The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 780

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1796

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 736

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8222

Chương 220

[][] [] 

GÓCNHÌN CỦA ARTHURLEYWIN:

Sovới tốc độ suy nghĩ và lo lắng của tôi đang trôi qua trong tâm trí thì hàng giờtrên bầu trời cứ thế trôi qua một cách lề mề.

Tôi không dám nhìn lại cảnh tượng đang mờ dần củabinh đoàn quái thú phía sau vì cảmgiác tộilỗi rằng tôi đã rời bỏ quân đội—và gia đình tôi—ở lại Tường Thành phía sau, tôi tập trungvào con đường mana sángrực dẫn thẳngtới nơimàtôi cho làtrái tim của Vương quốc Elenoir. 

‘Ailại có khả năng thi triển thứ phép thuật này chứ?’ Sylvhỏi khi chúng tôi đi theo con đường xuyên qua lớp sương mù dày đặc phía trênkhu rừng.

‘Ta không chắc lắm, nhưng nhìn cách đường mòn ngoằn ngoèoquanh các điểm khác nhau dẫn lên phía Bắc, ta không nghĩ đó là một phép thuật mạnh mẽmà chỉ đơn thuầnlà sự tích lũy của cùng một loại phépthuật để tạora một con đường.

Đóchỉ là suy đoán của tôi – đúng hơn, đó là hy vọng của tôi. Ý nghĩ về việc mộtpháp sư đối phương có thể vô hiệu hóa ma thuật xung quanh của khu rừng chỉ vớimột thần chúduy nhất khiến tôi không khỏi rùngmình.

Lắc đầu để thoát khỏi những suy nghĩ bi quan,tôi thúc giục Sylvie bay nhanh hơn một chút. Tôi đã đủ lo lắng khi nghĩ về điềugì xảy ra với gia đình mình hoặc một người nào đó trong Twin Horns, nhưng nghĩ đến việc khôngthể đến kịp chỗTess khiến tôi toát mồ hôi hột.

Saukhoảng một giờ lùng sục bên trên khu rừng, theo con đường quanh co của lượngmana gần như có thể nhìn thấy bằngmắt thường ngay cả khi không có Realmheart, cuối cùng tôi cũngphát hiện ra dấu hiệu của một trận chiến ở phía xa.

Manadao động rõ ràng ngay cả trên những tán cây dày bên dưới chúng tôi, nhưng điều khiến tôi lo lắng là thực tếlà chúng đã quá cũ rồi.Điều này có nghĩa là trận chiến đã kết thúc, và từ khoảng cách này, tôi không thể nói bên nào đã thắng.

Cảmnhận được sự thay đổi cảm xúc của tôi, Sylvie lao xuống gần khu rừng nhanh hơn, nhanh chóng tiếp cận vị trí màtôi đã in sâu vào tâm trí củatôi vàcả cô ấy nữa.

Tuynhiên, khi chúng tôi ngày càng tiến gần đến điểm đến của mình, một bóng ngườibay lơ lửng trên lớp cây cối và sương mù sớm thu hút sự chú ý của chúng tôi.

Điềukhiến tôi lo lắng hơn vẻ ngoài quen thuộc của hắn ta là việc hắn ta không hề để lộ dù chỉ một chút mana. So với luồng sóng mana dày đặc khổng lồ đến áp lực nặng nề củaUto, người đàn ông nàynhưtâm mắtcủa một cơn bão khủng khiếp – giống như chủ nhân của hắn ta.

Sylviedừng lại cách đó khoảng chục thước. Lần này, chính nỗi sợ hãi và lo lắng của côấy đã xâm nhập vào tôi.

“Cylrit,”tôi chào hỏi Vritra mặc áo giáp đen khi hắn ta đứng trên không, chiếc áo choàngmàu tím cuồn cuộn phía sau.

Tên retainer cúi đầu trước khi đáp lạivới vẻ mặt nhăn nhó. “Lance.”

Bấtchấp sự mất kiên nhẫn, tôi liếc nhìn Sylvie, người đã biến thành hình dạng conngười của cô ấy.

Hiện tại tôi cực kỳ lúng túng.

Bảnnăng của tôi thôi thúc tôi chiến đấu với hắn ta; sau cùng, hắn ta là một kẻ thù của phe chúng tôi. Nhưng đồng thời, scythephía trên hắn đãcứu mạng tôi và cũng làlý do giúptôi và Sylvie có thể sống sót đểtiến bộ đến bây giờ.

Truyềnmana vào giọng nói của mình, tôi ngập ngừng hỏi, “Ngươi có đến đây để chiến đấu với ta không?”

Ta nhận lệnh đến đây để giữ cho ngươi không tiến xa hơn,” hắn ta trả lời đơn thuần mà không có một chút thay đổi trong biểuhiện của mình.

“Vànếu tanói rằng tacần phải tiếp tục đi thì sao?“Tôi đẩy, sẵn sàng kích hoạtRealmheart một lần nữa.

Đôimắt sắc bén của Cylrit nheo lại, nhưng giọng nói vẫn bình thản khi trả lời. “Đây là vì lợi ích của chính ngươi đấy, Lance Leywin. Chủ nhân củatamong muốnngươi có được sức khỏe và tâm thế sẵn sàng nhất trước trận chiến cuốicùng, vàviệc tham gia bảo vệ vương quốc elf sẽ đi ngược với mong muốn của chủ nhân ta. ”

“Serisnói điều này là vì lợi ích của taư?”Tôi buột miệng.

“Têncủa chủ nhân của ta không phải là thứ mà ngươi được phép nói một cách tùy tiện, conngười.” Giọng của Cylrit không thay đổi, nhưng một cơn khát máu dâng lêntrong hắn khi nhắc đến tên của nữscythe.

Cùngvới áp lực mà hắn taphát ra, tôi nói lại, không thể giữ được bình tĩnh trong giọng nói. “Để ý giọng điệu của mình đấy, Cylrit. Ta đã chọn cách nói chuyện với ngươilà vì tôn trọng chủ nhân của ngươi.”

Tôn trọng?” Biểu hiện của tên Vritra tối sầm lại lần đầu tiên trongsuốt khoảng thời gian tôi gặp hắn. “Chủ nhân Seris đã cứu mạng ngươi. Takhuyên làngươi nên tuân theo lời nói của người và dọn dẹp đống lộn xộn đang xảy ratrong pháo đài của chính ngươi trướcđi.”

Mắttôi vẫn nhìn hắn.”Chúng ta sẽ tiếp tục đếnElenoir.”

Hy sinh là một phần của chiến tranh,”Cylrit nói, vẫn cố thuyết phục tôi. “Lãng phí nỗ lực của ngươiởđây sẽ không giúp ngươi được gì,ngay cả khi ngươi có thểxoay sở để bảo vệ thành công Elenoir.”

Bộ ngươi tưởng ta không biết điều đó à?”Tôi gầm gừ, không thể kìm lại. Gió gào thétmana dày đặc đến mức gần như hữu hình.

Ởbên cạnh tôi, tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng từ khế ước thú của mình, nhưng lúc này, tôi không quan tâm. Tôi đã đi đến đây tức là tôi đã chọn hy sinh những người lính sẽ bị thươnghoặc chết trong trận chiến với nhữngcon thú mà tôi không giết được. Vàgiờ hắn ta dám đứng đó luyên thuyên thuyết giảng cho tôi nghe về điều mà tôi đãtrải qua suốt hai kiếp người ư?

Lôngmày của Vritra nhíu lại vì thất vọng. “Quay lại đi, Lance. Nếu ngươi muốn có cơ hội cứu Dicathen, nguơi nên lo lắng về những việc lớn hơn ”.

Tôiâm thầm tiếp cận Cylrit. “Tránh ra một bên. Ngươi đã nhầm nếu ngươi nghĩ rằng có thể giữ chân cả hai chúng ta ở đây. Rất nhiều thứ đãthay đổi kể từ cuộc chiến chống lại Uto”.

Thuộchạ của Seris tặc lưỡi trước khi đưa tay ra. Một làn sương mù đen dày đặc xoayquanh bàn tay đang chìa ra của hắnta, hiện ra thành một thanh trường kiếm đen kịt cao gần gấp đôi chiều cao củachủ nhân của nó. “Rất tốt. Nếu ngươi khăng khăng muốn chiến đấu, hãy cho phép tôi chứng minhrằng ngươi đãsai.

GÓCNHÌN CỦA CURTISGLAYDERHọcviện Lanceler, Thành phố Kalberk:

“Giữnguyên đội hình!”Tôi la lênkhi theo sát phía sau nhóm học sinh cưỡi ngựa của tôi. “Tiên phong, giữ vững khiên của mình! Hãy tin tưởng vào thú cưỡibảo vệ đôi chân của mình. Đúng rồi đó!”

Mườihai học sinh đi theo con đường được đánh dấu cho cuộc tập trận đặc biệt nàytrong khi các cung thủ cách đó vài chục thước đã sẵn sàng để khai hỏa.

Khai hỏa!” Tôi hét vào mặt cáccung thủ.

Mộtloạt các mũi tên cùn mũilao thẳngvào hàng học sinh cưỡi những con ngựa có móng vuốt thuộc sở hữu của Học việnLanceler. Khi thực hành, các học sinh nghiêng người về phía trước trên thú cưỡi của họ, nâng caokhiên của họ và sử dụng đầu gối trái để hỗ trợ họ chống lại các cuộc tấn công tầmxa.

Mộtsố học sinh đã chậm nâng khiênlêntrong khi những học sinh khác không thể nâng cơ thể lên kịp thời để chống lạicác mũi tên.Những học sinh bất hạnh đó đã bị đánh bật khỏi con quái vật mana mà họ đang cưỡi và ngã nhào trên con đường đất.

Grawder,khế ước thú của tôi, thốt lên một tiếng thất vọng chạy lon ton về phía những học sinhđang rên rỉ trên mặt đất.

“Tanner,Gard, Lehr,” tôi gọi.

Bahọc sinh bật dậy khỏi mặt đất và chào. “Vâng, thưa ngài!”

Vuốtve bờm con Lion World củatôi, tôi đi ngang qua chúng. “Mỗi người trong số các cậu nợ tôi hai mươi cái nâng khiên mà không cần sử dụng mana.

Khuônmặt của ba tân binh tái nhợt trước những lời nói của tôi. Thở dài một tiếng,chúng tôi đi theo sau những học sinh còn lại vẫn cưỡi thú cưỡi của họ.

Việcluyện tập diễn ra trong hai giờ nữa khi chúng tôi xem xét thêm một vài độihình. Cuối cùng, các ngựa có móng cần phải nghỉ nên đưa cuộc tập luyện tạm dừng.

“Đượcrồi, đưa thú cưỡi củamìnhđến hồ và nghỉ ngơi một giờ đi!”Tôi gọi, nhảy khỏi Grawder.

Bêndưới gốc cây cổ thụ trăm tuổi, tôi tựa lưng vào Grawder, tận hưởng làn gió máttrong bóng râm. Một trong những điều tôi thích nhất về ngôi trường này là nó rấtgần hồ Mirror.

Tôilấy ra một ít thịt bò khô và bánh mì tươi từ nhẫnkhông gian của mình và quan sát khicác học sinh tách ra thành các nhóm bạn bè tương ứng của họ. Tanner, Gard vàLehr ngồi xổm bên bờ hồ, giơ tấm chắn thép lên trên đầu.

Mộtsố học sinh khác đã hoàn thành bữa ăn nhẹ của họ và bắt đầu tranh tài với nhau bằng những vũ khí cùn được sử dụngđể huấn luyện.

“Khônghổ danh là học sinh Lanceler,” một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi.”Ngay cả khi là thực tập sinh, họ không bao giờ có thể đứng yên.”

Tôinhìn lên, không buồn đứng lên,và nở mộtnụcười nhếch mép với ngườihiệp sĩ đã nghỉ hưu. “Thếcòn em thì sao?”

“Mộttên ngốc lười biếng,” anh ta đáp lại, ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh tôi.

Tôixé một mẩu bánh mì của mình và đưa cho anh ta phần nước dùng yêu thích của mấy ông già mà tôi cũng đã cất trong chiếcnhẫn của mình. “Thầy nào trò đóthôi,Giáo viên Crowe.”

Cựu giáo viên,” anh ta chế giễu nhưng chấpnhận bữa ăn nhẹ với một nụ cười. “Và có vẻ như lớn lên với tư cách làhoàng tộc đã giúp dạyem cách ăn nói lưu loát ha.”

Haichúng tôi ngồi im lặng, tận hưởng quang cảnh lấp lánh của mặt hồ. Chúng tôi bậtcười khúc khích ở đây và ở đây khi xem các học sinh làm trò ngu ngốc của chínhmình trong khi đấu hoặc chơi trong nước. Một vài cô gái có mặt luôn bị các namsinh đổ xô làm bất cứ điều gì họ có thể để cố gắng gây ấn tượng với các bạn nữ của họ.

Crowenói: “Nhìn những thanh niên này vui đùa bất cần này, thật khó tưởng tượng rằng chúng tađang ở giữa một cuộc chiến.

“Chắcchắn rồi,” tôi đồng ý. “Nghe những câu chuyện đến từ biên giới phía đông củaSapin, em thấy thấtvọng theo một cáchnào đó vì emkhông ở đó để giúp đỡ, nhưng emcũng cảm thấy nhẹ nhõm vì emkhông nghĩ rằng các học sinh của mình cóthể sẵn sàng đối mặt với những người lính Alacryan. . ”

Em biết đấy, anh nhớ mình đã khá bất bình khi nghe tin em đến Lanceler. Anh nhớ anh đã nghĩ về em như một tên quý tộc hư hỏng khác tình cờ nhận vị trí ở đây do mối quan hệ của mình. Người hướng dẫn cũ của tôi hướng ánh mắtvề phía tôi. “Anh đãsai về em,Curtis. Em đãlàm việc chăm chỉ ngay từ ngày đầu tiên và em rất vui khi học được từ những sai lầm của mình vìđiều đó giúp em cócơ hội để cải thiện hơn.

Khôngquen nghe những lời khen ngợi từ cựu hiệp sĩ nghiêm khắc, tôi cảm thấy má mìnhbắt đầu ửng hồng. “Chà, trở thành một pháp sư và chiến binh phù hợp là mộtchuyện,nhưng emkhông biết gì về việc giảng dạy cả.”

“Chínhxác! Vậy tại sao một số quý tộc lại khó thừa nhận rằng mình không biết điều gì đó, hoặc mình không giỏi điều đó? Điều đó vẫn khiến anh bối rối cho đến ngày nay.

Tôicười khúc khích. “Hãy coi đó là một mặc cảm đi. Quý tộc được dạy là không có điểm yếuhoặc, nếu chúng ta có một điểm yếu, thì không bao giờ thể hiện nó ra.

“Đó cũng là một điều tốt khi em tham chiến. Vào thời điểm mà em chỉ là một trong vô số nhữngngười lính ở tiền tuyến, không có chiến lược nào cả,” người hiệp sĩnói.

“Đócó phải là lý do anhkhông bao giờ cố gắng tiến vào các vị trí lãnh đạo hoặc chiến lược không?” Tôinhếch mép.

Cái thằng-” Crowe móc cánh tay vào cổ taivặn nắm đấm của mình trên đầu tôitrong khi Grawder rên rỉ phản đối vì bị đánh thức.

“Đượcrồi được rồi! Em thua em thua!”

Haichúng tôi tiếp tục cãi nhau cười đùa. Mặc dù thời gian tôi đến đây khá ngắnđể dạy học sinh, nhưng có rất nhiều câu chuyện để trao đổi với nhau trong mộtngày hoàn hảo như thế này.

Saugiờ giải lao ngắn ngủi đã trôi qua, hai chúng tôi đứng dậy.

“Trởlại sân tập với bộ giáp đầy đủ trong vòng mười lăm phút!” Tôi hét lên.

Cácsinh viên cứng lại trước giọng nói của tôi và chạy tán loạn lên ngọn đồi nơichúng tôi đã luyện tập.

Bọn chúng thật sự rất nghe lời em đấy,” Crowe nhận xét, mỉm cười khi nhìn thấymột số học sinh mà mình đãtừng dạy chào hỏi bằng một cái cúi đầu vội vã trước khi chạy lên.

“Việctốt nghiệp của chúng phụthuộc vào điều đó mà.”Tôi nhún vai trước khi vỗ nhẹ vào lưng hiệp sĩ già. “Thôi nào, Giáo viên Crowe,đã đến giờ học giáo và anh vẫnlà người giỏi nhất. Em chắcrằng họ rất muốn học hỏi từ anh. ”

Anh có thể đã nghỉ hưu, nhưng anh chưa lụt nghề đâu nhá.”

“Hãycoi bánh mì và nước dùng là khoản thanh toán.”

Cái thằng…”

Crowedừng lại. Anh ngẩng đầu lên, nhìn lên một bóng người trên bầu trời.

Không phải đó là sứ giả đưa tin ư?”Tôi hỏi, nheo mắt để thử xem thú cưỡi bay là loại quái vật gì.

Conquái vật, cùng với người cưỡi của nó, hạ xuống, đáp xuống ban công cao nhấttrên tháp kim loại. Cấu trúc cao, nhọn với hình dáng một cây thương khổng lồkhông chỉ là biểu tượng của học viện chúng tôi mà còn là tòa nhà nơi hiệu trưởngcủa chúng tôi ở.

“Đólà một con BladeWing,” Crowe lẩm bẩm,giọng điệu nghiêm túc. “Chỉ có một số pháp sư mới có khả năng thành lập khế ước vớinhững con thú đó. Nếu họ được thuê làm người đưa tin, điều đó có nghĩa là rất nghiêm trọng ”.

Tôinhảy lên Grawder và ra hiệu với người hướng dẫn cũ của tôi. “Cùng đi xem có chuyện thôi.”

Saukhi đi ngang qua những học sinh đang bối rối của tôi và đi qua sân trường látđá, chúng tôi đến gần tòa tháp hình cây thương cao.

Grawderkhông thể đi vừa cầu thang nên chúng tôi để cùng với những người lính gác ở bênngoài trước khi lên đường lên tháp. Ngay cả khi có mana, hành trình lên cầuthang xoắn ốc hơi khó khăn đối với vị hiệp sĩ già, nhưng chúng tôi đã lên đủ nhanh để vẫn nghe thấy những tiếngnói chuyện lẩm bẩm đang diễn ra ở phía bên kia cánh cửa của hiệu trưởng.

Saukhi hai chúng tôi liếc nhìn nhau, tôi xoay tay nắm vàng và mở cửa.

Ngồisau bàn làm việc của anh ta là khung hình khổng lồ của hiệu trưởng của chúngtôi đang cúi xuống phía trước với đầu của anh ta vùi vào tay. Bên cạnh anh talà người đưa tin, vẻ mặt của anh ta pha trộn giữa sợ hãi và tức giận.

Tôiđã lên tiếng. “Hiệu trưởng Landon? Chúng tôi đã thấy người đưa tin và— ”

Hiệutrưởng giơ tay, không thèm nhìn lên. “Hãy tập hợp học sinh của cậu lại, Giáo viên Curtis. Tốt hơn hết, cólẽ tốt nhất cậunên thực hiện cuộc hành trình đến Kalberk ngay bây giờ và sử dụng cổng dịchchuyển của họ để quay trở lại Lâu đài.”

“Tôikhông hiểu,thưa ngài. Có chuyệngì vậy?”Tôi chuyển ánh mắt từ hiệu trưởng sang người đưa tin.

“Mộtphái viên đến Kalberk từ Etistin sáng nay,” người đưa tin bắt đầu, giọng runrun. “Một trinh sátbay vài dặm ngoài khơi bờ biển Etistin đã phát hiện khoảng ba trăm tàu ​​Alacryanđang tiến đếngần.”

[][] []