Một ngày trôi qua sau vụ trốn thoát của Sandra.
“Haa... haa... fuu... fufufu.”
Sandra, kẻ đáng nhẽ đã thoát khỏi nhà lao, quay trở lại lâu đài, sau một tiếng cười nhẹ, cô bước đi trên đại sảnh.
Trên tay trái của cô, là một loạt thủ cấp của các bộ trưởng được nhà vua trọng dụng.
“Công chúa... thần đã giết hết mấy lão già lúc nào quấy rầy người rồi... fufu...”
Cả người đầy máu, Sandra trong bộ quân phục trắng nhuộm đỏ khao khát được khen ngợi, bước tới “Hoàng Phòng” nơi có Victoria.
“Huh...!? Sandra-sama!? Hii... Đầu người!? Ai, ai đó cứu tôi với!”
Sandra tiếp tục ré lên vì sướng khi cô chém đầu từng tên lính đang chạy đến, chìm trong bể máu.
“Fuhahahaha! Tất cả dành cho Victoria-sama!”
Niềm hạnh phúc được phục vụ công chúa yêu quý đã hoàn toàn che mờ con tim của Sandra.
Và cuối cùng, cô đã đến nơi.
“Ahh...! Victoria-sama!”
Chắc chắn khi người nhìn thấy những thủ cấp này, người sẽ cười tươi như đóa hoa khoe sắc.
Và người sẽ nói với ta thế này.
『Sandra, ngươi đúng là một con điếm hữu dụng!』
***
Trong khi Sandra còn đang tắm trong máu bước đi trên hành lang lâu đài.
Đóng giả một tên lính, ta bước vào “Hoàng Phòng” để chứng kiến vai diễn của Sandra từ hàng ghế đầu.
Victoria ngồi kế bên ta kêu lên.
“Ahh, cái tay dùng để đánh Sandra còn đau quá. Con khốn đó còn định tiếp tục xúc phạm ta đến bao giờ chứ...”
Khi ấy, ta đứng bên cạnh nói với ả để ả bình tĩnh lại.
“Thưa Điện hạ, thần rất lấy làm tiếc. Lần sau chúng thần sẽ chuẩn bị nhiều dụng cụ hơn.”
“Ừm. Khi đó, phải thú vị một chút đấy. Mặc dù ta muốn giết nó luôn.”
Ngay tại thời điểm ấy, ở phía bên kia cánh cửa có tiếng ồn ào.
Ồ! Bắt đầu rồi.
Những tiếng la hét ngày một gần hơn.
Và cuối cùng, cánh cửa đôi bị một nguồn lực lớn mở tung ra.
Sandra toàn thân đẫm máu xuất hiện với một nụ cười méo mó điên cuồng.
Những người trong Hoàng Phòng cứng đờ trong thoáng chốc.
Binh lính, người hầu, hoàng gia quý tộc, và cả chính Victoria.
Mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm vào Sandra đang đứng trước cửa.
“Fuhahahaha! Thứ lỗi cho sự chậm trễ của thần, công chúa-sama...”
“Ky... kyaaaaaaaaa!”
Một hầu gái sợ hãi hét lên. Và đó chỉ là dấu hiệu bắt đầu.
“Hiii. Đ-Đầu người!?”
“Công chúa... Ahh, Công chúa! Xin người hãy nhìn đi...!”
“C-Các ngươi đang làm gì vậy? Dừng ngay con mụ đó lại!”
Victoria thét lên điên tiết.
Đám binh sĩ nhận được lệnh, tiến về phía Sandra đang nắm thủ cấp.
Tuy nhiên, đúng như mong đợi từ tư lệnh của đội hiệp sĩ hoàng gia. Lính tầm thường sao so nổi với cô.
Sandra hạ gục lần lượt từng tên, ánh mắt nhìn Victoria.
“Công chúa...! Xin người hãy chiêm ngưỡng thứ này!”
Vừa cầm đầu, Sandra vừa cười lãnh đạm như một quý ông.
“Đó là lễ vật! Để dâng tặng cho hạnh phúc của người...!”
“Hiii...”
Những cái đầu cô đưa ra đều biểu lộ sự đau đớn cùng cực.
Ngay cả Victoria cũng phải rên lên từ đáy cổ họng.
“Không thể tin được... Cô ta đã giết các bộ trưởng...”
“Cả hầu tước nữa... ahh, thật kinh khủng...”
Đám người tụ tập lại thì thầm, bàn tay đưa lên che đi những cái mồm há hốc.
Tất cả bọn chúng đều tái mặt. Ta nghĩ cũng dễ hiểu thôi.
Vì đó là những người được đức vua tin tưởng nhất.
Nữ hiệp sĩ đã thể hiện lòng trung thành của mình với công chúa bằng cách giết chết các trọng thần của quốc gia.
Quả là một cảnh tượng khủng khiếp.
“Sandra, mày đã làm gì vậy hả...!”
Đôi vai Victoria run lên kịch liệt.
Thế nhưng, ánh mắt của Sandra lại tràn đầy hạnh phúc.
“Đây không phải điều mà người luôn mong muốn sao, thưa công chúa?”
Nói rồi, cô ta mỉm cười.
“Cái gì... Ý nguyện của công chúa...?”
Mọi người đồng loạt hướng mắt về Victoria.
“Người định chống lại đức vua sao...?”
“Ngay cả nhà vua cũng không thể dung thứ cho chuyện này được...!”
Nhờ Sandra, địa vị của Victoria chợt suy giảm.
“Đừng có nói láo!”
Victoria với một khuôn mặt tức tối, đứng dậy và quát lớn.
“Không đời nào ta muốn thứ gì như thế! Tất cả hành động của Sandra là tự tung tự tác!”
“Công chúa? Người quên rồi ư? Người muốn như vậy mà...! Thần nghe rõ ràng giọng nói ngọt ngào phát ra từ đôi môi xinh đẹp của người... rằng “Ta hy vọng ngươi sẽ không phản bội lại sự kỳ vọng của ta một lần nữa.” Vậy nên, bây giờ người hãy khen thần đi!”
“Giết con điếm đó ngay cho ta! Ngay!”
“N-Nhưng, thưa, chúng ta không thể làm vậy vì ma thuật của anh hùng...!”
“Ahh, lũ chúng mày đúng là vô tích sự!”
Victoria tặc lưỡi, cướp lấy thanh kiếm của một tên lính.
Mi không hiểu là nó chỉ vô ích thôi sao?
Vào thế, Victoria tấn công Sandra, nhưng đúng như dự đoán, ả ta bị dội lại bởi ma thuật của ta và ngã về sau.
“Ah! Công chúa...!”
Sandra quăng mấy cái đầu phiền phức đi và cố gắng đỡ lấy Victoria.
“Hii! Đừng có động vào tao! Đồ dơ bẩn!”
“Dơ bẩn ư...?”
Nghe những lời đó, Sandra sốc nặng.
“Ahh, mày vô dụng, chỉ là một đống rác rưởi! Mặc dù chỉ là một con sâu vô giá trị và khiến địa vị của tao tệ hơn, tao đã cho mày một chốn thuộc về! Và đó là cách mày trả ơn tao sao? Mẹ kiếp đồ súc vật, súc vật, súc vật!”
“... Súc vật...?”
Sandra bàng hoàng lẩm bẩm.
“Mẹ! Tao đã giết mày nếu không có ma thuật của anh hùng rồi...! Giờ, ngay bây giờ, tao sẽ tước bỏ danh hiệu hiệp sĩ của mày!”
“K-Không được... Vậy mình sẽ không còn là hiệp sĩ của công chúa nữa ư?”
“Mày nghĩ cái quái gì vậy? Ngay ban đầu, mày đã chỉ là một món đồ chơi của tao mà thôi. Một món đồ chán ngắt mà ta có thể thay thế bất cứ khi nào tao muốn.”
Bị tước đi niềm tự hào là một hiệp sĩ, Sandra chỉ còn nghe được những câu chửi bản thân là vô dụng của Victoria.
Dám chắc con tim của kẻ quý phái điên loạn này phải chống chọi được.
“Thần đã tận sức vì người, công chúa! Tất cả đều vì người...! Nói cho thần biết đi, Victoria-sama... Nếu đây là vì lợi ích của người,… dù phải chết, thần sẽ không hề sợ hãi nếu được chết bởi bàn tay người!”
“Mày nói là chết cũng được nếu tao là người ra tay sao? Và mày nghĩ tao nhất định sẽ làm? Chỉ có thứ rác rưởi bất tài mới có kết cục đau khổ vì một đứa vô dụng!”
“Không thể nào... Mặc dù mọi thứ thần đã làm vì người... Tất cả những kẻ thần giết...”
Sandra hoàn toàn chết đứng tại chỗ.
Mặc dù ta đã chuẩn bị cho một sự kiện cực lớn sau chuyện này.
Có vẻ như chỉ cần cho chúng một sân khấu, mấy con điếm này sẽ tự hủy lẫn nhau.