The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 763

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1778

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 727

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8070

Chương 225

[][] [] 

Sylvie và tôi rời khỏi Tường Thành và nhìn về phía trậnchiến đã lên đến đỉnh điểm từ lâu. Các cung thủ và pháp sư không có tầm bắn xabằng những người ở trên Tường Thành, đang rải rác đầy ở trên mặt đất, gần chỗchiến trường đẫm máu kia.

Tôi nhìn lại cánh cổng kim loại dày của Tường Thànhđang chậm rãi đóng lại sau lưng chúng tôi trong sự tức giận và tiếc nuối.

‘Chúngta sẽ tìm ra ai chịu trách nhiệm cho việc này sau,’  khế ước thú củatôi an ủi, mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. ‘Ngay bây giờ, nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm gia đình của người vàgiúp đỡ càng nhiều binh sĩ càng tốt.’

Gật đầu, hai chúng tôi tiến về phía trước. Tôi lờ đinhững tiếng hò hét và cổ vũ của những người lính xung quanh chúng tôi.

Tôi không phải là một anh hùng, và tôi cũng không baogiờ muốn trở thành anh hùng. Không ai có thể làm hài lòng tất cả mọi người được.Do đó, việc tôi khiến một số người thất vọng là điều không thể tránh khỏi—thậmchí tôi còn đã khiến rất nhiều người thất vọng nữa là.

Không phải bất kỳ con người, elf hay người lùn nàocũng đều quan trọng đối với tôi, và đó là sự thật mà tôi đã chấp nhận từ rất lâurồi. Tôi ở đây để đơn giản là để thực hiện vai trò của mình là giúp kết thúc cuộcchiến này. Không phải vì hòa bình thế giới hay để cứu nhân loại. Không, tất cảchỉ là để có một cuộc sống thoải mái và hạnh phúc với những người tôi yêuthương và quan tâm.

Đi qua vô số các cung thủ và pháp sư Conjurer hoặc đangbắn vào tuyến sau của đám quái thú hoặc nghỉ ngơi và bổ sung lượng mana dự trữcủa họ, tôi có thể nghe thấy những tiếng lẩm bẩm xung quanh chúng tôi. Nhữngngười lính huých vào các đồng nghiệp gần đó để họ chú ý, cho đến khi có đến hàngtrăm ánh mắt hướng về phía chúng tôi.

‘Ítnhất người nên chào họ chứ,’  khế ước thú của tôi nói, để ý đến những ánhnhìn chằm chằm.

‘Tậptrung đi, Sylvie,’  tôi nhắc nhở. ‘Hãy nhớ chúng ta đến đây để làm gì, rồi chúng ta có thể lo lắng về sĩkhí của quân lính sau.’

Mặt đất khô nứt của khu rừng Beast Glades có cảm giácgiống như hắc ín ướt, bấu chặt và kéo chân tôi lại khi tôi lê bước về phía trướcvới cô rồng ở bên cạnh. Tôi không thể rũ bỏ được cảm giác bất an đang khiến lồngngực của mình đập liên hồi. Màn đêm đen dần buông xuống cộng với đám đông ngườivới quái vật hòa lẫn vào nhau như muốn che giấu sự thật bất an mà tôi phải đốimặt bằng mọi giá.

Rút thanh Dawn’s Ballad ra, Sylvie và tôi lao vào trậnchiến hỗn loạn đang hứng chịu làn mưa phép thuật và mũi tên. Thanh kiếm màuxanh nhạt sáng của tôi đã trở thành ngọn hải đăng cho những người lính trong tầmmắt, cho họ hy vọng và sức mạnh cần thiết để tiếp tục trụ vững thêm chút nữa.

Sylvie tránh xa tầm vung kiếm của tôi trong khi bắn ranhững viên đạn mana cực kỳ chính xác và đúng lúc để cứu các binh lính bất cẩn.

Tất nhiên là chúng tôi chỉ đơn giản là tấn công loạn xạ.Khi tôi chém đôi những kẻ thù nhỏ hơn và hạ gục những con thú khổng lồ, mắt tôiliên tục đảo qua đảo lại để tìm dấu hiệu của bất kỳ pháp sư conjurer Thổ hệ nàocó thân hình to lớn giống như Durden hoặc pháp sư augmenter với Hỏa hệ trôngcha tôi.

Trong khi quét mắt khắp vùng đất cằn cỗi này, tôi nhìnthấy hình bóng của một con sâu quái vật cao sừng sững hơn những con thú còn lạixung quanh nó đang nhóp nhép nhai những người lính phe tôi. Đôi lúc có vài ngọnlửa bay lên từ đầu của nó, có vài tiếng la hét yếu ớt từ những người lính trướckhi họ bị nuốt chửng bởi con sâu quái vật đó.

Nghiến răng, tôi rời mắt đi khỏi cảnh tượng đó và cố gắngmột lần nữa để tìm cha tôi và Durden qua đám bụi mù mịt của khói và mảnh vụnbay đầy rẫy khắp chiến trường hỗn loạn.

Rồi tôi chợt bắt gặp cảnh một nhóm binh lính khác đangcố gắng hạ gục một con quái vật khổng lồ. Tuy nhiên, con này có vẻ hơi khoaiđây.

Các giống quái mana ở đây có cấp độ dao động từ cấp độB đến cấp độ AAkhi mà nó vẫn chưa bị đột biếntùy thuộc vào độ trưởng thành của chúng và cũng như độcứng của vảy của chúng sau khi tiêu thụ các loại quặng đá quý.

Với chiều cao hơn mười mét và bộ lông gai lấp lánh,tôi đoán chắc nó thuộc ở vế sau rồi. Tuy nhiên, điều khiến tôi chú ý không phảilà con thú, mà là tấm lưng rộng của một người lính chiến đấu với đôi găng tay bọcthép dày đang gánh chịu các đòn tấn công của con thú cao to khổng lồ kia trongkhi những người khác tuyệt vọng cố gắng trong việc hạ gục con quái đột biến giốnggấu đó.

Trước khi mắt tôi có thể suy ra người đó có phải làcha tôi hay không thì chân tôi đã chạy nhanh về phía trận chiến đó.

Chỉ trong vài giây, tôi đã ở trong tầm để triệt hạ conquái vật đó, nhưng tôi lại tập trung vào chiến binh ban nãy.

Tôi tặc lưỡi trong bực bội. Người đó mặc một bộ giáptoàn thân, bao gồm cả mũ bảo hộ che hết cả mặt mình.

Tốc biến sang kế bên người lính đó trong khi những ngườikia thì cố gắng kiềm hãm con quái vật, tôi giật phăng cái nón của anh ta ra.

Này! Cái quái gì—”

Đókhông phải là cha tôi. Kìm nén cảm giác muốn bóp nát chiếc mũ bảo hiểm mỏngmanh trong tay, tôi dúi nó vào đầu anh ta mà không nói một lời.

“Dichuyển đi,”tôi ra lệnh. Câu lệnh đókhông chỉ dành cho vềngười đàn ông mà tôi lầm tưởng là cha mình, mà còn dànhcho tất cả những người lính khác đang bao vây và tấn công con quái vật đột biến đó.

Việctrở thành pháp sư khiến họ rấtnhạycảm với mana, và lượngmana khủng bố tràora từ tôi ngay lập tức tạo sức nặng cho lời nói của tôi—hay đúng hơn là mệnh lệnh của tôi.

Tôibiết thanh Dawn’sBallad sẽ không thể cắt đứt một con quái vật mana gần cấp S đó, đặc biệt là với tình trạng hiện giờ. Do đó, tôi cất kiếm đi và tiếnmột bước về phía con quáisáu chi khổng lồ với bộ lông cứngnhư kim loại.

Chỉ trong một bước, tôi đã đứngngay dưới một trong những móng vuốt sắc như dao đang lao xuống. Nắm lấy một trong nhữngmóng vuốt tonhư cẳng tay của tôi, tôi quayngười vàngay lập tức vận mana vào cơ thể.

Kếtquả là một con quái vật nặng ngàntấnđã bị tung lên khôngtrung và đâm sầm xuống đất bởi một cậu nhóc thiếu niên.

Mặtđất nứt toát ra vìcú va chạm và con thú đó,dù cóhoang dã và điên cuồng đến mứcnào cũng chỉ biết rên lên một tiếng đầy đau đớn.

Vãi cứt,” một người lính vừa chiến đấu với con thú thốt lên. Thanh búa chiến khổng lồ của anh ta đã bịmóp và trục của nó hơi cong do nhiều lần va chạm với lớp lông cứng ngắt của con gấu.

Tôimuốn kết thúc việc nàynhanh chóng,nhưng con thú hồi phục nhanh hơn tôi mong đợi. Con gấu xám đứng dậy và ngay lậptức tấn công bằng bốn cánh tay đầy móng vuốt sắc bén của nó.

‘Arthur, người có cần giúp không?’ GiọngSylvie vang lên trong đầu tôi.

Không. Hãy tiếp tục tìm kiếm Durden hoặccha ta.Việc này sẽ không mất nhiều thời gian đâu.

Tôilắc người,bước sang một bên, và xoay người, dễdàngné tránh hàng loạt móng vuốt inhằn lên mặt đất xung quanh tôi.

Bựcbội, con gấu ấy cốgắng vunghai cánh tay trên cùng củanó. Tuy nhiên, thay vì né tránh, tôi giơ lòng bàn tay lên.

Sửdụng kỹ thuật mà Trưởng LãoCamus đã chỉ cho tôi, tôi tạo ra một khoảng chân không ngay trên lòng bàn tayđang mở của mình và hứng chịutoàn bộ đòn tấn công. Tôi không thể phân tán hoàn toàn lực tấng công mạnh mẽ của con gấu xám này. Chân tôi lún xuống đất và toàn thântôi run lên.

Tuynhiên, nhiêu đây là quá đủđể để quật ngã con gấu ấy để dễ bềtấn công hơn rồi. Trong thời gian chuẩn bị tung thêm chiêu nữa,tôi đã ghìm chặthai chân sau của con gấuxám ấyxuống đất để nó không chạybiến đivà gây thương vong cho phechúng tôi, đồng thời tôi cũngvậnnhiều lớp gió xoáy xung quanh nắm tay phải của mình. Lớp gió xoáy trong tay tôi đủ để khiếnnhững người lính được huấn luyện gần đó giật bắn người, khi nắm đấm của tôi va chạm trực tiếp vào bụng con quái vật với bộ lông cứng ngắt như kim loại đó, cả mặt đất rung chuyển vì chấn động.

Mộtlàn sóngxung kích lan tỏa từcú đánh, khiến một số binh lính và quái thú yếu hơn bị ngã, nhưng vậy đủ để giết chết con quái thú cấp cao đó rồi.

Người không nghĩ như thế là hơiquá mức cần thiết ư?’  Khế ước thú củatôi tan nói sau khi cảm nhậnđượclực tác động từ tận nơi cô ấy đang ở.

Bộ lông của con gấu dường như đã bị ảnh hưởng bởi sự độtbiến. Ta sẽ không thể giết nó nếu không làm đếnmức như vậy.

Không muốntiêu tốn chút giây phút nào khác,tôi tiếp tục tìm kiếm Durden và cha mình.

Mặcdù không có nhiềupháp sư conjurerởtiền tuyến, nhưng việc tìm ngườichú khổng lồ của tôi thật khó khăn. Vì pháp sư Thổ hệ sẽ hữu dụng hơn khi chiến đấu ở gần mặt đất, nên tôi tìm thấyrất nhiều phép thuật thổ hệ ở đằng xa.Và biết tínhDurden và khả năng thi triển phépthuật Thổ hệ với sức mạnh khủng khiếp, tôi biết chú ấy sẽ không đời nào ở lại Tường Thành để chiến đấu từ xa cùng nhữngpháp sư conjurer khác.

“Mẹ chứ, tôi nguyền rủa. Sự kiên nhẫn của tôingày càng mỏng đi theo từng giây từng phút. Mọi tiếng la hét và kêu cứu đều khiếntôi nao núng, e sợ rằng người tiếp theo có thể là Durden hoặc cha tôi.

Sylvievà tôi tiếp tục đi riêng lẻ khichúng tôi tìm kiếm họcũng như giết nhiều quái thú nhất có thể. Chưa một lần nào mà tôi tìm thấy một pháp sưAlacryan giữa cuộc hỗnloạn này,nhưng đó là một điều tốt. Không có pháp sư nào sử dụng kết giới để bảo vệ bầy thú khỏi các pháp sư Conjurer của phe tôi.

Trongnháy mắt, mặt trời đã mọc lên, khiếncuộc chiến hỗn loạn ngày càng rõ ràng hơn.

‘Saongười không thử sửdụng Realmheart một lần nữa để thử tìm cha của người như lúc nãy người đã làm với Ellie? Sylvie đề nghị, giọng cô ấythậm chí còn mệt mỏi trong đầu tôi.

‘Bộcon tưởng ta không nghĩ đến điều đó rồi à? ’ Tôi quát tháo. Phép thuật của Ellie đủ độc đáo để ta phát hiện ra với sự dao động mana. Làm thế nào ta có thể phân biệt được cha mình với hàng trăm phápsư hỏa hệ khác chứ?

‘…’

Thởra một hơi thật sâu, tôi xin lỗi côrồng ước thú của mình. Sự thất vọng và tuyệt vọng tích tụ trong tôikhiến cảm xúc của tôi thật khó kìm nén.

Không sao đâu, Sylvie an ủi. Giọng cô ấynhẹ nhàng, nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy một chút buồn bã trong lời nói.

Tựhứa với bản thân sẽ xin lỗi cô rồngkhế ước thú đã luôn trung thành tuyệt đối của mìnhsau khi mọi chuyện kết thúc, tôi tiếp tục tìm kiếm.

Khói,lửa, mảnh vụn, vũkhí bị bỏ rơi, và xác chết của binhlínhvà quái vật nằm la liệt trên cánh đồng cỏ đã từng tươi xanh này.tầm nhìn của tôi ngày càng bị hạn chế, nên tôi phải luôn mở to mắt và lắng nghe thật kỹ lưỡng. Tôi biết thật vô vọngkhi cố gắng phân biệt cha mình giữa tiếng gầm rú của đám quái vật, tiếng kêu la hét của binh lính, tiếng vo vevà rắc rắc của ma thuật và đâmchém,nhưng tôi không còn lựa chọnnào tốt hơn.

Sốlượng quái thú đã giảm đi rất nhiều, nhưng phe tôi cũng thế. Con người, elf và người lùn đều nằm la liệt trên mặt đất bên cạnh nhữngcon thú mà họ đã giết hoặc đã bị giết như thể nêu rõ quan điểm rằng thần chết có thể đến với bất kỳ ai, bất kỳlúc nào.

Vìkế hoạch của tôi đã bị thay đổiđột ngột nên rất nhiều binh sĩ đã ngã xuống. Sau lưng tôi chính là bức Tường Thànhkhông một chút hư tổn haytrầy xước. Nó vẫn đứng sừng sững như muốn chế giễu chúng tôi vậy. Mặt đất phía trước nó vẫn nguyên vẹnmặc dù chúng tôi đã đặt thuốc nổ bên dưới.

Sâu trong thâm tâm, tôi biết chính Trodius đãhủy bỏ kế hoạch của tôi, vì hai ngườichỉ huy ngươichắc chắn sẽ không hy sinh đồng đội của mình vì sự an nguy của Tường Thành.

Chỉcó ý nghĩ tìm cha tôi và Durden để đảmbảo rằng họ vẫn ổn mới giúptôi không hóa điên lên.Tôi đã phải tự nhắcđi nhắc lại rằng kế hoạch màtôi đã nói sau cùng cũng chỉlà… một gợi ý.

Hànggiờ trôi qua cho đến khi mặt trời lên cao trên bầu trời. Những chiến sĩ bị thương quá nặng hoặc quá mệt mỏi để tiếp tục chiến đấu được đồng đội cõngđi khi đợt quân lính tiếptheo tiến lên thay thế họ.

Đámquái thú đang dần bị đẩy lùi đikhisố lượng của chúng giảm xuống còn chỉ còn hàng trăm con. Sẽ không còn bao lâu nữa cho đến khi trậnchiến lớn này trở thành một chiến thắng lớn vang dội cho Dicathen. Tuy nhiên, vớinhững người lính vẫn đang cậtlực chiếnđấu dữ dội, mỗiphút trôi qua là thêm một phút mà họ có thể dễ dàng về nơi chín suối. Đối với họ, chiến thắngnày chẳng hề vẻ vang gìsaukhichứng kiến những người bạn, đồng minh và đồng chí của mình ngã xuống.

Saunhiều giờ chiến đấu và tìm kiếm, cơ thể tôi đã tự động di chuyển. Tôi đã giếtquái thú ở bất cứ nơi nào tôi đến và giúp đỡ những người lính gặp nạn nếu họđang trên đường đi củatôi. Tôi không thể cứu tấtcả mọi người,nhưng tôi không thể bỏ qua những ngườigặp hoạn nạn ngay trước mặt mình.

Khi tôi đang giúp đỡ một người lính bị cụtchân phải của anh ấy thì bỗng một làn sóng hoang mang và lo lắng tột cùng tràn vào tâm trí tôi.

Anh kia! Mang người đàn ông này trởlại Tường Thành ngay lậptức.Tôi nói sau khi bọc chân của anh ta trong băng.

Sylvie! Chuyện quáigì đã xảy ra thế? Tôihỏi, mồhôi lạnh chảy dài trên cổ khi cảm xúc của cô khế ước thú vẫn còn truyền sang tôi.

Tôingay lập tức lao đếnvị trí của Sylvie. Cô ấy ở không xa, chưa đầy một dặm về phía tây nam phía cuối phía nam của Tường Thành. Nhưng tại sao cô ấy khôngtrả lời?

Mặc cảnh vật mờ ảo lướtqua tôi khi tôi bay đến,thời gian dường như chậm lại rõrệt.Âm thanh như bịbóp méo và tôi có thể nghe thấy nhịp tim đập vào màng nhĩ của mình to hơn bất cứthứ gì khác.

Tuynhiên, khi tôi đến gần hơn và gần hơn, tầm nhìn của tôi lóe lên, như thể tôiđang quan sát thế giới qua một chiếc lọ dày cộp vì tôi hầu như không nhận raSylvie khi cô ấy ôm chầm lấytôi như để giải phóng mộtvạn nỗi buồn. Tôi có thể nghe thấy tiếng khóc nấc lo lắng của cô ấy, nhưng tôi tài nào nghe đượcnhữnglời cô ấy đang nói.

Với đôi mắt ngấn lệ, cô ấy lắc đầu dữ dội và ngăn tôi tiến lại gầnhơn. Nhưng tôi không thể nhìn thấycô ấy vì mắt tôi chỉ biết tập trung duy nhất vào người đàn ông đanglê chân về phía đội y tế đang chạy về phía mình.

bị mất một cánh tay và một nửa khuôn mặtđã bị thiêu rụi đến mứckhông thể nhận ra, nhưng tôi vẫn biết đó là chính là chú Durden. Và trên tấm lưng rộng của chúấy…là những gì còn sót lạicủa cha tôi.

[][] []

#Darkie