Lãnh địa quỷ tộc, Horrorbach, hiện bị Vương quốc Kurtz chiếm đóng kể từ sau khi quỷ vương bị anh hùng Raul tiêu diệt.
Quốc vương Kurtz, kẻ giật dây tất cả từ trong bóng tối, đã biến những quỷ nhân vô tội thành độc ác và xâm lược Horrorbach.
Những cư dân quỷ tộc của Horrorbach sau khi thua trận đã phải chịu sự đối xử tồi tệ đến từ vương quốc. Tra tấn, ngược đãi, buôn bán nô lệ.
Ngày hôm nay, tại một thị trấn gần biên giới phía tây, một cuộc săn quỷ được tiến hành nhằm thu được thứ hàng hóa có tên nô lệ.
Những quỷ nhân bị bắt được đem tới chợ đen, và bị trao đổi ở đó.
“Khôngggg... Thả tôi ra...”
Một cô gái quỷ tộc bị cưỡng bức lôi ra từ một căn nhà. Cảnh tượng như vậy trở thành bình thường kể từ sau chiến bại.
Đây là lần thứ ba thị trấn này gặp phải nạn săn quỷ. Kết cục là những người đàn ông và phụ nữ bị bắt đi, ngay cả đám trẻ con cũng rơi vào bàn tay nhơ nhuốc của lũ buôn nô lệ.
“Dừng lại...! Làm ơn đừng đem cháu gái của tôi đi mà!”
“Thả tôi ra! Bà nội ơi! Bà ơi, cứu cháu với!”
Cô bé níu chặt lấy cánh cửa, cầu xin bà của cô giúp đỡ.
Bà già liều mạng giữ tên buôn bán nô lệ, van nài hắn đừng đem cháu gái của bà đi.
Gã buôn nhẫn tâm đá vào người bà già.
“Ahh, bà nội...”
“Câm!”
“Á!”
Vào lúc đó, một người túm lấy vai của gã đàn ông đang lôi cô bé từ phía sau.
“Này, đừng quá đà. Có những khách hàng sẽ làm ầm lên nếu họ phát hiện ra dấu thương tích đấy, đối xử nó thật cẩn thận vào.”
Gã buôn nô lệ ngoái lại đằng sau, nhìn người thanh niên vừa cất tiếng, rồi hít một hơi thật sâu.
“Anh hùng-sama.”
Gã buôn cúi thấp đầu trong khi tay vẫn giữ cô bé ở bên.
Người thanh niên mỉm cười trong khi vẫy cái áo khoác đen tuyền.
Kẻ được gọi là anh hùng ấy nhìn quanh với nụ cười đầy ám muội.
“Các ngươi bắt được bao nhiêu rồi?”
“Dạ. Đã bắt được 6 nữ cùng 4 nam.”
“Hmm. Ta nghĩ đối với cái thị trấn hoang vắng này thế là được rồi. Chỉ còn lại mấy ông bà già. Xong việc rồi, ta đi thôi.”
Đúng lúc ấy, mụ già có cháu gái bị bắt chặn đường bọn họ.
“Anh hùng... sama... Anh hùng-sama, làm ơn!”
“Này mụ già kia! Ai cho lại gần Raul-sama hả!”
Bà nội của cô bé ôm lấy chân Raul một cách tuyệt vọng, bỏ ngoài tai những lời của gã buôn nô lệ.
“Tôi không quan tâm chuyện gì sẽ đến với tôi...! Làm ơn đừng bắt cháu gái của tôi đi! Con bé mới sáu tuổi thôi! Con bé trở thành nô lệ thì thật là...”
“Bà nói là không quan tâm chuyện gì xảy đến với mình đúng không?”
Anh hùng nhìn chằm chằm bà già.
“Hahaha! Đừng làm ta cười chứ! Thay vì có lợi nhuận, nó chỉ tổ làm ta lỗ thêm!”
“Gyahahaha! Đúng y như những gì Raul-sama nói!”
“Ngươi quá ngạo mạn khi nghĩ rằng mình có thể đạt được điều đó! Mày không phải đàn bà, mà chỉ là một con quái vật!”
Anh hùng cười nắc nẻ, khi hắn nhìn thấy bà già, hắn liền đá thẳng vào mặt bà.
“Auhh...”
“Bà nội!”
Cuộc tấn công chưa dừng lại với một đòn đó. Bà ấy bị đá nhiều lần, máu ộc ra từ mũi lẫn miệng.
“Aguhh! Ugahh!”
Bà già nhanh chóng toàn thân đầy máu, nằm ọp không nhúc nhích trên mặt đất.
Cô bé thấy vậy, cố gắng dừng hắn lại bằng vẻ vô cùng nhợt nhạt.
“Bà nội ơi...! Dừng lại, tôi sẽ đi...! Làm ơn đừng đánh bà của tôi nữa...!”
“Ha? Tại sao một con quỷ lại ra lệnh cho ta?”
Anh hùng cười với vẻ mặt còn bệnh hoạn hơn và ra lệnh cho lũ buôn nô lệ.
“Này, cho nó biết lễ độ một chút đi. Đừng giết nó.”
“Hahaha! Tuân lệnh!”
“K-Khôôôông!”
“Fuhahahaha! Đó là những gì mày nhận được khi chống lại loài người!”
Lần này đến lượt cô bé là nạn nhân của bạo lực.
Bà già nằm dưới đất, rên lên như một con thú.
Mỗi khi lũ buôn nghe thấy một tiếng kêu tuyệt vọng, chúng lại càng cười vui hơn.
***
-Cùng thời gian đó, tại đại đấu trường ở thủ đô.
Ta hiện đang ngồi trên chiếc ghế đặc biệt của nhà vua, chờ đợi phần mở màn của buổi diễn được chuẩn bị cho mình.
Ngai vàng của vua đúng dễ chịu a.
Khi ta chìm sâu vào tấm lót nệm xả hơi, các người đẹp bưng lên những khay hoa quả và đồ uống.
“Lần này cuộc hành quyết diễn ra ở đại đấu trường đúng theo đề nghị của Raul-sama. Bệ hạ rất vui lòng nói rằng “Đúng vậy, có điều thật sự thú vị sẽ xảy đến cho ngài”.”
Khi nhìn vào đống đồ ăn, Tùy tùng của nhà vua nói ra một cách chắc chắn.
Thưởng thức chùm nho căng mọng, ta nói với gã để giết thời gian.
“Sẽ rất là chán nếu cứ hành quyết ở mãi một chỗ, có đúng không? Trên hết, cái quảng trường đó không có bậc thang lên xuống, nên sẽ thiếu tôn trọng với các khán giả phía sau. Nếu các ngươi muốn trình diễn một buổi xét xử, thì đại đấu trường chính là nơi phù hợp.”
Ở đại đấu trường, chỗ ngồi khán giả xếp từ thấp lên cao, nên nó là nơi hoàn hảo cho mọi người quan sát buổi diễn.
“Nhưng, ta ngồi lên ngai vàng thế này ổn chứ?”
“Vâng. Đức vua Bệ hạ đã cho phép ạ.”
“Hmm. Tốt, cảm ơn ngươi.”
Khi ta liếm ngón tay dính đầy nước nho, tên tùy tùng nói tiếp.
“Raul-sama chính là bậc cứu thế của chúng tôi! Đức vua cũng phải ca ngợi công lao to lớn của ngài. Raul-sama chính là-”
Ta lừ lừ nhìn gã tùy tùng.
“Cái gì hả? “Đồ vật” của các ngươi phỏng, kiểu thế, phải không?”
“Hii...”
Trong khi ta cười và hỏi lại, tên tùy tùng mặt mày tái mét.
“Sao thế? Tiếp tục đi.”
“K-Không... dạ...”
Ngươi sợ cái gì chứ?
Vào lúc đó, tiếng thông báo bắt đầu buổi diễn vang lên.
Cuối cùng cũng bắt đầu, có một vài tên đàn ông bị trói đằng sau được kéo về đại đấu trường.
Xấp xỉ hơn trăm người. Tất cả mọi người đều rùng mình khi thấy phần thân trên chắc khỏe của họ lộ ra.
Chúng chính là “Các người hùng” đã cùng nhau đốt một số ngôi làng cùng tướng quân, nhưng giờ lại kết thúc thế này đây.
Thật vui khi nhìn thấy chúng bị đối xử như những tội nhân.
“-Tốt lắm. Ta mong là sẽ có những cái chết tuyệt vời. Ta muốn thấy máu ở khắp mọi nơi.”
Ta đã phải thả đi con mồi của mình, nên ta hi vọng nó sẽ thật thú vị.
Chống tay lên tay vịn ngai vàng, má dựa lên, ta đang vô cùng háo hức khi bắt đầu tiết mục.