The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1789

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8170

Chương 227

[][] [] 

GÓCNHÌN CỦA ARTHURLEYWIN:

Sự căm phẫn hòa cùng niềm đau đớn và tiếc nuối trongtôi kéo dài suốt khoảng thời gian tôi khóc than cho cha mình.

Tôi khóc, và nguyền rủa vạn vật trong khi từ chối chấpnhận sự thật cay đắng trước mắt.

Là một pháp sư tài ba người người ca ngợi như thần đồng,một tướng quân, một Lance, tất cả những gì tôi muốn chỉ là bảo vệ những ngườiquan trọng nhất với tôi, để họ được sống một cuộc sống an nhàn và hạnh phúc đếncuối đời. Tôi đã từ bỏ ý định trở thành người hùng của mọi người dân Dicathen. Tôiđã từng làm như thế, và cái giá phải trả để cứu những con người lạ mặt kiachính là những người tôi quý trọng bằng cả tính mạng của mình.

Và dù tôi có cố gắng cách mấy, tôi vẫn đã thất bại.Tôi đã thất bại trong việc bảo vệ bọn họ. Hai tay tôi giờ đã vấy máu của chìnhcha tôimột vết nhơ không thể rửa sạch đượcdù tôi có cứu biết bao nhiêu ngườiđi chăng nữa.

Sau khi nước mắt cạn khô và cổ họng khô rát đến mứckhông thể hét lên được nữa, trong lòng tôi giờ chỉ còn là một hố đen trống rỗngvô đáy.

Khi thi hài của cha được đưa đi và chú Durden được đưađến trạm y tế, tôi đứng dậy và đi vào trong Tường Thành.

Ngay khi tôi bước qua cánh cổng khổng lồ, những lờireo hò la hét cổ vũ bùng nổ vang trời. Những người lính, thợ rèn và công nhân đềudừng việc mình đang làm lại. Một số người thì cúi đầu, số khác thì vỗ tay không ngừng,nhưng tất cả bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ khiến tôi cực kỳ khó chịu.

Tôi không thể chịu được cảm giác này. Không phải là dobọn họ, hay lòng ngưỡng mộ hay biểu cảm nhẹ nhõm khi có người mạnh mẽ để họ dựavào. Chỉ là tôi không muốn ở đây.

Sylvie. Tìm em gái ta và đưa con bé xuốnglều y tế, nơi mẹ ta đang ở. Bà ấy sẽ cần ai đó ở cùng mình.’  Tôi nhắn và điqua đống lều, rạp hỗ lốn kia.

Cô rồng khế ước thú của tôi kéo nhẹ tà áo của tôi.“Con sẽ tìm em gái người, nhưng Arthur… mẹ của người cũng sẽ rất cần người cùngem gái mình ở bên cạnh bà ấy vào lúc này đấy…”

Tôi chẳng buồn mở miệng nói lớn như cô ấy.

‘Talà người cuối cùng mà bà ấy muốn gặp. Bà ấy đã không còn xem ta là con trai củamình, và bất kỳ cảm xúc yêu thương và cố gắng chấp nhận con người thật của tasau khi ta kể toàn bộ sự thật… sẽ biến mất vì giờ đây ta đã thất bại trong việcgiữ lời hứa là sẽ sống sót trở về cùng với ch—Reynolds.

Tôi hất tay cô ấy ra và đi về phía lều họp.

***

Tướng Quân… Arthur,” Trodius lí nhí, cả cơ thể bất giác ngồi sụp xuống ghế.

Tôi bước thêm một bước khác về phía tên chỉ huy cấp cao,trong khi đám quý tộc bên cạnh thì bối rối toàn tập.

“P-Phép của ta! Làm thế nào mà…” tên cao lêu ngêu lắp bắp và chĩa gậy phép về phía tôisau khi tỉnh lại.

Gã béo bên trái Trodius thì có vẻ to mồm hơn, bất chấpđống nước khai rình bốc lên từ dưới quần mình.

Lùi lại ngay! Bọn ta đây chính là quý tộc! Một con chó sai vặt của Hộiđồng mà dám can thiệp vào buổi họp quan trọng này ư!?” Hắn ta đe dọa.

Tên quý tộc nhỏ hơn với bộ ria mép dày thì vẫn nằm laylắt trên sàn, bất tỉnh sau màn ‘chào hỏi’ nhỏ của tôi.

Im lặng, tôi tiếp tục bước lên. Tên gầy còm sợ hãi réolên còn tên mập thì giật mình. Chỉ có mỗi Trodius vẫn không biến sắc khi tôi chậmrãi tiến lại gần.

Cơn phẫn nộ lôi đình và nỗi đau thương ăn mòn tôi đã lắngxuống sau khi tôi khóc thương cha mình, chỉ để lại một khoảng trống vô tậntrong thâm tâm tôi, khiến tôi có thể suy nghĩ thấu đáo hơn.

Những tiếng la hét hoảng loạng và những nỗi niềm lo lắngvề hy vọng viễn vông về việc bảo vệ người thân yêu khôngcòn lấn át tâm trí tôi nữa.

Giờđâytrong tâm thức tôi chỉ có sự im lặng đến mức rùng rợn. Ngọn lửa căm phẫn và nhữngcảm xúc hỗn loạn kia đã dậptắt, chỉ còn lại một sự lạnh lẽo trong tôi.

Theo lý nào đó, cảm giác này thật dễ chịu.

Nếu tôi mà đến sớm hơn mười phút thì chắc tôi đã giảiquyết Trodius giống với cách tôi đã làm với Lucas.

Nhưng lần này, trong tâm trí trống rỗng và cực kỳ sángsuốt, tôi nhận ra rằng đầu óc Trodius không hề ngu dốt hay đơn giản như Lucas.Tôi sẽ chẳng được lợi gì từ việc giết chết Trodius, và lão ta thậm chí cũng sẽchẳng hề sợ sệt hay ăn năn gìcả.

Lần này, tôi không thể dùng đau đớn để trừng phạt lãota. Giờ thì tôi đã nhận ra rồi, tôi không thể đối xử với Trodius như cách tôiđã đối xử Lucas.

Khi tôi bướcthêm một bước nữa thì Trodius cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Gã ta đứng thẳng dậy,lấy lại tinh thần và hằn giọng, nhìn vào mắt tôi và hỏi. “Ngọn gió phương nàođã mang ngài Lance danh tiếng đến chốn này gặp tôi thế?”

Qua ánh mắt chính trực giả tạo và cái nhếch mép nhỏ nhẹđó, tôi dám chắc rằng lão ta không hề sợ những cơn đau đớn mà tôi sẽ gây ra, vàthậmchí lão ta sẽ dám đối mặt với cả cái chết.

Với tâm địa tàn bạo và đầu óc ranh mãnh kia, lão tahoàn toàn tự tin rằng lão sẽ thoát được vụ này, và lão sẽ được vinh danh là “kẻđã hứng chịu toàn bộ cơn thịnh nộ của một tên Lance loạn trí vì mất mát.”

“K-Khôngđược đến gần hơn nữa!”Tên mập nói và rút thanh gậy phép trông như đồ chơi con nít ra.

Đặt nó xuống đi,” tôi lên tiếng, khiến cả hai tên quý tộc cứng người.

Ngay cả khi cậu là một Tướng quân đi chăng nữa, thìtrước mặt các quý tộc, cậu phải bày tỏ thái độ tôntrọng,” Trodius lắc đầu.

Lại một câu khích tướng. Hắn muốn khích tôi làmđó sai trái để gã có cớ để phảncông.

Tôi bình thãn dạo bước xung quanh bàn, tiến lại trướcmặt tên quý tộc mập kia và giơ một ngón tay. “Cút.”

C-Cút á?” Hắn ta lắp bắp, thanh gậy phép trên hắn vẫncòn run rẩy.

Chắc hẳn cơn giận đã thắng thế nỗi sợ, hoặc có thể làdo bị dồn vào đường cùng quá mức nên hắn quyết định cắn tôi, nhưng mọi chuyệnđã kết thúc trước khi hắn kịp bắt đầu.

Thần chú mà gã tính thi triển bằng cây gậy phép bóng bẫyđó còn chưa kịp hình thành mà chỉ xì xì biến mất giống như niềm tự tôn củachính hắn sau tự đái ướt quần.

Trước khi gã mập kịp phản ứng thì một luồn gió gắt ghimthẳng cả cơ thể lão xuống vũng nước tiểu của chính mình.

Tôi dùng cả cơ thể to đùng của hắn để gác chân trongkhi ngồi lên bàn họp của cách Trodius vài mét.

Khuôn mặt của tên chỉ huy cấp cao vẫn không biến sắc,mặc dù hắn có chút giận dữ, nhưng rồi hắn cũng bình tâm trở lại.

Tướng Quân Arthur,” hắn bình thản nói. “Người quý tộc dưới chân cậu chính là Ngài LionelBeynir của gia tộc Beynirdanh tiếng. Bỏ chân xuống và hãy ngay lập tức—”

Tôi nghiêng người về trước, dẫm mạnh hơn vào NgàiLionel Beynir đang bất cmn tỉnh kia. “Ông thấy đấy, Trodius, tôi chẳng quan tâm gì nhiều đến những kẻ đã từ bỏ quyềnlàm người dù cho chúng có giàu có, nổi tiếng hay vị thế cao đến đâu.”

Trodiusnheo lỗi. “Xin lỗi? Tôi khôngbiết cậu đã nghe được gì, nhưng dám to gan sỉ nhục một quý tộc là một tội tàytrời dù cho cậu có nắm vị trí gì trong quân sự đi chăng nữa.”

Ông cứ luôn mồm tự gọi mình và những tên ngu dốt nàylà quý tộc, nhưng tất cả những gì tôi thấy là bốn tên mặt thộn đang cố thừa nướcđục thả câu, lợi dụng tình cảnh hiểm nghèo của đất nước để chuộc lợi và dám lợidụng binh lính để làm bàn đạp nâng vị thế của mình lên cao.” Tôi nhìn tên quý tộc dưới chân tôi để nhấn mạnh ý củamình.

Trodius nhăn mặt tức giận. “Từ bỏ kế hoạch mà cậu đềra không phải là một tội tày trời gì cả, Tướng Quân Arthur. Mặc dù có rất nhiều người lính đã anh dũng ngã xuống,nhưng cái chết của họkhông hề vô ích vì họ đã ngã xuống để bảo vệ pháo đàinày.

Điều đó chỉ đúng nếu như mục tiêu của ông là để bảo vệTường Thành, chứ không phải cố xây dựng một xã hội thu nhỏ của riêng mình để ôngvà đám lâu la dưới trướng mình thống trị.”

H-Hồ đồ! Mục tiêu của tôi là tạo một nơi trú ẩn an toàn để chothần dân của Dicathen có chỗ ngủ mà không phải lo sợ gì cả! Cậu dám vặn lời củat—”

Tôi đưa tay nắm lưỡi hắn ta và kéo nó ra khỏi mồm hắn.“Theo tôi biết thì cái thứ này mới là thứ hay thích vặn lời này.”

Một ngọn lửa xanh dương nhỏ phất lên ngay lưỡi của hắnkhi tôi tiếp tục bóp chặt nó. Trodius trố mắt trong kinh hoàng và cố gắng vậnmana hỏa hệ của chính mình với hy vọng bảo vệ cơ thể khỏi ngọn lửa của tôi.

Mùi thịt cháy khét bốc nghi ngút khắp căn lều khi tôitiếp tục đốt cháy lưỡi hắn ta với tay mình.

Nhưng ông ta vẫn rất cứng rắn, thậm chí không từ bỏcái tôi cao ngút trời của mình để rên rỉ vì đau đớn.

Tôi nắm áo kéo tên chỉ huy lại gần, ngón tay vẫn đốtcháy lũi gã ta. Rồi tôi thì thầm những lời tàn độc vào tai hắn. “Ông biết chứ,Trodius, một trong những người lính đã hy sinh ngoài kia bởi cái kế hoạch ngu đầncủa ông chính là cha tôi.”

Tôi có thể thấy lão nuốt nước bọt trong khi ngón taytôi vẫn thiêu rụi lưỡi gã.

Nên tin tôi đi, tất cả những gì tôi đang gây ra choông đều là vì lý do cá nhân cả.” Tôi buông tay khỏi cái lưỡi đen xì của hắn. Đầu lưỡi củahắn đã bị thiêu rụi hoàn toàn, thậm chí không sót lại dù chỉ một giọt máu.

Trodiusngay lập tức ngậm mồm lại, dùngtay che miệng như thể ông ta tưởng rằng mình có thể bảo vệ bản thân khỏi tôi vậy.

Đừng lầm tưởng rằng nhờ mối quan hệ của chị mình cùngvới người con gái bị ruồng bỏchính là lý do tại sao tôi không giết quách ông đi,” tôi lẩm bẩm và cầm cuộn giấy vải trước mặt ông ta lênvà đứng dậy. “Giết ông là quá nhân từ. Thay vào đó, tôi sẽ để ông tận hưởng hậuquả bằng cách tướt đoạt đi thứ ông quý trọng nhất.”

Rồi tôi quay sang Albanth, người nãy giờ chỉ biết im lặngquan sát. “Vì ông đã chứng kiến mọi chuyện hôm nay, hãy gửi tin nhắn đến Hội Đồngrằng: vì hành vi và ý đồ tạo phản và chốngđối Hội Đồng Council, Trodius cùng toàn thể gia tộc Flameworth sẽ bị tước bỏtoàn bộ danh hiệu và quyền lực của quý tộc.”

Kôn! Gươi kôn ó uyền đó!” Trodius hét lên, giọng nói biến dạng vì không kiềm được cảm xúc.

Tôi tin là tôi có toàn quyền đấy, và chắc chắn Hội Đồngsẽ đồng ý một khi họ biết rằng ông đang âm mưu lừa dối họ để giữ những binhlính ở đây lại cho chính mình.” Tôi trả lời một cách lạnh lùng và vẫy tờ giấytrên tay mình.

Trodiusloạng choạng lao về phía tôi, vấpphải tên quý tộc đang bất tỉnh kia trước khi tuyệt vọng bắn một quả cầu lửa vềphía tờ giấy trên tai tôi.

Ghi thêm tội cố ý chống đối người đại diện của Hội Đồng.”Tôi nói với Albanth, vận một kết giới băng để chặn quả cầu lửa.

Ngươi ông thể àm ế!” Hắn tal la lên vào lao về trước bấuvíu chân tôi. “Gia tộc Fwameswoth—”

Sẽ chẳng còn là cái thá gì cả.” Tôi nói. “Di sản danh giá mà ông đã nâng niu xây dựng, thậm chíđi xa đến mức từ mặt chính con gái ruột của mình, sẽ là lý do gây ra sự sụp đổcủa gia tộc Flamesworth vĩ đại một thời.”

Tôi quay sang Albanth. “Tôi cho rằng ông có một tin nhắn cần gửi, đúng chứ?Hay là ông vẫn còn xem xét lời đề nghị của Trodius?”

“Tấ-Tất nhiên là không rồi!” Albanth đứng thẳng người và cầm lấy tờ giấy da ra khỏi taytôi. “Tôi sẽ lệnh chosứ giảđưa tin nhanh nhất và đáng tin cậy nhất của tôi gửi thông điệp của cậu cho Hội đồng”.

Còn nữa, hãy kêuChỉ Huy Jesmiya và một vài người củacô ấy vào đây để vây bắt những tênnày,” tôi nói thêm, và vẫy tay chongười chỉ huy kia lui đi, giờ chỉ còn mỗi Trodius và tôi là những người duy nhất còntỉnh trong lều. Sau lưng tôi, vẫn còn trên mặt đất, là Trodius. Người đàn ông từnglà đỉnh cao của sự quyền quý và kiêu hãnh giờ đãtrở thành một con chó run rẩy trong khi hắn ta trừng mắt nhìn tôi với ánh nhìn hình viên đạn.

Như tôi đã nói, giết ông là quá nhân từ.” Tôi bước rakhỏi lều và liếc nhìn lần cuối. “Tôi mong những nỗi nhục nhã này sẽ đeo bám ôngsuốt đời này mỗi khi ông cố thốt lên từ gì đó bằng cái lưỡi dị dạngcủa mình.”

***

Sylvievà tôi đứng trên đỉnh của váchnúi quen thuộc nhìn ra Tường Thành. Từ độ cao này, hậu quả sót lại sau trận chiếnthảm khốc ấy đã bị màn đêm che khuất, và trong ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, cảpháo đài này trông thật yên bình.

Tôi biết rất rõ là trong Tường Thành lúc này cực kỳnáo động và người người chạy đôn chạy đáo khắp nơi để làm việc: người thì sửachữa vũ khí hư hỏng, người thì chăm sóc cho những thương binh, người thì chôn cấtnhững liệt sĩ, nhưng tôi phải đè nén những cảm xúc hỗn loạn đang đe dọadânglên trong lòng.

Ở đây giúp tôi cảm thấy tốt hơn, cảm giác trống rỗngvô đáy bỗng thật dễ chịugiúp làm dịu đi cảm xúc xấu lẫn tốt trong tôi.

“Elliehiện đang ở cùng mẹ của người. Họđịnh sẽ hỏa táng ông ấy.” Khế ước thú của tôi lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng củacô ấy suýt bị gió cuốn trôi.

Lời nói của cô ấy chứa đựng những suy nghĩ và cảm xúcmà tôi đang cố rắng tránh xa trong tuyệt vọng. Tôi thấy em mình đang khóc và mẹtôi chỉ quỳ sụp xuống đất, những ngón tay ướm đầy máu của bà bấu chặt xuống đấttrong đau đớn tột cùng.

Tôi có thể cảm thấu được nỗi đâu mà khế ước thú tôiđang chịu đựng khi ánh mắt của mẹ tôi chứa đầy nỗi tuyệtvọng và phẫn nộ muốn buộc tội aiđó. Liệu bà ấy có nhìn tôi với ánh mắt đó nếu tôi ở đó? Đó là câu hỏi mà tôi sẽkhông bao giờ biết được câu trả lời.

“Tốtnhất là takhông nên mặtởđó,” tôi trả lời, đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên đầu Sylvie.

Sylviequay sang tôi, đôi mắt to màu vàng ròng nheo lại vì lo lắng. “Arthur…”

Taổn, thực sự đấy.Tôi nói, nhưng giọng tôi có hơi lạnh lùng. “Như thế này là tốt nhất.”

Cảm xúc của Sylviechùn xuống, tôi có thể nói rằng cô ấycó thể đã cảmnhận được cảm xúc từ tôi, hay nói đúng hơn là chẳng có tý cảm xúc nào trong người tôi cả.

Đâychính lànhững gì tôi đã làm trong kiếptrước khi còn là Grey. Tôi biết rằng kìm nén cảm xúc củamình và khóa chúng lại là không hềtốt,nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác cả.

Tôi không tự tin rằng mình có thể chịu được thứ cảmxúc mà tôi đang gồng mình kìm nén lại. Tôi biết làm như thế này chẳng khác gìchôn vùi một quả bom hẹn giờ vào sâu trong lòng, nhưng cho đến khi cuộc chiếnnày kết thúc, tôi không còn lựa chọn nào khác.

Có thể sau khi chiến tranh chấm dứt, tôi sẽ đối đầu vớitất cả mọi chuyện và gặp lại mẹ tôi. Nhưng còn bây giờ, tôikhông thể nào nhìn vào mắt mẹ tôi hay của em gái tôi được.

Đừng lặp lại sai lầm trước đây.Chính bản thân cháu biết rất rõ rằng một khi cháu càng lún sâu vào cái hố đóthì sẽ càng khó thoát trở ra lại.’ Những lời nói củabà Rinia vang vọng khắp tâm trí tôi, rồi tôi bắt đầu nghĩ vềnhững lời tiên báo của bà trước khi lắc đầu.

Nhìn qua cô rồng ước thú đang lo lắng kia, tôi khóa chặtlại những suy nghĩ của mình. Tôi không muốn cô ấytôi không muốn bất kỳ ai biết rằngtôi đang thực sự suy nghĩvề lời đề nghị của Agrona.

Đi thôi nào, Sylv.”

#Darkie