The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 760

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 721

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8037

Chương 223

[][] [] 

GÓCNHÌN CỦA GREY:

Rấtnhiều thứ đãthay đổi sau tai nạn của Cecilia ở trường. Mọi thứ không quá nghiêm trọng nhưNico đã lo sợ sau khi bí mật của bạn chúng tôi bị phanh phui—ít nhất thì nhìn sơ qua thì là vậy. Bấtchấp chế độ học tập và môi trườngsốngthô bạo mà chúng tôi đang trảiqua,chúng tôi vẫn có những quyềncông dâncơ bản.

Các đặc nhiệm không thể chỉ bắt Ceciliavà giữ cô ấy cho bất cứ mục đích mờám gì đó,nhưng họ vẫn cóthể buộc Cecilia tham gia các buổi họp tại một cơ sở chính phủ gần đó để “kiểmtra” dưới hình thứcgiúp cô “kiểm soát khả năng của mình tốt hơn.”

Mộtvấn đề khác là Cecilia cũng là một đứa trẻ mồ côi như Nico và tôi. Không cònngười giám hộ hợp pháp sau khi Hiệu trưởng Wilbeck mất tích, đã hơn nhiều lần cô ấy được những người được cho làgiàu có hoặc quyền lực ngỏ ý muốn nhận cô ấy làm con nuôi.

Tôirất sẽmuốnnói rằng tôi đã ở đó để giúp đỡ người bạn của mình khi cô ấy phải chịu đựng nhữngcảm giác căng thẳng cùng cực vàkhó khăn khổ sởkhi liên tục bị chú ý đến,nhưng đó sẽ là một lời nói dối.

Khicó Nico bên cạnh, là bờ vai để Cecilia tựa vào, rõ ràng họ đã trở thành một cặp đôi không chỉ đơn thuần là bạnbè. Trong khi tôi tưởng rằngphản ứng ban đầu của tôi đối với điều này sẽ là khó chịu khi thấy hai người bạnthời thơ ấu của tôi đang trên con đường trở thành người yêu của nhau, nhưng rồi tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc cho họ. Tuynhiên, thật khó để tôi thể hiện điều đó, vì tôi hiếm khi ở đó cùng với họ.

Việchuấn luyện vớiQuý cô Vera thậm chí còn trở nên chuyên sâu hơn khi tôi đã đạt đến và thậm chí còn vượt quámong đợi của chính cô ấy. Cô ấy có thẩm quyền cho phép tôi bỏ qua hầu hết cácnăm học của mình vìchế độ luyện tập của chính cô ấy đềra cònchuyên sâu hơn gấpnhiều lần so với học viện nên cuộc sống xã hội và tuổi trẻ của tôi đã dần tan biết. Nếu tôi không huấn luyệnhoặc thi đấu thìtôi sẽ họcphép xã giao và kiến ​​thức cơ bản cần thiết cho kỳ thi để đủ điều kiện trởthành một vị vua. Hóa ra, bạn không thể chỉ là một chiến binh giỏi, mà bạn cầncó trí tuệ và sức thu hút để thu hút công dân của đất nước bạn.

Trongkhi dưới sự chỉ bảo tận tình của Quý cô Vera và đội ngũ gia sư tận tâm đảm bảotôi có cơ hội chiến đấu để trở thành vua, tôi mới biết rằng ngôi vương này giống với một linh vậtđược tôn vinh hơn là một nhà lãnh đạo thực thụ.

Tuynhiên, tôi cần sức mạnh và tiếng nói đi kèm với vị thế. Tôi vẫn chưa quên về những tên khốngây ra cái chết tàn nhẫn của Bảomẫutrưởng Wilbeck.

Tôicũng dùng lý do đó để biện minh cho sự vắng mặt của tôi với Nico và Cecilia.Nhiều ngày và đôi khi thậm chí hàng tuần trôi qua mà thậm chí không thể nhìn thấykhuôn mặt của họ, và trong khi tôi cảm thấy tồi tệ, tôi đã tự đánh lừa mình tin rằng trở thành vua sẽ giải quyết đượcmọi thứ. Cho dù chính phủ đang tiến hành các cuộc kiểm tra mờ ám đối vớiCecilia để nắm rõ hơn về mức độ ki bất thường của cô ấy hay các chính trị gia cốgắng sử dụng cô như một công cụ để nâng cao lợi ích của họ, trở thành một vịvua sẽ chấm dứt tấtcả những vấn đề đó.

Tôikhông thông minhhay mạnh mẽ như Nico, cũng không có tình cảm đủ lớn với Cecilia để dành thời gian ở đó chocô ấy như người bạn thân nhất. Thậmchí đáng tiếc thay, vẫn có một phần nhỏ trong tôi đổ lỗi choCecilia về cái chết của Hiệu trưởng Wilbeck,người phụ nữ mà tôi xem như mẹ ruột của mình đãbị giết để bảo vệ ấy.

Thậtkhông công bằng khi tôi đổ lỗi cho cô ấy – tôi biết chứ. Tôi đã nuốt những oán hận vô cớ đó từlâu, vì Cecilia cũng đã khổ sở trước cái chết của ấy,nhưng nó vẫn để lại một vết rạn nứtnhỏ trong mối quan hệ của chúng tôi.

Cólẽ vì vậy mà tôi không bao giờ có thể đáp lại tình cảm mà Cecilia từng dành chotôi. Dù lý do là gì, nó cũngkhông còn quan trọng nữa. Tôi hầu như không có thời gian để ngủvì lịch trình tập luyện hiệntại của tôi đã được Quý cô Vera lên kế hoạch đến từng phút mỗi ngày.

Tuynhiên, cô ấy không hoàn toàn vô tâm. Thỉnh thoảng cô ấy vẫn sẽ cho tôi thời gian để đi chơi vớiNico và Cecilia, và mặc dù nhiều lần Cecilia không thể đến vì chuyện “luyện tập”của riêng cô ấy, nhưng việcnói chuyện và đùa giỡn với Nico là một trong số ít niềm vui trong cuộc đời tôi.

Khi Chúng tôi gần mười tám tuổi và sẽ sớm trởthành người lớn một cách hợp pháp, thì Nico đãnóikế hoạch của mình với Cecilia trong một trong những lần đi chơi hàng tháng của chúng tôi.

Ông tính bỏ trốn à ?” Tôi hỏi một cách ngờ vực.

“Không…à thì, tôiđoán nói thế cũng khôngsai.”Nico thở dài. “Ông nóinhư kiểu kếhoạch được suy nghĩ kỹ lưỡng của tôi chẳng khác gì như mấy thằng dậy thì thích nổi loạn vậy.”

“Bởivì nó rõ ràng là thế còn gì.Tôi chế giễu.” Ông thật sự nghĩ rằng chính phủ thậmchí sẽ để ông chạytrốn cùng Cecilia à? Vềcơ bản thì cô ấy chẳng khác gìlàmột tài sản của quốc gia cả.”

Tin tôi đi, tôi biết chứ. Nhưng sau khi Cecilia và tôi không cầnngười giám hộ hợp pháp nữa,chúng tôi có thể bỏ học và đến một đất nước khác. Nguyên mẫu mới của bộ giới hạnki mà tôi tạo ra đã ổn định hơn gấpnhiềulần so với mẫu trước đó,tôi đã tính toán kỹ sựphát triển về cấp độ ki của cô ấy. “

“Cấpđộ ki của cô ấy đã tăng lên bao nhiêu?” Một phần trong tôi không muốn biếtcâu trả lời.

Nicodựa lưng vào thành ghế. “Theo báo cáo mới nhất của cô ấy, hơn gấp đôi lần trước.”

“Cáigì?!” Tôi hét lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của các học sinh kháctrong căng tin.

“Đúngvậy. Có vẻ như không chỉ cấp độ ki vốn có của cô ấy là quái dị, mà còn sự phát triển của nó nữa. Tạithời điểm này, tôi chỉ hy vọng nhóm các nhà nghiên cứu đang theo dõi cô ấy biếthọ đang làm gì—tôi nghĩ rằngsự tăng trưởng nhanh khủng khiếp này sẽ cực kỳ thiếu ổn định.”

Nhưng dù thế thì điều đó vẫn thật lố bịch,” tôi nói, hạ giọng. Tôikhông thể không tưởng tượng mình màcócấp độ ki cao như vậy. Phần lớn quá trình luyện tập của tôi với Quý cô Vera chỉlà để bùđắp cho lượng ki thấp đến thấtvọngcủa tôi, bấtchấp nguồn cung cấp thuốcvà thực phẩm chức năng vô tận mà cô ấy đã dành cho tôi.

Vớikhả năng chiến đấu của tôi và cấp độ ki của Cecilia, việc trở thành vua thực sựchỉ là vấn đề thời gian. Tôi có thể hiểu tại sao chính phủ lại muốn kiểm soátcô ấy đến vậy.

Tập luyện vẫn còn khó khăn à ?”Nico hỏi lại câu hỏi thường ngày của mình.

Tôigật đầu, chỉ kịp đưa miếng ức gà nướng lên miệng. “Bây giờ nó đang trở nên dễchịu hơn một chút, nhưng đúng thế.”

Nicothường không để ýchi tiết, nhưng tôi đoán cậuấykhông thể giữ nó lâu hơn được nữa. Cậu ta đặt cái nĩa xuống và nhìn tôi với đôi mắt sắc bén.”Tại sao ông lạilàm điều này với chính mình?”

Tôitiếp tục cẩn thận nhaithức ăn của mình, chỉ trả lời với một cái nhướng mày.

“Tôihầu như không gặp ông nhiều mấyngày nay. Trời ạ,Cecilia còn không quá bận rộn như ông ngay cả với các buổi huấnluyện của chính phủ và các chính trị gia săn lùng cô ấy. Khi tôi nhìn thấy ông, hoặc người ôngdính đầy máu đến mức nó thấm qua đồng phục của mình, hoặc người ông đau đến mức khó có thể đứngvững. Làm vua quan trọng đến mức vứt bỏ thân xác và tuổi thanh xuân của mìnhsao? ”

Ông biết mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy,”tôi nói với giọng đe dọa.

Nicođảo mắt. “Ừ, tôi biết. Rõ ràng là mong muốn trước khi chết của Bảo mẫu trưởng Wilbeck là ông trả thù cho bà ấy bằng cách lãng phí mạng sống của chínhmình. “

Tôiđập đồ dùng xuống bàn. “Nóixong chưa?”

Cómột khoảng lặng giữa hai chúng tôi khi chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau. Nico thở ra mộthơi. “Nghe này, tôi không có ý định nói năng như thằng khốn như thế. Tôi chỉ muốn nói rằng Bảo mẫu trưởng Wilbeck sẽ không muốnônglàm điều này. ấysẽ muốn ông vàCecilia sống như những học sinh bình thường và hạnh phúc với cuộc sống và có một gia đình bình thường.”

Ông biết tôi không thể để mọi chuyện trôi qua dễ dàng như vậy.Nhất là sau khi toàn bộ vụ giết người của ấy đượcche đậy như một vụ tai nạn. Lũ sát thủ đó là một phần của tổ chức quy mô lớn hơn, tôi chỉ biết đếnđó. “

“Vìvậy ôngquyết định trởthành một vị vua và sau đó đánh bại tổ chức đã giết Bảo mẫu trưởng Wilbeck. Rồi sao nữa?”Nico nhấn mạnh.

“Lúcđó tôi sẽ về hưu. Tìm một nơi yên bình và ‘hạnh phúc với cuộc sống bình thườngvà gia đình,’ tôi cười nhếch mép đáp.

Bạn tôi lắc đầu bất lực. “Hy vọng sẽ dễ dàng như vậy.”

Tôicười khúc khích, nhăn mặt trước cơn đau mà nó mang đến cho lồng ngực đang đau củatôi. “Còn ông vàCecilia sao rồi? Ôngnghĩ đến một quốc gia cụ thể nào hay chỉ bằnglòng với gió thổi nơi nàoxuôi thuyền đến đó như dân du mục? “

“Cáckỹ sư không bao giờ gió thổi nơinào xuôi thuyền đến đó,” cậu ta chế giễu. “Tôi có khá nhiều kếhoạch đã đặt ra. Và tất cả đều hợp pháp… chỉ là, sống một cuộc sống ẩn dật thôi.

“Chà,vậy ông đã kể kế hoạch tổng thể này cho Cecilia chưa?”

“Khônghoàn toàn, nhưng—ồ, vừa nhắc đếntào tháo.Cecil! Bọn mìnhởđây!” Nico đột nhiên gọi, gần như bật dậy khỏi chỗ ngồi. Nó làm tôi khó chịu vìgiọng nói của cậu ấy cao lên mỗi khi nói chuyện với Cecilia. Nó không quá cao vút, nhưng vẫn có một chút khó chịu.

Tuynhiên, tôi quay đầu lại và vẫy tay với người bạn của chúng tôi với một nụ cười.Lời chào của tôi rất bình thường và thoải mái, nhưng mắt tôi nhìn Cecilia vớiánh mắt dò xét. Cô ấy đã cao hơn, và tư thế của cô ấy thẳng thắn và tự tin hơnnhiều mặc dù sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Khách quan mà nói, có thể dễdàng nói rằng cô ấy đã xinh đẹp hơn rất nhiều. Không biết là do quá trình luyệntập nghiêm khắc của cô ấy đã giúp cơ thể cô ấy trở nên nữ tính hơn hay vì nhữnggen vốn có của cô ấy dần phát triểntheo tuổi tác, cô ấy đã thu hút ánh nhìn của hầu hết các nam sinh xung quanhmình.

Cô ấymặc một bộ đồng phục tương tự như của tôi, cho các sinh viên và giảng viên biếtrằng chúng tôi có người cố vấn và được miễn tham gia khóa học hoặc trường học. Nó là mộtphiên bản đồng phục xahoa hơn của những cáo màhọc sinh bình thường mặc,mépđược dátvàng và các nút phù hợp vớiđồng phục. Tôi nghĩ rằng trông tôi luôn kỳ quặc, nhưng còn Cecilia thì trông y hệt như một quý tộc bước ra từ truyện cổtích.

Cecilia cười lại với chúng tôi trước khingồi đối diện với tôi bên cạnh Nico.

Lâu rồi không gặp, Grey,” cô nói, cởi bỏ chiếcáo khoác ngoài. Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt mệt mỏi. “Việc đào tạo diễn ranhư thế nào đối với cậu?”

“Mọichuyện vẫn diễnra tốt đẹp,” tôi lúng túng trả lời. “Cậu khỏe chứ?”

Cecilialuôn là một cô gái ít nói, nhưng việc nhìn thấy cô ấy ngày càng khiến mối quanhệ của chúng tôi trở nên căng thẳng hơn bình thường.

Dùvậy, cô vẫn là một cô gái dịu dàng và vị tha – đủ vị tha để nói rằng cô đang sống tốt, mặc dù vóc dáng đã được cải thiện,nhưng tâm lý của cô ấy dường như muốnvụn vỡ đến nơi vậy.

“Đây,Cecil. Tôi đã để dành một số món ăn yêu thích của cậu trước khi chúng hết sạch.”Nico đẩy khay thức ăn chưa chạm về phía cô ấy và tôi nhìn cô ấy cố nặn ra một nụcười và gần như đẩy miếng hải sản xuống cổ họng.

Sao mà Nico luôn là người thông minh trong mọi chuyện, mà đụng đếncon gáilà ngáo ngơ sao sao ấy.

Tôiquan sát một lúc khi hai người họ trò chuyện; hầu như là Nico mở lời trước. Cecilia hầu như chỉ lắngnghe trảlời thành thật tất cả các câu hỏi của Nico trong khi cô dọn xong đĩa thức ăn.

Bấtchấp sự thay đổi động lực giữa ba chúng tôi, mọi thứ dường như bình thườngtrong một thời gian. Chúng tôi chỉ làba học sinh đang ngồi trò chuyện trong một bữa ăn trong phòng ăn của trườngchúng tôi. Trong khi nỗ lực trở thành vua của tôi ngày càng nhiều hơn trong khiluyện tập, tôi rất nhớ nhữngkhoảngthời gian như thế này.

Chỉkhi Nico đề cập đến kế hoạch chạy trốn khỏi đất nước thì mọi chuyện mới bắt đầu xấu đi. Biểu cảm của Cecilia đanh lại, đến mứccô ấy gần như… sợ hãi.

“N-Nico.Tôi không nghĩ chúng ta nên nói về điều đó ở đây, ”Cecilia nói, nhìn xungquanh.

Niconhướng mày. “Nào, Cecil. Nó không giống như chúng ta đang thực sự chạy trốn. Cậu biết đấy, chúng ta được phép đến các quốc gia khác mộtcách hợp pháp.”

Nhưng dù thế…” Giọng Cecilia nhỏ dầnkhi cô ấy tiếp tục khảo sát xung quanh chúng tôi.

Tôinhìn xuống chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. “Hết giờ rồi.Tốt hơn là tôi nên quay trở lại khu nhà của Quý cô Vera trước khi cô ấy tăng gấpđôi chế độ tập luyện củatôi cho những ngày còn lại. ”

Chúng tôi sẽ tiễn cậu ra xe.” Nicođứng dậy và Cecilia theo sau.

Bachúng tôi bước ra khỏi phòng ăn và vào tiền sảnh vẫn còn chật cứng sinh viênđang nghỉ trưa. Đôi mắt đổ dồn về phía Cecilia và tôi vì bộ đồng phục của chúngtôi nhưng cả ba chúng tôi phớt lờ những ánh mắt ghen tị xung quanh và bước rangoài vào buổi chiều âm u dường như phản ánh cảm giác của tôi.

Nicocó lẽ là người duy nhất trong số ba chúng tôi vẫn bình thường và hơi ngốc. Tôichưa bao giờ nói với cậuấyvề việc bị bắt và tra tấn, và tôi chắc chắn rằng Cecilia đang giữ lại kha khá trải nghiệm tăm tối của mình trong cơ sở đào tạocủa chính phủ không cho phép bất kỳ người ngoài nào.

Tuynhiên, hai chúng tôi có lẽ cần một người như Nico trong nhóm của mình. Mặc dùlà một đứa trẻ mồ côi như tất cả chúng ta và mất đi bảo mẫu trưởng Wilbeck, Nico vẫn luôn là Nico. Mặc dù những tính cách sắc sảo và sự thông minhthường khiến cả hai chúng tôi gặp rắc rối, nhưng cậu ấy vẫn rất lạc quan và vuivẻ.

“Tôisẽ sớm gặp lại cả hai người… hy vọng là vậy ,” tôi nói khi bước vào chiếc xemàu đen đang đợi tôi ngay bên ngoài cổng học viện. Tôi không nói dối—và tôi thựcsự muốn gặp lại họ sớm, nhưng tôi không tự tin là tôi có thể làm vậy.

Saukhi trở về điền trang, việc huấnluyệncủa tôi lại tiếp tục. Quý Vera đang đợi tôi cùng với đội ngũ chuyên gia của cô ấy rất chăm chỉ để đảm bảorằng tôi đã hết đau đớn cả về thể chất lẫn tinh thần.

Nóichung, đó là một ngày khá bình thường. Khoảng thời gian ít ỏi tôi có thể dànhcho Nico và Cecilia là những gì tôi cần để giúp tôi vượt qua một vài tuần mệt mỏinữa. Mãi cho đến khi tôi chìm vào giường, tôi nhận được một cuộc gọi từ một sốmà tôi không nhận ra.

Tôiđã trả lời cuộc gọi. “Xin chào?”

“Vâng,đây là Bệnh viện Quốc gia Etharia. Tôi đang nói chuyện với Grey phải không?” Một giọng nữ dễ chịu vang lên.

“Vâng,tôi là Grey.”

“Xinchào, lý do cho cuộc gọi này là vì bạn được liệt kê là người liên hệ khẩn cấp củaNico Sever. Anh ấy đã được đưa vào khoa điều trị khẩn cấp vài phút trước và đang được chuẩnbị cho cuộc phẫu thuật. Chúng tôi cần bạn đến và— ”

Tôicúp máy và lao xuốngcầu thang nhanh nhất có thể trong cơthể đau nhức của tôi. May mắn thay, tôi vừa gặp phải một trong nhiều quản giatrong khu nhà, và anh ta đã sắp xếp một chuyến xe đến bệnh viện cho tôi.

Mọithứ trở nên mờ ảo cho đến khi tôi đến căn phòng nơi Nico đang . Tôi hầu như không thể nhớ lại việc điềnvào các mẫu đơn thích hợp và chờ cuộc phẫu thuật của cậu ấy kết thúc. Tuynhiên, những gì tôi có thể nhận ra là cặp còng tay số 8 đang xích cổ tay cậu ấy vào giường bệnh.

“G-Grey?”Giọng nói ngọng nghịu của Nico khiến tôi không khỏi bàng hoàng.

Tôiquỳ bên giường cậu ấy, cẩn thận không chạm vào tấm chăn trên người anh ấy đềphòng tôi làm tình hình nặngthêm và khiến cậuấy bị gãy xương sườn.

“Nico!Đúng rồi, là tôi, Greyđây. Tôi đây,”tôi nói, hạ giọngthì thầm. “Chuyện gì đã xảy ra vậy anh bạn?”

Đôimắt đờ đẫn và khép hờ của Nico mở ra trước câu hỏi của tôi. “Cecil! Họ đã bắtcô ấy! Tôi vừa đưa cô ấy xuống và đang trên đường trở về thì nhớ ra rằng mìnhđã quên đưa cho cô ấy nguyên mẫu mới.”

“Gìcơ?!” Tôi thảng thốt, lỡ tay làm rung cả chiếc giường.

Bạntôi nhăn mặt và mất một lúc để lấy lại hơi trước khi nói lại. “Tôi thấy họxô cô ấy vào một chiếc xe hơi. Cô ấy đã bất tỉnh.”

“Aiđã bắt cô ấy, Nico?”

Nico,người đã cố gắng điều chỉnh bản thân, cuối cùng nhận ra mình bị còng vào giường.Cậu ấy cắn chặt môi và rủa thầm. Che mắt bằng cẳng tay, cậu ấy thở ra một cáchrun rẩy. “Đó là một đội đặcnhiệm.Chính chính phủ của chúng ta đã đưa cô ấy đi.

[][] []