Họ là những người cô không biết nhiều lắm à? Được thôi, trong trường hợp ấy, ta sẽ đưa cô tới gặp những người mà cô biết cực kỳ rõ nhé.
---
Haha, Clown 9 :))