The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 764

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1779

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 729

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8075

Chương 235

[][] [] 

“Seth,báo cáo lại cho TướngquânVaray rằngcô ấy sẽ chỉ huy thế trận,”Bairon ra lệnh rồi vẫy tay ra hiệu chongười lính rờiđi.

Anhta quay sang tôi vàchúng tôi khóa chặt ánh nhìn trong một giây trước rồi gật đầu nói với tôi, “Những người cònlại sẽ đi thẳng đến Lâu đài.”

Tôigật đầu lại và Sylvie biến trở lại thành hình dạng rồng nguyên thủy chúng tôi lập tức cất cánh.

Hítmột hơi thậtsâu, tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Tin tưởng rằng Trưởng lão Hester, Trưởng lão Buhnd và ông nội Virion sẽ đủ mạnh để đối phó với bất cứ kẻ nàodám cả gan xâm nhập.

Nhữngngọn lửa đen và đỏ cuồn cuộn ở phía xa là một dấu hiệu đáng ngại xác nhận điều tôi đã sợ—là một tên retainer, hoặc thậm chí là Scythe. Tôi hướng tâm trí của mình khỏi ‘điềugì xảy ra nếu’ bằng cách nghĩ ra một kế hoạch khi đến nơi. Tôi cố gắng không nghĩ về mẹ và em gái cũng như Tess, những người đượccho là sẽ an toàn ở đó.

Sẽ không sao đâu,’ Sylviean ủi,nhưng cô ấy cũng không thể kiềmđược cảm giác lo lắng trongtâm trí.

Tôikhông trả lời,thay vào đó, tôi điềukhiển gió xung quanh chúng tôi, làm giảm sức cản của không khí cản trở tốc độ của Sylvie. Tôi sẽ làm bất kỳ điều gì đểđưa chúng tôi đến đó nhanh hơn dù chỉ một giây.

Tôitiếp tục điều khiển gió, luânchuyển mana trong cơ thể, chuẩn bị chiến đấu càng sớm càng tốt.Nhìn lại phía sau, tôi có thể thấy Bairon và những người lính cưỡi thú bay khác đang tụt dần về sau, nhưng chúng tôi vẫn giữ nguyên tốc độ.

‘Làm ơn đấy, tất cả mọi người, đừngbị gì cả.’  Tôi cầu nguyện, cho đến khiLâu đài gần như ở ngaytrên chúng tôi.

Hàngrào bảo vệ pháo đài bay trênkhôngđã bị phá hủy, cho phép những cơn gió cuồn cuộn thổi bùng ngọn lửa hắc ám.

Sylviedễ dàng đục mộtlỗ trên cảng vàchúng tôi hạ cánh vào bên trong. Rất may, lớp mana dày đặcbao bọc cơ thể tôi đã ngăn không cho khói độchại xâm nhập vào phổi. Tuy nhiên, khắp bến tàu là một màn khói đen dày đặc mịt mù.

“Đithôi,” tôi nói với Sylvie, người đã biển trở lại hình dạng con người.

Tôi ngay lập tức kích hoạt ýchí rồng trong tôi. BằngRealmheart, tầm nhìn của tôi trở nên đơn sắc mana xung quanh tôi nổi bật hẳn lên. Với tầm nhìn được nângcao và khả năng sử dụng mana vôsong của tôi, sẽ không thể có kẻ thù nào có thể đánh lén chúng tôi ngay cảqualàn khói dày đặc và những cơn gió dữ dội xé toạc các khe hở của lâu đài bị hư hại.

Chúngtôi tách racách tìm, nhờ thần giaocách cảm nên tôi có thể phối hợp nhanh chóng với Sylvie trongkhi chúng tôi lật tung từng ngócngách trong các căn phòng bị sập và hành lang tối của các tầng dưới.

Chúngtôi nhảyqua các sàn nứt nẻ, luồn láchqua bất kỳ mảnh vỡ nào bị văng ra từ tường hoặc rơi từ trần nhà xuống.

Có nhiều tiếng đổ vỡ vang vọng từ trên cao và xung quanhchúng tôi trong khi gió gắtgào thét ầm ỉ liênhồi.Chúng tôi không thể tìm thấy bất kỳ dấuhiệu của một trậnchiến nào để chúng tôi có thể hỗ trợ. Điều duy nhất chúng tôi có thể làm là tìmkiếm xung quanh một cáchđề phòng,chậm rãi.

‘Bênnày,  khế ước thú củatôi được nhắn từmột căn phòng liền kề.

Bêntrong, tôi có thể nhìn thấy Sylvie trên mặt đất, nghiêng người về trước. Đó là mộtngười bị chôn vùi bên dưới đống đổnát. Ngực tôi ngay lập tức siết chặt và cảm xúc hoảng sợ dâng lên trong bụngcho đến khi Sylvie trấn an tôi rằng đó chỉ là một người xa lạ mà chúng tôi không biết.

Qua bộ quân ychỉnh tềdưới những lớp áo giáp xích mỏng trên thi thể cùng với cây gậy phép chỉ cách đó vài bước chân, tôi có thể dễ dàng suy ra rằng nạn nhân xui xẻo này chỉ là một trong số ít lính gáccòn sót lại đây.

Tôixoa sống mũi, xấu hổ và thất vọng khi thấy tinh thần mình mỏng manh đến nhường nào.Sau một lúc để bình tĩnh lại, tôi kiểm tra thi thể. Thông qua Realmheart, tôicó thể thấy rằnganh ta đã chết cháy.

Vớimột cái búng tay, tôi thổi bay đống đổ nát để nhìn kỹ thi thể hơn.

“Cáiquái thế này…” Tôi lẩm bẩm, nâng quầnáo của anh ấy lên.

Gì thế?’

Tôitiếp tục tìm kiếm,nhưng không tìm thấy gì cả. “Không có bất kỳ vết cháy nào trên cơ thể cả.”

“Người này chết vì bị thiêu á?Cô ấy nói to trong ngạc nhiên.

Nghethấy tiếng độngkhác ở đằng xa, tôi đứng dậy. “Tiếptục di chuyển thôi.”

Haichúng tôi tiếp tục đi xuống hành lang, lùng sục từng phòng ở các tầng dưới, tìmkiếm bất cứ ai có thể còn sống. Tất cả những gì chúng tôi tìm thấy đều là nhữngxác chết, tất cả đều bị thiêu đếnchếtmà lại không hề cóvết bất kỳ vết bỏng nàocả.

Con không hiểu. Cókhi nào là do lửa này chỉ cháy ở bên trong người không?’ Sylvie gợi ý.

Dù gì nó thì cũng chẳng quan trọng. Bây giờ, tất cả những gì chúng ta cần biết là kẻthù có thể sửdụng một loại lửakhông thực sự thiêu rụi nạn nhân, tôiquay lại, nâng một bức tường đổ để tìm kiếm bất kỳ ai mà tôi quen biết.

Vì các cầu thang bị phá hủy đến mức không thể dùng được,hai chúng tôi leo quacác tầng của Lâu đài thông qua các lỗ nằm rải rác khắp trên trần nhà. Ngay cả khi kỹ năng Realmheart của tôi có thểphát hiện ra gần như bất cứ thứ gì mà mắt thường sẽ bỏ lỡ, chúng tôi vẫn rất căng thẳng. Ngực tôi đau thắt lại mỗi khi gặpcác xác chết mà chúng tôi bắt gặp trên đường đi, chỉ cho đến khi chúng tôi cóthể xác nhận được đó không phải là người thân quen của chúng tôi thì tôi mới nhẹnhõm được phần nào.

Sau khi tìm kiếm qua vài tầng, Sylvie và tôi bắt gặp hậuchiến của một trận đấu khá khủng khiếp. Những ngọn giáo đá lởm chởm nhô ra khỏisàn và tường trong khi những con golem bằng đất nằm rải rác trên mặt đất.

‘Đâylà…’

‘Ừ,ta biết,’  tôi ngắt lời, ra hiệu cho cô ấy lại gần.

Nhìn lượng mana dày đặc trên nhũng ngọn giáo đá vàkích thích binh lính golems kia, tôi chỉ mất chút thời gian để tìm ra người đãtạo ra tất cả đống hỗn độn này.

Tôi quỳ xuống trước mặt vị trưởng lão người lùn, cố gắngtìm mạch thì ông đột ngột ho một tiếng.

“Trưởng lão Buhnd!” Tôi thốt lên. Tôi biến đổimặt đất bên dưới ông ấy thành một chiếc ghế, đặt ông ấy ngồi dậy để ông ấy khôngbị sặc bởi chính máu của mình.

Tôi quay sang khế ước thú của mình. “Sylv!”

“Đã hiểu.” Sylvie ngay lập tức cúi xuống, đặttay lên ngực người cố vấn của tôi. Một ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ lòng bàn taycủa cô ấy, hấp thụ xuyên qua quần áo và làn da của trưởng lão người lùn.

Sau mười phút miệt mài truyền sự sống vào trưởng lãoBuhnd, cuối cùng ông ấy cũng phản ứng.

“Trưởng lão Buhnd—này, thôi nào, ở lại với cháu đi,”tôi lay, vỗ nhẹ vào má ông khi ông nhíu mày.

“Arth…ur?”Mắt ông chỉ mở ra trong giây látrồi cụp xuống ngay lập tức.

Vâng! Là cháu, Arthur đây. Chuyện gì đã xảy ra ở đây thế?Là kẻ nào đã khiến ông đến nông nỗi này?”

Ông rên rỉ trong đau đớn. “Cháu cần phải… rời khỏi đây ngay lập tức.”

“Đừngnói những câuanh hùng nghĩa hiệp tào lao như thế, ngài Buhnd!” Tôi sốt ruột. “Hãy cho cháu biết tình hình hiện tại. Cháu cần biết mình đang phải chống lại gì.”

Buhndkéo áo choàng của tôi lại gần. “Nghe này. Lâu đài, Hội đồng—tất cả đã kết thúc rồi. Nếu cháu muốn làm điều gì đó cho Dicathen, hãy làm như vậy bằng cách sống sót.”

“Đượcrồi được rồi. Cháu sẽcẩn thận, nhưng để làm được điều đó, cháu cần biết điều gì đã xảy ra. Là một tên retainer ư? Hay là một Scythes? Loại thần chú quái nào đã khiến ông trọng thương đến mứcnày?”

Cảmthấy sức mạnh trong tay Buhnd đang dần yếu đi, tôi quay sang khế ước thú của mình. “Sylvie, chuyệngì đang xảy ra vậy? Tại sao ôngấykhông khá hơn?”

Cánhtay của Sylvie run lên, nhữnggiọt mồhôi chảy dài trên mặt cô. “Con-conkhông biết, nhưng conkhông thể cầm cự được lâu nữa.”

Tôilùi lại một bước, kiểm tra vếtthương của vị trưởng lão. Giống hệt như tất cả những cái xác khácmà chúng tôi đã đi qua, cơ thể của ông đầy vết đỏ rực. Những đốmaether tímđược Sylvie truyềnvào cơ thể ông hiệnđang cố đẩy lùithứphép thuật lửa bí ẩn  đang ăn mòn sinh lực của ông, nhưng aether cũng không đủ để chữa lành cho ông. Không, nó đang cố kiểm soátthần chú đó, nhưng ngọn lửa đó hệt như tế bào ung thư, nhân lên và lan ra quá nhanh.

Khôngthể kìm được sự thất vọng của mình, tôi hét lên một tiếng xé ruột trong khi đậpnát mộtmũi nhọn bằng đá mà Buhnd đã tạo ra. Quỳ xuống trước mặt người lùn đang hấp hối, tôi nắm lấy tay ông.

Mộtkhi Sylvie ngừng phép thuật chữa trị củamình, Buhnd sẽ lại tiếp tục chết dầnchết mòn,và cô ấycũng biết điều đó.

Buhndđặt bàn tay to lớn của mình lên bàn tay tôi và bóp nhẹ. “K-Không sao đâu, Arthur.”

Cố mở mắt một lần nữa như thể ông phảidùng từng chút sức lực để làm như vậy, Buhnd hướng ánh nhìn về phía Sylvie. “Cô bé Asura bé nhỏ, cháu có thể tiếp tục thêm một phút không? Ta nghĩ rằng nhiêu đó là đủ để cho cả hai biết những gì mình cần biết.”

Khế ước thú của tôi gật đầu, lông màycô ấy nhíu lại đầy tập trung.

Bỏqua những giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi áp trán mình vào trán Trưởng lão Buhnd. Cầu mong ngài tìm được bình an nơi chín suối.”

Trongkiếp này lẫn kiếptrước của tôi, tôi luôn hoàinghivề vấn đềtôn giáo. Nhưng khi chứng kiến nhiềungười thân yêu của tôi chết, cho dù đó là Adam, cha tôi hay trưởng lão Buhnd, tôi ước mình đã sai; tôi ước rằng thực sự có một vị thầntoàn năng tồn tại vàmột thế giới bên kia,nơi tất cả những người tôi biết sẽ được bình yên, chờ đợi phần còn lại củachúng tôi. Ít ra, tôi hy vọng rằng họ sẽ gặp số phận tương tự như tôi, được đầuthai vào một thế giới khác để sống một cuộc đời mới. Nếu đúng như vậy, tôi hy vọngrằng họ sẽ không còn giữ nhữngký ức từ kiếptrước.

Con xin lỗi, Arthur,” khế ước thú của tôi thì thầm, đặt taylên lưng tôi.

Tôilắc đầu. “Đó không phải lỗi của con.”

Saukhi dành vài phút để xây dựng một ngôi mộ bằng đất xứng đáng cho một cá nhân vĩ đại như Trưởng Lão Buhndemog Lonuid, haichúng tôi tiếp tục di chuyển.

Vị trưởng lão người lùn đã nói cho tôibiết chút ít kiến thức ítỏi của ông về sức mạnh của kẻ địchvà hắn ta thực sự là một Scythe. Rõ ràng là hắn đã sử dụng một loại ngọn lửa đen sương khói có thể làm tàn phá bất cứ thứ gì nó tiếp xúc.Nó giống như một loại Devianthắcthuật khác như những gai kim loại đen mà Uto tạo ra, hoặc chất axít độc màu đen mà mụ phù thủy đã sử dụng.

Khôngbiết đây cóphải điều tốt hay không, nhưngtrưởng lão Hester và Kathyln đã đến Tường Thành trước khi tên scythe xâm nhập vào Lâu đài,nhưng Alduin và Merial Eralith, cùng với Tessia và gia đình tôi, thì đã biến mất trước khi tất cả những điềunày đã xảy ra.

Thậtnhẹ nhõm khi họ không có ở đây, nhưng một phần khác trong tôi còn lo lắng hơn.Trong đầu tôi dấy lên nhiều câu hỏikhác nhaunếuhọ trốn thoát, họ đã điđâu? Làm thế nào họ biết rằng họ sẽ bị tấn công? Hay sự biến mất đúng lúc của họchỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi?

‘Con biết điều nàyrất khókhăn, nhưngbây giờ người không nên nghĩ về những điều đó,khếước thúcủa tôi nhắn, sựlo lắng trong tâm trí cô lansang tôi.‘Hãy từ từ từng bước mộtthôi. Chúng ta sẽ cùngnhau vượt qua chuyện này, Arthur.’

Tôigật đầu. Tôi không cảm ơn cô ấy—tôi không cần phải làm thế. Tôi rất biết ơn vì cô ấy đã sát cánh bên tôi qua tất cả mọi chuyện.Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được bản thân mình sẽ ra sao nếu không có cô ấy, và cô ấy cũng biết điều đó.

Ýtưởng về một người có thể biếthầu hết mọi suy nghĩ và cảm xúc sẽ khiến tôi rất khó chịukhi bình thường, và giờ tôi mới nhận ra điều đó có ýnghĩa lớn như thế nào với tôi. Có thể chỉ vì đó là Sylvie chứ khôngphải ai khác, nhưng tôi vấnrấtbiết ơn vì khế ướcràng buộc giữatôi với cô ấy.

‘Arthur!’ Khế ước thhú của tôi kêu lên.

‘Ừ, ta biết. Tôicảm nhận được sựdao động của mana gần đây. Ngay cả khi không có Realmheart thìcũng không thể bỏ qua đượcnhững luồn aura mạnhmẽ đang chiến đấu với nhau.

Bairon hiện đang chiếnđấu với tên scythes, tôi suy luận khi cảm nhận đượcmana deviant hiện diện nhiều trong bầukhí quyển.

‘Chúng ta nên làm gìđây?’

‘Tasẽ tham chiến.Hãy ở saubảo vệ tabằng kết giới mana.

Saukhi nhận được câu trả lời‘okay’ từ Sylv,tôi rút thanhDawn’s Ballad khỏi nhẫnkhông gian của mình và vậnmanakhắp cơ thể mình. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm trên da khi những cổ tự chạy dọc cánh tay, chân và lưng tôi tỏasáng một màu vàng. Sức mạnh tràn đầy trên từng thớ thịt của tôi khi tôi cắm gótchân xuống sàn.

Tôibiết rằng sử dụng kỹ năngBurst Step (Bùng Tốc) sẽlàm tổn hại cơthể của mình, nhưng sau lần đối đầuvới lính chuyên biệt của Agrona, tôi biết rằng mình phải kếtthúc nhanh nếu muốn có cơ hội chiến thắng.

‘Được rồi. Đi thôi!  Sylviera hiệu, vậnmanaquanh cơ thể tôi.

Tôicố gắng để mana chảyxuống chân mình, tính đến từng mili giây để tối đa hóa sức mạnh mà tôi nhận được.

Thếgiới trước mắt tôi liền mờ ảochỉ với một bước duy nhất, mắt và não của tôi phải chật vậttập trung, sắp xếp dòng hình ảnh biến dạng không ngừng. Nếu không nhờ khảnăng phản xạ của tôi tăng cao nhờ sử dụng thần chú sét nội tại, rất có khả năng tôi sẽ tự sát bằng cách đâm vào tường hơn là thực sự tấn công được kẻ thù.

Bỏqua cơn đau nhức nhối đang ăn mòn phần thân dưới, tôi lao lên, vung thanh kiếm về phía tênscythes lưỡi hái cao chót vót.

Tôiphải làm mọi thứđể dừng bản thân lại.

Mũikiếm gãy củatôi cách họng tên scythesvài inch. Tôi đã cóthể đã giết hắnta. Tôi đã rất gần, nhưng tôi không thể xuống tay.

Tôinhìn chằm chằm hắn ta, mộtluồng cảm xúc mãnh liệt trỗidậy khi hắnta liếc nhìntôi với vẻ mặt thích thú và nói.

Ngươi đã trưởng thành rồi nhỉ.”

Tôinghe thấy tiếngBairon hét lên từphía sau,nhưng tai tôi không thể nghe được những gì anh ấy đang nói vì máu dồn lên não.

Tôisiết chặt lấy thanhDawn’s Ballad, không rời mắt khỏi đôi mắt đỏ ngầu sắc bén của tên scythes đang đứng trước mặt tôi.

Qua hai chiếc sừng hình răng cưa uốn congbên dưới tai,chiếc áo choàng đẫm máu phản chiếu đôi mắt đỏ rực, không thể nhầm lẫn vào đâu được. Là hắn ta.

Là tên scythes đã giết Sylvia.

[][] []