Sân khấu được dịch chuyển tới phòng ăn bên trong lâu đài Oberth, nơi diễn biến đã lên tới cao trào.
Tất cả các diễn viên, ngoại trừ ta, đều đã yên vị.
Tướng quân ngồi ở chính giữa, còn hai người con trai ngồi đối diện hai bên.
“Luật là phải ngồi ở cuối chiếc bàn dài, nhưng thế thì các bạn không thể sẻ chia cho nhau bữa tiệc vui vẻ này được.”
“Abehh... ubehh...”
“Auhh...”
Lũ trẻ chảy be bét nước dãi ở khóe miệng đang phát ra những âm thanh ú ớ trì độn.
A, có vẻ đám chuột nhắt này đã hoàn toàn mất lý trí vì tác dụng của thuốc rồi.
Chúng nhìn vào hư vô với ánh mắt trống rỗng, và trông mặt chúng còn đang thích thú nữa kìa.
Tuy vậy, hình như cha của chúng, tướng quân không cảm thấy như vậy.
Hắn ta đang om sòm trên chiếc ghế của mình.
Hắn bị trói lại bằng ma thuật, nên đừng hòng trốn thoát bất kể làm gì.
“Chó chết, anh hùng! Mày đã làm gì với các con tao?”
“Hửm? Ngài biết nó mà. Ta chỉ bắt chước những gì mấy người từng làm thôi.”
Khi ta đem lũ trẻ xuống hầm ngục, có người bị xích ở đó.
Người đàn ông bị cho uống rất nhiều thuốc và mất đi tri giác, còn không thể có nổi một cuộc trò chuyện.
Dựa trên trang phục, người đó có lẽ là một tên hầu mới vào làm.
Khi đó, ta cắt đứt xiềng xích, chẳng phấn khích chút nào ở đó nhể--?
Người đàn ông co giật mạnh, chết luôn.
“Thứ thuốc này được điều chế bởi gia đình phu nhân ngài, nhỉ? Họ đã phát triển vài loại dược phẩm phi thường đó.”
Gia tộc phu nhân tướng quân, Da Costa, một gia tộc danh giá với những người chữa bệnh quốc dân vẫn đang tiếp tục đi khắp thế giới.
Cơ mà, mấy thứ đó chỉ là vẻ bên ngoài.
Nguồn ngân sách dồi dào hỗ trợ cho việc nghiên cứu của gia tộc Da Costa là từ đâu ra, và vì lý do gì?
Chà, đó lại là một câu chuyện khác.
“Sau lần này ta sẽ đi chào họ. Ngài có muốn gửi lời nhắn nào cho họ không?”
“Đ*t mẹ mày!”
“Ok, ta sẽ chuyển lời tới họ.”
“Đó!? Ta nói thế vì-!”
“Rồi rồi. Ta chắc chắn sẽ nói họ biết mà.”
Nếu ta cứ trêu đùa với tướng quân như này, bữa ăn sẽ không được bắt đầu mất.
Ta hâm nóng cái vỉ sắt đã chuẩn bị sẵn và bắt đầu làm bữa tối.
Vai của ta là một đầu bếp thết đãi thực khách.
Ta hiện đang mặc bộ tạp dề dài cùng cái mũ đầu bếp.
“Chà, đĩa sắt nóng lên rồi đây.”
Ting. Ting.
Ta rút một cái chuông khỏi túi, gõ vào nó và mỉm cười.
“Được rồi, hãy bắt đầu lễ hội ăn chơi nào.”
“... M-Mày đang nói cái gì vậy...!”
“Nguyên liệu tôi đã chuẩn bị ngày hôm nay là hai bé chiên con và một con bò. Hi vọng ngài sẽ tận hưởng các phần khác nhau của miếng thịt tươi.”
“Này... ô- này... nói như vậy...”
Nét mặt tướng quân thay đổi. Hắn ta đang hét lên với gương mặt đỏ bừng, bỗng chốc lập tức tái mét lại.
Ta vỗ vỗ vào vai tướng quân, thì thầm vào tai hắn.
“Tôi dâng tặng ngài món yêu thích nhất đó. Mong chờ lắm phải không.”
“Thằng chó!”
Fuhahaha. Ta mừng là tướng quân đã trở lại đúng phong độ.
Nếu không, còn gì là vui nữa.
Vui vẻ cất tiếng ngâm nga, ta mài con dao.
Trình diễn tác phẩm cần được hoàn thành trong bóng tối cũng là một loại diễn xuất.
Cho tới khi những miếng thịt tươi ngon, thơm lừng ấy bay tới tận miệng. Phải trêu chọc họ, khơi gợi họ, khiến họ phấn khích.
Như thế, ta nghĩ khách hàng cũng sẽ thích thú với nó.
Ta ngay lập tức bước đến chú cừu non, bắt tay vào công việc.
Nó vẫn còn cựa quậy, nên ta phải thật cẩn thận nha.
Xẻ thịt. Lóc da. Máu tràn ra, thấm đẫm tấm thảm mềm mại.
“DỪỪỪỪNNNG LẠẠẠI!”
Tướng quân ở cạnh bên hét to.
Nhưng ta chẳng nghe lọt từ nào, vì ta muốn tập trung vào công việc.
“Đầu tiên là thịt vai nhé, tướng quân. Ôi trời, dầu mỡ ghê, như kem ấy. Đó là để đánh giá độ tươi của thịt.”
“============!”
Ta cũng nghiên cứu cả thói quen sở thích ăn uống của ngươi nữa.
“Tuyệt nhất là ăn thịt tươi cùng với muối và tiêu, nhỉ?”
Để đó ta nướng cho.
Đặt miếng thịt vừa cắt lên đĩa sắt.
Xèo một tiếng, khói trắng bốc lên.
Từ miếng thịt đỏ hồng, máu và dịch tràn ra.
Ta nhanh chóng lật nó lại trước khi khô cứng và thêm muối và tiêu lên.
“Với tư cách là người đứng đầu gia đình, ngài sẽ là người được nếm đầu tiên. Ồ, tôi quên, ngài làm gì có tay. Được rồi, tôi sẽ bón cho ngài vậy. Nói ahhh đi nào.”
“============!!”
“Này, sao vậy? Ngài xấu hổ vì trông mình như cặp đôi yêu nhau hả? Ây, đừng nói vậy chứ, ngài làm tôi xấu hổ theo đấy. Thôi nào, mở miệng nhanh nhanh ta!”
Tướng quân nghiến răng nhìn ta chằm chặp, miệng ngoan cố ngậm chặt.
“Haa, là ngài không cho ta lựa chọn.”
Ta sử dụng ma thuật, lấy đi tự chủ của hắn.
“Hmguah!”
Tướng quân bằng một giọng đáng thương há miệng ra, đi ngược lại với ý chí bản thân.
“Thôi nào, thử đi thử đi.”
“Guahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!”
Hắn gào thét. Nhưng ta đếch care.
Sau khi đút miếng thịt cừu vào trong miệng tướng quân, ta làm hắn ngậm miệng và nhai kĩ để hắn có thể tận hưởng vị thịt trọn vẹn.
“Ợựợh... Ọeeeeeeeee...!”
Tại sao mày lại nôn ra thế? Tao không cho phép.
Bởi vì nó có gì khác biệt so với những món khác đâu. Đó là món ăn yêu thích đến nỗi mày vừa ăn vừa nhỏ dãi cơ mà.
“Chà, ngài nên nuốt nó đi. Tôi đã chuẩn bị hai suất đầy đủ cho hôm nay. Nếu ngài chậm trễ một miếng thôi, sẽ “dark” lắm đấy.”
“Đệt mợ mày!!”
“Phì! HAHA! Tốt lắm! Ngài đã nuốt xuống rồi!”
“Guuuuuuahhhhhh... Chó đẻ!”
Tướng quân gào lên, nước mắt lăn dài.
Ta mỉm cười, bắt đầu chuẩn bị phần thịt kế tiếp.
“Này tướng quân. Ngài thật sự đã gây ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng. Để tôi làm tất cả điều này cho.”
Với một biểu cảm có chút u buồn, ta nhìn vị tướng quân.
“Trả thù rất vui. Nhưng ngay cả ta cũng muốn quay trở về khi ấy."
“...”
“Nhưng đừng lo. Ta sẽ kiềm chế. Ta chỉ trả lại những gì chúng làm. Ta sẽ không làm quá. Ngài phải nhận nghi thức trả thù tối thiểu chứ nhỉ.”
Trong khi có một cuộc đối thoại vui vẻ với tướng quân, chà, mặc dù hầu hết là ta nói, bữa ăn vẫn tiếp tục.
Khi ta chuẩn bị món lưỡi của chú cừu đầu tiên, thật không may là nó đã chết vì mất máu.
Chẳng vấn đề khi đã đưa lên những phần ngon nhất rồi.
“Ồ. Ngài đã no rồi à, tướng quân? Vậy ta đưa cho con ngài miếng thịt bò nhé.”
“Gihhhhh, dừng, dừng lại! Uahhh...?”
Ta không sử dụng tí thuốc mê nào lên tướng quân.
Nhờ vậy, mà khi ta chuẩn bị phần thịt bò, nó đã kêu rất to.
“Hà, đúng là phần thịt nướng ngon tuyệt. Mịn chưa này. Ê nhóc, nói ahhh nào.”
Ánh mắt của đứa con trưởng mờ mịt, nhưng ngay khi ta đặt miếng thịt vào miệng, nó đã cười phớ lớ.
“Auhhh... thịt... thịt...”
“Haha! Xem này tướng quân! Quả là con trai ngài. Nó ăn một cách đầy thỏa mãn.”
“Ahhh... aguhh... tại sao... Tại sao mày làm một việc tàn nhẫn như vậy...? Mày là một con quỷ?
“Ấy? Ta nghĩ là ngài mới đúng.”
Khi ta lau vết máu trên con dao và nhìn lại, tướng quân lớn tiếng nói.
“Làm ơn! Lúc này, ta không quan tâm đến đứa con thứ nữa! Ta cho ngươi đấy, ngươi có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn. Nhưng đứa con trai lớn, người thừa kế của ta... Ta cầu xin ngươi!”
“Haha, đúng vậy, ngài là tồi nhất! Ngài đã thất bại trong việc làm cha mẹ!”
“Ta cầu xin ngươi đấy! Tha cho con trai trưởng và ta... đi mà.”
Nghiến chặt răng, tướng quân hét lên tuyệt vọng.
“Con trai ta còn chưa trưởng thành...! Nó vô tội! Làm ơn làm ơn...! Ta van xin ngươi đấy...”
“Này, không phải điều ấy gợi lại cái gì cho ngươi sao?”
“...?”
“Ngươi sẽ thấy.”
Ta cười. Cười một cách lạnh lẽo.
“Mẹ ta đã làm đúng như vậy phải không?”
“...!”
“Nhớ lại những gì đã xảy ra với mẹ của ta đi. Vì ngươi sắp trải qua điều tương tự.”
“Uahhhhhhhhhhhhhhhhh...! Không! Dừng lại...!”
Như một sự lựa chọn, ta nướng cả thịt chú cừu thứ hai và thịt bò.
Thịt cừu dành tặng tướng quân. Và thịt bò dành cho người con trai lớn.
“Ahhhhh... dừng lại... làm ơn... ai đó... ai đó cứu tôi với..."
Tiếng hét của tướng quân vang vọng toàn lâu đài Oberth.
Tất cả những người đã bị giết bởi người đàn ông này hẳn cũng đã la hét như thế.
Nhưng chẳng có ai tới giúp. Thậm chí cả bây giờ.
Sự cứu rỗi sẽ không đến đâu. Không bao giờ.
*
--- Đã bao lâu kể từ đó rồi nhỉ?
Nhìn cái thây của tướng quân, ta thở hắt ra.
Tướng quân đã rời bỏ ta, biến thành một xác chết đơn thuần, mặc dù ta đã tận hưởng điều đó.
“Sau cùng, tất cả sẽ kết thúc khi ngươi chết.”
Ta không có một cảm giác gì khi chứng kiến điều này.
Mặc dù cơn thù hận của ta đối với tướng quân vẫn tồn tại đến bây giờ, vẫn bùng cháy như mọi khi, nhưng, xác chết là xác chết.
Những kẻ sẽ phải nếm trải lòng căm thù của ta là mục tiêu báo thù sống duy nhất.
Ta rời lâu đài Oberth trong khi nghĩ về nó.
Tuy nhiên, ta không quên gửi một món quà tới mục tiêu báo thù kế tiếp.
Ta đang dự định đi tới địa điểm tiếp theo cùng với nó.
“Tuyệt vời-”
Cơn gió đêm mùa hạ khẽ mơn man gò má ta.
Ta dừng lại trong thoáng chốc, ngước nhìn lên bầu trời sao.
Ta cảm giác như thể mình lạc trong một vũ trụ lặng thinh.
Cơ thể ta tràn đầy sự khó chịu sau khi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.
“Vậy là, những giống loài xấu xa bên trong lâu đài sát nhân đã bị diệt trừ.”
Lẩm bẩm, ta quay người khỏi sân khấu thứ hai và bắt đầu bước đi.
Bởi vì con mồi tiếp theo đang chờ đợi ta mà, không có thì giờ để tạm dừng đâu.