The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 612

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1268

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 371

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2776

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1158

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 13025

Chương 237

GÓC NHÌN CỦA GREY:

“Đây.” Quý cô Verangồi xuống bên cạnh tôi, mở một chai nước rồi đưa cho tôi uống. “Uống cáinày và cố gắng bình tĩnh lại.”

Tôi gật đầu trước khi nuốt mộtngụm chất lỏng trong suốt. Ngay lập tức, những lo lắng, bồn chồn và căng thẳngtích tụ của tôi tan biến.

“Có gì không ổn với nướcà?” Cô hỏi, có chút lo lắng.

“K-Không. Chắc là do tôi lolắng đến nỗi nó xuống nhầm lỗ mất rồi,” tôi nói, uống một ngụm nữa.

“Ồ, hiểu rồi. Tốt, tiếptục uống đi. Nhóc sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi uống hết thứ đó và thực hiện mộtsố bài tập hít thở. Tại thời điểm này, tốt nhất là cậu nên giữ cho cơ thể củamình ở trạng thái tốt nhất. ”Tôi ngây người nhìn quý cô Vera – người bảo trợ,giáo viên, người cố vấn của tôi và một người giống như một người chị gái củatôi. Cô ấy nhìn lại, mỉm cười với phong thái tự tin khiến bạn cảm thấy thật antoàn khi ở bên cạnh cô ấy.

“Cậu sắp đến vạch đíchrồi, Grey. Chỉ cần thắng thêm một cuộc đấu tay đôi nữa thôivà cậu sẽ là người thừa kế chính thức cho đến khi đủ tuổi để nhậm ngôi vương,“cônói, nghiêng người lại gần. “Với kỹ năng và tài năng của cậu, giải đấu nàychỉ là bướcđệm cho những điều vĩ đại hơn nhiều.”

“Cô nói đúng.” Tôinói, nghĩ lại về Bảo mẫu trưởng Wilbeck.

Cho đến ngày nay, tôi vẫnluôn tức giận vì vụ án của bà ấy lại được đóng lại nhanhchóng, bất chấp tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Điều khiến tôi nghi ngờ rằngcó thế lực bí ẩn khác đứng sau giật dây, nhưng để xác nhận điều đó và tìm hiểutận

cùng mọi thứ, tôi sẽ cần đếnquyền lực của một vị vua.

Giống như quý cô Vera đãnói, giải đấu này chỉ là một bước đệm để tôi trở thành vuavà nhận được sự hậu thuẫn của Etharia để khởi động một cuộc điều tra quốc tế đầyđủ. Tôi sẽ tìm ra kẻ chịu trách nhiệm và sử dụng toàn quyên của mình với tưcách làvua để đảm bảo rằng chúng sẽ phải trả giá cho cái chết của bà ấy.

“Cậu cũng biết rằng quêhương của ta, Trayden và Etharia gân đây đã ký một hiệpước, nhưng càng nhiều liên minh mới xuất hiện thì nên hoà bình ngày càng lunglay.Ta có niềm tin rằng cậu sẽ trở thành một vị vua vĩ đại, và sẽ thực sự là cầu nốihaiquốc gia của chúng ta lại với nhau, Grey. “

Tôi nhìn quý cô Vera với ánhmắt đây hy vọng. “Cô thực sự nghĩ vậy à? Ngay cả vớilý lịch xuất thân của tôi? ”

“Câu sẽ mang họWarbridge, giống như của ta,” cô bíu trước khi nét mặt dịu lạithành một nụ cười ấm áp. “Ta sẽ đảm bảo rằng không có bất kỳ ai dám nghingờđiều đó.”

Ngực tôi như thắt lại khi nướcmắt chực trào ra. Nuốt nước bọt và ngồi thẳng dậy, tôi

trả lời với một quyết tâm mới.”Cảm ơn cô. Tôi sẽ không làm cô thất vọng.”

“Tất nhiên là không rồi.”Cô ấy đặt một bàn tay vững chắc lên vai tôi. “Bây giờ, cậuđã đoán được đối thủ cuối cùng của mình sẽ là ai, phải không?”

 Tay tôi siết chặt. “Tất nhiên.”

“Tôi biết cô ấy là bạn cũ vàhai người đã lớn lên cùng nhau, nhưng đừng quên rằngcô ấy đã vứt bỏ mọi thứ vì điêu này. Quên đi những tin đồn xung quanh cô ấy đi;không ai buộc cô ấy phải chiến đấu cả—và với sức mạnh của cô ấy, không ai có thểlàm được điều đó.”

Vừa dứt lời, điện thoại củaquý cô Vera đổ chuông.

“Alo? Cái gì cơ! Đượcrôi, tôi sẽ đến ngay,” cô nói một cách nghiêm trọng.

“Xin lỗi, Grey, một đốitác kinh doanh của ta đang ở đây và ta cần phải ra ngoài vìanh ta không được phép vào đây. Hãy chắc chắn uống hết lượng nước đó và tậptrung vào việc bình tĩnh bản thân lại. “

Tôi giơ chai nước lên.”Đừng lo lắng, tôi sẽ ổn thôi.”

Với một cái gật đâu chặt chẽ,quý cô Vera bắt đầu nói chuyện với bất kỳ ai ở đâu bênkia điện thoại. Khi cô ấy đi đến cửa ra khỏi phòng chờ của tôi, cánh cửa bật mở,khiến cả hai chúng tôi ngạc nhiên.

“Nhìn đường đi chứ!”Quý cô Vera gầm gừ với người gác cổng đang kéo xe dọn dẹp.Người đàn ông có râu rậm cúi đầu trước khi tránh đường. “Tôi xin lỗi.”

Tặc lưỡi, cô bước tới đểnhìn kỹ người đàn ông hơn thì có vẻ như người đầu dây bênkia đã trả lời.

“Tôi sẽ tới đó ngay!Tôi muốn toàn bộ cảnh quay từ mọi góc độ!” Cô ấy cáu kỉnh khisải bước đi.

Cánh cửa đóng lại sau lưngngười gác cổng bước vào, đầu ông ta vẫn cúi thấp dưới chiếc mũ đồng phục hảiquân.

“Ông thực sự nên cẩn thậnhơn đấy, thưa ông,” tôi cảnh báo. “Có rất nhiều ngườiquan trọng trong hội trường này mà ông không muốn vô tình chọc tức đâu.”

Người lao công không nói gì.Thay vào đó, trước sự sửng sốt của tôi, ông ấy nhìnthẳng vào tôi khi cắt bỏ bộ râu rậm rạp của mình. Điều làm tôi ngạc nhiên hơnlàkhuôn mặt của người lao công bắt đầu biến dạng, để lộ ra một khuôn mặt không thểnhầm lẫn đi đâu được.

“N-Nic—”Người lao công—không, Nico—đặt lòng bàn tay lên miệng tôi. “Đừng nói quáto.”

Tay cậu ấy vẫn giữ cho đếnkhi tôi xác nhận với cậu ấy rằng tôi đã bình tĩnh lại. Laumiệng, tôi nói chuyện với người bạn đã phớt lờ tôi trong vài tháng qua.”Ông đã ởđầu vậy? Trồng ông thật kinh khủng—bộ râu giả đó… khoan, đó có phải là một vậtphẩm thay đổi diện mạo không? Không phải đó là đồ bất hợp pháp à?”

Nico phớt lờ tôi khi cậu đảomắt quanh phòng. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể

biết được rằng những thángqua không hề dễ chịu gì cho cậu ta. Hai má hóp và môinứt nẻ cho thấy cậu ta chẳng thèm quan tâm gì đến sức khỏe của mình.

“Chúng ta không còn nhiềuthời gian trước trận đấu của ông với Cecilia bắt đầu,” cậuta nói, mò trong xe đẩy vệ sinh trước khi lôi ra một thiết bị cỡ lòng bàn tay.”Tôi cầnông lằng nghe điều này ngay bây giờ.”

Tôi đẩy thiết bị đó ra xa.”Chuyện gì đang xảy ra vậy, Nico? Tôi biết ông đang lo lắng vềCecilia, nhưng ông đã phớt lờ tôi trong suốt bốn tháng qua, và bây giờ thì ônglại xuất hiện ngay trước trận đấu của tôi và làm tôi phân tâm như thế này? Ôngđang cốlàm gì thế?”

“Làm ơn đi,” cậu ấynói, giọng nói của cậu ta hiện rõ sự tuyệt vọng. “Cứ nghe đi.”

Và tôi đã làm như vậy. Mặcdù chỉ còn chưa đầy một giờ trước trận đấu với Cecilia,tôi đeo tai nghe vào tai cùng với Nico và bắt đầu lắng nghe.

“Đây là… Quý côVera?“ Tôi hỏi khi nghe giọng nói của cô ấy trong thiết bị này.

Cậu ấy thúc giục tôi tiếp tụclắng nghe và tôi cũng vậy. Và khi các đoạn âm thanhtiếp tục, nó ngày càng khó tin hơn.

“Vớ vấn,” tôi nói, kéotai nghe ra khỏi tai. “Lên kế hoạch bắt Cecilia trong giải đấunày á? Đây là kiểu đùa bệnh hoạn gì vậy, Nico? “

*Tôi không đùa—làm sao tôicó thể đùa về Cecilia được chứ hả?!” Cậu ta thúc giục,nước mắt giàn giụa trên đôi mắt mệt mỏi. “Tôi biết quý cô Vera đã đối xử rấttốt với ông, nhưng đây chính là lý do tại sao. Mọi thứ đều là vì ngày hôm nay.”

“Vài tháng qua đã khiếnông bị điên rồi hả?”

“Đây là nơi tôi đã ởtrong vài tháng qua.” Nico kéo tay áo đồng phục và ống quầnlên, để lộ những vết sẹo màu đỏ thẫm chạy quanh cổ tay và mắt cá chân.”Tôi đã bịđại sứ quán Etharian của chính chúng ta nhốt vì tôi cố gắng đưa cô ấy trốnthoátkhỏi cơ sở chính phủ mà cô ấy đang bị giam giữ. Tôi đã bị bỏ đói và tra tấn,nhưngtôi đã trốn thoát được. Kể từ đó, tôi đã thu thập bằng chứng về Vera Warbridgeđểnhờ ông giúp đỡ tôi. “

Tôi tròn to mắt trước khi lắcđầu. “Không. Không, bớt xạo đi. Chuyện này chẳng có

nghĩa lý mẹ gì hết. Trước hết,tại sao quý cô Vera lại cần bắt cóc Cecilia? Trayden vàEtharia đã ký kết hiếp ước liên minh rôi đấy!”

“Đó chính xác là lý dotại sao họ muốn có cô ấy ngay bây giờ,” cậu ta sốt ruột giảithích. “Bất cứ ai có quyền kiểm soát Cecilia, hoặc theo cách mà pheTraydens gọi côấy—di sản, thì người đó sẽ có quyền kiểm soát toàn bộ hai chính phủ.”

Tôi đã bị lung lay bởi thuậtngữ quen thuộc. Di sản… đó là điêu mà tên đàn ông đóđã gọi Cecilia khi hắn ta tra tấn tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ nói với Nico điềuđó cả.

“Được rồi, vậy thì tôicó vai trò quái gì trong toàn bộ chuyện này? Tại sao quý côVera lại cần tôi hơn là bất kỳ ứng cử viên thiên tài nào khác?”

“Chính phủ của chúng tađã giam giữ Cecilia để bảo vệ cô ấy cho đến khi cô ấy chínhthức đằng quang trở thành vua. Lần duy nhất cô ấy phải xuất hiện trước côngchúnglà trong các giải đấu,” cậu ấy trả lời ngay lập tức. “Và quý cô Vera cầnông vì ông làtrẻ mồ côi. Có rất nhiều quy định nghiêm ngặt về các ứng cử viên có thể đượcphéptham gia các giải đấu King’s Crown, đặc biệt là vào vòng chung kết. Quý cô Verachỉđược phép vào đây vì cô ta là người giám hộ hợp pháp của ông, điều không thể xảyra với một ứng cử viên khác từ một gia đình giàu có.”

Tôi nghiên ngẫm những lờinói của cậu ta một lúc, đang chìm trong suy nghĩ thì độtnhiên, một tiếng gõ cửa khiến cả hai chúng tôi giật bắn mình.

“Ứng cử viên Grey? Tôilà một trong những nhân viên hỗ trợ ở đây. Quý cô Vera

Warbridge đã yêu cầu tôi đếnkiểm tra anh,” một giọng nói cộc cằn vang lên.

Tôi nhìn Nico đang hoảng loạn.Cậu ta mở to mắt nhìn tôi, toàn thân run rẩy.

“Tôi ổn. Xin hãy cho côấy biết rằng tôi không muốn bị quấy rầy cho đến khi đến giờquyết đấu,” tôi lớn tiếng trả lời.

Người hỗ trợ viên nghe xongliền quay người bước đi, nhưng hai chúng tôi đợi thêmvài phút nữa. Tôi lén nhìn ra cửa để chắc chắn rằng không có ai ở bên ngoài trướckhi quay lại với Nico. “Nghe này. Những gì ông nói rất điên rồ, nhưng rõràng là ôngđã phải trải qua rất nhiều khổ sở. Tôi sẽ không báo cảnh sát bắt ông, vì vậyhãy rakhỏi đây nhanh đi.”

“Grey,” Nico cầu xin,siết chặt tay tôi một lần nữa. *Tôi cầu xin ông. Tôi đã lên mộtkế hoạch với một vài người bạn sau khi tôi được tự do vài tuần trước. Mọi thứđangdiễn biến suôn sẽ, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của ông nếu chúng ta muốn cùngCeciliatrốn thoát! “

“Chạy trốn vớiCecilia?” Tôi lặp lại. “Ông có nghe thấy điều đó điên rồ đến mức nàokhông vậy? Bọn tôi đang cạnh tranh với nhau để giành ngôi vương của nhà vua!Ôngmuốn nói với tôi rằng hãy vứt bỏ tất cả những điều đó đi vì ông nghĩ rằng có mộtloại thuyết âm mưu điên rồ nào đó đang diễn ra ngay bây giờ á? Tôi đã xem cáctrậnđấu lần trước của Cecilia; cô ấy hoàn toàn ổn và khỏe mạnh! “”

“Ô-Ông không biết gia tộcWarbridge sẽ làm gì với Cecilia một khi họ tóm được cô ấyđâu!” Cậu ta nói trong tuyệt vọng và đưa tay lần mò gì đó trong túi. “Đâynày! Tôikhông muốn cho ông thấy cái này đâu, nhưng chắc chắn điều này đủ để làm minhchứng cho những gì tôi nói.”

Tôi giật lấy bức tranh nhàunát trên tay Nico, hoài nghỉ lời cậu nói cho đến khi tôinhìn thấy người trong bức ảnh. Mặc dù ảnh khá mờ vì chụp vội vàng, nhưng khôngthể nhầm đi đầu được, đó là quý cô Vera đang nói chuyện với một người đàn ông vớivết sẹo trên mặt.

“Ông cũng nhận ra hắnta là ai mà phải không? Hắn ta chính là kẻ đã cố bắt cócCecilia! “ anh nói, chỉ tay một cách điên cuồng vào người đàn ông đang mờ mắt.

“K-Không thể… không, khôngthể nào được. Nico, cái ảnh này quá mờ. Tôi sẽkhông—tôi không thể vứt bỏ mọi sự tin tưởng vào quý cô Vera chỉ vì một bức ảnhmờ cảm như thế này được,” tôi trả lời và đưa bức ảnh lại cho cậu ấy.

Tay tôi run lên và tim đập mạnhvào lồng ngực. Tôi cân nước.

Tôi sờ soạng với nắp chaitrong suốt và uống một ngụm lớn. Ngay lập tức, tôi có thểcảm thấy mình bình tĩnh lại, cảm thấy tốt hơn—mạnh mẽ, ổn định và minh mẫn hơn.

Quý cô Vera đã đúng. Tôi cầnphải chăm sóc tốt cơ thể của mình bằng cách giữ đủnước. Hít một hơi thật sâu, tôi quay sang Nico. “Nếu những gì ông nói vớitôi hômnay là dối trá, ông có thể bị kết án tù chung thân đấy. Với tư cách là bạn củaông, tôisẽ giả vờ như điều này chưa bao giờ xảy ra, nhưng nếu ông cho rằng tôi sẽ thamgiacái kế hoạch này thì ông mất trí rồi.”

Nico khuyu xuống, nhìn tôitrong tuyệt vọng. “Grey! Tôi cầu xi— “

“Tôi sẽ giúp ông, bảo mẫutrưởng Wilbeck, và Cecilia theo cách tôi đã cố gắng trongsuốt thời gian qua: bằng cách trở thành vua,” tôi cắt lời cậu ta khi đi về phíacửa.

“Bây giờ thì xin lỗi.Trận đấu của tôi sắp sửa bắt đầu rồi.”

Trọng tài, một người đàn ôngtrung niên dáng người gầy với bộ râu xám được cắt tỉacẩn thận và mặc một bộ vest đen trang trọng. Ông ấy chắp tay sau lưng và nói mộtcách nghiêm nghị. “Mời hai thí sinh chung cuộc bước lên khán đài. “

Tiếng bước chân của tôi vangvọng khi tôi bước lên những bậc thang bằng đá cẩmthạch dẫn lên sàn đấu hình vuông, và tôi cũng có thể nghe thấy tiếng bước châncủacô ấy từ phía bên kia. Số lượng khán giả hạn chế được phép `theo dõi’ sự kiệnnày đã dần im lặng đi và hồi hộp chờ đợi đại diện tiếp theo của Etharia.

Sử dụng chính kỹ thuật thởmà quý cô Vera đã dạy tôi, tôi bình tĩnh lại khi bước lênbục được gia cố (Hơi Thở Của Hành, Thức Thứ Hai: Bình Văn Tĩnh). Tuynhiên, khi nhìn thấy đối thủ, người cũng là người bạn cũ của tôi xuất hiện, tôikhông khỏi rùngmình.

Không khí xung quanh cô ấydường như tràn ngập điện trường vì nó khiến da tôingứa ngáy khó chịu. Một lớp aura ki thuần khiết có thể nhìn thấy bằng mắt thườngvà dày đặc đến mức tôi sợ rằng ngay cả lưỡi kiếm sắc bén nhất cũng không thểchém xuyên qua nó.

Chỉ cần một cái liếc mắt làcó thể nhận ra rằng tôi kém xa cô ấy đến nhường nào.Nhìn lướt qua thôi tôi cũng biết rằng không ai trong toàn bộ giải đấu này ngoàicô ấycó đủ khả năng để trở thành vị vua tiếp theo. Cecilia dường như biết điều đó,vì ánhmắt của cô ấy toát lên vẻ tự tin. Cô ấy xanh xao hơn bình thường—ốm yếu hơn—và

 quầng thâm dưới mắt cho thấy cô ấy đang rất mệt mỏi, nhưng phong thái của cô ấyvẫn ánh lên sự kiêu ngạo ngút trời.

“Để tôn trọng thể lệ trậnđấu, hai thí sinh lọt vào vòng chung kết sẽ bày tỏ lòng kínhtrọng đối với vị vua hiện đang trị vì Etharia, Đức Vua Ivan Craft,” người trọngtàithông báo, chỉ tay vê phía bục cao nhất.

Tôi cúi đầu thật thấp nhưtruyên thống mà quý cô Vera đã dạy tôi rôi quay lại với đốithủ. Cecilia, mặt khác, chỉ cúi đầu xuống cụt lủn trước khi nhìn chằm chằm vàotôi.

Trong một khoảnh khắc, thờigian như trôi chậm lại khi chúng tôi nhìn nhau. Nhữnglời của Nico vang vọng trong tâm trí tôi, làm lung lay sự tự tin vốn đang tuộtdốckhông phanh của tôi. Nico đã nói ngay từ đầu rằng Cecilia đã bị chính phủ củachúngtôi bắt giữ, nhưng tôi không tài tin được điều đó. Qua thái độ của cô ấy, Ceciliatrôngnhư thể cô ấy đã chọn rời bỏ cậu ta để theo đuổi ngôi vua… giống như tôi đãlàm.

Người trọng tài bước vào đứnggiữa hai chúng tôi. “Hai thí sinh đã bước vào trậnchung kết, hãy thể hiện sự tôn trọng với nhau. “

 Ông ấy bước lại và tôi cúi chào—cô ấy chẳng đáp lại sự tôn trọng của tôi mà cô ấychỉ ngẩng cao đầu và liếc xuống tôi. Trọng tài bỏ qua và ra hiệu cho chúng tôichuẩnbị.

Tôi rút kiếm khỏi vỏ, khéoléo lia thanh kiếm trong không khí trước khi chĩa mũi kiếmsáng lấp lánh của nó thẳng về phía Cecilia. Tôi không thể để mất tập trung được—côấy chỉ là một đối thủ khác mà tôi phải đánh bại.

Biểu cảm của Cecilia vẫnkhông thay đổi khi cô ấy bình thãn giơ tay không lên. Rồibỗng một vũ khí ki hình thành trên tay cô trông giống một thanh kiếm. Tuynhiên,

không giống như những vũ khíki khác mà tôi từng thấy, nó xuất hiện gần như tứcthì và chi tiết thì cực kỳ cầu kỳ.

Tôi có thể nghe thấy tiếnghá hốc và tiếng xì xào của khán giả chỉ từ màn trình diễnnhỏ này. Người trọng tài duy trì sự chuyên nghiệp của mình bằng giữ biểu cảm lạnh

lùng trước khi ra hiệu chocác kỹ thuật viên nâng rào chắn bảo vệ lên.

Khi lớp rào chắn mờ sớm baophủ hoàn toàn sàn thi đấu, trọng tài vung tay xuống.”Bắt đầu!”

Quẳng sự do dự đang làm lu mờtâm trí tôi sang một bên, tôi lao về phía trước, vungthanh kiếm bọc ki của mình. Nhiều năm tập luyện với quý cô Vera đã đẩy giới hạncủa tôi tới một mức độ mà tôi không hề nghĩ rằng mình có thể làm như thế. Trongkhi tôi vẫn còn chút kém hơn các thí sinh khác, nhưng với bản năng nhạy bén và

phản xạ nhanh lẹ, tôi đã cóthể tận dụng từng chút ki ít ỏi trong người.

Nhưng cũng chính cái phản xạđó đã khiến tôi phải dừng lại giữa chừng. Mọi thớ thịttrong cơ thể tôi đều gào thét bảo tôi đừng lại gần Cecilia nữa khi cô ấy vẫn đứngyêntại chỗ.

Tôi cảm thấy một hạt mồ hôilăn dài trên mặt. Tôi quyết định đổi chiến thuật, chọncách cẩn thận vòng quanh cô ấy thay vì lao đến đối đầu trực diện.

Có hai điêu xảy ra gần như tứcthì. Đầu tiên, mặt tái nhợt của Cecilia nhãn lại. Thứhai, cô tung ra một loạt các đòn tấn công ki liên hồi chỉ trong một cú đánh.

Đôi mắt tôi mở to kinh ngạctrước sự lố bịch này. Đây không phải là một câu truyệncổ tích hay gì đó, mà đây chính là cuộc sống thực. Tuy nhiên, cố gắng bình tĩnhtrởlại, tôi suýt soát né được hàng loạt các đòn tấn công tâm xa bằng ki. Đôi châncủa tôi cố giúp tôi vượt qua đòn tấn công như vũ bão điên loạn của Cecilia khi nhiềuđòntấn công chết chóc được bắn ra từ vũ khí ki của cô.

Tôi giả vờ tung một đòn tấncông hướng xuống rồi đột ngột xoay người và bay rasau lưng cô ấy, khiến Cecilia có chút ngạc nhiên.

Tuy nhiên, đòn tấn công đượccho là sẽ quật ngã cô ấy xuống đất lại bỗng khiến cơthể tôi đau đớn hơn.

“Quá yếu,” Cecilia lầmbầm.

Tôi từ chối chấp nhận điềuđó. Ổn định lại bản thân, tôi tấn công Cecilia bằng mộtloạt các đòn càn quét nhanh hơn mắt thường có thể theo kịp.

Nhưng không đòn nào có thểđâm xuyên qua được lớp vỏ bọc ki dày bao bọc cơ thểnhỏ bé của cô.

Cecilia trả đòn bằng cáchđâm thanh kiếm trong suốt của cô ấy xuống dưới chân tôi.

Đòn tấn công đủ dễ để tránh,nhưng rồi mặt đất được cường hoá kiên cố đã vỡ tannát vì lực tác động của đòn tấn công của Cecilia.

‘Thiệt luôn hả trời? Sao cuộcđời này chả công bằng gi hết vậy hả! Tôi nguyền rủa,cố gắng thoát khỏi đám bám bụi mù mịt bay lên xung quanh chúng tôi. Trước khitôikịp phản ứng, một bàn tay đã tóm lấy cổ tay tôi và ghim tôi tại chỗ bằng một sứcmạnh dường như bất khả thi đối với một thân hình nhỏ bé như vậy.

“Đây là tất cả những gìcậu đã đạt được sau toàn bộ khóa huấn luyện đấy à?” Ceciliachế nhạo, thở dài thất vọng.

“Câm mồm!” Tôi phỉbáng, giật tay mình ra khỏi tay cô ấy. Những tuyên bố của Nicovề việc Cecilia bị ép buộc phải đấu tranh càng ngày càng giống nhảm nhí khi cuộcđấu diễn ra.

Thái độ của cô ấy chẳng khácquái gì những tên thí sinh từ các gia đình giàu có cả,

kiêu căng và ngạo mạn.

Tôi ra khỏi đám bụi mù đangtan biến bằng những bước di chuyển nhanh chóng, vừakịp lúc cúi đầu né một cú bắn ki thuần khiết.

Kết giới bao bọc sàn đấurung lắc dữ dội vì va chạm, khiến cả ông trọng tài ban nãycũng phải tròn mắt nhìn.

Vài phút sau, Cecilia phóngtới, hai tay siết chặt vũ khí của mình và giơ lên sẵn sàngtấn công. Tôi né cú đâm đầu tiên, nhưng lượng ki khổng lồ bao bọc vũ khí của côđủsắc bén để cứa một đường nhỏ trên cổ tôi.

Cecilia vội vã di chuyển, côấy tấn công tôi một cách liều lĩnh và nhanh đến mức lưỡikiếm phát sáng của cô ấy biến thành nhiều vệt sáng mờ ảo không thể phân biệtđược.

Sau lần đầu cố gắng đỡ thứvũ khí ki của cô ấy, vũ khí của tôi đã bắt đầu hư hại dầnđi—đó là lý do tại sao tôi buộc phải cường hoá vũ khí của mình bằng ki.

Tôi cúi xuống, xoay tròn, nétránh với tốc độ mà chỉ có mỗi mình tôi mới có thể thực

hiện được với độ chính xáccao và căn thời gian chuẩn.

Mặc dù các đòn tấn công của côấy mạnh và nhanh khủng khiếp, nhưng trình độkiếm thuật của cô ấy không cùng đẳng cấp với tôi.

Đột nhiên, vũ khí củaCecilia vụt mất khỏi tâm nhìn của tôi, rôi cô giơ lòng bàn taytrống không của mình thẳng vào mặt tôi.

Một lần nữa, từng thớ cơ bắptrong cơ thể tôi hét lên với tôi rằng tôi đang gặp nguyhiểm, và tôi phản ứng bằng cách nắm lẫy cánh tay đang dang rộng của cô ấy vàkéonó ra trong khi tận dụng động lực đó để né sang một bên.

Ngay lập tức, một tia nănglượng sáng rực bắn ra từ lòng bàn tay đang mở củaCecilia, ngay nơi tôi đã từng đứng.

*Tất cả những gì cậu có thểlàm là né đòn và cong đuôi bỏ chạy thôi à?” Cô ấy nóimột cách thờ ở.

Khuỷu tay bọc ki của Ceciliađập thẳng vào xương ức của tôi, hất tung tôi lên khỏimặt đất khiến tôi muốn ná thở.

Trước khi tôi có thể hy vọngđứng dậy trở lại, tôi phát hiện ra Cecilia đang lao vềphía tôi với vũ khí ki mới hình thành trên tay.

Tôi cố gắng với lấy thanh kiếm của mình trong vô vọng, nhưng nó đã vượt quá tầmtay tôi vài inch. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng lê lết trên mặt đất để kéo cơ thể đaunhứccủa mình đến cơ hội duy nhất thoát khỏi cuộc sống cơ cực này.

Tôi nhận ra là đã quá muộnkhi bóng của Cecilia lơ lửng trên tôi và tôi thấy được mộttia sáng lấp lánh phát ra từ vũ khí của cô ấy.

Tôi không thể làm gì hơnngoài việc nhắm mắt lại và chờ đợi khi tôi bị đánh bại —hoặc trong trường hợp xấu nhất là bị giết.

Tuy nhiên, nỗi đau đó khôngbao giờ đến. Thanh kiếm bọc ki của Cecilia đâm thẳngxuống đất, cách mặt tôi vài inch, và cú va chạm một lần nữa phá nát lớp đất đượcgia cố bên dưới tôi.

Cô ấy mỉm cười, khuôn mặt củacô gần với tôi. “Ăn trúng đòn đó thì chết chắc rồinhé.”

“Quá đủ rồi!” Tôiđã hét lên. Nắm lấy thanh kiếm đã lọt vào tầm với của mình, tôivung kiếm vào eo cô ấy bằng từng lượng ki nhỏ nhặt mà tôi có thể vận được vàolúcnày. Lưỡi kiếm của tôi không thể chém qua được lớp giáp ki dày đặc quấn quanhngười cô ấy, nhưng lực va chạm cũng đủ đã đẩy cô ấy ra xa khỏi tôi.

Cecilia xoay người, đáp xuốngđất một cách nhẹ nhàng và nhếch mép. Cô ấy khôngcòn là người bạn mà tôi đã từng lớn lên cùng. Nico thực sự đã quá loạn trí khinghĩrăng mọi thứ đều là do chính phủ ép vào cô.

Tôi nắm chặt thanh kiếmtrong tay phải, rút đi lớp ki bảo vệ cơ thể mình. Nếu tôimuốn đánh bại cô ấy, tôi sẽ không thể làm như vậy bằng cách lăng phí lượng kiquýgiá của mình cho việc phòng thủ.

Nhận thấy điều này, Ceciliahuỷ vũ khí của mình, để cho thanh kiếm mỏng rực rỡ dầntan biến.

Cô ấy thủ thế tấn công, vàra hiệu cho tôi tiến đến. Cô không nói bất cứ điêu gì, vì chẳng cần thiết.Cecilia thậm chí còn không coi tôi là một mối đe dọa, khiến tôi sôi máu với quyếttâm để đánh bại cô ấy bằng mọi giá.

Rầm lên, tôi vận toàn bộ kivào chân mình một cách liên hồi. Tôi lao đến chỗ cô ấy chỉ trong ba bước với tốcđộ khiến cô ấy ngạc nhiên. Tôi vung kiếm hướng lên trên,hy vọng ít nhất có thểkhiến cô ấy mất thăng bằng, nhưng Cecilia vẫn đứng yên và để lớp ki bảo vệ củacô ấy hứng chịu đòn tấn công của tôi.

Cánh tay bọc ki dày đặc củacô ấy đã có thể nắm được lưỡi kiếm sắc bén của tôi.

Cô ấy giật thanh kiếm cùng vớitôi lại và tung một cú tát giáng trời thẳng vào mặt tôi bằng mu bàn tay.

Tôi đã kịp thời bảo vệ mặtmình trong giây phút cuối cùng, nhưng tôi vẫn ngã lăn ra đất với tâm nhìnchoáng váng. Cố dứng dậy, tôi ngay lập tức được chào đón bởi hàng loạt đòn tấncông như vũ bảo từ kiếm của cô ấy.

“Cố vấn của tôi nói phải.Cả hai người chẳng khác gì cục tạ kéo tôi lún sâu xuống vậy, đặc biệt là Nico.”Cô ấy thì thầm. “Thật mừng khi cuối cùng cũng thoát khỏi hai người. “

Việc nhắc đến tên Nico khiếntôi đã điên lại càng căm phẫn hơn. Dù cho cậu ta có ảo tưởng hay điên loạn đếnđâu, nhưng tất cả những gì cậu ta làm đều là vì cậu ta quan tâm—yêu cô ấy. Bấtchấp những lời buộc tội quái đản với quý cô Vera, nhưng việc cô ấy phỉ báng nhữngcảm xúc của cậu ta khiến máu tôi lại sôi lên.*Câm họng!” Tôi gầm lên, vận kivào tay và bước sang bên để né của chém xuống của cô ấy—đòn cuối cùng—và đỡthanh kiếm đó trước khi nó cắm xuống mặt đất.

Thậm chí với thanh kiếm mẻ củatôi chặn đòn, lượng ki mà cô ấy vận vào kiếm của mình nhiều đến mức nó vẫn đủ mạnhđể làm nút toát mặt đất kiên cố và bị mắc kẹt.

Tôi ngay lập tức phản đòn,tung ra một cú đấm toàn lực vào cằm cô ấy và thêm một cú khác vào sườn cô ấy.

Có cảm giác như tôi đấm thẳngvào một bức tường cốt thép vậy, nhưng ít nhất tôi cũng đã khiến Cecilia khựng lạimột chút. Nhiêu đó là đủ thời gian để tôi rút kiếm của mình ra khỏi mặt đất.

Gần như ngay lập tức, một tiếngnổ vang trời rúng động sân đấu, khiến bụi bay mịt mù che mờ mọi thứ. Tôi có thếthoáng thấy lớp kết giới bao quanh cả sân đấu bỗng rung lên trước khi tan biếntrước những tiếng la hét bất ngờ của khán giả.

Tôi đứng yên một lúc, bối rốitrước mọi chuyện thì có thứ gì đó chuyển động qua khoé mắt của tôi.”Trận đấunày kết thúc tại đây!” Cô ấy hét lên và lao đến tôi.

Cô ấy xoay người và tung rahoàng loạt đòn tấn công trong vũ khúc tử thần bằng vũ khí ki mới hình thành củamình, giải phóng những tia năng lượng sắc bén. Các đòn tấn công phá nát mặt đấtxung quanh tôi, làm tầng thêm nhiêu bụi mù mịt trong tỉnh huống vốn đã hỗn loạnđang diễn ra. Tuy nhiên, tôi vẫn tập trung, muốn kết thúc trận đấu này giốngnhư cô ấy.

Nắm chặt thanh kiếm của mìnhbằng cả hai tay, tôi truyền số ki còn lại mà tôi chừa lại vào lưỡi kiếm, và câunguyện cho nó chịu đựng thêm một đòn nữa. Trong màn khói bụi che khuất tâmnhìn, tôi lờ mờ nhìn ra cái bóng mờ nhạt của Cecilia giữa không trung.

Kế hoạch của cô ấy là sử dụngnhững đòn tấn công chớp nhoáng để cản trở tâm nhìn của tôi có thể đã phát huytác dụng, nhưng các giác quan và bản năng nhạy bén của tôi đã cho phép tôi đoántrước được động thái tiếp theo của cô ấy.

Tôi gầm lên, nâng thanh kiếmcủa mình lên và dùng hết sức lao vào bóng hình của Cecilia, siết chặt quai hàmđể đón nhận tác động.Tuy nhiên, chẳng hề có bất kỳ sự cản trở khi va chạm với lớpki dày đặc bảo vệ cơ thể cô ấy như tôi mong đợi.

Thay vào đó, thanh kiếm tôicắm xuyên qua ngực Cecilia và lưng cô ấy, trên lưỡi kiếm ấy là một màu đỏ tươi.

Tôi có thể cảm thấy sức củacô ấy đè lên người tôi, một chất lỏng đặc sệt chảy xuống tay tồi.

“Bọn họ… không đểmình… tự sát. Xin lỗi nhé… đây là… cách duy nhất,” Cecilia lầm bầm, hơithở ngày càng đứt quãng.

Tôi buông kiếm, tay run rấylập cập. `C-Cá—Tại sao? Làm thế nào mà—”

“Miễn là mình… còn sống,Nico sẽ luôn bị… giam cầm… và bị lợi dụng để… chống lại

Tôi loạng choạng ngã về sauvà Cecilia ngã lên người tôi. Trong kinh hoàng, thanh kiếm của tôi cắm sâu hơnvào trong khiến cô ấy rên rỉ trong đau đớn.*K-K-Không… không thể nào…” Tôilắp bắp, không thốt nên lời trong khi cố kiềm cơn nất trong cuống họng.

Bụi mù từ đòn tấn công trướccủa Cecilia đã dần tan biến trong khi tôi chỉ biết ôm chặt lấy Cecilia. Tất cảnhững bộ phim hành động mà tôi đã coi trước đây về việc nhân vật chính chết mộtcách hào hùng và kịch tính đều chẳng giống với cái chết của Cecilia chút nào cả.

Cô ấy chỉ đơn thuần là ngừngthở, và cơ thể cô ấy buông xống xuống. Chỉ vậy thôi.

“Không! Làm sao? Cậu đãlàm cái quái gì!?” Giọng của Quý cô Vera hét lên từ bên cạnh.

Tôi quay đầu vê phía âmthanh của giọng nói, theo bản nẵng hơn là phản ứng thực tế. Bên trái tôi là hainhân vật, một nam và một nữ. Cả hai đêu mặc áo giáp quân đội, mặt che khuất saumặt nạ vải. Tuy nhiên, gã đàn ông tháo kính che mắt, để lộ đôi mắt khác màunhau.

Có lẽ nếu trong bất kỳ tìnhhuống nào khác, tôi sẽ phản ứng khác. Tôi đã tìm thấy một trong những kẻ chịutrách nhiệm về cái chết của Bảo mẫu trưởng Wilbeck. Tôicũng vừa nghe thấy giọngnói không thể nhầm lẫn của quý cô Vera đằng sau chiếc mặt nạ của kẻ tấn công nữbên cạnh anh ta.

Nico đã đúng, nhưng điều đókhông quan trọng với tôi lúc này. Tôi đã giết một người bạn – không, tôi đã giếtngười con gái mà bạn thân nhất của tôi đem lòng yêu thương.

Thế giới trở nên im lặng đếnđáng sợ khi tôi thẫn thờ nhìn tên sát thủ đầy sẹo với đôi mắt hai màu kéo quýcô Vera đi và trốn thoát.

Tôi nhìn trọng tài và cácgiám khảo điên cuồng tiến vê phía chúng tôi trong khi lính canh chạy xungquanh, cố gắng kiểm soát tình trạng lộn xôn.

Và từ khóe mắt của tôi, gầnlối vào tôi đã đến, tôi thấy khi vẻ mặt của Nico biến thành nỗi kinh hoàng vàtuyệt vọng.

#Darkie