~ Xoàn xoạt ~
“Ta sẽ không để ngươi chết đâu ~ Không đâu ~ Ngươi sẽ không về trời dễ vậy đâu ~"
Trên sa mạc trải dài về phía tây bên ngoài những bức tường của thủ đô.
Vầng trăng khuyết lạnh lẽo tỏa sáng phía trên cao.
Ta đi tới đây, cùng cây thập giá trên lưng để trừng phạt kẻ tội đồ, trong khi xách những hành trang khác trên tay.
“Cơ mà, lạnh thật đấy.”
Ta thôi tiếng ngâm nga, bỏ hành lí xuống và khoác lên người chiếc áo choàng đen.
Ở trên sa mạc, trong khi vầng thái dương còn sáng rực, không khí nóng như thiêu như đốt, thì về đêm, nó lại lạnh tới mức khiến cơ thể mày đông cứng.
Vì lẽ đó, cây cối kém phát triển, và chỉ còn sót lại đám cỏ khô héo.
Những gì thấy được, là lũ sói đồng cỏ đói meo đang tìm kiếm thức ăn. Đây chính là nơi được gọi tên “Thung lũng Tử Thần.”
Cư dân thành phố hiếm khi đặt chân tới nơi này.
Và nếu các ngươi đang tự hỏi tại sao ta lại ở đây-
“Ta đã chọn cho nàng một chỗ tốt. Nhìn đi. Trên cái đồi này này. Cũng khá đẹp khi nhìn ngắm từ xa, và có khi một ngày nào đó nó có thể trở thành điểm du lịch cũng nên.”
“Ughhhh... fuu... uhh.”
“Thôi nào, Victoria. Cố gắng chút nữa đi em ~”
Ta dùng hai tay nắm lấy cặp giò trắng nõn nà chạy dài từ chân váy của Victoria, tiếp tục kéo lê cơ thể ả.
“Uhh... auhh...”
Victoria, với đôi tay duỗi thẳng tắp phía sau lưng, rên lên yếu ớt.
Ta đã kéo lê ả từ tận thủ đô, nên có lẽ lưng ả phải đau lắm.
Cô ta chẳng còn hơi sức đâu mà la hét, và cô ta không nói một lời, vì đã bị ta cắt mất lưỡi rồi.
Nhìn vào khuôn mặt cô ta lúc này, ta thấy đôi mắt ấy tràn đầy tuyệt vọng.
“-Chà, ta đến nơi rồi.”
Ta hạ cây thập giá đang mang xuống, sau đó đóng chặt nó lên mặt đất.
“Ta sẽ không để ngươi chết đâu ~ Không đâu ~ Ngươi sẽ không về trời dễ vậy đâu ~ Fufufufu ~!”
“Uh... uguh...”
Victoria run lẩy bẩy. Lẽ tự nhiên thôi, cô ta mặc bộ váy mỏng, và cũng đang mất máu.
Nhưng vì ta dạo quanh trong niềm vui nên cái lạnh chẳng thể làm phiền đến.
Bởi vì ta đang, cực kỳ phấn khích với công việc này.
Tâm tình vui vẻ, ta ngâm nga một câu hát và buộc thân hình Victoria lên cây thập giá.
Ta buộc bốn chi của ả bằng mấy cái thừng liền để ngăn ả không bị rơi xuống.
“Hoàn thành!”
Ta bước lùi lại phía sau một chút, ngắm nhìn toàn bộ cơ thể của Victoria thêm lần nữa.
Những vết thương chưa hề khép lại.
Bộ váy của ả nhuốm màu đỏ chót, và do bị kéo lê suốt, tất cả là một mớ bùi nhùi.
Hừm. Mình có nên cho đau hơn chút nữa để tái hiện lại “ngày đó” không ta? Nhưng không giống mình, nàng chỉ là một cô công chúa yếu đuối.
Sẽ chẳng còn ý nghĩa nếu như ả ta chết chỉ vì ta quá tay tí tẹo.
“Ta đoán thế là ổn rồi. Ta nghĩ sẽ gọi là “Nàng Công chúa bị Đóng đinh dưới Ánh trăng”. Phì. Haha! Ồ, không phải ta là một kẻ lãng mạn hay sao?”
“Uhh... Uhh...?”
Victoria rên rỉ như thể ngạc nhiên.
“Hửm ~? Tại sao ta làm chuyện này hả? Ấy chết, nàng quên rồi sao?”
Ngày đó ngươi đóng đinh ta trên thập giá. Ngươi thậm chí còn không cho ta quyền chết, chỉ có đau khổ nhận được.
Victoria dành ra năm ngày từ từ dày vò ta, bởi vì ta không thể chết một cách dễ dàng nhờ sự bảo hộ của thần.
“Ta nghĩ sẽ cho ngươi nếm trải cảm giác đau khổ đó.”
Ta niệm ma thuật và lại đặt lên người Victoria một “Lời nguyền không thể chết” khác.
Như thế thì bất kể lũ sói đồng cỏ có ngấu nghiến thịt của ngươi, hay đám quạ có khoét mắt ngươi ra hay không, ngươi cũng sẽ không chết.
“Guhhh!”
“Hm~? Đừng lo, nàng không cô đơn đâu. Nhìn kĩ đi.”
Tại điểm mà ta chỉ tới, ở đó có xác của Tiến sĩ Beneke cùng Sandra.
Thi thể chúng đã được ướp xác để không bị thối rữa, và giống Victoria, chúng cũng bị đóng đinh.
“Nè? Nếu có vài kẻ khác đóng đinh sống nữa thì tốt hơn nhỉ? Cũng đừng có lo nha. Ta sẽ quay lại gặp ngươi mà. Nếu ta hứng.”
“Uhhh...”
“Ta sẽ không để ngươi chết, dẫu cho có khác với những gì ngươi đã làm với ta.”
“Hmm... hiiiii...”
Đây là lần đầu tiên Victoria vùng vẫy chống cự kể từ khi ta đưa ả tới đây. Ngươi biết là ngươi không thể thoát được mà.
“Nàng hẳn phải rất hạnh phúc. Ta sẽ đặt nàng ở vị trí đặc biệt trên giá bộ sưu tập của ta.”
Ta đã nhồi tro cốt của Tướng quân Ernst vào một cái lọ thủy tinh, và đặt nó lên giá để trang trí, nên ta sẽ dịch nó xíu xíu để Victoria trở thành trung tâm chú ý.
Không chỉ tướng quân đâu. Có cả thuộc hạ, đám người hầu, những đứa con, và vợ của hắn.
Những vật phẩm lấy trên xác cũng được trưng bày.
Ta thiết lập một màn bảo vệ hùng mạnh để ngăn bọn ăn trộm.
“Ta dự định sẽ xây dựng một bảo tàng ngay tại đây, dành riêng cho ta. Không thể chờ đến lúc nó hoàn thành. Nàng cũng nghĩ thế, phải không?”
“Guohh!”
Ngọn đồi còn đủ chỗ.
Ta liếm cặp môi khô khốc, quay nhìn lại kinh thành.
Chẹp, ai sẽ là người tiếp theo gia nhập bộ sưu tập của ta đây-