Lâu đài Auerbach nằm tại vương quốc Kurtz.
Bên trong tòa tháp phía tây nơi ánh sáng hầu như khó thể chiếu tới này, tồn tại một nhà ngục giam giữ những kẻ phạm tội nghiêm trọng.
Ngay lúc này, nữ hiệp sĩ Sandra đang bị giam cầm trong nhà tù ấy.
Tội trạng của cô là đã tấn công và gây tổn hại tới công chúa Victoria.
Sandra đã đánh Victoria ngay trước bàn dân thiên hạ, chưa kể chuyện dạ con của công chúa bị phá hủy.
Đương nhiên, đó không phải là ý định của Sandra, mà là ma thuật của anh hùng đã điều khiển cô, có điều dù vậy thì Victoria cũng không tha thứ cho.
Đối với Sandra - một kẻ hết mực tôn sùng công chúa, thì đón nhận sự căm giận của người còn đau khổ hơn nhiều.
Ngay cả khi mình đã quyết tâm bảo vệ Victoria-sama bằng cả mạng sống...
Tất cả là do tên anh hùng.
Tuy nhiên, cô không thể lấy lý do bào chữa như vậy.
Victoria ngày nào cũng tới phòng giam bốc mùi này.
Mặc cho vết thương gây ra bởi anh hùng vẫn chưa được chữa lành, và ả trông lúc nào cũng đau đớn.
Chỉ để giải tỏa toàn bộ những sự căm hờn dồn nén dành cho tên anh hùng, ả trút tất cả chúng lên đầu Sandra.
Để trừng phạt cô vì những tội lỗi của mình, cô phải chịu vô vàn cách tra tấn khác nhau, mỗi ngày.
Mái tóc dài óng ả trước kia giờ đã bị cắt cụt.
Những kẻ tra khảo đánh và đá cô túi bụi, mạnh tới mức làm cô gãy răng.
Và cuối cùng, cô bị đánh đập bằng những cây chùy sắt khiến một số cơ quan bị tổn thương.
Victoria chứng kiến cảnh tra tấn, ả tận hưởng nó từ tận đáy lòng.
“Ahahaha! Tao đoán mày hẳn đang hạnh phúc lắm, Sandra! Bây giờ cơ thể mày cũng giống như của tao rồi.”
Vừa nói, Victoria vừa xoa xoa cái bụng qua lớp váy.
Hạ sinh một đứa trẻ và kiểm soát cả vương quốc này. Đó chính là ước nguyện của Victoria.
Sandra đương nhiên mơ ước mình trở thành cánh tay phải đứng bên cạnh công chúa - khi người đã biến giấc mơ của mình thành hiện thực với cái bụng to phình.
Nhưng, giờ đây giấc mơ đó đã vỡ tan.
“Nói cho tao nghe, Sandra. Tại sao mày không bảo vệ cho tao cho dù mày phải cắt bỏ đôi chân của mình hả?”
Cơn hận thù của công chúa có thể cảm nhận từ tận đây.
Thật là khổ đau khi bị ghét bỏ, và bạn thấy nó là không thể tránh khỏi. Nó giống như con tim của cô đang từ từ tan vỡ.
Bất kể những tên đó đối xử với thần như thế nào, để so sánh với nỗi đau trong lồng ngực thần thì...
“Thần xin lỗi... Xin lỗi người... công chúa...”
“Lời xin lỗi của mày thì có ích gì? Còn chẳng đáng một cọng tóc của tao! Bịt mồm nó lại! Thay vì nói, tiếng hét của nó là quá đủ rồi!”
Theo lệnh của Victoria, những tên tra tấn cố gắng dùng khăn bịt miệng Sandra lại.
“Bỏ ta ra, dừng lại! Để ta nói chuyện với công chúa... Hmm! Hmm---!”
“Ahahaha! Nhìn thảm thương chưa kìa! Đúng là một con lợn nái vô dụng! Được rồi, cho nó đau khổ thêm nữa đi!”
“Hmm... fuuuuuu...!”
Và cứ thế, cuộc hành xác bạo lực lại bắt đầu, không ngừng nghỉ.
Sau khi bị đánh gục sang một bên, Sandra nằm co quắp trên sàn nhà lạnh lẽo.
Cái xích ở bàn chân vang lên những tiếng lách cách.
Khốn kiếp! Bị như thế này trước mặt công chúa...!
Đối mặt với tất cả sự sỉ nhục ấy, Sandra nhắm mắt lại.
Tại sao ta phải trải qua những chuyện này...? Công chúa, cơn giận của người phải hướng về anh hùng mới đúng...! Ta sẽ không tha cho ngươi đâu, anh hùng...
Tất cả là tại anh hùng. Trong trái tim của Sandra, vốn đã bùng cháy dữ dội vì thất vọng, bỗng trào lên một nỗi căm thù mãnh liệt.
Ta ghét ngươi...! Ta ghét ngươi...! Ta ghét ngươi!
Trong khi cô đang nghĩ về sự thù hằn đối với anh hùng, cô thình lình nhận ra chỉ còn một mình mình trong phòng giam.
Cơ thể cô bị ném đi như mớ rẻ rách, được bao trùm bởi sự mệt mỏi.
Ngay cả khi vừa mới ngủ, thân thể cô đã nhức nhối.
“Haa... haa... con mẹ nhà ngươi, anh hùng... khốn...”
Sandra, như một con sâu, lộ ra vẻ hối hận.
“Mình chẳng làm gì sai cả... Mình chỉ làm theo lệnh của công chúa... Mọi điều công chúa làm đều đúng đắn cả. Mọi điều..! Guh... haa... haa... Mình tiếp tục nhiệm vụ theo ý chỉ của công chúa, mình tiếp tục tàn sát, mình chỉ làm những gì cần phải làm... thế nhưng, chuyện này...”
Những câu từ của cô vang khắp mọi hướng.
Sandra tiếp tục nguyền rủa tên anh hùng.
“Anh hùng... anh hùng... chết tiệt... anh hùng...”
-Cộp cộp.
Tiếng bước chân một ai đó từ xa bước tới.
Tuy nhiên, chúng lại không chạm đến tai của Sandra, kẻ đang nằm trên mặt đất, đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm vào một điểm.
“Chỉ có duy nhất anh hùng là đáng chết... chết... chết...”
Bước chân dừng lại trước nhà lao. Ánh mắt Sandra vẫn trống rỗng, vô hồn.
“Chào, Sandra. Ta đã không gặp nhau kể từ buổi diễu hành nhỉ.”
Đó là anh hùng Raul.
Người đàn ông cô căm ghét đang ở ngay trước mặt.
Đối với Sandra, trái tim giờ đã tan nát.
“Ta sẽ giết ngươi... ta sẽ giết ngươi... ta giết ngươi... giết ngươi...”
“Vui lên nào. Giây phút tỏa sáng của cô đã đến rồi~!”
“tại sao ta không nghe lời công chúa...? Tại sao anh hùng lại làm vậy với người...? Ta sẽ không tha thứ cho hắn, ta sẽ không tha thứ...”
“Này? Ây ây. Đừng có đùa chứ. Ngươi mất trí trước khi cuộc vui bắt đầu á hả~?”
Anh hùng thốt lên, rồi nở một nụ cười hớn hở.