“Chết đi, đồ phản bội!"
“Sao ngươi dám làm ô nhục danh dự của đội hiệp sĩ hoàng gia!”
“Đền tội đi!”
Đám đông gào thét, ném túi bụi thứ trong tay họ vào Sandra.
“Auu... đau... đủ rồi... làm ơn... dừng lại đi...”
Vang lên một tiếng trầm đục, những viên đá to bằng nắm tay đập vào người Sandra.
Dường như cuối cùng Sandra đã nhận ra vật thể mà đám lính đưa cho họ.
Không như Sandra - kẻ mặt mày tái nhợt và nhìn ngó xung quanh, người dân đang cười tươi rói.
Mặc dù Victoria là người ra lệnh, nhưng rõ ràng mọi người cũng cực kỳ tận hưởng chúng.
Bọn chúng kích động thêm mỗi khi hòn đá đánh trúng Sandra.
Những nụ cười âm hiểm hiện lên trên mặt chúng, chẳng khác gì lũ quỷ.
Ahahahaha! Hoài niệm ghê. Nó làm ta nhớ lại một cái gì đó thật thân quen.
Ta nhớ lại lúc ta bị hành quyết, những hòn đá cũng được ném vào ta như vậy.
Cảnh tượng y hệt.
“Chết đi!”
“Mày dám giả vờ là anh hùng công lý trong khi là một kẻ sát nhân!”
“T-Tôi chỉ làm vậy vì sự công bằng... công bằng...!”
“Im! Câm!”
“Chưa đủ đâu!”
Dân chúng không thể hiện bất kỳ sự thương xót nào.
Sandra, bị ném những hòn đá to đùng bằng vũ lực vào người, máu chảy ra lênh láng khắp cơ thể.
Tiếng cười của dân chúng càng ngày càng to hơn.
Sandra càng đau khổ thì chúng càng vui thích.
Ngay cả hiệp sĩ cũng nhìn xung quanh với vẻ kinh sợ.
“Guhh! Đừng... T-Tôi đã bảo vệ tất cả các người như một hiệp sĩ, guhh!”
“Con mẹ nhà mày! Đếch ai cần!”
“Mày có làm điều đó vì dân đâu! Mày sử dụng bọn tao như công cụ để đạt được lợi ích!”
“Mọi thứ là lệnh của công chúa mà... guahh! Công chúa đã bảo tôi làm vậy! Ahhh! Đủ rồi!”
“Gyahaha! Có thể sao, vì chính công chúa đã bảo bọn tao ném đá vào mày đó!”
“Công chúa... ra lệnh...!”
“Mày đã không còn cần thiết! Cho cả công chúa lẫn vương quốc này!”
“T-Tôi chỉ... làm vì yêu cầu của công chúa...”
Sợ hãi và tuyệt vọng, trái tim Sandra cứ nứt vỡ dần dần. Cô không còn cố gắng bảo vệ bản thân nữa.
Ài, ta chỉ đóng giả Victoria và kéo cô ta về bình thường thôi mà.
Cô ta có vẻ đã quay trở lại như trước đó.
Dù gì, thế giới như vậy sẽ thoải mái hơn á.
“Công chúa điện hạ... tất cả vì công chúa... công chúa công chúa công chúa công chúa...”
Victoria lạnh lùng nhìn vào một Sandra đang lảm nhảm.
“Mày đang làm trò gì vậy? Mày phải khóc lóc và gào thét hơn nữa, không thì mọi người không vui đâu - các ngươi, lại đây.”
Victoria thoáng chau mày, cho gọi một vài nữ hiệp sĩ đến gần Sandra.
“Xin người hãy ban lệnh, công chúa điện hạ?”
“Quẳng kẻ tội đồ này vào đám đông. Đưa cho họ một món đồ chơi để xả xì-trét. Vì cô ta không thể chết nhờ ma thuật của anh hùng, nên họ có thể làm gì tùy thích.”
“Tuân lệnh!”
Các nữ hiệp sĩ bê Sandra lên và ném cô vào đám người.
Ngay tức khắc, đám đông dân chúng thể hiện niềm vui sướng.
Nó như miếng thịt bị ném vào bầy sói đói vậy.
Tiếng thịt nát xương tan, đá đấm, thậm chí là bị kéo lê trên mặt đất.
Trong khi đó, Sandra chỉ biết kêu lên “Agh” và “Agh”
Trong nháy mắt, hình dáng Sandra trở nên rất tệ.
Cô ta nhìn lên bầu trời với đôi mắt trống rỗng, cơ thể thi thoảng lại co giật.
Quần áo cô đang mặc bị lột ra, ngực và thân hình lồ lộ.
Mọi người hình như rất vui.
“Này, kéo đây xem nào!”
“Cút, tao đếch thấy gì cả.”
Lũ đàn ông cuồng nộ còn đám đàn bà con gái thì khinh bỉ và chế giễu cô.
“Ôi trời, lũ đực rựa đó. Họ hứng lên vì con sát nhân đó sao?”
“Nhưng không phải tuyệt sao?”
Đó không chỉ đơn thuần là con người nữa rồi.
Khuôn mặt chán ghét của công chúa cũng vui mừng không kém.
“Chúng nên biết rằng chuyện gì sẽ xảy ra với những ai cản đường ta, ta sẽ khắc ghi nó lên cơ thể chúng theo đúng nghĩa đen.”
Chà, có vẻ ả đang có cảm giác mình là một bậc quân vương toàn năng.
Victoria phá lên cười, gò má ửng hồng.
Ừ. Ta chán chứng kiến cái này rồi.
Hòa vào dóng người, ta đưa tay lên miệng, nói với Victoria.
“Công chúa ơi. Tăng sao cho hình phạt khốc liệt hơn đi chứ? Giống như đã làm với mị ấy.”
“... Ế? G-Giọng nói đó là...”
Trong khoảnh khắc, toàn trường im phắc.
Đám người đông cứng trong khuôn mặt cười cợt xấu xí.
“Hm? Phản ứng ấy. Mọi người có nhớ giọng nói của ta không nào?”
Ta cười vui vẻ tiến về vũ đài.
Đám người tái nhợt nhanh chóng mở ra một con đường, ta dễ dàng đi tới chỗ Victoria.
“... Raul.”
“Xin chào Victoria. Ta thấy mọi thứ đang vô cùng vui vẻ, nhưng ta không tham dự được rồi.”
Victoria nuốt cái ực.
Sự kiêu ngạo vừa nãy đi về nơi nao rồi?
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán ả, lập lòe dưới ánh mặt trời.
“Chuyện gì vậy? Nàng yên lặng quá. Sợ à?”
Ta vừa cười vừa nói.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Victoria nhìn chằm chằm vào ta.
Phải thế chứ.
“Đừng làm tao cười!”
Victoria ra lệnh cho đội hiệp sĩ lẹ di chuyển.
Dường như ả đang âm mưu gì đó.
Hoàn hảo, cùng vui vẻ chút nào.
“Hừ. Ta tự hỏi khuôn mặt ngạo nghễ và điềm tĩnh đó sẽ kéo dài được bao lâu đây. Cái biểu cảm đó chẳng phù hợp với chàng chút nào.”
Victoria chìa tay về phía ta.
Những ngón tay mảnh dẻ vuốt ve lên gò má ta, và véo một cái như đang đùa giỡn.
“Tình cảm hời hợt quá đó, sự nồng nàn đi kèm với thù hận, ta thích mặt ngốc nghếch đó của chàng hơn.”
“Chà, ta chẳng hiểu nổi cái khẩu vị của cô nữa.”
“Lạnh lùng ghê. Ngày ấy, chàng thật dễ thương làm sao, khi mà chàng thề sẽ tiêu diệt quỷ vương trước hoàng tộc.”
“Haha. Tất cả là do nàng đã lừa ta đó. Nhưng này, bỏ qua việc nàng là một tội nhân. Ta sẽ ngẫm lại về điểm đó.”
“Fufu. Ý chàng là chàng đã thông minh hơn nhờ thù hận sao? Cơ mà tiếc thay, chàng vẫn chỉ là một cậu bé đáng yêu cùng cái đầu nông cạn. Bởi vì ngay bây giờ, chàng đã đi thẳng vào cạm bẫy của ta... phì hahahahaha!”
Victoria phá lên cười.
“Nói cho ta biết đi, Raul! Sức mạnh mới mà ngươi sở hữu... là ma thuật hắc ám có phải không?”
“Đúng, kiểu kiểu vậy.”
“Fufu! Thật dễ dàng để điều khiển sức mạnh của ngươi một khi đã biết nó là gì. Bởi vì có rất nhiều Pháp sư tài năng trong Vương quốc này.”
“...”
“Hiển nhiên rồi, ma thuật hắc ám có nhiều cách sử dụng và được tôn là năng lực mạnh nhất. Tuy nhiên, nó có một điểm yếu. Đó là lý do tại sao nó cực kỳ xung khắc với thánh ma thuật.”
Victoria, cảm giác như kẻ chiến thắng, gọi tên vị thánh nữ.
Thánh nữ Christiana, người mà ta đã cùng tổ đội.
Khi được gọi bởi Victoria, một cô gái dáng người tầm thước bước lên.
Mái tóc màu vàng trắng đung đưa theo làn gió.
“Đã lâu không gặp anh, Raul-san. Thật mừng là anh vẫn ổn.”
Christiana nghiêng đầu, nở một nụ cười với khuôn mặt thơ ngây.
"Giờ Christiana, giết Raul đi. Như thế, rào cản quanh thủ đô sẽ được gỡ bỏ. Hãy cho hắn ta biết ma thuật hắc ám chả là cái thá gì khi so với thánh ma thuật!”
“Dùng sức mạnh của em lên Raul-san ư...”
Christiana nhìn ta, lẩm bẩm.
Ta không có ý định tấn công cô ấy.
Đám đàn ông trong quảng trường đã bị nụ cười ngọt ngào của Christiana hớp hồn.
“Cô đang làm gì vậy, Christiana? Giết hắn ngay!”
Victoria gào lên ra lệnh.
“Christiana! Cô muốn giải cứu người dân phải không? Giết Raul nhanh lên!”
Ngay cả khi Victoria rống lên, Christiana vẫn chẳng hề động đậy.
Và rồi khi cô ấy đặt ngón trỏ lên má và tạo dáng một cách rất riêng-
“Hừm... công chúa. Em xin lỗi, fufu, cho em từ chối nha.”
Nói rồi, Christiana mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ngây thơ vô (số) tội.