The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1783

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 730

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8105

Chương 221

[][] [] 

GÓCNHÌN CỦA TESSIAERALITH:

Không rõ là vì sự nhẹ nhõm khi một Lance đã đến hay vì tác dụng phụ của việc lạm dụng ý chí thú của tôi quá mức, tôi đã ngất đi.

Mặt trời đã gầnlặn, sơn lên lớp sương mù dày đặc một màu đỏ rực khi tôi thức dậy. Tôi thấy mình đang ở trên một con wyvern nhỏ với một vài binhlính đóng quân xung quanh tôi với vũ khí đã sẵn sàng trên tay, nhưng trận chiến đã kết thúc.

Cơ thể tôi đau nhức và chỉ việc mở mắt cũng đã làm tháidương tôi đau buốt. Nhưng tôi không thểngừng nhìn chằm chằm vào khung cảnh đó.

Trận chiến đã kết thúc, chúng tôi đã thắng. Tuy nhiên, những gì khiến tôi chú ý là những người lính bị thương trong đơn vị của tôi đượcđưa đi trong khi những người chết được chôn tại chỗ. Những thi thể đáng lẽ đượcđưa về gia đình để làm lễ đàng hoàng đã bị bỏ lại ngay tại chỗ họ hi sinh.

Tôi lò bò khỏi con quái họ rồng,khiến những người lính xung quanh ngay lập tức hốt hoảng. Họ cố gắng giúp tôi đứng dậy, lo rằng tôi sẽ bị ngã, nhưng tôi đã xua tay từ chối.

Sự tức giận dâng lên trong dạ dày của tôi và nếu tôikhông kiểm chế nổi sự thôi thúc đó có lẽ tôi đã thực sự sẽ lao vào tấn công vào những người lính đang chôn cất đồng đội của họ.

Nhưng tôi đã ngăn bản thân mình lại, trút bỏ sự phẫn nộ của mình lên mặt đất. Ngay cả khi điều này không đúng, nhưng chúng tôikhông có sự lựa chọn khác. Có một đội quân Alacrya vẫnđang hành quân đến Thành phố Zestier, trái tim của chính vương quốc tôi. Không có thời gian để dành cho việc mai táng người đã chết khi chúng ta đang cần từng chút thời gian và nỗ lực để phòng thủ trướccuộc bao vây.

Một trong những binh lính nhẹ nhàng đỡ tôidậy và ra hiệu về phía wyvern. “Đại Đội Trưởng Tessia. Xinhãy ở lại trên wyvern phòng trường hợp bất trắc có thể xảy ra. “

Ngay cả như thế, thì tôi có quyền gì để nổi giận? Không phải tôi mới là người đáng trách cho những cái chết đã xảy ra ởđây sao? Nếu không phải vì sự ích kỷ của tôi, bao nhiêu người trong số nhữngngười đã nằm xuống kia bây giờ vẫn còn sống sót?

Tôi biết việc tự trách bản thân như thế này là khôngổn mấy cái‘nếu như sẽ chẳng bao giờ thành thật, nhưng với những lời chế nhạo của Vernett vẫn cònvang vọng trong đầu tôi,thật khó để không làm như vậy. Bất chấp điều đó, tôi bắt đầu leo ​​trở lại wyvern khi có thứ gì đó khóe mắt khiến tôi chú ý.

Gạt phắt đi những người línhgác đang đỡ tôi dậy, tôi bắt đầu chạy.

Không thể thếđược.

Tôi tìm cách lách qua các lính cứu thương đang chữa trị những người bị thương và những emitter ở bên những người lính trong tình trạng nguy kịch hơn. Tôi cảm thấy khó thở khi mắt vẫn dán vào emitter đang quỳ bênbệnh nhân mà cô ấy đang chữa trị.

Đó là Caria, cô ấy bất tỉnh. Tôi khuỵu xuống, nhưng trước khi tôi cóthể tiến gần hơn nữa, một bàn tay đã chặn tôi lại.

Tôi nhìn lên và thấy Darvus với đôi mắt mắt lạnh lùng như băng giá đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt mà tôi chưa từngthấy trước đây. “Cô ấy chỉ gần như không thể ngủ được với một liều thuốc an thần.Đừng đánh thức cô ấy.”

Stannard cũng ở gần đó, xơ xác và đầy bụi bẩn. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy tôi, anh ấy chỉ quay đi chỗkhác.

Cả hai đều không có thương tích nào ngoài một vài vết trầy xước nhỏ, nhưng Caria thì không may mắn đến vậy.

Tôi sững sờ nhìn emitter đang đóng miệng vết thương trên chân trái của cô ấy… hay đúng hơn lànhững gì còn sót lại của nó. Người đàn ông nắm chặt tay lên mảnh vải ở phần vếtthương, dùng sức đè lên, nhưng máu vẫn trào ra giữa cácngón tay, tạo thành một vũng máu đỏ thẫm.

Tôi nhìn chằm chằm, vừa kinh hãi vừa kinh hoàng, khithấy vết thương của Caria đang nhanh chóng lành lại. Da xung quanh vết thương hởcủa cô bắt đầu liền lại với nhau tạo thành mảng sần sùi.

Trước đây tôi đã biết rằng các emitter không thể tái tạo các chi mới, nhìn vếtthương ở phía dưới đùi của cô ấy, tôi dám chắc nó dường như không thể phục hồiđược.

Rồi tôi chợt nhận ra sự thậtcay đắng,

Một Caria tươi sáng và tràn đầy năng lượng, một pháp sư augment tỏa sángrực rỡ qua tình yêu của cô ấy với võ thuật, sẽ không bao giờ có thể đi bằng haichân được nữa.

“Làm thế nào…”Tôi lẩm bẩm, tầm nhìn của tôi mờ đi vì những giọt nước mắt đang trào ra.

“Làm sao ư? ”Tôi nghe Darvus vặn lại. “ rời bỏ chúng tôi để tiến hành cuộc solo của riêng mình và—”

“Dừng lại, Darvus. Mọi người nhìn đấy.” Stannard kéo cậuấy đi và nhìnchằm chằm vào tôi trước khi cúi đầu. “Tôi xin lỗi vì thái độ của cậuấy, đạiđội trưởng Tessia.”

Pháp sư conjurer tóc vàng vốn thường nhút nhát và tốt bụng, lại đối xử với tôi một cách lạnh lùng.

Tôi lắc đầu. “Stannard…”

Hai đồng đội của tôi phớt lờ tôi, đến gần Caria và hỏiemittervết thương đang lành như thế nào.

Darvus đã đúng. Đây là lỗi của tôi. Tôi đã có vai trò dẫn dắt mọi người mà tôi phảichịu trách nhiệm, nhưng tôi đã chọntự mình hành động, nghĩ rằng tôi cóthể giúp đỡ nhiều người hơn với sức mạnh của mình.

Không. Thành thật mà nói, có lẽ tôi đã từng nghĩ rằng việc trở thành mộtpháp sư lõi bạc khiến tôi đã quá tự cao khi cho rằng mình hoàn toàn phù hợpvới cáctrận chiến lớn hơn là chỉ phòng thủmột vị trí.

Và vì điều đó, tôi đã bỏ rơi đồng đội của mình. Dù cho tôicó cố gắng thuyết phục bảnthân rằng cô ấy vẫn có thể bị thương ngay cả khi tôi ở đó cũng không giảm cảm giác tộilỗi khủng khiếp đè nặng lên ngực tôi.

“Đã đến lúc phải đi rồi,” một giọng nói quen thuộcvang lên từ phía sau.

Tôi không nhìn lại – mắt tôi vẫn dán chặt vào giấcngủ yên bình của Caria. Tôi tự hỏi cô ấy sẽ cảm thấy ra sao khi tỉnh lại. Liệu cô ấy có đổ lỗi cho tôi như Darvus và Stannardkhông? Liệu cô ấy có ghét tôi không?

Tôi lấy mu bàn tay lau nước mắt. Tôi phải luôn mạnhmẽ. Đây chỉ là sự khởi đầu. Trận chiến bảo vệ thủ đô Elenoir sẽ là nơi tôi cóthể bù đắp những sai lầm của mình.

“Tessia Eralith.”

Giọng nói cuốn tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Quay lại,tôi thấy Tướng quân Aya mặc áo giáp nhẹ với vài lính canh đóng sau lưng.

“Người cầm lái đã sẵn sàng khởi hành. Cô sẽ trở lạiLâu đài ngay lập tức, đại đội trưởngTessia. Lanceyêu tinh nói khi cô quay lại.

“Lâu đài?” Tôi đã trả lời. “Tôi không hiểu. Đội quân Alacrya đang hành quân về phíaZestier ngay lúc này. Không có thời gian để về— ”

Tướng quân Aya quay lại nhìn, ánh mắt sắc bén cắt đứt lời nói của tôi. “Có lẽ cô chưa nghe rõ nhỉ. sẽ được rútkhỏi trận chiến cho đến khi có thông báo mới.

Tôi nhanh chóng lồm cồm đứng dậy. “Chờ đã, Tướng quân! T-tôi vẫn có thể chiến đấu!Làm ơn.”

Phong thái quyến rũ hàng ngày của cô ấy chứađựng sự thiếu kiên nhẫn nhưng cô ấy vẫn giữ giọng lịch sự. “Xin hãy chú ý tới vị trí của với tư cách là một thành viên gia tộc Eralith. Xem xét tình trạng tâm trí hiện tại của , tôi đã nói với Hội đồng rằng không còn thíchhợp để chiến đấu nữa.”

Không, không,tôi cần chiến đấu. Tôi cần phải bù đắp cho những sai lầm của mình. Tôi cần phảilàm tốt điều đó cho Caria và mọi người bằng cách chiến đấu thật tốt trong trận chiến sắp tới.

Aya bắt đầu bước đi, mái tóc gợn sóng sẫm màu của côấy tung bay sau lưng, khi tôi nắm lấy cánh tay cô ấy. “Thưa tướng quân, tôi làmột trong số ít pháp sư lõi bạc sẵn sàng chiến đấu. Tôi không thể trốn trongLâu đài khi biết toàn bộ vương quốc elfđang nằm dưới quyền— ”

“Công việc của là duy trì đội hình và cầm cự trong một khoảng thờigian ngắn để đợi quân tiếp viện đến.Tuy nhiên, số người chết của đơn vị đã lên đến hơn một nửa vì tham vọng ích kỷ của .” Nữ Lancecạy ngón tay tôi ra và lạnh lùng nhìn tôi. “Những người còn đủ sức chiến đấu trong đơn vị của cô sẽ tham gia vào phần còn lại của sư đoàn củatôi.”

“Sẽ mất quá nhiều thời gian để có thêm quân tiếp viện,thưa Tướng Quân! Ngay cả TướngArthur cũng đang bận rộn với đám quái thú đang tấn công— ”

“Những gì xảy ra từ bây giờ không còn là việc của . Cô đã làm đủrồi, thưacông chúa. ”

Lời nói của Lance như một xô nước lạnh dội lên đầu, khiến tôi đơ ra khi Tướng Aya đưa cho người lính đứngbên cạnh chiếc wyvern một cuộn giấy. “Đưa cô ấy đến thẳng lâu đài và đưacái này cho Tổng Tư Lệnh Virion.”

Tôi tiến về phía wyvern khi một người khác đang cố định yên cưỡi, tôi liếc nhìn lại Darvus và Stannard lần cuối.

Không ai trong số hai người nhìn vào mắt tôi. Với đôi mắt khẩn cầu, tôi tiếp tụcnhìn chằm chằm, hy vọng ít nhất họ sẽ bắt gặp ánh mắt của tôi. Tuy nhiên, cho đếncuối cùng, cả hai đều không nhìn lại.

Và sự đau đớn và trống rỗng mà tôi cảm thấy vào thờiđiểm đó còn đau hơn mọi vết thương mà tôi từng phải gánh chịu khi là một ngườilính chiến đấu bên cạnh họ. (Darkie: … L)

GÓCNHÌN CỦA VIRIONERALITH –Tại Lâu Đài:

Mọi chuyện thật sự quá hỗn loạn.Các tin trực tiếp—phần lớn từ Thành phốZestier—được dán nhãn trên các cuộn truyền tin nhanh hơn chúng tôi có thể sắp xếp và đọc chúng. Bất chấp chi phí đắt đỏ của những vật phẩm liên lạc này, hàng hà sa số những cuộn giấy đang bị vứt vương vãikhắp phòng họp khi các thành viên của Hội đồng liên tục đọc qua chúng.

Tình hình thảm khốc và bận rộn đã đổ thêm dầu vào ngọnlửa căng thẳng vốn đã cháy phừng phựctrong phòng.

Một tiếng động đột ngột khiến mọi người quay đầu vềphía Alduin, người đã ném một chồng cuộn truyển tải xuống đất. Con trai tôi túm cổ áo Bairon Glayder, cựuvương của Sapin, đập mạnh vào tường.

Ông cũng đang đọccác báo cáo từ Elenoir, phải không?” Alduin rít lên. “Vuichưa? Giờ ôngvui chưa hả?!”

Tôi ra hiệu cho những binh lính sắp can thiệp.

Lần đầu tiên, người đứng đầu của hoàngtộc Glayder tựhào trông… xấu hổ. “Không ai có thểđoán trước được điều gì đó như thế này có thể xảy ra.”

“Không ai có thể?” Alduin nhổ nước bọt, đưa mặt mình lại gầnmặt người hơn. “Một đội quân gồm các pháp sư Alacrya hiện đang tiếp cậnZestier, trái tim của Elenoir. Ngay cả khi các chiến lược sơ tán đang được thựchiện, số người chết vẫn tăng lên do những người lính cố gắng ngăn thành phố bịbao vây và ông dám nói rằng không ai đoán trước được? ”

Em hiểu sự tứcgiận của anh nhưng làm ơn, đây không phảilà lúc hay nơi phù hợp để làm điều này,” Merial xoa dịukhi cô kéo lại cánh tay của chồng mình.

Giật cánh tay ra, Alduinvung một nắm đấm vẫn đang nắm chặt cuộn truyền tin do Tướng Aya gửi tới, hạcánh thẳng vào quai hàm của Bairon. “Con gái tôi suýt chết vì lòng tham củaông đó!”

Priscilla Glayder đứng sang một bên, nghiến răng và siết tay nhìn toàn bộ cảnh tượng, không thể giúp chồng cảm giác tội lỗi. Buhnd đứng ngồi không yên, vẻ mặttươicười hàng ngày được thay thế bằng mộtcái cau mày nhăn nhó.

Alduin khuỵu xuống. Thằng bé đập mạnh tay xuống nền đá cẩm thạch cho đến khitoàn bộ bàn tay bê bết máu. “Đã bao nhiêu lần tôi yêu cầu đưa quân đội củachúng ta trở lại Elenoir? Đã bao nhiêu lần tôi cầu xin viện trợ vì tôi sợ viễn cảnh chính xác này sẽ xảy ra!? Mấy người sẽ chịu trách nhiệm như thế nào nếu điều này dẫn đến sự sụp đổ toàn bộ vương quốc elf hả!”

Không một âm thanh nào có thể nghe được ngoài tiếnghét giận dữ và tuyệt vọng mà con trai tôi phát ra. Vợanh nhẹ nhàng vòng tay ôm anh vào lòng, an ủi con tôi theo một cách mà tôikhông thể.

Tôi không có quyền. Rốt cuộc, sức nặng của những lờinói của thằng bé không chỉ nhắm vào Glayder, mà còn đối với bản thân tôi. Tôi làngười đã đồng ý với Bairon về việc giữ quân đội elf ở Sapin. Tôi là người chịutrách nhiệm về những gì đã xảy ra với Elenoir.

Tôi đã quá tự tin với khả năng phòng thủ kỳ diệu của khu rừng Elshire. Cũng giống như Glayder. Tôi đã sai. Nhưngtôi không đủsức để thừa nhận một điều đơn giản đã bị mắckẹt sâu trong cổ họng tôi.

Với tư cách là người chỉ huy tối cao, tôi đã lãnh đạo toàn bộ lực lượng quân sự củaDicathen. Mặc dù tôi không muốn vị trí này, nhưng tôi đã tự tin vào quyết địnhvà mệnh lệnh mà tôi đưa ra. Tôi cảm thấy như việc thừa nhận sai lầm này bây giờsẽ mãi mãi tạo ra sự nghi ngờ trong tâm trí tôi cho dù tôi có đưa ra mệnh lệnhnào đi chăng nữa.

Tôi nhìn chằm chằm vào cuộn truyền tin được gửi từEtistin.

Bây giờ không phải là lúc để nghi ngờ các quyết địnhcủa mình.

Tôi nhanh chóng lật cuộn giấy và nhét nó vào một đốngkhác gần đó trước khi nói.

“Đủ rồi!Bây giờ không phải là lúc để chỉ chỏ chửi bới. Tất cảhãy ra ngoàivà bìnhtĩnh lại. Tôi nhấn mạnh.

Các thành viên trong Hội đồng nhìn nhau, vẫn phân vân nhiều hơn là do dự. “Hội đồng viên Alduin và Merial, Tessia nên đến lâu đài sớm. Hãy dành chút thời gian và ở đó với con bé.”

Hướng ánh mắt của tôi về phía Glayder, tôi gật đầu vớihọ. “Hãy nghỉ ngơi, và chỉ cần biết rằng những gì đã xảy ra không phải lỗicủa ai cả.”

Tôi đợi lính gác hộ tống các thành viên của Hội đồngra ngoài. Alduin và Merial là những người đầu tiên đi và từ cái cách mà đôi mắtsắc bén của con trai tôi lóe lên sự phẫn nộ và tức giận, tôi biết thằng bé cũng đổ lỗi cho tôi. Có lẽ lý do duy nhất khiến không lên tiếng là vìấy biết tôicũng quan tâm đến Elenoir nhiều như thế nào.

Blaine, trước khi được đưa ra khỏi phòng, đã quay lạinhìn. “Tôi biết ngài đã thề sẽ luôn trung lập lãnh đạo Dicathen trong cuộc chiến này, nhưng tôi sẽkhông đổ lỗi cho ngài nếu những gì ngài quyết định làm tiếp theo là vì vương quốc quê hươngcủa mình.”

Ôngấy không đợitôi trả lời khi bước ra ngoài.

Đó là câu trả lời mà tôi chưa bao giờ mong đợi từ cựunhân vương, và nó khiến tôi nhận thấy quyếtđịnh hộ tống Hội đồng ra khỏi căn phòng này trông giống như tôi đang trốn tránh cuộc cãi vả mà cuối cùng tôi sẽ phải đối mặt.

Buhnd là người cuối cùng rời đi,ôngấy bắn cho tôi một cái nhìn mà tôi không thể giảithích được, nhưng tôi không có thời gian để suy ngẫm. Bây giờ tôi cần ở một mình.

Căn phòng từng ồn ào giờ chìm trong im lặng não nề. Những thông điệp được viết trong các cuộn giấy truyềntải dường như tạo ra một áp lực tích lũy đến mức gần như nghẹt thở.

Thở dài một tiếng, tôi lấy cuộn truyền từ Etistin vàđọc lại. Nội dung của cuộn này, và nhiều thứ khác sắp tới, sẽ khiến phần còn lại của Hội đồng choáng váng nhiềunhư tôi lúc này.

Tôi không thể để điều đó xảy ra. Ít nhất một ngườitrong chúng ta cần phải suy nghĩ đúng đắn của họ, đó là lý do tại sao tôi giấuhọ – ngay cả khi nó chỉ trong vài giờ. Tôi cần thời gian đó để quyết định cáchtiếp tục.

Lúc này đã có hơn ba trăm tàu đầy ắp những người lính Alacryan đang tiến đến cáccửa phía tây của chúng tôi, và chắc chắnsẽ có vài tên scytheretainer trong số đó.Tính đến cường độ và thời gian tiến hành các cuộc tấn công của họ, tôi không thểkhông lo sợ rằng cuộc chiến này đang đi đến bước ngoặt mới.

May mắn thay, Bairon và Varay đã có mặtở gần đó,nhưng nếu chỉ có hai Lance thìkhông đủ — Ngay cả khi có cả năm Lance củachúng tôi cũng có thể là không đủ. Đưa Lance Mica đến bờ biển phía tây sẽ khôngquá khó và Arthur lẽ ra đã gần hoàn thành vai trò của mình tại Bức tường.

Tôi chỉ còn mỗi nữ Lance elf.

 

Tôi có nên rút TướngAya khỏi Elenoir và từ chối quân tiếp viện của họ không? Về cơ bản tôi sẽ từ bỏElenoir bằng cách rútLance đi, hay mạo hiểm cho phép một đội quân khác thậm chícòn lớn hơn đặt chân lên đất của chúng tôi?