Các nghiên cứu viên trên tầng hai chịu chung số phận với lũ ở tầng đầu tiên.
Không may, vì tướng quân đã đi rồi, nên nó ít thú vị hơn trước đó.
Nhưng, tướng quân à, ta thật sự muốn ngài sau này sẽ đóng vai hù dọa tiếp lần nữa đấy.
Nhớ lại các Berserker xé lão ta thành vụn.
Ta mỉm cười khi hồi tưởng lại giờ khắc đó.
Mà, không quan trọng. Vật thay thế cho tướng quân có thể là bất cứ thứ gì.
“Ta nghĩ đến lúc đi tới nơi đó rồi.”
Gột rửa cơ thể máu me bằng thủy ma thuật, ta dùng phép ảnh ảo lên bản thân.
Kiểm tra diện mạo trong gương nào-
“Ah-Ah-Ah-. Khụ- Tuyệt. Bơ phệt!”
Giọng nói đã thay đổi. Ta nghĩ nó ổn áp.
Tự nói với mình như vậy, ta đi lên tầng thứ ba, mở cánh cửa dẫn tới căn phòng sâu nhất.
Những người trong phòng quay lại ngạc nhiên.
Đầu tiên họ kêu một tiếng “Ah,” nhưng rồi sự cảnh giác biến mất. Đó là một sai lầm chết người đấy.
Ta bước vào phòng, xin lỗi vì đến trễ bằng giọng điệu chẳng chút hối hận.
Một trong số họ phàn nàn rằng anh ta đã chờ đợi ở đây hơn ba tiếng đồng hồ.
Căn phòng này hiện được yểm một ma thuật ảo ảnh đặc biệt.
Những kẻ ở bên trong, ta không nghĩ chúng có ý định rời đi, trừ phi ta hủy bỏ ma thuật đã đặt.
Vì thế, chẳng có ai hay biết về những hỗn loạn diễn ra ở bên ngoài.
Họ chờ ta tới đây mà không biết tí gì về các thảm kịch xảy ra ở tầng dưới.
“Có vẻ mọi người đều đã ở đây, ta bắt đầu thôi nhỉ?”
Khi một trong số họ rút ra bức thư của anh hùng đặt lên bàn, những người khác cũng sợ hãi không kém gì.
“-Trời ơi, chuyện này sẽ thành một vấn đề lớn... Đức vua bệ hạ đang làm gì vậy? Điều động binh lính tới kinh thành... trung tâm nghiên cứu này phải được ưu tiên hơn tất thảy chứ. Ta sẽ mất bao nhiêu nếu có chuyện xảy ra với nơi này đây...?”
"AAAA-Đúng rồi, cha. Ta hãy mua chuộc chỉ huy quân đội và yêu cầu họ gửi binh sĩ tới đây! Con không muốn chết như đứa em gái đó đâu!”
“Không việc gì phải sợ hãi hết. Với chất độc của tôi, kể cả là anh hùng cũng chẳng thành vấn đề.”
“Nhưng làm cách nào cho anh hùng uống thuốc độc được?”
“Xin mọi người hãy bình tĩnh. Chà, ta hãy cẩn thận suy xét về nó. Thư cảnh báo chúng tôi nhận được từ thủ đô cuối cùng đã nghe thực tế hơn chút rồi.”
Họ trò chuyện trong tức giận và bất hòa.
Ta cũng tham gia vào cuộc đối thoại ấy.
Lý do tại sao ta trò chuyện đạt mức hoàn hảo cao đến vậy là bởi ta đang bắt chước cách nói của người đó.
A, nhưng thật sự, nó thú vị tới mức ta muốn cười phá lên.
Nghĩ tới việc không nên cười lại làm ta buồn cười.
Bắt tay vào việc luôn ok không nhỉ? Ta định gieo rắc nỗi sợ hãi càng sớm càng tốt, bất ngờ thay ta không có nhiều kiên nhẫn.
Cảm xúc của ta khó lòng dằn lại được nữa.
Ta niệm câu thần chú trong tâm tưởng, và búng ngón tay dưới gầm bàn để kích hoạt ma thuật.
Khoảnh khắc đó, sấm chớp rền vang qua khung cửa sổ.
“Kyaaaaaa!”
“Ôi… chỉ là tiếng sấm chớp thôi mà… sợ hãi gì chứ…”
Tất cả đều hiện lên vẻ hoảng sợ. Và rồi-
“Hử? Cái đó… nhìn ra cửa sổ đi…”
“Hiiiiiiiii… T-Tướng… quân…?”
Khuôn mặt tướng quân dí sát bên ngoài cửa sổ! Haha, trông thật tuyệt.
Thân xác lão thì đầy máu, đôi mắt thì hõm sâu, quan sát phản ứng của chúng nó vui nhộn hết sức.
Nhân tiện, thứ đó không phải tướng quân thật.
Xác chết tướng quân đã bị đám Berserker phá hủy lâu rồi.
Ta đã sử dụng ma thuật để tái tạo lại gương mặt từ máu thịt, và làm nó bay lơ lửng ngoài cửa sổ.
Ta đang cải trang thành một nhân vật, cũng tạo ra một cái mặt nạ da người.
Chất lượng rất tốt. Có là cha mẹ anh em thì cũng không thể phát hiện nửa điểm khác biệt.
Nhờ đó, danh tính thật của ta hiện tại chưa một ai nghi ngờ, nhưng...
Không phải bọn mi hơi có chút đù đờ sao?
Đây là chủ đề thường xảy ra trong mấy bộ phim liên quan đến giết người nhỉ, bị giam giữ trong một ngôi nhà, ngoài trời thì mưa gió nặng hạt và bị đe dọa bởi một con quái vật từ bên ngoài.
Và khi đó, thời điểm căng thẳng, khẩn trương xuất hiện.
『Thủ phạm nằm trong số chúng ta!』
Thật thất vọng khi không có kẻ nào đọc được bầu không khí ấy.
Sau đó, cùng với tín hiệu bắt đầu cuộc chơi, bọn ta rời khỏi phòng họp.
Để lấy phương thuốc trước tên anh hùng.
Cơ mà đương nhiên làm đếch có lọ thuốc nào ở đó, ngăn kệ trống toanh.
Quá hiển nhiên, vì ta đã lấy trộm nó từ lâu.
Và trước khi ta lên tầng ba, ta đã sử dụng chúng để biến tất cả các nhà nghiên cứu nơi đây thành Berserker.
“Chúng ta phải trốn nhanh! Để anh hùng không thể tìm ra được...! Rời mau...!”
“Mẹ, đừng có đẩy! Mày định bỏ trốn một mình hả?”
Một tiếng kêu mơ hồ vang lên.
“Cuối cùng, dường như chỉ duy mục tiêu quan trọng nhất là nghĩ tới khả năng ta nằm trong số chúng thôi.”
Quéo quèo. Có thế chứ.
Sẽ có vấn đề nếu ngươi không chú ý đến tình tiết nơi có con ác quỷ ẩn nấp đấy.
Bởi nó sẽ ảnh hưởng đến những trò vui ta chuẩn bị sau đó.
Một nụ cười chắc mẩm nở rộ, cao trào của trò chơi trốn tìm đã tới!