-Rất tốt, mọi việc diễn biến như mong đợi.
Đây là lần đầu tiên ta trải nghiệm trạng thái hai linh hồn, một thể xác. Nhìn chung, ta không thể cảm nhận được sự hiện diện của Ada. Tình huống này khá thú vị.
“Thế, Ada, cô sao rồi? Có cảm giác như mình bị dồn lại vào một góc của não bộ không?”
[Tôi rất tiếc, nhưng tôi không hề cảm thấy chuyện gì từ việc vay mượn sức mạnh của người khác.]
Có cuộc trò chuyện như vậy khá vui khi mà câu trả lời đến từ sâu thẳm trong đầu ngươi.
[Tôi vẫn có cảm giác mình có thân thể. Mặc dù bất tiện cho cơ thể của anh khi nó di chuyển trái với ý muốn.]
“Hể- thật sao? Trong trường hợp của ma thuật này, miễn là cô chuyển giao quyền điều khiển thì cô có thể kiểm soát nó. Nó giống cộng sinh hơn là vay mượn.”
[Ồ? Tôi có thể thử điều khiển cơ thể chứ?]
“Hm. Thử đi.”
Ta nhanh chóng thả lỏng cơ thể, từ bỏ quyền kiểm soát như hình ảnh rẽ qua những con sóng. Ban đầu, Ada thử đóng mở bàn tay.
“Waa! Là thật này! Nó di chuyển rồi!”
Những lời thốt ra từ miệng ta cũng chuyển thành lời của Ada.
[Phì, cô phấn khích như một đứa trẻ con vậy!]
“Huh!”
Do cái phản ứng ngây thơ đó, khi ta chỉ nó ra, Ada liền ho một tiếng để lấp liếm.
[Hahahaha. Cô cuối cùng cũng bày ra điệu bộ thường ngày rồi. Chúng ta chia sẻ cùng một số phận trong một khoảng thời gian, nên cẩn trọng với điều đó nhé.]
“Im đi! Tôi không muốn quen với một kẻ điên như anh.”
Cô đang gọi ai là điên? Ta định hỏi thế, nhưng không thể chơi đùa ở đây mãi được. Sau khi nói “Tốt”, ta vào chủ đề.
[Vậy Wendell và Allingham đang ở đâu?]
Ngay khi ta nói tên bọn chúng, Ada chợt cứng người lại.
Biểu cảm của cô trong thoáng chốc y như một con búp bê.
“Chúng đang ở khu sảnh trong cùng của tòa nhà. Hôm nay, những quỷ nhân mới sẽ bị đưa tới đó để thẩm định.”
[Hm. Tốt lắm, khi màn chính đang chờ đợi tại phần sâu thẳm nhất.]
Đây là trò chơi báo thù, nên ta muốn sự hưng phấn tới đỉnh điểm.
[Được rồi, chúng ta cũng sẽ đến đó.]
“Rõ.”
[Ta sẽ để cô điều khiển.]
“Okay.”
Ada gật đầu, mở cửa và bước ra hành lang khu cơ sở. Sau đó, môi cô mím chặt, nhìn về phía trước rồi cất bước đi. Một tiếng thét lên từ hư không. Mỗi bước cô tiến lên, một mùi kì dị lại xộc đến mũi. Đây là mùi đến từ một nhóm lớn người bị chết trong đau khổ.
Ôi chao. Trại nô lệ này, lâu đài của tướng quân, phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Rine Beneke, tất cả đều có chung cảm giác như vậy. Nơi nào trong số đó là tệ nhất ta? Trong khi ta nhớ lại những khuôn mặt trên đống rác đó, ta quan sát hành vi của Ada.
Khi bọn ta đến hành lang nối những tòa nhà, từ xa có thể thấy tòa nhà một tầng giản đơn.
[Này, chuyện gì thế?]
“Đó là khu trại cũ, nơi các nô lệ ngủ.”
[Ể? Cơ mà, có khá nhiều nô lệ, phải không?]
“Đúng vậy, gần 700 người đang trú trong đó.”
[Ngay cả khi chúng bị bán và số lượng giảm xuống, vẫn không thể nào ở vừa trong căn nhà đó.]
“Những nô lệ không có công việc hoặc giá thấp được đưa tới một nơi gọi là “phòng chia sẻ.” Mỗi ngày họ buộc phải ngủ đứng. Họ ở trong tình trạng chật cứng và không thể di chuyển. Không đời nào anh có thể nghỉ ngơi trong tình huống đó. Chốn địa ngục cho những kẻ yếu đuối, bệnh tật, có người chết vì điều đó, hay là phát điên và tự sát -- nhìn kìa.”
Ada chỉ về phía xa góc đông khu trại cũ. Khi ta nhìn sang đó, ta nhận ra một cái hố lớn. Uwaa, một tiếng thốt lên từ miệng ta, ta nhớ lại vụ tướng quân ra lệnh cho đám hầu quẳng mấy cái xác vào cái hố được đào trong vườn. Công dụng chắc là tương tự. Tuy nhiên, kích thước cái hố này hoàn toàn khác hẳn.
“Mỗi ngày có cơ man người chết, cho nên lấp đầy cái hố vẫn chưa đủ. Ba ngày một lần, những cái xác trong hố sẽ bị thiêu cháy.”
Ánh mắt giận dữ, Ada nói như sắp nôn mửa ra vậy. Thú vị là, khi Ada tức giận, cảm xúc cô ta trở nên quá trớn, và cảm giác trong ta cũng bị khuấy động. Là linh hồn của cả hai ảnh hưởng lẫn nhau khi trong cùng một thân xác? Nhưng, điều đó không hẳn là tệ. Báo thù chào đón nhiều hơn nhiều nữa động lực thúc đẩy. Sau cùng, đây quả là ý hay khi chọn cô ta làm pạt-nơ.
Ta nghĩ sẽ tiếp tục nương theo cơn phẫn nộ của Ada thêm lúc nữa. Nhưng cổ đã phủ nhận nó.
“Nếu mày có thời gian để dừng lại, tốt nhất nên di chuyển thì hơn...”
Lẩm bẩm điều đó, cô rời mắt khỏi cái hố và đi tiếp. Tòa nhà tiếp sau cũng được làm từ đá, những hành lang âm u, lạnh lẽo, ngoằn nghoèo. Một số chỗ không có tường bao có những cánh cổng sắt vững chãi lạ thường. Những thanh âm la hét, khóc lóc tiếp tục vang vọng. Càng đi sâu, âm thanh càng lớn.
“Tầng này là nơi nô lệ làm việc. Tổng cộng có mười phòng với nhiều loại công việc khác nhau.”
[Ta không nghĩ chúng chỉ chờ đến ngày mình bị bán, nhỉ?]
“Allingham thường nói với quỷ nhân rằng “Các ngươi không phải món hàng cho tới lúc được bán. Các ngươi là tài sản của ta. Chỉ sau khi một quý tộc trả tiền mua ngươi thì ngươi mới được gọi là hàng. Cho tới lúc đó, các ngươi sẽ phải làm việc như những con lừa”.”
Ada đáp lớn. Khi ta hỏi “Các người không chỉ dùng bọn họ vì lý do đó, phải không?” Cô ta gật đầu.
“Mục đích chính không phải để làm việc. Mà là hành hạ họ đến chết...! Thật không thể tha thứ...!”
Ad siết chặt bàn tay trong khi run lên vì căm thù. Đã lâu rồi ta mới nghe giọng nói của mình giận dữ đến vậy. Mặc dù là, theo kiểu nữ tính...
[Cô tốt hơn nên cố gắng ăn nói giống ta trước mặt người khác. Và thêm nữa, nếu cô giận đến thế, tại sao không giải cứu các nô lệ?]
“Ế...”
Ada chớp mắt liên hồi. Mặt cô đầy kinh ngạc. Cô chưa từng nghĩ tới việc có nhiều sức mạnh thế này ngay từ đầu.
Giờ cô đã có rồi. Bởi vì ta đang hỗ trợ cô. Chà, nó sẽ phải đem cho cô chút tự tin chứ.
[Trước khi chúng ta đi đến chỗ Allingham và những người khác, ta có thể ghé thăm tất cả các phòng nô lệ và giải phóng họ. Làm vậy rất dễ. Cô chỉ cần giết hết đám thủ vệ thôi.]
“Tôi có thể ư?”
[Nếu báo thù là động lực của cô, ta sẽ để cô làm bất cứ điều gì.]
Có vẻ Ada đang thấy kích thích, nhịp tim cô đập rộn.
Đúng thế. Cô phải thành thật với ước nguyện của bản thân.
Đầu tiên, Ada nhẹ nhàng đẩy cánh cửa căn phòng đầu. Chúng ta có thể thổi bay nó. Mà, ta sẽ để cô ta làm những gì cổ muốn.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một mùi khó chịu ập tới, Ada khẽ rên lên và đóng chặt miệng. Uwaa, cái này... đây là mùi đặc thù của xác chết đang thối rữa. Trong căn phòng nặng mùi, các cậu bé, cô bé lao động trong khi bị roi quất vào người. “Công việc” trong phòng này là dọn xác. Dường như những cái xác bị cắt ra ở đây trước khi đưa vào cái hố lớn bên ngoài. Rõ ràng nhờ cách đó mà ngay cả trẻ em cũng có thể mang chúng đến hố. Chồng chất ở trong cùng căn phòng là đống xác quỷ nhân đã chết tại cơ sở. Họ không có chân hay tay, đầu hõm xuống, đôi mắt trống toác. Nói sao đây, không có cái xác nào tử tế cả.
Những người phụ nữ và trẻ con xích vào nhau thành nhóm năm, có vẻ nếu một người làm sai, thì cả nhóm sẽ bị trừng phạt.
Giây phút ấy, cảnh tượng đau khổ trải rộng trước mắt ta. Khi một cô gái run rẩy nhìn thấy cái xác thối và nôn mửa, tên thủ vệ cầm chắc chiếc roi, nói “Tao cho chúng mày lựa chọn, tất cả cùng bị đánh, hoặc những thành viên khác đánh con mụ này.”
Các quỷ nhân nhìn nhau do dự, nhưng chỉ trong chốc lát, sau đó bốn người cầm lấy ngọn roi bằng những ngón tay khô nứt.
“Hiiiiiii!”
“Tốt. Chúng mày sẽ đánh ả bằng chính bàn tay của mình.”
“Làm ơn tha cho tôi... Van xin các ông. Ahh, dừng lại đi...”
Tiếng roi quật hòa cùng tiếng hét.
“Chúng mày biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu trễ nải công việc rồi đấy.”
Nghe lời đe dọa, bốn người còn lại không còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu. Nhưng, vào lúc đó-
“Này, ai bảo chúng mày dừng lại thế?”
Tên thủ vệ giơ cánh tay của cô gái nhỏ hơn.
“Chúng mày đánh nó ngay!”
“Chờ đã...! Làm ơn!”
Cái roi bị tước khỏi cô gái và đưa cho người phụ nữ vừa bị đánh trước đó.
“Này mày, trả lại những gì nó đã làm với mày đi. Nếu mày làm tốt, tao sẽ quên những gì xảy ra vừa nãy.”
“H-Hiểu rồi ạ.”
Không chút do dự, người phụ nữ bắt đầu vung roi với ánh mắt lấp lánh. Đó là ý chí mạnh mẽ không muốn bỏ lỡ cơ hội sống sót.
“Ahh. Đừng... Dừng lại...! Uh...!”
Tiếng hét nhanh chóng tắt dần, cùng âm thanh roi da vun vút trong gió, xé toạc da.
[Ahh, cô ta chắc chắn sẽ chết.]
Khi anh thì thầm, đôi vai Ada run lên.
“Tôi không cho phép...”
[Tốt. Hành động ngay nào. Hãy bắt đầu cuộc báo thù.]
“Trả thù... bọn chúng...”
Sau khi nuốt nước bọt, khóe miệng cô tự nhiên nhếch lên một cái. Cô hẳn đang phấn khích lắm. Ta thích khi cô ấy thành thật. Mặc dù ta cảm thấy có chút nông cạn, hời hợt.
[Ah. Đám thủ vệ cũng là mục tiêu báo thù của cô?]
Ta hỏi cô có nhớ điều đó không.
“...”
Ada lập tức thấy ngạc nhiên. Chà, rất tốt. Ta sẽ giả vờ không thấy gì cả. Cô vẫn là một mảnh ghép quan trọng đối với ta.
[Hẳn thế, ta không nghĩ chỉ có mỗi Allingham giết cha cô.]
“Đ-Đúng thế. Có cả những thủ vệ trong đám người đã hành hạ cha tôi.”
[Thế thì giết chúng và thực thi chuyện báo thù thôi.]
Thay vì trả lời, Ada siết chặt nắm đấm.
[Giờ ta sẽ dạy cô một ma pháp có thể ngay lập tức đánh vỡ đầu bọn chúng. Cô chỉ cần thi triển ma thuật này. Với cách đó cô sẽ đạt được mục đích. Và cô có thể giải cứu toàn bộ nô lệ trong phòng.]
“Đánh... vỡ đầu... chúng...”
[Vấn đề gì sao? Đừng bảo là cô do dự đấy nhé?]
Ada hơi sốc.
“T-Thì...”
Có lẽ vì cô chưa giết ai bao giờ? Hay có khi cô nghĩ mạng sống đám thủ vệ cũng có giá trị? Mà, ta chẳng quan tâm tại sao ngươi ngập ngừng. Ngay từ đầu, ta đã không mong đợi Ada sẽ đi bước đầu tiên không chút lưỡng lự rồi.
Không sao. Đừng lo. Ta sẽ giúp cô bắt đầu mà. Cô có thể làm được. Bởi vì sau cùng cô hiện tại đang là “Ta” mà.
[Đầu tiên, nhìn xung quanh mình một lần nữa. Ví dụ, người ăn đòn roi lúc nãy thế nào?]
“Ah...”
Cô gái nằm trên nền đất, trên người đầy vết cắt y như miếng giẻ rách nhàu nát. Nếu không phải thỉnh thoảng cô ấy lại co giật, thì chẳng ai biết cô còn sống. Toàn thân trở nên tím tái do chảy máu trong, và tại chỗ rách, có thể thấy thịt lòi ra.
[Trong điều kiện đó, cô ấy sẽ chết nếu như không nhận được phép trị liệu ngay. Nhưng, để làm thế cô phải giết tên thủ vệ trước, đúng không?]
Ada trợn tròn mắt, bị bắt gặp khi nhìn thẳng vào cô gái đang nằm. Mắt cô rung rinh, ta có thể cảm nhận sự xung đột.
[Cô sẽ làm gì? Cô sẽ để cô ta chết ư? Liệu cô sẽ từ bỏ việc báo thù cho kẻ yếu và đi tìm giết Allingham và Wendell? Ta không có vấn đề gì nếu đó là điều cô thích hơn.]
“A-Anh sai rồi... Tôi...”
“Dù cho đám thủ vệ làm thế, thì họ cũng chỉ là tuân lệnh Allingham đúng không? Hẳn một số người đã bị đe dọa bắt phải vâng lời.”
[Không phải thế đâu. Bọn chúng không làm thế vì được ra lệnh. Chúng thấy vui khi thực hiện những hành vi tàn độc đó.]
Từng chút một, sự cân bằng trong tư tưởng bắt đầu nghiêng về phía bóng tối. Thêm một cú huých nữa nào.
“Umm.”
[Có lẽ cô thật sự không muốn giết chúng? Ra sự báo thù của cô cũng chỉ đến thế! Hahahaha.]
“Khoan đã. Nếu ta gây loạn ở đây, ta có thể không tới được kẻ thù thực sự đâu, Allingham và Wendell. Chúng ta phải cẩn trọng--”
[Thôi đừng có vờ mình đang suy nghĩ và câu giờ nữa. Ta không muốn nghe lời biện hộ nào cả. Đây là cơ hội cuối cùng của cô. Cô sẽ làm gì?]
Ánh mắt Ada dao động nhìn chung quanh. Và ta, người đang chia sẻ cơ thể đương nhiên thấy hết khung cảnh trước mặt. Những quỷ nhân rỗng tuếch. Gầy gộc và đầy vết thương. Đám thủ vệ vui vẻ công kích bọn họ. Trong tình cảnh thảm khốc đó, một người có khả năng đối phó, nhưng lại không làm gì? Một người tử tế nhất định sẽ không làm vậy.
Ta chỉ lặng yên chờ Ada cất tiếng.
“Tôi sẽ giết bọn chúng...”
Tốt, Ada. Ta thích điều đó. Chứng tỏ cô là bạn đồng hành của ta.
“Có thật sự cần thiết sử dụng phép thuật anh nói trước đó không?”
[Có.]
“Được rồi.”
Sau khi xác định rõ, Ada đã không còn chút do dự nào. Quả nhiên, cơ thể đang run rẩy, nhưng rõ ràng là đến từ sự ham muốn giết chóc. Ta dạy cô ấy câu thần chú trong khi cảm nhận được sự quyết tâm của Ada.
[Okay, ra tay đi.]
Cô hít một hơi, nhìn thẳng về trước. Ada thấp giọng niệm chú. Ngay lúc đó, đầu đám thủ vệ nổ tung. Máu ào ra từ những cái xác không đầu.
“Eh... K-Kyaaaaaaaaa!”
Những quỷ nhân hét toáng lên, không hiểu chuyện gì xảy ra trong cơn mưa máu.
[Haha. Bất kể chúng gây ra biết bao tội ác bất nhân, máu chúng vẫn có màu đỏ!]
Những thân xác không đầu đổ rạp xuống sàn. Căn phòng tràn ngập hỗn loạn.
“Cái gì!? Chuyện gì đã xảy ra vậy!?”
“Cứu tôi với! Kh-Khôôông!”
[Đi thôi. Chúng ta phải giải thích tình huống cho bọn họ. Tuyên bố tự do.]
Mặc dù ta đã nói vậy, Ada vẫn im lặng. Cô ấy dường như bị sốc sau cuộc thảm sát đầu tiên của mình. Ôi, cô thật yếu đuối mà.
[Chậc chậc. Ta nghĩ là mình sẽ nhận vai trò đó cho.]
Chiếm lại quyền kiểm soát cơ thể, ta đi thẳng đến giữa căn phòng hoảng loạn.
Ta sẽ không hét lên. Ta chẳng muốn mất sức vô nghĩa. Quyết định thế, ta thổi bay một cột đá gần đó bằng ma thuật. Nghe thấy tiếng nổ, ánh mắt đám nô lệ quỷ nhanh chóng tập trung lại.
“Hiii...! Anh hùng Raul...!”
Gương mặt cả lũ trắng bệch ngay tức khắc. Lũ quỷ nhìn ta như thấy thứ đáng sợ nhất trên thế giới vậy.
“Ấy ấy khoan, ta là đồng minh. Ah HAHAHA. Này này, đừng nhìn ta nghi ngờ thế.”
Ta nói thật chậm để làm dịu lại đám quỷ nhân.
“Nghe này. Suy nghĩ thật bình tĩnh nhé. Kẻ đã giết bọn họ là đám thủ vệ, đúng không?”
Các nô lệ hoảng sợ nhìn lại đống xác vương vãi xung quanh.
“Đúng vậy...”
“Nhưng, chẳng phải anh hùng Raul là bạn của Allingham sao?”
Nhìn những quỷ nhân vẫn chưa tin hẳn, ta vỗ tay thêm vài lần.
“Ta trở thành anh hùng là có lý do, nhưng ta là đồng minh của người tới giải cứu các ngươi! Và để kiểm tra, ta đã dùng ma thuật để giết lũ thủ vệ.”
“Vậy, chúng ta đã được cứu?”
“Bọn ta không thể tin ngươi được... chắc ngươi đang lừa chúng ta vui mừng vì được cứu chứ gì?”
“Kể cả thế, đám thủ vệ đã chết.”
Họ có vẻ coi ta như con sói đội lốt cừu. Ta có thể hiểu, họ không thể tin tưởng một người dễ dàng trong tình huống này được.
“Ngay bây giờ, ta sẽ giết hết lũ thủ vệ ở mọi phòng và giải phóng các nô lệ. Cuối cùng, ta sẽ giết tên đầu sỏ, Allingham và đại pháp sư Wendell, nên những ai muốn tham gia có thể đi.”
Ta búng tay trong lúc giải thích, dùng ma thuật phá bỏ hết xiềng xích trên người họ. Ta cũng sử dụng đến ma pháp hồi phục. Đương nhiên, đó chẳng phải vì lý do tốt. Mục đích của ta là nắm được con tim của Ada và giành được lòng tin của đám nô lệ. Không vì lý do đó thì ai thèm giúp chúng. Tất nhiên đám nô lệ nào hay biết bản chất thật của ta, chúng hò reo sung sướng.
“Tuyệt-Chúng ta tự do rồi... Người này đã giải phóng chúng ta...”
“Anh ấy là vị cứu tinh của chúng ta...!”
“Đúng thế! Ngài ấy đã cứu chúng tôi khỏi chốn địa ngục này... Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Các quỷ nhân mới một giây trước còn nhìn ta đầy hoài nghi, giờ đã tiến gần tôi và quỳ xuống nhằm bày tỏ lòng biết ơn. Ta nghe thấy Ada lẩm bẩm “Không thể tin được...” trong đầu.
[Thật tuyệt vời khi anh có thể dễ dàng thu phục những quỷ nhân đang rối loạn ấy... Hơi khó chịu, nhưng tôi đã không mong đợi nhiều đến thế.]
“Tất cả những gì ta làm là vì cô cả đấy? Nên thay vì ca ngợi ta, cảm ơn ta đi.”
Khi Ada rơi vào yên lặng, ta quay lại nhìn đám quỷ.
“Được rồi, các đồng chí. Bây giờ các bạn sẽ làm gì? Các bạn căm ghét loài người đúng không? Các bạn muốn giết Allingham và người của hắn, có đúng không?”
“À...”
“Trả thù không phải điều xấu. Bởi vì các bạn chỉ trả lại những gì chúng đã làm với các bạn mà thôi.”
“Đúng thế! Chúng đã hành hạ chúng ta đủ đường...!”
Những lời ngọt ngào của ta được truyền đi và chạm vào tim của từng tên quỷ nhân.
“Con trai tôi đã bị hắn giết... Máu đã chảy khắp người nó khi nó bị đâm.”
“Cơ thể chị gái tôi đã trở thành thức ăn cho chó hoang... Tôi muốn giết hắn.”
Ngọn lửa thù hận bùng lên và nhanh chóng lan rộng. Ta nhắm mắt lại, lắng nghe những từ “giết”, “giết.” Hồi tưởng lại những kỉ niệm. Đây chính xác là cảm giác khi ta bị hành quyết.
“Tốt lắm, các đồng chí. Ta đi thôi!”
Đây không chỉ là sự chuẩn bị cho cuộc báo thù. Lễ hội càng đông sẽ càng vui. Ta đoán mình có thể diễn như một anh hùng, lưu diễn khắp nơi và thu phục mọi người.
***
Lời của Tranh: Main hơi bị chiều gái nha~