The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 770

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1793

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 733

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8196

Chương 234

” 

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

“Chúng ta được chỉ thị là ở lạiđây, Lance Arthur,” Varay nói với ánh mắt lạnh như băng. “Chúng ta sẽtiếp tục chiến đấu chống lại quân đội Alacryan.”

Tôi bực bội nghiến răng nghiếnlợi. “Tướng quân Varay, chính mắt cô đã thấy những tên kẻ thù mà chúng tađang chiến đấu chống lại kia không phải là lực lượng chính của pheAlacryan. Họ chiến đấu một cách vô tổ chức, tuyệt vọng, và rất nhiều ngườitrong số họ thậm chí còn bị suy dinh dưỡng và ốm nặng!”

Varay nghiêm người, che giấucảm xúc của mình. “Cậu đã quên rằng chúng ta là những người línhsao? Chúng ta không có quyền quyết định thay đổi hành động trong bất kỳhoàn cảnh nào. Tôi đã gửi báo cáo cập nhật tình hình cho Tướng Bairon và Hộiđồng. Chúng ta sẽ hành động theo mệnh lệnh của họ sau đó, nhưng hiện tại thìchúng ta sẽ tiếp tục kế hoạch”.

“Vậy hãy để tôi và khế ướcthú của tôi quay trở lại Etistin… à không, tôi sẽ quay lại lâu đài. Tôi sẽnói chuyện với Tổng Tư Lệnh Virion và đưa ra một—”

“Cậu đến đây không phảilà vì muốn rũ bỏ những trách nhiệm đó sao?” Tướng quân cắt ngang lờitôi nói. “Cậu muốn trở thành một người lính vì không muốn mang gánh nặngđưa ra quyết định.”

Miệng tôi mở ra, nhưng khôngthể thốt ra lời nào. Cô ấy nói đúng. Tôi là người đã chọn ở đây, chiếnđấu một cách vô tâm và không phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của ngườikhác.

Tôi nghiến chặt răng, cả ngườicứng đờ, cúi đầu chào Tướng Varay trước khi quay lưng bước đi.

Tôi đắm chìm trong suy nghĩvẩn vơ cho đến khi trở lại khu biệt lập nơi tôi đã dựng trại. Tôi phát hiệnSylvie đang bổ sung lại lượng mana của mình. Cô ấy mở to mắt, cảm nhận đượctôi đang ở gần. “Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Không có gì thay đổi cả,”tôi càu nhàu, ngồi xuống một tảng đá lớn bên cạnh cô ấy. “Chúng ta sẽtiếp tục chiến đấu với phe chúng.”

“Chà, dù là tù nhân haykhông, chúng ta vẫn không thể để chúng tiến lên được,” Sylvie nói với làn sóngđồng cảm.

“Nhưng điều này là quá mức cầnthiết.” —Tôi chỉ vào hàng ngàn hàng ngàn binh sĩ bên dưới đang nghỉ ngơi, vàhàng ngàn người khác đang ở ngoài chiến trường chiến đấu— “Chúng ta có nhiềuquân hơn mức cần thiết nếu tất cả những gì chúng ta chống lại là một đám tùnhân bất hợp tác và tuyệt vọng tìm cách sống sót.”

“Đúng thật,” Sylvie đồngý. Cô ấy đứng dậy, duỗi tay chân trước khi liếc nhìn tôi. “Thếnên chúng ta còn chờ gì nữa chứ?”

Tôi nhướngmày. “Gì?”

“Làm ơn đi, Arthur. Concó thể đọc suy nghĩ của người ngay cả khi không có liên kết giữa chúngta.” Cô đảo mắt. “Con biết lòng người đã quyết muốn đi rồi.”

Một lần nữa, tôi lại chỉ biếtcứng họng không biết phải phản bác thế nào. Lắc đầu, tôi mỉm cười vớiSylvie, hất mái tóc màu lúa mì của con bé. “Vậy thì đừng nói là ta không cảnhbáo con trước đấy. Về lý mà xét thì chúng ta đang phạm tội phản quốc vìkhông tuân theo mệnh lệnh và tự ý rời khỏi chiến trường đấy.”

Cơ thể của Sylvie bắt đầuphát sáng cho đến khi hình dạng của cô ấy chuyển thành một cô rồng đen tuyềncao chót vót. “Graooo. Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta phạm tộiphản quốc, và có lẽ cũng sẽ không phải là lần cuối cùng”.

“Ta đã nuôi dạy con rất tốtnhỉ,” tôi cười lớn, nhảy lên người Sylvie, tinh thần tôi phấn chấnhơn. Tôi đã mất rất nhiều, nhưng tôi vẫn còn những điều mà tôi vô cùngtrân trọng.

Chúng tôi phóng lên trời,nhìn rõ từng ngọn đồi trải dài từ Vịnh Etistin.

‘Người có muốn ghé qua Thành phố Etistin trước khilên đường đến lâu đài không?’ Sylvie hỏi.

‘Đến đó cũng chẳng có ích gì đâu. Bairon khôngphải là loại người biết lắng nghe—đặc biệt là với ta—và Lâu đài hiện tại đã cắtđứt mọi liên kết với các cổng dịch chuyển khác. Cách duy nhất để vào bêntrong là bay trực tiếp đến đó, vì vậy chúng ta không có thời giờ để lãng phí.’

Tôi sợ rằng Tướng Varay sẽđuổi theo chúng tôi, nhưng sau ba mươi phút đầu tiên trôi qua không thấy điềugì khác thường, tôi biết rằng chúng tôi đã tự do. Tôi lắc đầu, cố gắng tỉnhtáo để tiếp tục cuộc hành trình yên bình và lặng lẽ.

Những hình ảnh về kiếp trướccủa tôi bắt đầu tái hiện như một giấc mơ sống động. Những cảm xúc mà tôiđã cảm thấy khi đó lại hiện lên cùng với những kỷ niệm cũ.

Tôi nhớ lại cảm giác bối rốikhi đối diện với Quý cô Vera và nghe cô ấy kể về những trận đấu bán độ với ngườiđàn ông mặc đồng phục đó. Tôi đã có chút giận cô ấy vì đã gian lận vàkhông tin tưởng rằng tôi có thể thắng các trận đấu bằng chính sức lực của mình.

Tôi tiếp tục thi đấu trongnhững trận đấu mà đối thủ của mình rút lui ngay lập tức, nhưng tôi chưa bao giờphản kháng hay thắc mắc gì với quyết định của quý cô Vera. Tôi là ai màdám thắc mắc quyết định của người cố vấn của mình chứ? Cô ấy đã thực sự đãcho tôi một cuộc sống mới, đào tạo tôi, giúp tôi không chỉ có năng lực để bù đắpcho lõi ki ít ỏi của mình mà còn có cơ hội trở thành vua.

Mặc dù niềm tự hào của tôiđã bị tổn thương vì quý cô Vera đã không tin tưởng vào khả năng của tôi, khôngtin tưởng tôi có thể chiến đấu một cách sòng phẳng, tôi vẫn chấp nhận những chiếnthắng vô vị đó cho đến vòng đấu cuối cùng. Tôi cùng với tất cả các thísinh đã giành chiến thắng trong giải đấu trong nước của họ, đi đến thủ đô của đấtnước chúng tôi, Etharia, để có cơ hội trở thành vị vua tiếp theo.

Nhưng rồi không có lịchtrình nhất quán nào về thời điểm tổ chức cuộc thi tranh ngôi vương King’sCrown. Quyết định sẽ được đưa ra bởi Hội đồng, những người sẽ bỏ phiếu khihọ cho rằng vị vua hiện tại không còn khả năng trị vì hiệu quả. Nhưng lýdo thông thường sẽ là vì vị vua đang trị vì thua Trận Đấu Thượng Đỉnh chống lạimột quốc gia khác, hoặc bị chấn thương suy nhược, hoặc đơn giản là ông ấy hoặcbà ấy đã lớn tuổi và không thể tiếp tục trị vì.

Vị vua hiện tại của chúngtôi đã mất một cánh tay từ Trận Đấu Thượng Đỉnh cuối cùng, vì vậy cuộc chiến giànhngôi vương King’s Crown đã được tổ chức để tìm ra vị vua mới. Người chiếnthắng sẽ có cơ hội chiến đấu với vị vua hiện tại, và nếu người thách đấu chiếnthắng, người đó sẽ trở thành vị vua tiếp theo. Còn nếu nhà vua chiến thắng,ông ta sẽ tiếp tục trị vì của mình cho đến khi người chiến thắng giải đấuKing’s Crown tiếp theo thách đấu ông ta. Đó là một vòng luẩn quẩn mà Hội đồngđặt ra cho một vị vua nếu họ cho rằng ông ấy không còn phù hợp.

Những ký ức về quý cô Veravà nhóm huấn luyện viên và bác sĩ chịu trách nhiệm giữ cho tôi ở trạng thái tốtnhất trong suốt thời gian diễn ra giải đấu tràn về trong tâm trí tôi. Tôinhớ tất cả chúng tôi đã xô đẩy qua đám đông khán giả để cố gắng vào sân vận động. Khichúng tôi đến khu vực chờ được chỉ định, tôi có thể cảm nhận được sự khác biệttrong bầu không khí.

Tôi nhớ rất rõ cảm giác căngthẳng trong khu vực chờ đợi của chúng tôi, một số thí sinh đang dãn cơ và làmnóng cơ thể trong khi những người khác thì ngồi thiền ở chỗ của họ. Áp lựckéo dài trong phòng xuất phát từ luật cho phép các thí sinh ở trận cuối củaKing’s Crown có thể ra đòn chí mạng vào đối thủ.

Tất cả các thí sinh, bao gồmcả tôi, biết rằng họ có thể chết ngày hôm nay. Quý cô Vera và các huấn luyệnviên khác đã cố gắng hết sức để tôi không nghĩ về điều đó, giúp tôi tập trungvào các bài tập khác nhau.

Tôi vẫn nhớ tất cả những thísinh mà tôi đã từng đấu, cả già lẫn trẻ, lớn hay nhỏ, tất cả võ sĩ đều đứng đầukhu vực của họ. Quan trọng nhất đối với tôi là không ai trong số họ bị quýcô Vera mua chuộc để bỏ trận đấu.

Tôi nhớ mình đã cố thuyết phụcbản thân là Vera chỉ muốn tốt cho tôi. Tôi tự nhủ rằng cô ấy cố tình dọnđường cho tôi không phải vì cô ấy không tin tưởng vào khả năng của tôi, mà vì côấy muốn tôi đạt phong độ cao nhất cho những vòng thi cuối cùng.

Giá như lúc đó tôi biết,ngày đó sẽ kéo theo những gì. Đến giờ tôi vẫn nghĩ, nếu tôi quay về ngàyhôm đó, nếu tôi biết sự thật về quý bà Vera thì tôi sẽ làm khác đi.

“Arthur!” Giọngnói của Sylvie vang lên trong đầu tôi, khiến tôi tỉnh giấc, cô ấy đột nhiên giậtbắn mình để né một vòng cung tia sét khổng lồ. Một vòng cung tia sét khácngay sau đó bắn vào chúng tôi từ bên dưới, xuyên qua các đám mây.

Đến lúc này, cả tôi vàSylvie đều biết ai đang làm chuyện này.

“Bairon!” Tôigầm lên, khuếch đại giọng nói của mình bằng mana khi nhảy khỏiSylvie. “Anh muốn gì?”

Một bóng người nhô lên từ lớpmây phía dưới chúng tôi, cùng với một số binh lính cưỡi trên những con chim bọcthép khổng lồ.

“Cậu không tuân theo mệnhlệnh và bỏ chạy khỏi trận chiến, lại còn muốn hỏi tại sao?” Bairon quát,giọng nói của anh ta cũng phát ra mana. “Khi ta vẫn nói nhẹ nhàng, khôn hồnthì cậu nên quay trở lại vị trí của mình đi, Arthur.”

“Mới chỉ nói thôi ư? Anhvừa bắn ra những phép thuật có khả năng phá hủy một tòa nhà vào một Lance và mộtAsura đấy.” Sylvie là người đáp lại, giọng nói khàn khàn pha lẫn sự tứcgiận trong bộ dạng lạnh lùng của cô. 

Do dự một lúc, Bairon trả lời. “Chúngta đang có chiến tranh, và trách nhiệm của hai người là phải tuân theo mệnh lệnhchứ không phải là ra lệnh cho ta. Ta chỉ đang làm nghĩa vụ của mình đối vớicấp dưới mà thôi”.

“Đủ rồi!” Tôicáu kỉnh. “Anh cũng đã nhận được thông tin cập nhật từ Tướng Varay. Lựclượng đối phương mà chúng ta đang giao tranh tại vịnh đều là tù nhân củaAlacrya. Chúng ta cần tổ chức lại quân đội và trinh sát lực lượng chính củakẻ thù trước khi—”

“Những quyết định đó sẽ do tavà Hội đồng quyết định,” Bairon ngắt lời, tiến lại gần hơn với những người línhđang vây quanh mình. “Cậu là kẻ đã từ bỏ trách nhiệm của mình.”

Tôi nghiến răng, những chuyệnnày xảy ra khiến tôi thất vọng về bản thân hơn là về Bairon. Đúng là tôilà người bỏ chạy. Nếu như giờ được quyết định lại, tôi vẫn sẽ do dự có nênđảm nhận vị trí lãnh đạo không, nhưng tôi không thể chỉ đứng chơi trong khichúng tôi đang bị Agrona chơi đùa trong lòng bàn tay như này được.

“Làm ơn hãy để tôiđi. Đừng lãng phí mana của mình vào việc này, hãy để chúng tôi đến Lâuđài. Tôi sẽ xin sự chấp thuận của Tổng Tư Lệnh Virion ngay khi tôi đến nếuđó là điều anh muốn,” tôi nói, trấn tĩnh bản thân. “Đi thôi,Sylv.”

Những người lính sẵn sàng thầnchú, chỉ đợi lệnh của Bairon là sẽ nhắm bàn tay tia chớp vào chúng tôi.

“Đừng cố chống đối lại ta, Tướng Arthur. Đây là cảnhbáo cuối cùng của ta yêu cầu cậu quay lại vị trí của mình.”

“Anh với thằng em mình bị cái quái gì vậy? Tạisao hai người luôn thích sử dụng bạo lực vậy?” Tôi bực bội phun ra.

Gầm một tiếng đầy giận dữ, Bairon lao tới, toàn bộ cơthể anh ta chìm trong tia sét.

Nhắc đến Lucas lên chắc chắn không phải là lựa chọnthông minh nhất, nhưng rõ ràng rằng sự phô trương quyền lực này không liên quanđến việc tôi rời bỏ chức vụ của mình mà nó giống như anh ta đang muốn chứngminh mình vượt trội hơn tôi.

Bao bọc cơ thể bằng mana, tôi sử dụng hơi ẩm từ nhữngđám mây bên dưới và tạo ra vô vàn cây thương băng.

Sylvie phóng ra một tia mana tinh khiết vào Bairontrong khi tôi phóng những cây thương băng vào những người lính đang nhắm mình.

Đội hình dễ dàng tan vỡ khi binh lính của Bairon xoayngười để tránh bùa chú của tôi. Bản thân Bairon đã phải dừng lại để chốnglại sức mạnh mana thuần khiết, giúp câu giờ đủ cho chúng tôi một đường máu đểthoát khỏi vòng vây.

‘Sylvie. Đinào!’ Tôi nắm lấychân cô ấy khi cô ấy bay qua tôi và chỉ trong một giây, chúng tôi đã bay quaBairon và những người lính của anh ta.

Ngay khi tôi nghĩ rằng chúng tôi đã thoát rồi, Bairontung áo choàng về phía chúng tôi. Đó là một tạo tác ma thuật, không nghingờ gì nữa, bởi vì ngay lúc này chiếc áo choàng phân tán thành một cái lưới lớnbao gồm các dây kim loại được Bairon điều khiển bằng các tia sét.

‘Quaylại hình dáng con người, ngay bây giờ!’  Tôi ra lệnh.

Cơ thể của Sylv thu nhỏ lại thành một cô bé ngay khicái lưới bao trùm lấy chúng tôi.

Sylvie ngay lập tức hình thành một kết giới mana xungquanh chúng tôi, nhưng điều đó đã cho những người lính khác có đủ thời gian đểtập hợp lại.

Càng ngày tôi càng thấy bực bội khi cố gắng đối phó vớihọ mà không thể thực sự làm tổn thương họ.

‘Chúngta đã được phép làm tổn thương họ chưa?’ Sylvie sốt ruột hỏi trong khi giữ cho lưới sétkhông ập vào chúng tôi.

Những người lính conjurer cũng bắt đầu giải phóng phépthuật, sức mạnh tổng hợp của họ đủ để tạo ra những vết nứt trong kết giới manacủa Sylv.

Tôi gật đầu. ‘Nhưngđừng giết họ.’

Sylvie đáp lại bằng cách sử dụng hàng chục mũi tên manabên ngoài kết giới bảo vệ và phóng chúng vào những người lính trong khi tôi điềukhiển những đám mây bên dưới chúng tôi.

Vẫy tay, tôi rút thanh Dawn’s Ballad và chém xuyên quatấm lưới kim loại tích điện. Lúc này Bairon đang bị phân tâm bởi những mũitên mana, vật phẩm ma thuật của anh ấy giảm tác dụng, và hai chúng tôi đã thoátđược.

Khi Sylvie đánh lạc hướng với những người lính bằngcách không ngừng tung ra một loạt những mũi tên mana vào họ, tôi đã tung mộtmón quà nho nhỏ cho Bairon.

Tạo nên một quả cầu gió nén trong tay, tôi kết hợp nóvới lửa và sét, tạo ra một quả cầu lửa xoáy màu xanh đầy ra các vệt điện, cókích thước bằng Sylvie trong hình dạng rồng. (Darkie: chắc rasen-chidori cmnr…)

Bairon vừa thu lưới lại và phòng thủ trước đòn tấncông thì một tia sáng lấp lánh khác thường ở phía xa thu hút sự chú ý của tôi.

Mọi người đều khựng lại như chúng tôi, nhìn chằm chằmvào nơi phát ra ngọn lửa màu đỏ đen cách đó mấy dặm. Chúng tôi nhìn nhaukhông biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi một làn sóng cảm xúc kinh ngạc từSylv thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi quay sang Sylvie và thấy cô ấy tròn mắt kinhhãi. Cô ấy quay sang tôi và nói to cho mọi người nghe. “Đó là… Lâuđài.”

[][] []