The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 715

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1652

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 665

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7454

Chương 230

[][] [] 

Alduinđóng sầm cửa lại sau khi tức tốiđi khỏi phòng. Cả căn phòng hơi run rẫy nhẹ từ cơn chấn động.

Cũng không quá tệ. Ta không nghĩ rằng Alduin sẽ tuântheo chúng ta dễ đến vậy.” Virion thở dài và ngồi xuống ghế. Những ngày tháng qua thật sự đã quần quật ông lão elfgià tội nghiệp hơn cả những năm tháng mà tôi biết ông trước đây.

Cháu cũng thế,” tôi trầm ngâm, mắt tôi vẫn dán vào cánh cửa mà Alduinvừa đi ra.

Cuộc họp Hội Đồng vừa kết thúc tầm một tiếng trước,nhưng Alduin đã nán lại để phản đối quyết định mà Virion đưa ra. Ngay cả TướngQuân Aya, người chưa bao giờ lên tiếng phát biểu ý kiến về bất kỳ mệnh lệnhnào, cũng đã cầu xin Tổng Tư Lệnh Virion xem xét lại quyết định này.

Cũng chẳng trách được. Sau cùng thì Virion đã quyết địnhdi chuyển toàn bộ lực lượng của Elenoir để tập trung quân lực vào biên giớiphía Tây để phòng thủ chống lại hạm đội của Alacryan đang cập bờ. Với tộc elf, điều này có nghĩa là họ đã phải bỏ lạivùng đất quê hương của mình lại phía sau vì đại sự.

Cuối buổi tranh luận ban nãy, Alduin vẫn còn tức tối,nhưng cuối cùng ông ấy cũng đành phải nghe theo.

Vì Alduin muốn là người vạch ra chiến lược di cư ngườidân nên ta cho là cuối cùng thì thằng bé cũng hiểu được rằng cuộc chiến này làđể bảo vệ toàn thể Dicathen, chứ không chỉ riêng gì Elenoir.” Ông ấy thở dài và xoa vần thái dương. “Ít nhất thì việcnày sẽ cho chúng ta thêm thời gian để tập trung vào kế hoạch rút quân.”

Tôi gật đầu. Việc vạch ra chiến lược cho các trận chiếnchỉ mới xong một nửa công việc cần làm trong thời chiến thôi. Việc lập nên nhữngkế hoạch dự trù và huấn luyện trước cho quân lính để họ biết nên làm gì khi kếhoạch không suôn sẻ cũng là một phần không kém quan trọng.

Cả hai chúng tôi im lặng ngồi trong phòng trong giâylát thì Virion hằn giọng. Tôi biết trước câu hỏi mà ông đang định hỏi. Virionđã luôn muốn hỏi tôi điều này kể từ khi tôi về lại Lâu Đài.

Vậy, Arthur. Cháu nghĩ sao về lời đề nghị của ta?” Virion nói vớiánh mắt quyết tâm đến lạnh lùng

Tôi nhìn thẳng ánh mắt cứng rắn của ông. “Cháu đã suynghĩ kỹ rồi, và cháu e là cháu đành phải trịnh trọng từ chối.”

Và nếu ta đổi từ đề nghị sang mệnh lệnh thì sao?” Ông ấykhíchtôi.

Thế thì cháu không còn lựa chọn nào ngoài việc tuântheo.”

Sau một khoảng lặng ngắn, Virion thở dài và lắc đầu.“Nếu cha cháu không chết, thì liệu cháu có đồng ý không?”

Tôi nghiến chặt răng và cố giữ bình tĩnh. “Rất có thể.”

Ông ấy xua tay rồi nói. “Rồi. Ta sẽ không ép cháu nữa.”

Cảm ơn ông,” tôi nói một cách trầm lặng. “Hơn nữa, cháu nghe nóiTướng quân Bairon có kiến thức khá rộng về mặt trận chiến trường còn gì.”

Gia tộc Wykes đã luôn có truyền thốngchỉ dạy phương pháp dụngbinh và chiến đấu cho các thế hệ sau này,” Virion nói. “Nhưng sau cùng thì những kiến thức đó đã quá lỗi thời rồi.”

Nhưng không phải như thế là tốt hơn so với kiến thức củamột đứa trẻ ư?” Tôi đáp lại với một nụ cười thích thú.

Virionphì cười.”Nếu ta cũngnghĩ rằng cháu làmột thiếu niên bình thường, ta sẽđối xử với cháuhệtnhư cháu gái của ta và đưa cảhai đứacùng với những người thântronggia đình đến nơi an toàn để bảo vệ rồi.”

Cháu thích thế hơn đấy,” tôi trêu chọc.

Không có chuyện dễ ăn thế đâunhóc. Là Tổng Tư Lệnh, ta không thể để mất cháu được, vì vậy hãy cứng rắn lên,” ông nói.“Nếu cháukhông muốn dẫn dắt binh lính, thì ít nhất hãy để tay mình vấy bẩn đi.”

Tuân lệnh, thưa Tổng Tư Lệnh,” tôi đưa tay chào. “Nhớ cho cháu nghỉ hưu sớm đấy nhé.”

Được thôi,” ông ấy khúc khích.

Haichúng tôi nói chuyện vớinhau thêm chút nữa,chủ yếu là Virion nói với tôi nênmong đợi gì khi tôi và Sylvie đến Etistin, nhưng đồng thời ông cũng kể lại những câu chuyệntừ quá khứ của chúng tôi.

Sautất cả, đây rất cóthể là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.

“Mẹvà em gái cháu chắcsẽ đến lâu đài trong nayhoặc mai.Xin hãy chăm locho họtrong trường hợp cháu không thểquay về,”tôi nói trịnh trọng và chìa tay ra.

Cómột phần tôi muốn đích thân nói lời tạm biệt với mẹ và em gái mình, để nhìn mặt họ lần cuối trong trường hợptôi không thể sốngsót sau trận chiến này, nhưng một phần lớn hơn là tôi lại sợ hãi không dám đối mặt với cả hai bọn họ.

Thúthật thì ngay cả khi tôi tử nạn thì tôi sẽ an tâm hơn khi biết rằng gia đìnhtôi sẽ khóc than cho tôi, thay vì nhìn mặt tôi với sự căm phẫn, khinh miệt vàruồng bỏ.

Nếu như thế biến tôi thành một thằng hèn hạ thì tôicũng chấp nhậnđiều đó. Bây giờ, tôi chỉ chiến đấu để tìm lối thoát hơn là chiến đấu đểgiải cứu người dân của chúng tôi khỏi phe Alacryan.

Virionsiết tay tôi và kéo tôi vào ôm.“Ta sẽ đối xử với Alice Eleanor như ruột thịt của mình. Bọn họ sẽ được quyền ưu tiêncao nhất, như Tessia và toàn thể Hội Đồng.

Cảm ơn ông.” Tôi buông tay ông ra và đi ra cửa. Tôi quay lạiđể nhìn Virion lần cuối thì thấyông đang nghiến chặt răng và cố đứng thẳng nghiêmnghị. “Cháu là một trong số ít người trong thế giới này khiếncuộc đời này của ta đáng sống, và lục địa này đáng đấu tranh để bảo vệ.”

***

“Concó chắc là con không cần mặc giáp không?” Tôi hỏi cô rồng ước thú của mình, lolắng khi cô ấy chỉ khoác trên mình một chiếc áo choàng đen bên trên tà áo taydài và quần vải thường, tất cả đều được làm từ vảy của cô. Mái tóc màu lúa mì củacô ấy được buộc lại gọn gàng, làm nổi bậtcặp sừng lớn trên đầu.

“Vảycủa con đủ cứng rồi. Bên cạnh đó, áo giáp thông thường sẽ trở nên vô dụng khi conbiến đổi hình dạng của mình,” cô ấy trả lời khi chúng tôi đi đến phòng dịchchuyển.

Cáccánh cửa đã mở sẵn, và chỉ có một lính gác ở phía trước. Bởi vì nhiều binh línhtrong Lâu đài đã được gửi đến Etistin vì thiếu hụt quân lực.

Tôicó thể nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc đang đứng chờ tiễn chúng tôi giữađám đông công nhân bận rộn, đảm bảo rằng cổng dịch chuyển hoạt động suôn sẻ vàdịch chuyển đúng nơi cần đến. Ngoài Tess và Trưởng lão Buhnd, Kathyln và Trưởnglão Hester cũng có mặt.

“Trôngkhá ngầu đó, anh hùng trẻ tuổi,” Trưởng lão Hester mỉm cười. “Quần áo thựcsự tạo nên một người đàn ông.”

“Thậttốt khi gặp lại bà một lần nữa, Trưởng Lão Hester.” Tôi chào và chìa tay ra.“Cháu mong bà không quá phật lòng vì những gì cháu đã làm.”

Bà HesterFlamesworth bắt tay tôi với một nụ cười. “Ta đã nghe chuyện về cha cháu, và cảkế hoạch của Trodius. Ta không quá chú trọng đến danh tiếng của gia tộc Flamesworth,và ta mong điều này sẽ dạy một bài học nhớ đời cho đứa… em trai của ta. Tất cảnhững gì ta có thể nói là cảm ơn cháu, vì đã cho phép Trodius tiếp tục sống.”

Tôigật đầu và buông tay bà ra rồi quay sang trưởng lão Buhnd. Tôi đặt tay lên vaiông. “Qua mấy bữa họp dạo này, cháu thấy có vẻ ông ngứa ngáy muốn ra chiến trườnglắm rồi ha. Ông nghĩ sao về việc đi cùng với cháu ra ngoài kia thoả sức tunghoành?”

“Bah,xúi dại để ta bị Virion lôi xác về đây à? Thôi ta xin kiếu. Với lại, có vẻ ông ấycần một người phụ giúp với núi công việc trong các ngày này.” Ông ấy trả lời vànhìn lên thẳng vào mắt tôi. “Hãy cẩn thận ở ngoài đó. Ta biết điều này có hơithừa thãi, nhưng vẫn có nhiều người quan tâm đến cháu và mong đợi cháu trở về đấy.”

Tôichỉ gật đầu. Tôi đã không thể giữ lời hứa với mẹ của tôi—rằng tôi sẽ đảm bảo đểmắt đến cha tôi để chắc rằng ông sẽ ổn. Do đó, tôi không muốn nói hay hứa trướcnhững gì mà tôi không thể thực hiện.

Rồitôi chuyển ảnh mắt sang Kathyln, người nãy giờ vẫn giữ im lặng.

“Cảmơn, vì đã đến tiễn mìnhnhé.” Tôi nói và chìa tay mình ra.

Kathylnchần chừ một lúc trước khi bắt tay tôi. Rồi cô nhìn lên, nheo mày trong lo lắng.“Tôi ước gì mình cũng có thể chiến đấu cùng với cậu và anh trai tôi.”

“Vìtương lai của toàn thể Dicathen,nhiệm vụ của cậu cũng quan trọng không kém, có khi còn hơn nữa đấy. Nên đừng lolắng.” Tôi an ủi và mỉm cười. Tôi có thể hiểu được nỗi lo lắng và bực bội khikhông thể ra chiến trường chính để chiến đấu.

Hộiđồng viên Blaine và Merial đã ‘lệnh’ cho cô ấy đến Tường Thành để giúp nhữngngười lính còn lại ở đó khảo sát khu vực xung quanh và đảm bảo không còn bất kỳcon quái mana nào đi lạc trong khu vực gần đó. Sau khi Trodius bị tước quyền lựcvà nhiều binh lính được thuyên chuyển đến thành phố Blackend để dịch chuyển đếnEtistin, Tường Thành đang thiếu thốn chiến binh nghiêm trọng.

Chamẹ của Kathyln nghĩ có lẽ ở Tường Thành sẽ an toàn hơn, và ít nhất đủ để chiều lòng cô con gái quyết tâm muốn cống hiến của mình.

Cuốicùng, tôi quay sang Tess, người đang ôm và nói lời tạm biệt với Sylvie. Cả haiđã luôn gần gũi, thân thiết với nhau hơn, và cảnh tượng trước mắt tôi như thểhai chị em tạm biệt nhau vậy.

Khiđến lượt tôi, tôi ôm Tess thật chặt. “Anh nghe là em sẽ ở chung với mẹ anh vàem gái anh. Anh sẽ để họ cho em chăm sóc vậy.”

“Đừnglo, em sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy đến với họ đâu.” Cô ấy lẩm bẩm, rồi lôimặt dây chuyền dưới áo ra. “Hãy nhớ lời hứa của chúng ta.”

“Anhsẽ cố hết sức,” tôi trả lời và lôi mặt dây chuyền của mình ra. Bọn tôi nhìnnhau một hồi, rồi tôi nhìn sang chỗ khác. Tôi không thể bỏ được hình ảnh thi thểcủa cha tôi ra khỏi tâm trí mỗi khi nhìn Tess.

Tôilà người sắp lâm trận, thế nhưng bằng cách nào đó, tôi vẫn rất lo lắng về Tess.Tôi biết điều này thật trẻ con và thiếu trách nhiệm, nhưng cái suy nghĩ rằngtôi sẽ gặp lại cô ấy trong tình hệt như cha tôi, và tôi chẳng thể làm được gì vớitoàn bộ năng lực của mình, khiến tôi chỉ muốn đưa cô ấy cùng mẹ tôi và Ellie bỏchạy đến một nơi thật xa xôi, tránh xa toàn bộ cuộc chiến này.

Mộtcú siết tay chặt lôi tôi ra khỏi đống suy nghĩ vẩn vơ. Trước mặt tôi là Tess vớinụ cười hệt như tối qua, cái đêm mà tôi đã suy sụp tinh thần trong nhà bếp.Chính nụ cười ấy đã gánh vác một phần mất mát trong tôi và đem đến tia hy vọngđủ để tiếp sức cho tôi bước qua cánh cổng dịch chuyển.

“Anhsẽ trở về để gặp tất cả mọi người.” Tôi tuyên bố trước khi bước qua cổng cùngSylvie bên cạnh.

Saukhi cảm giác khó chịu của dịch chuyển dần biến mất, hai chúng tôi bước xuống bục.Những người lính mặc thiết giáp nặng nề đứng hai bên chúng tôi, đầu cúi xuống.

“TướngArthur, và tiểu thư Sylvie. Tướng Quân Bairon đang đợi cả hai người trong lâuđài,” người lính bên trái tôi thông báo.

“Vàanh là người dẫn đường đi?” Tôi hỏi.

“Thựcra, đó sẽ là tôi,” một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ bên dưới.

Đólà Curtis Glayder. Bất chấp tất cả những biến cố đã xảy ra, những năm qua đã giúpanh dậy thì thành công. Khuôn mặt sáng sủa, cạo sạch sẽ và đường cắt tóc sắcbén của quân đội đã khiến Curtis trở thành hiệp sĩ mà anh luôn khao khát trởthành, với bộ áo giáp bóng bẩy và thanh kiếm buộc ở hai bên hông.

Bêncạnh anh ta là con Grawder, khế ước thú World Lion của anh.

“Curtis,”tôi gật đầu.

“Ởnhững nơi lạ lẫm như thế này, tôi nghĩ cậu sẽ thích gặp một khuôn mặt quen thuộchơn,” anh nói với nụ cười rạng rỡ như bình minh. “Và ngay cả khi cậu đã từng đếnđây thì tôi cho là cậu vẫn sẽ rất bỡ ngỡ vì quá nhiều điều đã thay đổi.”

“Emthực sự chưa từng đến đây, nhưng anh nói đúng. Nơi này không thực sự giống mộtthành phố bình thường,” tôi nói và ngắm nhìn quan cảnh kỳ lạ xung quanh.

Ngoàinhững cửa hàng đã được chuyển đổi thành công xưởng làm việc cho những thợ rènvà thợ luyện chuyên nghiệp, quảng trường thành phố trước chúng tôi cũng đầynhóc lều với lều. Bên trong là những người phụ nữ, người già và thậm chí cả trẻem đang giúp đỡ bằng cách giặt giữ, buộc các đầu mũi tên vào trục gỗ hoặc đónggói khẩu phần ăn. Không ai nhàn rỗi, với tất cả mọi người đều làm hoặc vận chuyểngì đó.

Cácbinh sĩ tập luyện hành quân trong các trung đội của họ với các sĩ quan tương ứngcủa họ lớn tiếng ra lệnh. Ở bên cạnh là hai dãy tập bắn cung, mỗi dãy kéo dàihơn ba mươi thước. Ở đó, các cung thủ đứng kề vai nhau và bắn những mũi tên vàobức tường làm từ đống cỏ khô.

“Khungcảnh rất choáng ngợp, nhỉ?” Curtis hỏi và dẫn chúng tôi đi về phía một toà thápkhổng lồ ở phía xa. “Cả thành phố này đã được tái xây dựng để trở thành thànhtrì và trung tâm sản xuất chính cho trận chính sẽ diễn ra ở bờ biển.

Chúngtôi đi theo sau hoàng tử, không ở một chỗ quá lâu vì không muốn thu hút sự chúý không cần thiết.

Tuynhiên, tôi đánh giá cao chuyến tham quan ngắn ngủi, và các lời bình luận sôi nổicủa Curtis đã giúp cả tôi và Sylvie thư giãn tâm trí. Ngoài việc các binh sĩ tậpluyện thể lực và diễn tập chiến đấu, bầu không khí ở đây rất vui vẻ và lạcquan.

“Tôitưởng rằng bầu không khí ở nơi này sẽ rất nghiêm trọng và căng thẳng,” khế ướcthú của tôi lên tiếng, đầu cô ấy luôn quay xung quanh để nhìn nhiều thứ.

“Ừ thì,nơi này cách bờ biển nơi sắp nổ ra trận chiến quyết định vài dặm,” Curtis trả lời,chỉ vào những bức tường kiên cố mới được xây lên. “Chúng tôi chủ yếu củngcố phần phía tây của thành phố với sự giúp đỡ của thợ mộc và pháp sư thổ hệ. Mộthệ thống đường hầm dưới đất đã được xây dựng để làm đường rút lui cho các thườngdân trốn thoát.”

Khichúng tôi càng tới gần rìa của thành phố này thì bọn tôi ngày càng thấy nhiềubinh lính hơn. Có nhiều cỗ xe chở vũ khí và tiếp tế đang được đẩy về chỗ cổngra vào ở phía bờ biển.

“Đilên thôi.” Curtus chỉ vào toà lâu đài sừng sững đã được xây dựng thành cả mộtpháo đài vững chãi. Một số phần thì vẫn đang được xây dựng khi các phiến đấtđang được các pháp sư nâng lên. Cảtoà lâu đài nằm trên một con đồi nhỏ nhìn ra cả thành phố, chỉ có duy nhất mộttoà tháp cao chót vót hơn năm mươi mét trên bức tường lớn.

“Anhnói Tướng Quân Bairon đangđợi tôi mà nhỉ? Mà anh có biết Tướng Quân Varay đang ở đâu không?”Tôi hỏi và nhìn lên toà tháp.

Chịấyvẫn đang giúp việc xây dựng ngoài khơi,” Curtis giải thích ngắn gọn, chào nhữngngười lính canh gác lối vào tòa tháp.

Sylvievà tôi nhìn nhau, bối rối. “Xây dựng?”

Curtiscười với tôi. “Cậu sẽhiểungay khi đến đó. Đi thôi.”

Rấtmay, đã có một hệ thống ròng rọc và thùng (thangmáy phiên bản thời kỳ tối cổ)chạy bằng mana có thể nâng chúng tôi lên đỉnh chỉtrong vài phút.

Curtisgiải thích: “Nhờ công củakỹ sưGideon, người đangởđâu đó trong thành phố này, vànhững thợ chế tác cùng kỹ sư khác vắt óc phát minh ra đấy.” Curtis giải thích.“Phòng chính ở trên vài tầng lầunữa,nhưngở tầng này cũng có cửa sổ. Cậu nên thử trải nghiệm đi.”

Tò mò, Sylvie và tôi bước ra phía rìa của căn phòng trống chỉ có mộtngười lính gác khu câu thàng.

Cả hai người chúng tôi nhìn ra ngoài, ban đầu, bọn tôichẳng biết phải nên nhìn gì. Tôi lướt mắt qua những ngọn núi nhỏ ở phía BắcEtistin và nhìn sang phíanam cho đến khi thấy vịnh bờ biểnEtistin.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đó là thứ Curtis muốn chúng tôi thấy.

Sylviechỉ thở gắt còn tôi thì chỉ há hốcmồm.

Cả nửa vùng vịnh của Etistin không có gì khác ngoài một một màu trắng xoá.

Băng và tuyết hoà lẫn với nhau tạo nên một vùng chiếntrường băng giá rộng lớn để chặn đứng hạm đội quân thù.

Tuyệt vời chứ hả? Đây chính là tuyệt tác của TướngQuân Varay đấy.” Curtis nghiêng người về trước. “Trận chiến lớn nhất củaDicathen sẽ diễn ra trênđó.”

[][] []

#Darkie