The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 780

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1796

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 736

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8222

Chương 219

[][] [] 

GÓCNHÌN CỦA TESSIAERALITH:

Dậm chân mạnh xuống đất và phóng nhanh về phía trước,tôi tạo ra một nhánh dây leo giúp búng tôi về phía kẻ địch gần nhất. TênAlacryan đó bị bất ngờ và thậm chí chẳng kịp quay về phía tôi khi thanh kiếm củatôi ghim thẳng vào hông hắn. Tôi rút vũ khí của mình ra, máu trên người hắnngay lập tức tuôn trào ra.

“Tessia,cúi xuống!” Một giọng nói quen thuộc của đồng đội tôi vang lên từphía sau.

Tôingay lập tức cúi xuống để Caria tung chưởng vào một tên Alacryan khác đang nấptrên một cái cây gần đó.

Tuyệt!” Tôi la lên và bắn ra hai luồn gió gắt để đánh bật kẻthù đang đẩy lui Stannard.

Cảm ơn nhé!” Anh ta la lên. Vũ khí của anh ta đã nạp xong và bắn mộtluồng mana cực lớn vào một toán địch đang lao lên.

Darvustừ sau lao đến, hai thanh rìuchiến của cậu ta chém lia lịa vào kẻ thù, để lại vệt máu, lửa khắp nơiđể hỗ trợ anh chàng pháp sưconjurer nhỏ con kia.

Chúng ta không thể để chúng vượt qua nơi này!” Tôi nhắchọ khi Caria cũng lâm trận với hai găng tay dày đặc mana.

Chúng ta có thể làm được.’  Tôi tự trấn anmình khi quan sát đồng đội mình chiến đầu cùng các đơn vị pháp sư khác. Hachi,một trong những người lính vừa được tuyển dụng, là một người rất nổi bật so vớinhững người khác. Thậm chí đứng từ xa mà anh ta đã cao hơn hẳn những người khácmột cái đầu, hai tay anh ta được bao bọc trong lớp lửa nóng dữ dội.

Đột nhiên một gai băng bắn ra từ một cái cây gần đó.Caria thì né được và Hachi suýt soát nhảy khỏi đường bay, nhưng cậu elf trong độicủa Hachi lại không may mắn như thế.

Khốn kiếp.’  Tôi rủa thầmkhi quan sát đồng minh của mình gục ngã.

Phóng thẳng về trước, tôi hạ cánh trên cái nhánh câymà tên pháp sư đó đang đứng. Trướckhi cô ta kịp mở miệng thì máu đã tuôn ra xối xả rồi. Cả cơ thể cô ta ngã xuốngkhỏi cành cây.

Thở gắt, tôi quan sát chiến trường đên dưới, đảm bảokhông còn bất kỳ tên pháp sư conjurer phe địch nào trong tầm tấn công đồng minhcủa tôi.

Nhưng thay vào đó, tất cả tôi nhìn thấy được chỉ có sựhỗn loạn.Màn sương mù dày đặc cùng khói bụikhắp nơi, tôi không thể phân biệt được đâu là địch, đâu là ta.

Một tiếng hét điếng người vang dội vào tai tôi. Nó ở rấtgần đây. Không biết rằng đó là bạn hay thù, tôi liền phóng về chỗ phát ra tiếnghét.

Đó là một người elf. Qua cái tạp dề cũ kỹ và bộ giáp mặclỏng lẻo, tôi ngay lập tức nhận ra rằng anh ta chỉ là một dân thường chọn ở lạiđây để chiến đấu bảo vệ quê nhà của mình.

Anh ta gục ngã xuống đất một cách vô hồn và một vũngmáu hình thành xung quanh thi thể. Tên sát nhân là một gã pháp sư phe Alacryanđang vận phép thuật phong hệ trên tay mình. Hắn ta nhếch mép mỉm cười tự hàovà giẫm lên thi thể của ngườielf.

Máu tôi sôi sùng sục và một cơn phẫn nộ bùng lên trongtôi khi chứng kiến cảnh đó. Hạ cánh xuống đất, tôi phóng về hắn ta bằng tất cảtốc lực với ý định loại trừ hắn khỏi thế gian này.

“Tessia!Cô đang đi đâu thế!?!!” Tôi nghe giọng Darvus sau lưng mình.

Tôi sẽ trở lại ngay!” Tôi trả lời mà không quay đầu lại.

Tầm nhìn tôi tập trung vào tên pháp sư đó khi tôinhanh chóng thu hẹp khoảng cách, nhưng ngay khi tôi định đâm lưỡi kiếm vào hắnta thì một kết giới vàng bỗng xuất hiện để chặn đòn. Tấm kết giới ngay lập tứcvỡ nát ra, nhưng như thế là đã đủ thời gian cho tên pháp sưnhảy lùi lại.

Con chuột nhắt lén lút này,” hắn ta phỉ báng. Tôi lạnh hết cả sống lưng khi thấy hắn ta đảo mắt khắpngười tôi như thể lớp giáp và quần áo của tôi không hề tồn tại vậy.

Hắn ta liếm môi mình và thần chú trên tay hắn lớn hơn.“Ngươi may mắn là bọn ta đang vội đấy, không thì ta sẽ dành nhiều thời gian hơnđể tận hưởng ngươi rồi.”

Không,” tôi lạnh lùng trả lời, để lộ sát khí ngút trời vàkích hoạt giai đoạn đầu của ý chí thú trong tôi. “Người mới là kẻmay mắn vì ta mới là người đangvội.

Đây không phải lần đầu tiên tôi kích hoạt ý chí thú,nhưng tôi chưa hết sử dụng nó để tấn công người khác trước đây bao giờ. (Darkie:Excuse me? Virion? Arthur?). Nhưng dù gì đi nữa, có là súc vật hay con người đi, hắn ta biết rất rõ rằng mình không hề có cửa chống lạitôi.

Th-Thủ Hộ Vệ đâu!” Hắn ta la lên và lao về sau cắm đầu chạy.

Một lần nữa, một tấm kết giới vàng chớp nháy xuất hiện,nhưng trước khi nó kịp hình thành xong thì các dây gai nhọn của tôi đã đâm chụclỗ trên người gã pháp sư kia  .

Rồi tôi nhìn xuống, ánh mắt hướng về phía người elf đãchết bên cạnh tôi. Đôi mắt trống rỗng vô hồn của anh ấy như nhìn thấu tôi vàđang đổ lỗ cho tôi vì cái chết của anh.

Mình có thể làm được.” Tôi nghiến răng tự nhủ.

“Tessia!Quay trở lại ngay!”Một giọng nói quen thuộc vanglên. Là Caria, cô ấy đang phải đối mặt với một toán phápsư Alacryan. Nét mặt cô rất căng, nhưng thậm chí là một đấu ba mà cô ấy vẫnkhông hề chùn bước.

Tôi sẽ đến đó ngay!” Tôi la lên và cường hóa tầm nhìncủa mình. Tôi nhìn qua lớp sương mù và cố tìm những kẻ được gọi là ‘thủ hộ vệ’đang ẩn nấp ở đâu đó. Với các giác quan cường và tốc độ tấn công linh hoạt, tôilà người duy nhất ở đây có khả năng đâm xuyên qua lớp phòng thủ của chúng.

Ngay khi tôi thấy một tên thủ hộ vệ đang thi triển kếtgiới bảo vệ thì một tên pháp sư khác lao về phía tôi.

Mình không có thời gian cho hắnta!’ 

Tôi nhanh chóng né thanh giáo bốc lửa và lia kiếmxuyên qua cổ họng hắn, rồi tôi nhận ra một đồng minh khác của phe tôi đang gặpnguy hiểm.

Có một binh lính con người khác đang bị hai tên địch dồnvào chân một gốc cây. Tôi rằng nhiệm vụ chính của mình là hỗ trợ cho đồng độingăn không cho phe Alacryan tiến sâu vào Elenoir, nhưng cả cơ thể tôi đã dichuyển để cứu cô lính đó trước khi tôi kịp phản ứng.

Tôi ngoắt tay và trong tích tắc, nhiều nhánh rễ bắnlên từ dưới đất và quấn chặt vào chân hai tên địch kia.

[WindCutter]

Luồn khí cực nén bao bọc vũ khí của tôi, rồi tôi bắn nóvề trước.

Lần này, một tường đất được dựng lên trước mặt tôi. Thần chú củatôi phá vỡ một phần bức tường đá, nhưng khi tôi đã chọc thủng lớp phòng thủ củachúng thì cô gái  đó đã nằm bất động trên mặt đất với một gai băng đâmxuyên qua ngực.

Tôi thầm rủa trong đầu vì mình đã quá trễ. Trong khiđó, những tên pháp sư phe địch đã kịp giải phóng bản thân khỏi các nhánh rễ vàbắt đầu chuẩn bị tung đòn tiếp theolần này, bọn chúng nhắm vào tôi.

Sau khi gầm lên thật lớn, một pháp sưlao lên với toàn bộ cánh tay phảiđược bao bọc bởi một lớp băng, tạo nên một thanh giáo.

Chỉ chưa đầy ba nốt nhạc là tôi đã có thể lệnh cho cácnhánh dây leo màu xanh lục chặn đòn tấn công của gã ta và đục một lỗ xuyên bụngvà ngực hắn ta.

Mắt tôi đảo về phía người đồng minh đã tử nạn bên gốccây kia.

Tôi thầm rủa thêm lần nữa và tự nhủ rằng mình cần phảitriệt tiêu tất cả các pháp sư phe chúng. Tôi càng giết được nhiều thì cơ hội sốngsót của đồng minh tôi sẽ cao hơn. Đó chính là nghĩa vụ của tôi.

Tôitập trung chú ý vào trữ lượng mana của mình trong khi lớp aura màu xanh lục bảo bao bọc tôi và bắn ra nhữngnhánh dây leo mờ ảo khắp nơi để treo, siết cổ và đâm xuyên những kẻ thù xungquanh. Lưỡi kiếm của tôi chém vút qua lớp gió và vệt máu củakẻ thù luôn luôn chảy trên kiếm tôi.

Liên tục tự nhủ rằng tôi càng giết được nhiều kẻ thùthì tôi sẽ càng cứu được nhiều đồng minh, tôi tiếp tục chiến đấu quyết liệt.

Đây là điều đúng đắn tôi cần phải làm.

Mặc dù chiến đấu trong khu rừng này rất bất lợi đối vớiđa số người, nhưng những cành cái cây đầy rẫy trong đây chính là lợi thế khá lớncủa tôi. Tôi không chỉ có những nhánh dây leo mana liên tục bảo vệ tôi mà nhữngcái cây gần đấy cũng tuân theo ý chí của tôi.

“Nhắmvào con nhỏ tóc bạc đó!” Mộtgiọng hét vang vọng từ phía xa. Vài giây sau, một luồn lửa bỗng bắn xuống từtrên khúc cây gần đó.

Thay vì né nó và mong rằng sẽ không có đồng minh bịthương, tôi nâng vũ khí mình lên và vận thần chú vào tinh thể khuếch đại sức mạnhtrên cán vũ khí.

Những nhánh rễ khổng lồ dưới chân tôi trồi lên và chặnđứng luồn lửa.

‘Thậtmay là nhờ có sương mù nên ngọn lửa không thể lan ra xung quanh được.’  Tôi tự nhủ khithấy nhánh rễ ấy cháy héo đi.

Đại Đội Trưởng Tessia!” Một tiếng hét thất thanh vang lên gần đó.

Tôi quay ngoắt đầu lại phía sau. Người đang nằm trên mặtđất chỉ cách tôi vài chục mét chính là Hachi.

Người đàn ông vạm vỡ ấyđang nằm trên mặt đất, tay bất lực với về phía tôingay trước khi một thanh búa chiến bằng đá khổng lồ đập nát đầu anh ta.

Tay anh ta ngay lập tức ngã xuống đất, một vũng máutươi lan ra từ dưới chỗ cây búa ấy.

Không!” Tôi hét lên, một cơn phẫn nộ bùng lên trong tôi. Tuynhiên, cơn giận dữ ấy chẳng kéo dài được bao lâu khi đầu tên sát nhân pheAlacryan liền đứt lìa khỏi cổ trong giây lát sau đó.

Darvusxuất hiện từ phía sau xác củatên đó, đôi mắt cậu ta lộ rõ sự căm phẫn. “Cô bị điên rồi hả? Mắc cái mẹ gì côlại bỏ đội hìnhvà tự ý di chuyển thế?!”

Không phải thế!” Tôi thốt. “Tôi đang cố cứu quân của chúng ta!”

Vậy á?” Cậu ta hằn giọng. “Ừ thì nhờ công của cô mà giờ Hachiđã chết rồi đấy. Đáng ra cô phải giữ nguyên vị trí để hỗ trợ cho cả đội của anhta mới đúng!”

Tôilắc đầu, mặt tôi nóng lên vì bị đổ lỗi. “C-Cậu không hiểu, có—”

Chúng ta đều có vị trí cố định trên chiến trườngnhững vị trí do chính tay cô sắp xếp. Bởi vì cô chạylăng xăng đi chỗ khác nên hai người khác đã bị trọng thương nghiêm trọng vàcánh phải của chúng ta đã bị chọc thủng hoàn toàn! Cái đó mà gọi là ‘cứu quân củachúng ta’à?’”Cậu ta ngắt lời tôi.

Trước khi tôi kịp trả lời,Darvus liền phóng nhanh đi và trút giận lên những kẻ thù xui xẻo gần đó.

Hoàn hồn, tôi cố chạy theo cậu ta thì một cơn đau điếngngười phát ra từ lưng tôi.

Lớp aura của ý chí thú bảo vệ tôi đã giúp tôi không vấpté, và làm giảm chấn thương ấy xuống mức không quá nghiêm trọng, nhưng rồi tôichợt nhận ra một sự thật phũ phàng.

Nếu đòn tấn công đó mà mạnh hơn thì tôi có thể đã chếtrồi.

Lời hứa của tôi với đồng đội, với Arthur suýt thì đã bịphá vỡchỉ vì tôi quá mù quáng tin rằng mình có thể cứu được càng nhiều ngườicàng tốt.

Tỉnhmộng đi, Tessia! Darvus nói đúng, chúng ta cần phải giữ đúng vị trí của hình.

Tôi trở về vị trí ban đầu của mình và vận thêm nhiềumana vào lớp aura màu xanh lá bao bọc tôi. Trên đường đi, tôi tàn sát bất kỳ kẻthù cố ngán đường tôi trở về đồng đội của mình.

Tung ra vô số lưỡi kiếm gió và thần chú khác nhau, tôicố gắng mở đường máu để trở về, nhưng chúng tôi vẫn hoàn toàn thất thế. Ngay cảkhimộtphần quân đội của chúng đã tách ra để tiến vào Elenoir, nhưng sự khác biệt giữaquân số vẫn rất rõ ràng. Tôi chỉ có thể mong rằng lực lượng của Tướng Quân Ayacó thể xử lý tất cả bọn chúng.

“Mẹ kiếp chứ, sao mãi mình không đến được chỗ bọn họ vậynày!?” Tôi rủa thầm và cố gắng tìm Stannard, Caria, Darvus.

Tôi không biết đã bao nhiêu giờ trôi qua kể từ khi trậnchiến này bắt đầu, nhưng có một thứ rõ ràng đến mức đau đớn là: tôi không hềphù hợp để làm thủ lĩnh.

Cho dù tôi có là một pháp sư lõi bạc với ý chí thú cấpS đi chăng nữa, nó chẳng hề qua trọng.Việc tôi phản ứng thái quá trước cái chết của đồngminh mình là quá đủ để chứng tỏ rằng tôi không có đủ năng lực để đưa ra quyết địnhsáng suốt vì đại sự.

Cảm giác tội lỗi ngày càng nặng nề và ăn sầu vào trongđầu tôi, nó biến thành một giọng nói liên tục đổ lỗi rằng chính tôi là người đãgây ra cái chết cho từng đồng minh đã hy sinh hôm nay.

Tôi tiếp tục chạy trở về vị trí ban đầu và cuối cùngtôi cũng thấy được họ cách tôi chỉ vài trăm mét trước mặt.

“Stannard!”Tôi hét lên và mong rằng anh ta sẽ nghe thấy tôi.

Tuy nhiên, tiếng la ấy đã thu hút sự chú ý của một kẻkhác—mộtkẻ khác xa so vớinhững tên địch xung quanh đây.

Một tên mặc giáp rực rỡcưỡi một loài sói đột biến nhảy ra chặn đường tôi.

Trong hắn ta có vẻ là nhân vậtquan trọng đây.’  Tôi tự nhủ và nhìn mái tóc vàng bóng phấp phới kia.

Những binh lính và pháp sư Alacryan xung quanh bắt đầubao vây tôi và chặn đường tôi. Tôi liền thủ thế tấn công và sẵn sàng xông lênthì bỗng hắn ta lên tiếng.

Để cô ta cho ta.” Hắn hằn giọng.

Tôi vẫn giữ nét mặt lạnh lùng và quan sát hắn ta nhảyxuống khỏi thú cưỡi và thong thả tiến về phía tôi. Ngay cả từ vị trí này, tôicó thể nhận thấy bộ giáp đen của hắn được chế tạo rất kỳ công, cả phần giáp vàphần lưới sắt bên trong. Giắt hai bên hông là hai thanh kiếm sang trọng với cácviên ngọc quý gắn trên cán kiếm.

Hắn ta rút kiếm ra và nói. “Đúng như mong đợi từTessia Eralith. Không một vếtthương nào quá nghiêm trọng. Thật vinh hạnh khi được trực tiếp diện kiến cô.”

Vẫn giữ mũi kiếm chĩa về phía hắn ta, tôi thận trọngbước về trước. “Làm sao mà ngươi biết được tên ta?”

Hắn ta mỉm cười lịch thiệp. “Cô có thể gọi ta là Vernett.”

Những nhánh dây leo của tôi quật điên cuồng theo cơnphẫn nộ trong tôi. Tôi ghét khi bọn chúng nói chuyện với tôi, điều đó khiếnchúng không còn là lũ mọi rợ nữa.

Tôi hằn giọng đe dọa. “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏicủa ta.”

Vernettnhún vai và thủ thế tấn công.“Sao cô không thử đánh bại ta để ép ta mở miệng xem. Sau cùng thì đámDicathians các người thích tratấn lắm mà.”

Muốnthì chiều.

Lớp đất đá dưới chân tôi nứt ra khi tôi lao về phíatên Alacryan tóc vàng kia trong tích tắc trước khi hắn ta kịp phản ứng.

Ấy thế mà những dây leo ấy khi bắn thẳng về phía tên Vernettkia bỗng chậm lại đột ngột và thậm chí còn dừng lại trước khi chạm được hắn ta.

Hắn ta nhếch mép và tận dụng cơ hội đó để vung kiếm.Đòn đánh đó nhanh đấy, nhưng sau biết bao cuộc tập luyện địa ngục, nó chẳngkhác gì trò con bò với tôi cả.

Tôi liền đưa kiếm lên, nhưng lần này hệt như tôi đangcố gắng chiến đấu dưới bùn lầy vậy. Khi mà lưỡi kiếm của tôi chạm tới cổ họng Vernett thìtốc độ đã giảm đáng kể đến mức tôi chẳng thể làm hắn chảy máu nỗi nữa là.

Trận chiến tiếp tục như thế, không người thắng kẻthua. Rõ ràng là tôi mạnh hơn và có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn, nhưng vì kỹnăng phòng thủ quái đản của hắn nên tôi không thể tung trúng một đòn trực diệnđược.

Còn nữa, cái tên này liên tục chạy nhảy khắp chiến trường.Hắn ta liên tục chạy đến những chỗ giao tranh khác và không bao giờ ở yên mộtchỗ quá lâu.

Ban nãy mạnh mồm lắm mà, sao giờ cong đuôi chạy như conchó thế?” Tôi phỉ báng, không thèm kiềm lại lời nói chửi rủa.

Vernettbật cười. “Ngu gì đứng lại để rồi năm sau lại ăn giỗ à?”

Tôi bắn một luồn khí về phía hắn với hy vọng nhỏ nhoisẽ xuyên thủng lớp phòng thủ của hắn, nhưng hắn ta còn chẳng thèm né mà túm lấymột binh lính phe tôi và dùng anh ta làm khiên đỡ.

Ngực của anh lõm vào và máu chảy ra tung tóe. Anh tachỉ biết trố mắt nhìn tôi một cách hoảng loạn trước khi gục ngã vô hồn.

Thằng súc sinh khốn nạn!” Tôi gầm lên và lao thẳng vào hắn ta.

Thằng chó đẻ đó vứt thi thể đi để tăng tốc và tránh xatôi.

Cô thật sự là thủ lĩnh luôn á? Cô chẳng khác mẹ gì mộtđứa con nít được người khác giao cho công việc này để khỏi làm phiền họ vậy. Hắn ta tiếp tục nói và chặt đứt một cái chân của ngườilính phe tôi, cố tình để anh ta sống sót trong đau đớn và quằn quại.

Câm họng vào!” Vận thêm mana vào trong ý chí thú, những nhánh dây leohấp thụ lượng sức mạnh khổng lồ và vươn xa hơn nữa và giết những tên pháp sư xạchiến phe Alacryan.

Tận dụng cơ hội này, tôi phóng thẳng về phía Vernett.

Hắnné những nhánh dây leo của tôi trong khi vẫn nở nụ cười nham nhở khi hắn dùngchính lính của mình để làm khiên chắn.

Sau khi chạy cách xa tôi, hắn tiếp tục la lên. “Về nhàmà đeo vương miệng vào đầu đi, công chúa bé bỏng. Cầm kiếm để lãnh đạo binhlính không phù hợp với cô đâu.”

Câm mồm, câm mồm, câm mồm lại!” Tôi hét lên vàđể nỗi phẫn uất nhấn chìm đầu óc, rồi tôi kích hoạt giai đoạn hai của ý chíthú.

Bỗng nhiên, cả thế giới bỗng biến thành một màu xanh rực. Âmthanh của các cuộc giao tranh xung quanh bỗng ù đi, còn cơ thể tôi thì tự dichuyển không theo ý tôi.

Cuối cùng thì tên Alacryan đầu vàng khè cũng trở nên bấtan. Khuôn mặt hắn lộ vẻ sự lo lắng, nhưng đã quá trễ rồi. Tôi đưa tay ra và nhữngnhánh dây leo siết chặt Vernett trong khi những cái cây xung quanh biến dạngthành một cái lồng để giam giữ hắn ta.

Lệnh cho lính của ngươi rút hết ngay.” Tôi gầm lên, giọngtôi ngày càng biến dạng.

Vernettho ra máu khi bị siết quá chặt.Tôi có thể cảm thấy xương sườn của hắn bắt đầu nứt ra, nhưng hắn vẫn tiếp tục nởmột nụ cười rạng rỡ. “Nhìn xung quanh mình đi. Lính nào cơ chứ?”

Lần đầu tiên trong suốt cuộc đuổi bắt này, tôi rời mắtkhỏi thằng khốn nạn trước mặt mình và nhìn lại xung quanh. Quân lính hai phe đãtiếp tục tiến về trướckhông,tôi đã bị dẫn dụ về tuốt phía sau.

Từ đằng xa, tôi có thể thấy lính của mình đang bị tànsát khi không có tôi, ngày càng nhiều xác chết của họ chồng chất khắp khu rừngnày. Cũng có thể là do giai đoạn hai của ý chí thú của tôi, nhưng dù gì đichăng nữa, tôi có thể nhận ra một sự thật cay đắng là… số lượngđồng minh phe tôi đã giảm đi rất nhiều, và tất cả là do tôi. Chỉ vì tôi đã bị tên súc vật này dắt mũi.

Thật hạnh phúc khi cô xem trọng ta đến thế, và giống vớicô, ta cũng là một người lính có tiếng tăm vang danh khắp chốn,” hắn ta lầm bầm, máu chảy ra từ miệng. “Nhưng, sự khácbiệt giữa chúng ta đó là ta cũng chỉ là một tên lính tốt thí thôi.”

Khi đầu óc tôi bị nhấn chìm trong căm phẫn và những cảmxúc mãnh liệt khác thì một cơn đau nhói người bắn qua ngực tôi.

Tôi ngã khụy đi và chỉ biết nhìn lên trên bầu trời, cảcơ thể bỗng cứng đờ và trở nên lạnh lẽo dần. Khuôn mặt đau đớn nhưng thỏa mãn của Vernett xuất hiện trước mặt tôi.

Chuyện gì đã xảy ra? Một kẻ thù khác ư?

Vernetttặt lưỡi lắc đầu. “Trời trời, côquá điên tiết với ta đến mức không hề nhận ra có một pháp sư khác đang ẩn nấp ởcái cây ngay trước mặt cô luôn á?”

Tôi chỉ nhắm mắt chờ chết và đổ lỗi cho không ai ngoạitrừ chính bản thân tôi.

Rồi một tiếng còi vang lên từ xa. Khi tôi mở mắt lạithì Vernett đã biến mất.

Thay vào đó là Tướng QuânAyađang nhìn tôi với biểu cảm lạnh lùng đến mức tôi ước gì mình đã chết quách đi cho rồi.

[][] []

#Darkie