The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 779

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1796

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 735

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8211

Chương 236

[][] [] 

Trongđầu tôi chợt lóe lên những ký ứckhi tôi khoảng mườituổi, khi tôi gặp Sylvia lần đầu tiên. Chỉ quavài tháng ngắn ngửi chúng tôi ở cùng nhau đãhình thành mối quan hệ chặt chẽvà thân thiết đến lạ thường.

Cólẽ là vì tôi mới đến thế giới này chưa được bao lâu, nhưng với một người đànông trưởng thành được sinh ra trong cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh, Sylvia đãtrở thành niềm an ủi của tôi. Trước mặt ấy,tôi thực sự có thể hành xửnhư chính mình, và  thậm chí cộng cả tuổi củatôi từ cả hai kiếp thìđốivới ấytôi vẫn chỉ là một đứa trẻkhông hơn không kém.

Chođến ngày nay, một trong những tiếc nuối lớn nhất của tôi là rời bỏ Sylvia. Khiđó, tôi còn quá nhỏ bé và yếu ớt,nhưng tôi vẫn luôn suy nghĩ vềđiều này -điều gì sẽ xảy ra nếu tôi ở lại. LiệuhômnaySylvia có còn sống không? Liệubây giờấy có còn ở bên tôi không?

Lúcđầu, tôi không muốn gì khácngoại trừ việc trả thù cho ấy. Thông điệp mà ấyđã truyền cho tôi về việc tận hưởng cuộc sống này đã không làm giảm bớt cơn thịnhnộ mà tôi cảm thấy đối với những kẻ chịutrách nhiệm cho tất cả những điều này. Tuy nhiên, thời gian càng ngày càng trôiqua, cơn khát báo thù đã từ từ dập tắt.

Tôi đã tự dối lòng mình từ ban đầu, cứ luôn cho là tôikhông thể làm gì vì tôi quá yếu đuối. Nêntôiđã lao đầu vào tập luyện.Tôi đến học viện đểhọc hỏi tiếp tục tập luyện,và tôi thậm chí còn đến Epheotus để học tập từ các asura. Tuy nhiên, khi đối mặt với kẻ chịu trách nhiệm cho việc bà Sylvia đẩy tôi qua cánh cổngđó, tôi cảm thấy tội lỗi hơn là tức giận.

Tôigiận bản thân mình hơn vì những ngày này tôi ít nghĩ về Sylvia, hơn là tức giận với tên scythe trước mặt tôi—kẻ đã gây ra cái chết của Sylvia.

Là ngươi,” máu tôi sôi sục, tôi cố làm mọi cách để giữ chođôi tay của mình vững vàng. “Đêm hôm đó,ngươikẻđã… ”

Nhữnglời tiếp theo đông cứng trong miệng khi tôi nhìn ra sau lưng tên scythes. Sau đó, tôi nhận ra rằng, trong cơn tức giận của mình, tôi thậmchí đã khôngnhìn thấy Virion—xanh xao tímtáivà nằm sõng soàitrên đống gạch vụn—và Bairon, người đang bất tỉnh và bất tỉnh bên cạnh ông.

“Hiệntại thì họvẫn còn sống,” tên scythes cấttiếngnói.

Tôitiến thêm một bước nữa, ápsát thanh Dawn’s Ballad gần hơn vào cổ họng xám xịt của hắn. Một luồng sương giá bao quanh thanhkiếm của tôi cùng với những luồng gió và điện cao thế được nén lại khi tôi nạpcàng nhiều mana vào thần chú củamình. 

Tên scythes vẫn không hề nao núng gì từ lớp mana dày đặc tỏa ra từ vũ khí củatôi ngay dưới bộ hàm sắc nhọn của mình.Thayvào đó, hắn taquan sát tôi một cách thích thú. “Thật ấn tượng khi thấy ngươi có thểthao túng mana đến mức độ thành thạonhư vậy, ngay cả khi đó là do PhunhânSyl—”

Hắn ta hơi nhích người, né tránh luồn mana đa nguyên tố bắn ra từ lưỡi kiếm của tôi với tốc độ vàđộ chính xác kinh khủng. Cảlâu đài lại rung lên một lần nữa khi các bức tườngkiên cố bị nứt và vỡ vụn.

Ngươi không có quyền được nhắc đến tên của bà ấy,”tôi gầm gừ, chuẩn bị tấn công lần nữa.

Nhữngluồnmana cuộn quanh tôi, cường độ của chúng dữ dội như phản ánh cảm xúc của tôi.Mặt đất bên dưới tôi vỡ vụn vì áp lực khi tôi xoay người một lần nữa. Một đường kiếm màu xanh nhạt lóe lên khi tôivung kiếm vớitốc độ chóng mặt.

Tuynhiên, đối thủ của tôi vẫn đứng yên, để lưỡi kiếm của tôi cắt ngang qua hắn—hoặc đó là do tôi nghĩ vậy.

Vếtchém trên cổhắn tacháy âm ỉ trước khi vết khép lạinhư thể nó không hề tồntại.

Thôngqua Realmheart, tôi có thể thấyrằng trình độđiều khiển ngọn lửa đen của hắn ta cao đến mức hắn ta có thể trở nên gần như là bất bại.

‘Arthur!’ Sylviehét lên qua thầngiao cách cảm khi cô ấy vừađến nơi.

Sylv! Giúp Virion! Tôi ra lệnh, ánh mắt chuyểnqua lại giữa ông của Tessia và tênscythechỉ cách tôi vài bước chân.

Thế còn người? Người không thể đánh bại hắn ta một mình được! Côtrả lời.

‘Ôngấy sẽ chết nếu concứ để ôngấy như vậy! Tôi nhắn lại, tiếp tục tấn công hắn ta bằng cách sử dụng không chỉ thanhkiếm của tôi mà còn mọi nguyên tố tôi điều khiển được. Tôi phóng ra những lưỡi kiếm gió, các tia chớp, những ngọn lửa xanh, nhưng tất cả đều vô dụng. May mắn là Sylvie cuối cùng cũng chịu nghe lời tôi.Sau khi chần chừ một chút, cô ấy chạy nhanh về phía Virion và Bairon.

Tôicũng đã làm hếtvai trò tối thiểu củamình là kiềm chân hắn ta lạitrong khi khế ước thú của tôi chữa trị cho hai người họ. Tôi tận dụng cả mana trong môi trường xung quanh vàmana của chính mình để đốt lên ngọn lửa trắng băng giá. Với sức mạnh và sự kiểmsoát mà tôi có được từ lõi trắng của mình, tôi giải phóng thần chú, đóng băng tên scythe và mọi thứ khác trong bán kínhchục mét.

Tên scythes cao hơn hai mét, khoác trênmình bộ giáp đen lấp lánh, bịgiam cầmtrong cỗquan tàibăng lạnh lẽo. Nhưng ngay cả khi bị đóng băng, hắn ta vẫn giữ nét mặt kiêu ngạo và thờ ơ.

Bỏqua sựnghi ngờ đang dấy lênnào từ thái độ bất cần củahắn ta, tôi phóng một tia sét vào tên đối thủ đang đóng băng cho đến khi toàn bộ mọi thứ bị bao phủ trong một mànsương băng giá.

Nếukhông có Realmheart, tôi sẽ không thể nhìn thấy đòn tấn công của tên scythes đang nhắm trựctiếp vào mặt mình.

Chếttiệt! Khôngcó tác dụng rồi, tôi nguyền rủa.

Tuynhiên, tôi vẫn còn hyvọng. Mỗi cuộc chiến chống lại những retainers đều đã khiến tôi và Sylvie bán sống bán chết. Chúng tôi đáng ra đã chết trongtrận đấu vớiUtonếu nó không có nữ scythes Seris đó. Nhưng lần này thì khác.

Ngaycả khi đối đầu vớiscythes,những thực thể cóthể sử dụng phépthuật chỉ asuras từ các chủng tộc Basilisk mới có thể thi triển, tôi vẫncó khả năng cầm cự được.

Tuynhiên, khi tôi nétránh nắm đấm bọc lửa của tênscythe này, tôi nhận ra hắn ta đang kiềm sức lại. Không có thờigian quý báu đểnghĩ tại sao, tôi buộc phảitận dụng điều này.

Thếgiới chuyển sang một màuđơn sắc khi tôi kích hoạt Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian) và thời gian ngừng lại. Tôi bỏ qua cơn đau đớn điếng người do sử dụng khả năng này và di chuyển sang phía sau hắn ta.

Tuynhiên, tôi biết chỉ nhiêu đây làkhông đủ. Dù hắn ta không néđược đòn tấn công thì khả năng nội tại của hắn cũng sẽ khiến đòn đó thành côngcốc thôi.

Cáchạt mana trong bầu khí quyển đều mấtđi màu sắc vốn có, không thể sử dụng trong khoảng thời gianđóng băng, nhưngnhữngđốm màu tím phát sáng xung quanh tôi.

Phu Nhân Myre đã nói với tôi rằng mặcdù tôi có thể cảm nhận aethervì tôi có thể sử dụng bốn nguyên tố, nhưng tôi có thể sẽ không bao giờ có thể kiểm soát nó, ngoài việc mượn sức mạnh của StaticVoid (Ngưng Đọng ThờiGian).

Tuynhiên, tôi vẫn thử.Nghe có vẻ điên rồ, nhưngtôi đã kêu gọi những hạt aether trôi nổi để giúp tôi bằng cách nào đó. Tôi hétlên, tôi cầu xin, tôi cầu nguyện trong lúc thời gian bị đóng băng vàngay khi tôi nghĩ rằng sẽkhông có tác dùng thì bỗng một số hạt bắt đầu tụ tập xung quanh thanh Dawn’s Ballad, phủ lên lưỡi kiếm mộtmàu tím nhạt.

Sợrằng sức mạnh này sẽ sớm tiêu tan, tôi ngay lập tức giải phóng Static Void (Ngưng Đọng Thời Gian) vàvung lưỡi kiếm bọc aether củamình.

Bấtchấp thời gian ngừng trôi, tênscythekhông hề gặp mấykhó khăn khi biết tôi đang ở đâu, cứ như thể hắnlườn trước rằng tôi sẽ sử dụng StaticVoid (Ngưng Đọng Thời Gian).

Tuynhiên, điều mà hắn takhông mong đợi là đòn tấn công tiếp theo của tôi đã được truyền aether.

Thanh Dawn’s Ballad loé sáng thành hình bán nguyệt màu tím. Lớp không gian quanh lưỡi kiếm dường nhưbị biến dạngkhi nó chémxuyên qua tên scythe, đểlại một vết chém rất lớnvà sâu.

Nét mặt thờ ơ của tên scythe ngay lập tức trở nên đau đớn khi hắn ta rên rỉ vì đau. Hắn siết chặt lồng ngực sớm ứa đầy máu.

Vớiđòn đó, tâm trí tôi quay cuồng và cánh tay tôi nặng trĩu. Một cơn đau ớn lạnh phát ra từ lõi mana của tôi, nhưng tôi đãcó thể nhấc kiếm lên đúng lúc để chặn đòn tấn công từ một bàn tay bọc ngọn lửa đen.

Tên scythe đó nắm chặt lưỡi kiếm của tôitrong bàn tay rực lửa của hắn,đôi mắt hắn ta đã không còn vẻđiềm đạm như ban nãy nữa.

Tôicố gắng cạy thanh kiếm của mình ra khỏi hắn ta nhưng vô ích. Tôi không còn đủ sứcđể sử dụng lại aether lần nữa, vàngay cả khi có thể,tôi cũng không tự tin rằng mình có thể làm lại điều vừa rồi.

Lưỡikiếm màu xanh nhạtcủa tôimờ đi khi ngọn lửa đen lan từ tay tên scytheslan lên thanh Dawn’s Ballad.

“Arthur!”Sylvie hét lên vì lo lắng. Cô ấy cốtruyềnvivum cho tôi để tiếp thêm sức mạnh, nhưng vô ích.

Tôikhông thể làm gì khi ngọn lửa đen đó bao trùm thanh kiếm của tôi và khiếnvỡ tan thành từng mảnh trong cái nắm tay của tên scythes.

“Đólà vì vết thương củata,” hắnnói nhỏ, giọng đầy tức giận.

Tôibước ra xa, tạo khoảng cách giữa chúng tôi khi tôi nắm chặt chuôi kiếm đã gãy của mình.

Tuy nhiên, ngạc nhiên thay, tên scythe lại không đuổi theo tôi. Thay vào đó, hắn ta quay sang chỗ Sylvie, Bairon vàVirion. “Aether thuật của người vẫn chưa đủ mạnh để chữa lành vếtthương cho bọnchúng đâu, tiểu thư Sylvie.”

“Câmmồm vào!”Tôi hét lên, tạovà ngưng tụ nhiều lớp băng để tạo ra một thanh kiếm.

Mặc dù ta tự tin rằng ta sẽ có thể đánh bại ngươi, ta eta sẽ khiến cho cả lâu đài bay này sụp đổ mất,” hắn ta nói, liếc nhìn sang phía tôi.”Hãy rời bỏpháo đài này và ta sẽthu lạingọn lửa linh hồn hiện đang ăn mòn sinh mệnh của chúng.”

Cơthể tôi căng cứng, không muốn tin vào hắn ta. “Ngươithật sự sẽ để bọntađi ư?”

Tôitự tin có thể đấu với hắn tavới Sylvie, nhưng tôikhông thể làm thế khi Virion và Bairon cònở đây.

Ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, và đã rất lâu rồi kể từ khi một tên trần phàm hạ đẳng lại cóthể làm ta bịthương.”

‘Arthur. Hắnta nói đúng. Con không thể chữa lành đượccho họ,con đã tốn rất nhiều sức lực khi cố gắng cứu Trưởng lão Buhndban nãy.’

Bất chấp lời nói của Sylvie,tôi vẫnkhông hạ thấp cảnh giác. Khi Realmheart vẫn đang kích hoạt và tôi giương kiếm sẵn sàng lao vào tên scythe, tôi hỏi hắn ta câu hỏi mà tôi đã quá sợ không muốn nghe câu trả lời.”Công chúa Tessia Eralith, Alice Leywin và Eleanor Leywin vẫn còn sống chứ?”

Tên scythe nở một nụ cười khiến tôi ớn lạnhsống lưng. “Nữ côngchúa đó,cùng với mẹ và em gái của ngươi đềuan toàn. Ngươi sẽcó thể tìm hiểu mọi chuyện sau nếungươi chọnchấp nhận đề nghị của ta.”

Thanhkiếm băng trong tay tôitan chảy khi tôi huỷ Realmheart. Vai tôi như sụp xuống trướcsức nặng nghìn tấn trong từngcâu nói của hắn ta, và lồng ngực tôi như thắt lại. Tôi cố gom góp chút sức lực ít ỏi còn sót lại đểđứng vững trên đôi chân của mình, thay vì quỳ gối cầu xin.

Nỗisợ hãi lớn nhất của tôi đã trở thành sự thật. Tôi chưa bao giờ dám thân thiết với ai trong kiếp sống trước đây của mình là vì lý donày.

G-Giờ họ đang ở đâu? Ngươi đã làm gì với họ?!”

Ta không có quyền tiết lộ bất kỳ điều gì với ngươi,” hắn ta nói khi đi đến Virion và Bairon.

***

Tôibay trong im lặng bên cạnh Sylvie, người đang cõng Virion và Bairon trên lưng.Lâu đài ngày càng nhỏ lại phía sau chúng tôi khi chúng tôi quay đầu lại bỏ đi trong thất bại.

‘Arthur. Gia đình người sẽ ổn thôi,  Sylvienhẹ nhàng an ủi.

Tôisiết chặtnắm đấm đểgiữ cho chúng khỏi run rẩy. ‘Ta phảicứu họ, Sylv. Cho dù thếnào đi chăng nữa,takhông thể để những gì đã xảy ra với cha ta xảy ra với họ.

‘Con biết. Chúng ta sẽ làm mọi thứ trongkhả năng của mình.’

Chúngtôi dựng trạitrong một khu vực hẻo lánh khoảngmộtvài dặm về phía đông bắc của thànhphố Etistintrênsông Sehz. Tôi biết rằng nếuai đó trông thấy tình trạng tàn tạ hiện giờ của hai vị Lance mạnh mẽ và chính Tổng Tư Lệnh dẫn dắt cuộc chiến chống lại phe Alacryan, thì chắc chắn sẽ hoảng loạn hàng loạt xuyên suốtDicathen.

Bắttay vào việc, tôi nhóm lửa trạitạo mộtcái lều đá cho chúng tôi trong khi Sylvie bắt đầu chữa trị cho Virion và Bairon một lần nữa. Saukhoảng một giờ hoặc lâu hơn, nhịp thở của cả hai đã trở nên đều đặn cho đến khihọ chỉ đơn giản là ngủthiếp đi.Sylvie và tôi ngồi cạnh nhau trước đống lửa, chìm đắm trong tiếng kêu rắc rắc của ngọn lửa.

Đãlâu lắm rồi chúng tôikhông có được khoảnh khắcbình yên như thế này, ấythếmà tôi vẫn không tài nào giữ nổi bình tĩnh. Ngồi không mà chẳng biết làm gì ngoài việc chờ đợi khiến tôi rất bồn chồn, nhưng cả hai chúng tôi bây giờ đều rất hụt hẫng.

Cảhai chúng tôi không nói gì trong một thời gian dài. Mặt trời đã lặn, ngọn lửalà nguồn ánh sáng duy nhất của chúng tôi. Tôi dùng gậy thúc vào nó, không phải vì tôi buộc phải làm thế, mà vì tôi sẽ phát điên nếukhông làm điều gì đó.

“Chúngta làm gì bây giờ?” Khếước thúcủa tôi khẽ hỏi sau khi đọcđược suy nghĩ của tôi.

“TìmTess, Ellie và mẹ ta,”tôi trả lời.

Sylv hướng mắt về tôi, đôi mắt màu vàng ròng lấp lánh của cô ấy phản chiếu ánhsáng từ ngọn lửa. Tôi có thể cảm thấy sự không chắc chắn của cô ấy và mặc dù côấy đã cố gắng hết sức để giữ cho suy nghĩ của mình không bị rò rỉ. Tôi có thể nghe thấy câu hỏi mà cô ấy muốnhỏi: Cuộc chiến đãđến hồi kết rồi ư?

Cómột mớ cảm xúc hỗn độn tuôn ra từ tâm trí cô ấy, nhưng cô ấy đang làm mọi cách để ngăn không cho tôi biết những cảm xúc đólà gì.

Mộttiếng rên rỉ đau đớn trongcăn lều thu hút sự chú ý của chúng tôi.

Là Virion. Ông xoa đầu một lúc trước khi đứng dậy. Rồi bỗng một lớp aura đen tối bao trùm cả người ôngkhi ông kích hoạt ý chí thú trong mình.

“Virion!Virion! Không sao nữađâu!”Tôi giơ hai tay lên cố gắng trấn an ông.

Bối rối, vị Tổng Tư Lệnh mất một lúc để nhìn xung quanh trước khi cuối cùng cũng nhận ra rằng chúng tôi không còn ở Lâu đài nữa.

“Chuyện…chuyện gì đã xảyra—tên scythe!” Ông thở hổn hển. “Con trai ta! Tessia! Buhnd! Chúng ta phải giúp họ!”

Tôivòng tay qua Virion, ôm chặt lấy ông. Ôngấyvùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của tôi và liên tục điên cuồng nói với tôi rằngchúng ta cần quay trở lại.

Sau khi đã bình tĩnh lại, Virion đã khóc. Vị tổng tư lệnh, chỉ huy tối cao củacuộc chiến này và cũng là trụ cột vữngchãi nhất của Dicathen, đã suy sụp.

Tôinghĩ về câu hỏi không lời giảiđápcủa Sylvie khi ôm lấy Virion, nước mắt của tôi cũng bắt đầu rơi lã chã.

Tôi có cảm giác như thể mọi thứ đã chấm dứt rồi.Rằng phe Alacryan đã thắng rồi.Bọn chúng không chỉ thắng, mà phe chúng tôi ngay từ đầu đã nằm trong lòng bàn  taycủaAgrona rồi. Tôi thật quá ngu muội.

Kinh nghiệm của hai kiếp sống trần phàm có là cái thágì so với trí khôn và kinh nghiệm tích luỹhơn nghìn năm của một asura cổ đại cơ chứ?

[][] []