The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 770

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1793

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 733

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8196

Chương 240

” 

Theo bản năng, tôi bao bọc bảnmình trong một quả cầu gió, giữ cát bay đi khi tôinhẹ nhàng trôi xuống mặt đất. Sylvie đã làm điều gì đó tương tự khi tôi nhìn thấymột quả cầu đen từ từ tan chảy để lộ ra một cô gái nhỏ nhắn với hai chiếc sừnglớn.

Virion và Bairon, vì lối củahọ bị hư hại và họ khó lòng nào mà sử dụng phép thuậtnên họ tiếp đất có hơi thốn.

May mắn thay, Virion ở ngaygiữa của chúng tôi nên ông ấy trượt xuống núi cát lớnbên dưới. Bairon, một pháp sư Lôi hệ mạnh mẽ đến mức có thể tăng tốc độ phản xạvượt xa trảm lần người thường thì đang lăn lông lốc xuống cồn cát trong lúc lahéttuyệt vọng và ho sủ sụ.

Anh ta khua tay múa chân nhưmột con chó con đuối nước trước khi nhận ra mình đãtiếp đất từ ba đời. Virion chỉ lắc đầu trong khi Sylvie quay đi để che giấu nụcười củamình.

Bairon phun ra một ngụm cáttrong khi trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt như dao găm.”Ngươi! Một Lance ích kỷ đến mức bỏ mặc… tổng tư lệnh của mình lâm vàonhữnghiểm nguy không xác định như thế ư? ”

“Người duy nhất nghĩ rằngta đang gặp nguy hiểm là cậu thôi, Bairon,” Virion phảnbác, phủi cát khỏi áo choàng.

Đó là lần đầu tiên tôi thấymá Bairon đỏ bừng vì xấu hổ. Anh nhanh chóng đứng dậy,lau miệng và lưỡi đầy cát trên tay áo và ho khan một tiếng. Ánh mắt cay độc củaanhấy vẫn trừng trừng nhìn tôi, nhưng Bairon và tôi đều biết rằng anh ấy không thểlàm gì. Với tình trạng hiện tại, tôi có thể giết anh ta bằng một cái tát – tấtnhiên tôi khônghề muốn như thế.

“Mọi người,” Svlvienói, giọng cô ấy hơi vang vọng. “Hãy nhìn xung quanh này.”

Lời nói của cô ấy khiếnchúng tôi chú ý đến đường hầm bí ẩn mà chúng tôi đang ở.Tôi nhìn xung quanh và cuối cùng tôi nhận ra rằng đối với một nơi không có bấtkỳnguồn ánh sáng nào, nhưng mọi thứ lại dễ dàng nhìn thấy một cách đáng ngạcnhiên.

“Những biểu tượng phátsáng đó có phải là cổ tự không? Tôi chưa bao giờ thấy bấtcứ thứ gì giống như thế cả,” Bairon kinh ngạc lẩm bẩm khi đưa tay lướt qua mộtcổtự rune phát ra ánh sáng yếu ớt trên tường. “Nó chắc hẳn là cổ tự rune,nhưng tôikhông cảm nhận được bất kỳ nẵng lượng mana nào của Hỏa hệ hoặc Lôi hệ xungquanh chúng.”

Syvlvie đưa tay lướt qua nhữngchữ cổ tự rune dường như quá hoàn hảo để có thểđược khắc bằng tay. “Đó là bởi vì nó không hoạt động dựa trên mana.”

Bairon nhíu mày. “Gì?Không thể nào.”

“Không, cô ấy nóiđúng,” tôi nói, kích hoạt Realmheart Physique trong cơ thể mìnhmột lần nữa. Tôi hiểu Sylvie muốn ám chỉ điều gì, và tôi phải tự mình kiểm chứngđiều đó. Và trước sự ngạc nhiên tột độ của tôi, toàn bộ hang động sáng lên nhưmộtbầu trời đêm đầy sao, phủ một màu tím thơ mộng cả khu vực. “Nó hoạt động dựatrên aether.”

Đầu óc tôi quay cuồng khitôi cố gắng hiểu ra điều này. Tôi nhớ lại cuộc trò chuyệnvới bà của Sylvie, Phu Nhân Myre, trong đầu tôi một lần nữa. Tất cả những gì bàấy đã nói với tôi về việc aether là một thực thể không thể bị thao túng nhưmana—màđúng hơn, bị tác động hoặc dụ dỗ để hoạt động. Thế nhưng mọi thứ tôi từng biếtlạiđi ngược lại với những gì đang diễn ra trước mặt tôi. Aether không phải là thứdễhiểu và được sử dụng vĩnh viễn như thế này, nhưng rõ ràng là đã có ai đó, hoặcthứgì đó tìm ra cách làm như vậy.

“Hãy tiếp tục đi thôi,”Virion thông báo, dẫn đầu. “Còn nhiều thứ hơn ở đây lắm.”

Đưa mắt ra xa khỏi những chữcổ tự rune lấp đầy những bức tường này, chúng tôitiếp tục bước đi. Giống như ở sa mạc phía trên chúng tôi, không khí ở đây khôrát vàhôi hám. Âm thanh duy nhất ở đây là tiếng bước chân của chúng tôi vọng qua đườnghầm dẫn ra khỏi hang động mà chúng tôi đã đi qua.

Tuy nhiên, gọi nó là đường hầmcũng hơi sai sai vì sàn thì nhẫn bóng và ánh sángphát ra từ các chữ cổ tự khiến nó có vẻ giống một hành lang hẹp hơn. Trần nhàphíatrên chúng tôi tiếp tục tăng lên khi chúng tôi đi xuống hành lang, nhanh chóngvươn cao đến mức chìm trong bóng tối.

Tôi biết rằng Virion đã từngđến đây và rất quen thuộc với nơi này, nhưng tôi khôngthể ngừng lo lắng, thận trọng. Mắt tôi đảo qua đảo lại, để ý bất cứ điều gì kỳlạ,nhưng ngoại trừ mức độ aether tập trung dày đặc ở đây ra thì nơi này không cógìkhác lạ cả.

‘Người cũng đang cảm thấy bất an khi ở đây ư,’  Sylvie nói, bám sát vào tôi.

‘Ta nghĩ chắc là do tất cả các aether ở đây và các cổ tự kia giữ aether đểbiến chúngthành đèn phát sáng. Ta tưởng aether chỉ tác động đến thời gian, không gian vàsựsống thôi?’

‘Con nghi các búc tường không phải được làm bằng đá, mà là được làm từ mộtloạisinh vật sống bí ẩn nào đó,’ cô trả lời.

Tôi cẩn thận chạm vào các bứctường lần đầu tiên, và nhận ra rằng Sylvie nói đúng.Nó không phải là đá, như tôi đã nghĩ – nó giống như một thân cây nhẫn hơn.

‘Vậy aether đang mang lại cho… cái cây này… sự sống á?’  Tôi đoán.

‘Con cũng không biết nhiều hơn người là mấy đâu. Con có thể sử dụngaether, nhưng ít nhất người có thể cảm thấu được mana của môi trường xungquanh, nên con có lẽ phải nghe theo cảm giác của mình vậy.’

Chúng tôi tiếp tục bước đitrong im lặng. Con đường thẳng dường như đi mãi đến vôtận, không có điểm cuối. Chúng tôi đi qua vô số dòng cổ tự trên tường, khiếnchúngta không thể biết được chúng ta đã đi được bao lâu, hay bao xa.

“Còn bao xa nữa chúngta mới đến được nơi trú ẩn thực sự vậy?” Bairon hỏi, khôngthể kiềm được sự thiếu kiên nhẫn nữa.

“Ta không chắc. Chúngta chỉ mới tới thôi nên hãy kiên nhẫn,” Virion trả lời.

Bairon mở to mắt. “Mớitới ư? Tổng Tư Lệnh, có cảm giác như tôi đã đi bộ gần cảngày trời rồi! Tôi nghĩ rằng hành trình tìm kiếm đường hầm dưới lòng đất nàycònngắn hơn.”

“Bairon, bớt phóng đại quáđi được không? Ta sẽ chẳng thể đi bộ lâu đến cỡ đó nếu không dùng mana đượcmà,” Virion lập luận.

Tôi nghiêng đầu bối rối. Ôngấy nói đúng; Bairon có thể đã phóng đại, nhưng đúngthật tôi có cảm giác như chúng tôi đã đi bộ khá lâu. Tuy nhiên, Virion, người yếunhất trong số chúng tôi vẫn tiếp tục đi bộ ổn mà.

‘Svlvie, con nghĩ mình đi bộ bao lâu rồi?’  Tôi hỏi và kích hoạt Realmheart lần nữa.

‘Không quá một giờ… đợi đã, đã vài giờ đã trôi qua đối với người rồi ư?’  Cô ngạc nhiên.

Tôi gật đầu. ‘Ừ, con có thể thử sử dụng aether không?’

Đọc được suy nghĩ của tôi,cô ấy trả lời, ‘Nhưng con không thể sử dụngnó để kiểmsoát thơi gian.’

‘Ta biết. Tuy nhiên, ta không nghĩ con cần phải làm vậy.’

Hít một hơi thật sâu, Sylviebắt đầu kêu gọi aether trong môi trường xung quanh. Cơ thể cô ấy bắt đầu phátsáng một màu tím nhạt giống như lần cô ấy sử dụng vivumđể chữa trị cho bản thân và đồng đội mình.

Ngay lập tức, một cảm giácsiêu thực giống như rơi vào giấc mơ ngay lập tức trànvào người tôi. Và sau đó, như thể tôi đã thực sự thức dậy, một sự rõ ràng khó tảlantỏa trong tâm nhìn của tôi.

‘Arthur, hãy nhìn lại phía sau mình kia,’  Sylvie run rấy nói.

Tôi nhìn lại và thấy rằngchúng tôi chỉ mới đi được có chưa đầy ba mươi bước từđiểm xuất phát.

Nhận thấy sự thay đổi trongbiểu hiện của tôi, Bairon quay lại. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy,nhưng xét qua cách vai anh ấy căng ra và anh ấy lùi lạimột bước, tôi biết rằng anh ấy thậm chí còn run hơn cả Sylvie và tôi.

“K-Không thể nào. Tôiđã đi bộ trong nhiều giờ. Làm thế nào—chuyện quái gì đangxảy ra vậy?” Bairon hỏi, quay lại và chuyển ánh nhìn giữa tôi và Sylvie.

“Tôi đoán chắc hẳn là nhữngchữ cổ tự này có sức mạnh aether của nhánh aevum(thời gian) và spatium (không gian),” tôi giải thích, mắt hướng về những chữrune bíẩn và phức tạp được chạm khắc trên tường.

“Nhánh aevum vàspatium?” Virion hỏi.

“Là aether thuật thaotúng thời gian và không gian,“ Sylvie trả lời, lông mày nhíu lạivới vẻ bối rối.

Bairon lắc đầu. “Không,thật vô lý! Những aether thuật  không gian và thời gian nàyđáng ra phải ảnh hưởng đến tất cả chúng ta theo cùng một cách chứ? Làm thế nàomà Tổng Tư Lệnh Virion chỉ cảm thấy như ông ấy đã đi bộ trong một giờ trong khicócảm giác như ta đã đi hơn cả một ngày trời được!”

Tôi suy nghĩ một lúc, nhìnxung quanh cho đến khi mắt tôi nhìn xuống chiếc huychương màu trắng.

“Vì cái đó đó.”Tôi chỉ vào vật phẩm trong tay Virion. “Những cái ‘bẫy’ này có vẻgiống một biện pháp phòng ngừa được sử dụng để cho bất kỳ ai đã xây dựng nơinày đủ thời gian để phản ứng với những kẻ xâm nhập, hơn là một biện pháp toàndiện để ngăn chặn chúng ta. Và tôi đoán rằng Virion có vật phẩm đó nên ông ấykhông bị ảnh hưởng quá nhiều.”

“Điều đó không giảithích được tại sao hai người không bị ảnh hưởng,” Bairon đáp lạimột cách bực dọc.

Tôi nhìn khế ước thú củamình. “Rất có thể là bởi vì Sylvie có quen thuộc với aethernên cô ấy chỉ dính phải những tác động nhỏ. Đối với tôi, tôi chỉ có thể đoán làdo tôicó thể cảm nhận được aether nên tôi vẫn bị ảnh hưởng, nhưng không nhiều nhưanh.”

Sau một lúc lâu im lặng,Bairon tặc lưỡi chấp nhận câu trả lời.

“Nào. Hãy tiếp tục đithôi,” Virion thúc giục. “Nhờ Tiểu Thư Sylvie sử dụng aetherthuật nên các tác động của thời gian và không gian của mấy cái bẫy đây dườngnhưmất tác dụng rồi.”

Chúng tôi tiếp tục bước đi mộtcách thận trọng với Sylvie dẫn đầu khi cô ấy tiếp tụcsử dụng aether.

Não tôi hoạt động full côngsuất trong khi tôi cố gắng tìm hiểu chính xác những gìvừa xảy ra. Thật dễ dàng để suy ra tất cả những điều tôi đã nói, nhưng có rấtnhiềucâu hỏi nảy ra trong đầu tôi.

Làm thế nào mà các pháp sư cổđại lại thành công trong việc sử dụng thuật aetherthành thạo đến mức họ có thể tạo ra những cái bẫy như thế này? Việc thao túngthờigian và không gian sẽ tác động khác nhau đối với từng người, hay nó tác độnglêntất cả vật thể trong một khu vực kín nào đó?

Không lễ những gì mà Gia TộcIndrath dạy tôi vê aether có gì đó sai ư? Có phảinhững pháp sư cổ đại này có nguồn gốc từ Gia tộc Indrath—và giống như Gia tộcVritra, họ buộc phải chạy trốn khỏi Epheotus do sự khác biệt về tín ngưỡng ư?Haynhững pháp sư cổ đại này thực sự đã học được cách thao túng Aether?

Khi tâm trí tôi quay cuồngtrong những câu hỏi này, tôi tiếp tục nhìn lại phía sau đểđảm bảo rằng chúng tôi đang thực sự đi lên phía trước. Bairon cũng đã làm như vậy,thậm chí còn bất an hơn những người khác. Một lúc sau, một thứ gì đó phát sángxuất hiện ở đằng xa. Một vâng sáng rực rỡ ngày càng lớn hơn khi chúng tôi đến gầnnó.

“Cuối cùng cũng tới!”Bairon lẩm bẩm từ phía sau.

Ông ấy không phải là ngườiduy nhất nhẹ nhõm. Với hy vọng về việc kết thúc chuyếnđi dài quằng quại cuối cùng cũng trong tâm mắt, những bước đi của chúng tôi trởnên dài hơn và những bước đi của chúng tôi tự tin hơn cho đến khi cuối cùngchúngtôi đi đến cuối hành lang.

Phía cuối hành lang là mộthang động lớn với trần nhà hình vòm trang nhã đượcchạm khắc từ đá tự nhiên và đã được chà nhám để. Các cột trụ có chiều rộng bằngítnhất ba người đàn ông trưởng thành nối tay lại, chúng hỗ trợ cấu trúc khổng lồdướilòng đất này. Những quả cầu rực rỡ phát ra ánh sáng ấm áp có trên các bức tườngđã thắp sáng khung cảnh đây mê hoặc trước mặt chúng tôi.

Một mặt, nơi này gợi nhớ chotôi vê hệ thống hang động của các thành phố dướilòng đất của người lùn tạo ra, nhưng đồng thời, những cấu trúc thô sơ đó thậmchíkhông thể sánh được với kiến trúc lộng lẫy và đầy hoa mĩ của nơi này.

Mắt tôi ngay lập tức nhìnvào hang động đủ lớn để chứa một thị trấn nhỏ và các đường hầm khác nhau dẫn rakhỏi hang. Chạy qua toàn bộ khu vực rộng lớn là mộtdòng suối lớn, lấp lánh phản chiếu ánh sáng trong hang động. Có một số tòa nhànhiều tầng ở hai bên dòng suối và vài cây cầu bắc qua hai bờ suối dọc theo hangđộng.

Tuy nhiên, điêu thu hút sựchú ý của tôi là thứ ánh sáng mập mờ mà tôi phát hiện ởtầng hai của một trong những tòa nhà ngay bên dòng suối.

Sylvie và tôi nhìn nhau, hiểunhau chỉ bằng một suy nghĩ. Tôi quay lại Bairon, ngườivẫn đang quan sát trước mặt chúng tôi, và Virion, người đang thở lấy thở để.

Không nói lời nào, tôi thuhút sự chú ý của họ và chỉ vào tòa nhà duy nhất có đèn.Vẻ mặt của Virion và Bairon đều trở nên căng hơn, tất cả các dấu hiệu mệt mỏiđượcthay thế bằng vẻ mặt nghiêm trọng.

Là người mạnh nhất trongnhóm, tôi dẫn đầu và đi xuống dãy cầu thang dẫn xuốngmặt đất. Chúng tôi lặng lẽ len lỏi qua những cấu trúc trống trải bằng đá trônghệt như một ngôi nhà.

Tôi tự nhủ với bản thân làsau này có cơ hội thì tôi sẽ khám phá những tòa nhà nàyxem liệu tôi có thể tìm ra manh mối nào về những pháp sư cổ đại này không. Tuy

nhiên, mục tiêu của chúngtôi là tìm ra kẻ nào đã đốt một ngọn lửa ở một nơi trú ẩnbí mật xa xăm này.

Đến tòa nhà đó, tôi có thểnghe thấy tiếng thì thầm lặng lễ của một số giọng nói,nhưng cửa sổ được che khuất bằng kính và thậm chí với thính giác được nâng cao,tôi hầu như không thể nhận ra có bao nhiêu người đang nói chuyện.

Ra hiệu cho mọi người đến gần,tôi thì thầm với họ. “Có ít nhất ba giọng nói khácnhau, nhưng hình như còn nhiều hơn thế nữa.”

Sau khi nhận được cái gật đầutừ Sylvie, Bairon và Virion, chúng tôi đi vòng quanhchu vi cho đến khi tìm thấy lối vào tòa nhà. Không có cửa nên chúng tôi nhích lạigầnhơn, dựa lưng vào tường cho đến khi chúng tôi ở ngay bên cạnh khe hở dẫn vàotòanhà.

Tôi giơ năm ngón tay lên vàtừ từ đếm ngược. Khi ngón tay cuối cùng của cụpxuống, tôi xoay người đối mặt với lối vào với mana cuồn cuộn quanh cơ thể.

Tôi đã mong đợi gặp một kẻcanh cửa, và tôi đã đúng… chắc vậy.

Mắt tôi mở to và hàm tôi sụpxuống. “Boo?!”

[] [] []

#Darkie