The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1785

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8127

Chương 229

” 

GÓCNHÌN CỦA ARTHURLEYWIN:

Tôi rên rỉ, không thể nghe được giọng của chính mình bịcơn gió ào ào kia lấn át. Ngồi dậy trên lưng Sylvie, tôi đảo mắt xung quanh.

Tôi có thể thấy tòa lâu đài bay ở phía xa xa, khiếnthâm tâm tôi tràn đầy những cảm xúc rối bời. Cảm xúc mãnh liệt nhất chính là gặplại Tessia. Đó chính là lý do tại sao tôi không hướng thẳng đếnEtistin nơi trận chiến thậtsự sắp diễn ra.

Những người lính gác sau khi nhìn thấySylvieliền dạt ra nhường đường, và cảng đậu mở cửa ra một cách yên lặng.

Tôiphải thừa nhận các pháp sưthời cổ xưanhững pháp sư thông thái và cực kỳ quyền năng đã khôngchỉ xây nên cả một tòa lâu đài bay mà còn là cả một thành phố khổng lồ, và nhữngcánh cổng dịch chuyển kết nối các thành phố lớn với nhau. Những kỳ quan này luôn luôn khiến tôi cảm thấy ngưỡngmộ khi nhìn chúng.

Điềunày làm dấy lên câu hỏi: điều gì đã thực sự xảy ra với họ? Tuy nhiên, việc tìmra câu trả lời cũng không hẳn là ưu tiên hàng đầu của tôi hiện giờ.

‘Đếnlẹ rồi đi thôi. Ta cần tìm vài tên retainer hay scthes hay vài tên línhAlacryan để tàn sát.’  Tôi nói và nhảy khỏi cô khế ước thú của mình.

Ngạc nhiên thay, cảng đậu, nơi thường nhộp nhịp và nhiềungười hôm nay bỗng trống không ngoại trừ một người duy nhất đứng cạnh cửa. LàVirion.

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra ông ấy vì ông ấy giờquá khác.

Vị elf luôn toát lên thần thái uy nghiêm tự tincùng nụ cười rạng rỡ đã khôngcòn nữa, thay vào đó một một người elf già với nét mặt lo âucùng với nhiều quầng thâm trên mắt.

Mái tóc bạc của ông được thả xõng xuống, và tà áo dàiông mặc có vẻ hơi to so với người ông. Tuy vậy, khi nhìn thấy tôi và Sylvie,nét mặt của ông có chút dịu xuốngvà ông nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Đi nhanh về phía tôi, ông ấy ngay lập tức choàng tayqua người tôi.

Tôi giật mình, cả cơ thể tôi run lên từ cú ôm bất ngờnày, còn tâm trí tôi bỗng trống rỗng.

Chào mừng cháu trở về. Cháu đã làm hết sức mình rồi,Arthur… cháu đã làm rất tốt rồi.” Ông nói một cách nhẹ nhàng, giọng ông nghe thậtlạ, nhưng cũng thật quen thuộc biết bao.

Lớp vỏ bọclạnh lẽo tôi tự giam cầm bản thân để tránh xa sự cămphẫn, nỗi đau sót, sự hối tiếc và hàng loạt cảm xúc mạnh liệt khác khỏi xâm chiếmtâm trí tôi giờ đã tan chảy.

Có thể là do vòng tay ấm áp của ông, hoặc là do lờinói dịu dàng của ông, nhưng rồi tôi nhận ra mình lại đang khóc thêm một lần nữa.Những dòng nước mắt nóng ấy cứ thế tuôn rơikhông thể kiềm lại được.

Vai tôi run lên bần bật khi tôi cố gắng không suy sụpthêm lần nữa, nhưng những lời nói của Virion vẫn vang vọng trong đầu tôi..

Tôi đã làm hết sức mình rồi. Tôi đã làm rất tốt rồi.

Sylvievẫn giữ im lặng, nhưng tôi có thểcảm thấy cánh tay nhẹ nhàng của cô ấy nắm lấy tôi đã truyền tải hết cảm xúc hệtnhư cái ôm của Virion.

Vị tổng tư lệnh, một lance, một nữ asura… cả ba bọn tôi đứng đó trong căn phòng trống rộng lớn,tất cả đều quên đi chức vị của bản thân mình trong một thời gian ngắn.

***

Tôi giữ nắm tay của mình trước cửa, không dám gõ.

Ta không nghĩ tacó thể tự mình làm đượcđâu. Con có chắc là con không gặp Tess cùng ta chứ?’ Tôi hỏi cô rồng khế ước thú của tôi, ngườiđang ở nơi khác trong lâu đài.

Tess cần người ngay bây giờ. Chỉmỗi mình người thôi.’ Cô ấy trả lời lạnh lùng trước khi cố tình ngắt đứt thầngiao cách cảm, để tôi lại một mình bơ vơ lạc lõng.

Virionđã nói điều tương tự sau nhiều giờ cố gắng an ủi cháu gái của mình. Cô ấy đãtự nhốt mình trong phòng, từ chối gặp những người muốn giúp đỡ.

Nếucha mẹ và ông nội của cô ấy không thể gặp được cô ấy, làm sao tôi có thể?

Dùsao thì có lý do lý trấugì cũng vô ích. Tôi không dám tự nhận là người đồng cảm nhất, hiện tại thì tinh thần của tôi cũng khôngtốt hơn cô ấy là bao,chỉ là việc sốngqua gần hai đời người nên chíít tôi vẫn còn chút tỉnh táo.

Nhưngcô ấy vẫn cần sự giúp đỡ của tôi, giống như tôi cần Sylvie và Virion.

Tạmthời, tôi đành phải đẩy bóng tối, tất cả những suy nghĩ xấu, để bỏ chúng đi. Tôi sẽ đối phó với những mất mát củariêng tôi sau.Còn bây giờ, Tess cần tôi.

Nínthở, tôi gõ cửa.

Khôngai trả lời.

Tôilại gõ cửa. “Tess, làanh,Arthur đây.”

Cô ấykhông trả lời,nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ của cô ấy đến gần cửa. Sau mộtlúc, cửaphòng Tess bằng gỗ trượt mở ra và tôi nhìn thẳng vào mắt cô gái ở phía bên kia cánhcửa.

Tôiđã từng thấy thấyrất nhiều cung bậc cảm xúckhác nhau trong đôi mắt màu ngọc lam long lanh ấy… tiếng cười, niềm vui, sựtức giận, sự quyết tâm. Nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến sự tuyệt vọng tộtđộ như vậy. Tôi rất đaulòng khi nhìn thấy cô ấy như thế này, đến nỗi tôi chỉ muốn quay mặt đi.

Thayvào đó, tôi nghĩ đến nhữngkhi cô ấy ở bên tôi, an ủi tôi khi tôi yếu đuối. Hắng giọng, tôi bước vào phòngcô ấy và kéo cô ấy về phía phòng tắm.

Chắc em không cần anh giúptắm rửa đâu nhỉ?” Tôi trêu chọc, hy vọngcó một phản ứng nào đó.

Khôngnói một lời, cô ấy bắt đầu lột đồ, khiến tôi giật thót mình. Với quyết tâm tuyệt đối,tôi quay đi trước khi tôi có thể nhìn thấy bất cứ điều gì và tôi lo lắng chờ đợibên ngoài trên chiếc ghế dài.

Sau khoảng tầm một tiếng, Tessia bước ra khỏi phòng tắmvới khăn tắm vắt vật vờ trên ngực, và mái tóc xám đen của cô ấy nhiễu nước láchtách phía sau cô.

Đứng dậy, tôi lấy một cái khăn khác và dẫn cô ấy ngồixuống một bàn trang điểm nhỏ ở ngay góc phòng của cô ấy. Ngực tôi nhói đau khicô ấy còn chẳng thèm nhìn bản thân mình trong gương.

Sau khi đọc báo cáo từ Tướng Quân Aya, Virion đã kể cho tôi nghe mọi chuyện. Tôi biết về lựa chọn củacô ấy và sai lầm phát sinh từ đó. Cô ấy đã trách móc bản thân nặng nề như tôi vậy,nhưng tôi biết rằng an ủi cô ấy không hề đơn giản như việc nói câu “này, anh hiểucảm giác của em mà.”

Nên, tôi chỉ giữ im lặng. Tôi nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóccô ấy với cái khăn tôi mới lấy. Sau đó, tôi tạo một luồng gió ấm ở mọi hướng đểsấy khô tóc cô ấy.

Saukhi tóc cô ấy đã khô đủ, tôi lấy chiếc bàn chải ra khỏi bàn trang điểm bằng gỗ.Trong khi chải tóc cho cô ấy, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là bờ vai của cô ấytrông thật nhỏ bénhư thế nào. Đôivai ấy đã phảigánh vác quánhiều gánh nặng và kỳ vọng. Thật dễ quên rằng trước cuộc chiến này, cô ấy cũng chỉ là một học viên mà thôi. Mặc dù chúng tôi có cùng độ tuổi thể chất, nhưng cô ấy không có tiền kiếpđể có đượckinh nghiệm và tinh thần vữngchãi như tôi.

“Anh đúng thực sự dở trong việc này vậy.” Giọng của Tess nhẹ nhàng vàkhàn khàn, nhưng nó vẫn khiến tim tôi lỡ một nhịp.

T-Tất nhiên là anh không có nhiều kinh nghiệm trong việcnày rồi.” Tôi cự lại một cách bối rối.

Khi tôi định đặt cái bàn chải trở lại chỗ cũ thì Tessliếc mắt về phía tôi. “Em đâu có bảo anh dừng lại.”

“Vângvâng, thưa Công chúa.”Tôi trả lời. Thường thì cô ấy sẽ phụng phịu trước câu trả lời như thế. Tessluôn ghét mỗi khi tôi gọi cô ấy là ‘công chúa’, nhưng còn bây giờ, trên mặt cô ấychẳng có một chút cảm xúc nào lắng đọng lại.

Nhưng cũng thật tốt khi nghe lại giọng của cô ấy.

Trong thoáng chốc, tôi luyên thuyên về mọi thứ trong khi chậm rãi chảimái tóc cô ấy. Tôi kể cô ấy nghe về tuổi thơ tôinhững câu chuyện ngốc xít về chuyến du ngoạn của chúngtôi hồi còn ở Elenoir khichúng tôi còn nhỏ.Mặc dù đúng là bọn tôi dành phần lớn thời gian để tập luyệnvà tôi cũng cần phải đồng bộ hóa với ý chí của Sylvia, nhưng như thế không cónghĩa là chúng tôi không thư giãn và vui đùa.

Những ký ức về thời bình yên khi xưa càng lúc càng khiếnTessia ngồi gần tôi hơn và đôi lúc lên tiếng sửa sai cho tôi.

Em mới là người nói là chúng ta không nên xuống cáikhe núi đó chứ không phải anh đâu, đồ ranh mãnh,” cô ấy khúc khích.

Thật á? Anh thì dám chắc anh là người thông minh và cẩn thậnkhi chúng ta còn nhỏ đấy.”

Cô ấy đảo mắt. “Ừa thì đúng là có thông minh đó, em thừa nhận, nhưngcòn cẩn thận thì chắc không có đâu ha. Ugh, em vẫn còn nhớ cái lần tìm thấy đầy đỉa rêu bám đầyngười em lúc về nhà.”

Tôi cố nhịn cười khi nhớ cô ấy đã hoảng loạn cỡ nàokhi thấy đám đỉa nhỏ xíu vô hại đó dính trên da mình. Cô ấy còn không đủ can đảmđể bóc chúng ra mà chọn cách quơ tay múa chân loạn xì ngầu lên, như thể bị sétđánh vậy.

Anh cười cái gì thế?” Cô ấy nheo mắt hỏi.

Tôikhông trả lời, thay vào đó, tôi diễn tả lại bộ dạng múa máy tức cười của cô ấy.

Lúc đó em mới có tám tuổi thôi!” Cô ấy nói và đánh vàotay tôi.

Cuối cùng thì em cũng bình thường lại rồi.” Tôi mỉm cườivà xoa tay mình.

Cô ấytrừng mắt nhìn tôi, nhưng khi tôi giơ tay lên chịu thua thì cô ấy quay hẳn vềphía tôi và vòng tay qua eo tôi.

Tessvẫn bất động, mặtvùi vào ngực tôi. Ngay cả khi chiếc khăn xung quanh cô ấy rơi xuống, khiến cô ấyhoàn toàn ở trần, cô ấy không hề phảnứng.

Độtnhiên, mọi thứ bỗng quá rõràng.Tôi ý thức được làn da trắng nõnnà,mềm mại của cô ấymùi hương mê ly tỏara từ cô ấy.

Khicô ấy nhìn lên, đôi mắt quyến rũ của cô ấy bắt gặp ánh mắt của tôi và mặc dù mávà tai cô ấy ngày càng hồng rựclên,tôi vẫn có thể thấy được sựkhao khát và nhu cầu được âu yếm,yêu thương trong mắt Tess.

Cô ấy nhắm mắt mình lại, và đôi môi chút run run củacô ấy gần như khiến tôi mất hết lý trí. Tôi nhớ về những ngày sau khi tôi làmvua. Những ngày tháng cô đơn mà tôi luôn luôn nghi hoặc chính bản thân mình. Nhữngngày tháng mà tôi đắm chìm trong việc đụng chạm thể xác để tìm kiếm cảm xúcthay thế cho tình yêu.

Tôi hạ thấp đầu mình xuống, và trong giây lát ấy, tôibị cám dỗi bởi đôi môi đó. Sau cùng, chúng tôi cũng đã từng hôn nhau trước đâyrồi.

Nhưng tôi biết rằng, trong tình huống này, mọi chuyệnkhông hề như trước đây.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy, cảm nhận cô ấy cóchút run rẩy.

Cô ấy đẩy tôi ra. “Tại sao? Hay là vì em không đủ quyến rũ? Hay là vì anhvẫn còn coi em như con nít? Em đã mười tám tuổi rồi đó. Hay… là vì anh cũng muốntrách cứ em vì những chuyện đã xảy ra?”

Thế em có trách bản thân mình không?” Tôi hỏi lại.

Tesscúi mặt xuống và gật đầu. “E-Emđã quá ích kỷ vàem tưởng rằng—”

Thế thì em đang trưởng thành rồi đó,” tôi ngắt lời cô ấy và vuốt mái tóc cô ấy ra sau tai.“Chúng  ta ai cũng mắc sai lầm hết, nhưngphần khó nhất chính là thừa nhận sai lầm đó và không lặp lại sai lầm đó nữa.”

Vai cô ấy run lên. “Vậy, không phải là do em không quyếnrủ ư?”

Mắc vài giây để tôi nhận ra cô ấy đang nói gì. Mặt tôingay lập tức đỏ rực lên khi tôi nhìn cả cơ thể khoả thân của cô ấy. “Không,không phải là vì em không quyến rũ. Nếu anh muốn làm điều đó thì anh sẽ làmtrong hoàn cảnh khác tốt hơn, chứ không phải lợi dụng tình huống này để trốntránh thực tại.”

Tôinhún vai, thu thập các nguyên liệu còn lại và bày ra để chuẩn bị. “Em đã lớnlên với nhữngbữa ăn do các đầu bếp trong lâu đài chuẩn bị kỹ lưỡng hết cho em.”

Thayvì sử dụng phép thuật, tôi rút một con dao làm bếp ra và bắt đầu thái sợi vàbăm nhỏ các nguyên liệu. “Hồicòn ởAshber, khi anhcòn nhỏ, mẹ anhthường nấu tất cả các bữa ăn cho bọnnah.ấyđã dành thời gian và nỗlựcchỉ để nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của anh và… chaanh trong khi bọn anh ăn.

Tay tôi run lên, nhưng tôi vẫn tiếp tục cắt. “Ngồiquanh quần với nhau trên bàn ăn… cùng cười đùa về nhiều chuyện khác nhau. Đó lànhững thứ mà anh chưa bao giờ thật sự quý trọngchỉ cho đến khi… đã quá trễ.”

Tôi nhanh chóng quệt đi một dòng nước mắt rơi xuống.“À, hình như ớ-ớt rơi vào mắt anh. X-xin lỗi. Ấy, s-suýt thì quên cho nướcvào.” Tôi quay mặt khỏi Tess và vặn lửa nhỏ xuống.

Nghiến răng, tôi cố gắng kiềm lại những cơn đau nhóitrong lồng ngực, nhưng những dòng nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống. Tay tôikhông thể ngừng run rẫy, và hơi thở tôi ngày càng đứt quãng.

Những ký ức về thời thơ ấu ở Ashber chạy xuyên suốttâm trí tôi, như hàng ngàn lưỡi dao cứa thẳng vào tim tôi, nhưng tôi vẫn chịu đựng.Tôi cần phải mạnh mẽ vì Tess.

Không sao mà. Em vẫn ổn mà, Art.” Giọng nói cô ấy thật ân cần và bàn tay ấm áp ấyđủ để khiến tôi quỵ xuống lần nữa.

Tôi gục xuống trên sàn nhà lạnh lẽo, ôm chặt lồng ngựcđau quặn của mình trong khi từng tiếng nấc rời khỏi cuống họng khô rát của tôi.Suốt đêm đó, tôi chẳng nhớ gì khác nữa. Có thể tôi không muốn nhớ về những cảmxúc não nề đó xâm chiếm và làm tê liệt toàn bộ đầu óc, xé nát ruột gan của tôi.

Nhưng điều tôi nhớ rất rõ, chính là vòng tay ấm áp củaTess giúp tôi không đánh mất lý trí của chính mình.

[][] []

#Darkie