The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 767

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1792

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8185

Chương 218

[][] [] 

GÓCNHÌN CỦA TESSIAERALITH:

Darvusbước lên cạnh tôi, hai tay siếtchặt hai thanh rìu chiến, lo lắng cho tính mạng của mình. Khuôn mặt tinh nghịchmọi hôm đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt căng thẳng và cứng hàm. “Thật sựkhông ổn chút nào rồi, Tessia.”

Tôi nhìn lại thì thấy Stannard Caria cùng với hơn hai trăm binh línhtrong trung đội của tôi cùng với nhiều tiểu đội lính elf dưới trướng của tôi. Trong số họ chỉ là dân thường mặc mỗi đồ vải và tạp dề.Họ là những người quyết định ở lại để bảo vệ quê nhà và người thân đã được sơtán đến an toàn.

Ai cũng trưng ra bộ mặt căng thẳng sầu thảm. Những ngườilính siết chặt vũ khí của mình trong khi các dân thường lo lắng nắm chặt daogăm, dao bếp, và các vũ khí thông thường khác trước tiếng hành quân ngày càng lớndần lên.

Thị trấn elf từng náo nhiệt giờ đã sơ tán hết đi,nhưng tôi cùng tất cả binh lính có mặt ở đây đều biết rất rõ một điều, nếuchúng tôi rút quân, hoặc nếu chúng tôi không thể cầm cự trước bọn chúng, thì tấtcả bọn họ sẽ chết hết. Đây không còn là một trận chiến để bảo vệ một thị trấn hẻolánh ở rìa biên giới; đây là trận chiến quyết định sự sống còn củacả Elenoir.

Tim tôi đập càng lúc càng mạnh, và đầu gối tôi bắt đầurun lên. Dù cho lõi mana tôi có mạnh đến đâu, dù cho tôi có tập luyện miệt màiđến cỡ nào đi nữa, thứ cảm giác duy nhất tôi cảm nhật được hiện tại là nỗi khiếpsợ đến tê liệt tinh thần và cơ thể.

Nhưng tôi không được phép để người khác thấy nó. Tôi sẽkhông bao giờ làm thế.

Bởi vì nếu thế, nhuệ khí của tất cả binh lính ở đây,những người dựa vào sức mạnh lãnh đạo của tôi, sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Kiềm nén những cảm xúc tiêu cực đó đi và khoác lên mộtlớp mặt nạ mạnh mẽ và tự tinđây chính là gánh nặng tôi phải gánh vác.

Tôi thi triển phép thuật Phong hệ để khuếch đại giọngmạnh và rút kiếm ra. Tỏa ra một lớp mana dày đặc, không chỉ để bộc lộ sức mạnhvới cấp dưới mà còn để trấn an mình, tôi lên tiếng.

Mọi người đều nghe báo cáo mà chúng ta nhận được vàigiờ trước rồi đấy. Tất cả chúng ta đều biết lý do tại sao chúng ta ngay lập tứcchạy đến đây không ngừng nghỉ.”

Tôi quay sang đối mặt với đồng minh, chấp nhận rủi rođể lộ lưng với đoàn quân địch thù đang tiến đến. “Chúng ta ở đây là bởi vì mộtđội quân Alacryan đang tiến về Vương Quốc Elenoir. Có thể không phải ai ở đây cũng coi vùng đấtlà ‘quê nhà của mình, nhưng đằng sau lưng chúng ta chính là nhữngngười già và trẻ con, những người buộc phải từ bỏ mái ấm thân thương của mình lạiphía sau để giữ mạng. Đoàn quân thù đang tiến đến đây sẽ giết họ và xâm lăngElenoir, và nếu chúng ta để chúng thành công thì Vương QuốcSapin sẽ là kế tiếp.”

Nhiều tiếng xì xào bàn tán vang lên trong đám đông.

Tôi biết rằng quân số của chúng ta không nhiều, nhưngtôi thật sự rất vinh hạnh khi đượcđứng trên chiến tuyến phòng thủ đầu tiên để ngăn điềuđó không xảy ra,” tôi tuyên bố và lớn giọng hơn nữa. “Lance Aya cùng với nhiềuelf thiện chiến hiện đang hànhquân xuống đây để hỗ trợ chúng ta trong lúc này, nhưng câu hỏi được đặt ra ởđây là…”

Tôi nâng cao thanh kiếm của mình. “Liệu mọi người sẽ cùng tôi, không chỉ tham chiến lầnnày mà là còn bảo vệ những người yếu hơn khỏi phe Alacryan không!?”

Một bầu không khí im lặng kéo dài trong ít chốc khiếntôi lo rằng mọi người sẽ nghe thấy tiếng đập rộn ràng của tim tôi thì bỗng mộttiếng gầm vang lên kích động tất cả mọi người cùng hò reo.

Tôi ra hiệu và một hàng lính tụ tập xung quanh tôicùng với lính xạ thủ. “Các pháp sư Conjurers, cung thủ, sẵn sàng vũ khí của mình!”

Những tiếng bước chân ầm ầm của phe Alacryan ngày cànglớn hơn trong rừng cây mịt mù sương ảo kia.

Tôi chĩa kiếm về phía trước. “Chuẩn bị tấn công.”

Với giác quan được cường hóa và lợi thế sân nhà là rừngElshire, tôi biết rằng có một tá lính tiên phong của phe định đang chuẩn bịxông lên.

Tôi ra hiệu, đâm thanh kiếm của mình về trước và bắnra một luồn khí nén. “KHAI HỎA!”

Hàng tá mảng màu sắc bay tứ tung khắp nơi. Những luồnđiện cao thế, những lưỡi kiếm gió, những cầu lửa và gai đất bay thẳng về phíacung thủ cùng hàng tá mũi tên lao vun vút.

Tôi nâng cao thanh kiếm của mình lên để mọi người cùngthấytrước khi ra hiệu một đợt bắn thần chú khác. “Khai hỏa!”

Lại thêm một đợt bắn xối xả vào quân thù vẫn còn bịkhuất trong khu rừng này. Có nhiều kết giới xuất hiện và chặn, chuyển hướng vàthậm chú hấp thụ các đòntấn công, nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất. Những cànhcây to lớn nhiều cành chĩa ra trong rừng cũng không hề đứng về phe chúng tôi.

Bắn tiếp chứ?” Stannard nói và siết chặt vật phẩm của mình để chuẩn bị khai hỏa.

Chỉ dựa vào mỗi thần chú và cung tên thì chúng ta sẽkhông thắng được.” Tôi quay sang Vedict, người chỉ huy tuyến đầu tiên. “Ra lệnh cho các chiến binh và pháp sưaugmenters xông lên để che mắtquân thù khỏi chúng ta.”

Gật đầu, người elf mặt giáp thép nâng khiên lên và chạyvề trước và truyền đạt lại lệnh của tôi. Những người lính gan dạ mặc giáp da vàgiáp sắt liền vận mana và lao về trước đội quân thù khổng lồ kia. Bọn họ mất dạng sau làn sương dày đặc kia, nhưng tôivẫn có thể nghe tiếng trận chiến vang lên.

Vận mana cường hóa cơ thể và vũ khí, tôi nhìn sangStannard, Darvus, Caria—những người bạn thânthiết nhất, cũng là những đồng minh đáng tin nhất. Không ai trong số chúng tôinói lời nào, nhưng qua nhiều lần vào sinh ra tử, kề vai sát cánh qua vô số chiếntrường, ánh nhìn của chúng tôi như đều muốn nói duy nhất một điều. ‘Hãy cùng sốngsót trở về.’

Tôi với tay lên chiếc vòng cổ Arthur đã đeo cho tôi.Tôi không được phép khóc.

Hôn nhẹ lên vòng cổ, tôi để nó vào trong áo và thề rằngsẽ giữ lời hứa rằng chúng tôi sẽ an toàn trở về.

Gồng mình, tôi thét bằng tất cả hơi thở của mình. “TẤNCÔNG!”

GÓCNHÌN CỦA ALBANTHKELRIS:

Chỉ Huy,” một giọng nói lo lắng vang lên kế bên tôi.

Rời mắt khỏi đàn thú đang dần tiến đến bị khuất sau lớpbụi mịt mù bay tung trời kia,tôi nhìn người trợ lý của mình. “Sao thế?”

Sinder,một người vạm vỡ được tôi nuôidưỡng và huấn luyệnkể từ khi còn nhỏchỉ xuống tay của tôi.

Giờ tôi mới chợt nhận ra thanh lan can làm bằng thép trênđây đã bị bóp đến mức cong vòng.

À.” Thả lỏng tay mình, tôi vặn nó trở về vị trí ban đầu.

Nở một nụ cười hiền dịu, người trợ lý của tôi đặt taylên giáp tôi. “Tôi biết rằng tình cảnh hiện tại rất đáng lo lắng, nhưng ngàihãy xem đống hỗn loạn mà Tướng Quân Arthur đang gây cho kẻ thù kìa.”

Chúng tôi cùng với bất kỳ người khác trên Tường Thànhđều quan sát. Vì số lượng quái vật quá khổng lồ, không ai có thể thấy được vị Lance trẻ tuổi ấy trongbiển quái vật kia. Nhưng cứ vài phú là chúng tôi có thể nhận ra có sự thay đổinhỏ trong hàng ngũ đám quái vật, như những lôi cầu và luồn điện bắn ra xối xả, khiếnhàng ngũ của đám quái dao động.

Tôi thở gắt. “Ta biết, Sinder. Nhưng thật khó chịu khi ta chỉ có thể đứng đây ngồinhìn trong khi cậu Lance ấy đã phải chiến đấu hàng tiếng đồng hồ không nghỉ.”

Thời khắc của chúng ta sẽ đến sớm thôi. Dù cho cậu Tướngquân ấy có mạnh đến cỡ nào thì cậu ấy cũng chỉ là một con người thôi. Rồi cậu ấycũng sẽ cần đến sự giúp sức của chúng ta,” trợ lý của tôi trấn an. “Giờ thì làm ơn đấy, Chỉ Huy, hãy thả lỏng cơ thể vàđừng để binh lính của chúng ta thấy ngàichùn bước như thế.”

Từ khi nào mà cậu đã trở nên trưởng thành thế?”Tôi chọc và đấm vào lưng Sinder,suýt thì làm cậu ta ngã khỏi Tường Thành.

Những người lính xung quanh bắt đầu cười vì điều này.Mặt khác, Sinder có vẻ không thích thú gì với việc suýt thì bị chỉ huy yêu dấucủa mình giết, nhưng sau khi thấy bầu không khí tươi tỉnh hơn thì cậu ấy cũngnhẹ nhõm hẳn đi.

Tôi tiếp túc đi vòng quanh Tường Thành để đảm bảo rằngmọi thứ vẫn ổn thỏa trước khi trận chiến của chúng tôi bắt đầu. Đây không phảilà một công việc mà Chỉ Huy nên làm, nhưng việc gặp gỡ các binh lính và khích lệtinh thần họ cũng giúp tôi đôi phần.

Họ là những người lính mà tôi đã huấn luyện, thuyết giảngvà đôi khi còn đấu tập cùng, những người sẽdựa vào tôi vào thời khác chúng tôi đối mặt với độiquân quái vật kia. Bọn họ cần tôi.

“Wess!Đừng nói là ông đang run như cầysấy đấy nhá?” Tôinói với một pháp sư Conjurer trung niên đang siết chặtgậy phép của mình. Vỗ vai ông ấy, tôi mỉm cười. “Sau cuộc chiến này thì nhớ bảovợ ông làm cho chúng tôi mấy cái bánh ngọt nữa nhé?”

Người pháp sư conjurer cười và thả lỏng cơ thể. “Đúng là chỉ có ngài mới nghĩ đến đồ ăn vào lúc nàythôi, Chỉ Huy. Được thôi, Maryl sẽ rất vui khi biết ngài thích bánh của mình đếnthế.”

Tôi nháy mắt với ông ấy trước khi tiếp tục dạo bước. Tôicũng chẳng cần làm gì nhiều, chỉ chào hỏi người này, cười đùa cùng người nọ và nóivề tương laibấtkỳ điều gì để giúp những người lính ở đây ngưng suy nghĩ về cuộc chiến tăm tốisắp xảy đến.

Rồi tôi thấy cô em gái của Tướng Quân Arthur… nếu tôinhớ không nhầm thì tên cô ấy là Eleanor. Rất khó để thấy được cô gái nhỏ nhắn ấyđằng sau con thú khổng lồ bên cạnh. Stella, nữ lính gác mà tôi đã giúp canh chừng cô bé ấy thì lạikhông thấy đâu, mà thay vào đó là một nữ cung thủ với mái tóc đen tuyền cùngđôi mắt rạng rỡ. Có vẻ như cô ấy đang dạy cô bé nền tảng của việc bắn cung từtrên cao xuống.

Chào cháu Leywin,” tôi chào. “Cô gái mà ta đã giao cho nhiệm vụ hộ tống cháu đâu rồi?”

Cô bé ấy cứng người và cố gắng đưa tay chào một cáchlúng túng. “À, vâng, chào ngài, Chỉ Huy…”

Albanth.” Tôi mỉm cười trước khi quay sang người phụ nữ đang chỉcô bé ấy. “Và cô là?”

Người phụ nữ với ánh mắt sắt sảo liền đưa tay chào. “HelenShard, thưa Chỉ Huy. Thật xin lỗi vì đã không nói trước. Tôi là người hướngdẫn lâu năm của con bé, nên tôi đã thay Stella tiếp quản việc trông nom con bé.”

“Hiểurồi,” tôi mỉm cười. Thậtnhẹ nhõm khi biết rằng em gái của Tướng Quân không phải là người đã cho Stellađi. “Trong trường hợp đó thì ta sẽ để cháu ấy cho cô chăm sóc vậy.”

Vâng, thưa ngài!” Cô ấy nói với ánh mắt tràn đầy tựtin.

Cháu Leywin.” Tôi quay sang đối mặt với đànquái đang ngày càng đông hơn cảlần trước. “Cháu vẫn còn ý định muốn giúp đỡ ngay cả khi đã thấy bọn chúngkhông?”

Vâng.” Cô bé ấy trừng mắt quyết tâm và siết chặt thanh cungcủa mình. “Anh trai cháu đang ở ngoài đó chiến đấu hết sức mình cùng vớiSylvie. Sau tất cả buổi tập luyện của cháu thì đây là điều tối thiểu cháu có thểlàm được để giúp anh ấy và gia đình cháu, những người cũng đang có mặt ở nơinày.”

Cô bé này chỉ chưa đầy mười hai hay mười ba tuổi, ấythế mà cô bé đã thể hiện một sự quyết tâm mãnh liệt trong khi vẫn còn khá trẻvà ngây ngô. Tôirất muốn hỏi liệu cha mẹ cô bé có biết cô bé ấy hiện đang ở đây và liệu họ cócho phép điều này không, nhưng rồi tôi nhận ra đó không phải là việc của tôi.Đưa tay chào cả hai, tôi tiếp tục bước đi thì một sứ giả chạy hối hả tới chỗtôi.

Anh thở gấp gáp như thể leo bộ toàn bộ nấc thang dẫnlên đây vậy, rồi anh ta cúi đầu chào trước khi lên tiếng. “Chỉ Huy TrưởngTrodiusTrodius đã triệu tập một cuộchọp khuẩn cấp và yêu cầu ngài có mặt ngay lập tức.”

Đã hiểu rồi. Cảm ơn.” Tôi trả lời trước khi đi về phía trại chính.

Khi tôi vừa đến nơi thì nữ Chỉ HuyJesmiya bực bội rời khỏi đó.Cô ấy va phải vai tôi trong khi rủa thầm.

Chỉ Huy Jesmiya,” tôi gọi và nắm tay của nữ chỉ huy lại.

Nữ chỉ huy tóc vàng ngay lập tức quay người lại vàtính rút kiếm ra trước khi nhận ra tôi.

Chỉ Huy Albanth,” cô ấy nói cục súc rồi tra kiếm vào vỏ.

Ngạc nhiên trước thái độ cục cằn ấy, tôi hỏi cô ấy cóchuyện gì đã xảy ra thì cô ta chỉ hất tay. “Đi mà hỏi Trodius,”cô ấy nói trước khi bước đi.

Tôimở cửa vào lều và thấy Chỉ Huy Trodius đang xem qua xấp giấy tờ trên tay.

Mặc dù chính ông ấy đã cho gọi tôi đến đây, nhưng ôngvẫn tiếp tục chú chăm vào đống giấy tờ đó như thể muốn ra thị uy. Mọi việc cứthế tiếp diễn trong vài phút trước khi tôi không thể đợi được nữa và hằn giọng. “Chỉ Huy—”

Ông ta giơ một ngón tay lên ra hiệu cho tôi im lặng màchẳng thèm ngước lên nhìn tôi bất chấp rằng ông đã yêu cầu người sứ giả đến triệutập tôicho cuộc họp ‘khẩn cấp’ này.

Cuối cùng, sau khi chậm rãi sắp xếp chồng giấy tờthành ba chồng bằng nhau, ông ta ngước lên và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Chỉ Huy Albanth.”

Vâng thưa ngài!” Tôi đưa tay chào, lớp giáp trên người vang lên.

Cho lính của ông chuẩn bị tiến công đi.” Ông ta ra lệnh.“Họ sẽ là đội tiên phong trước đám quái vật theo đúng kế hoạch ban đầu.

Xin lỗi?” Tôi hỏi một cách bối rối. “Tôi xin lỗi, nhưng thưangài, theo tôi biết thì không phải lính của tôi chỉ tham chiến sau khichúng ta đã dụ đám quái vật vàocái bẫy màchúng ta đã—”

Chỉ Huy Albanth,” ông ta ngắt lời thêm lần nữa. “Ông có biết chúng ta đãđổ bao nhiêu tài nguyên công sức vào việc đào địa đạo dưới đất để tạo đường đian toàn cho sư đoànTrailblazer của chỉ huy Jesmiya có thể an toàn di chuyển đến rừngBeast Glades không? Tôi sẽ không quá đáng đến mức so sánh mạng người vớinhững điều đó,nhưng việc kích nổ những đường hầm dưới đất là một điều cực kỳ phi lý.”

Nhưng thưa ngài.” Tôi bước lên một bước thì thấy ánh mắtrực lửa từ Trodius. Lùi lại, tôi tiếp tục nói. “Nếu chúng ta thuận theo kế hoạch của Tướng Quân Arthurthì chúng ta sẽ có thể triệt tiêu phần lớn đàn quái vật. Điều này sẽ giúp cho lựclượng cận chiến có cơ hội sốn—”

Như tôi đã nói rõ, Chỉ HuyAlbanth, tôi sẽ không quáđáng đến mức đem những mạng sống của những người lính đó lên bàn cân…” Ông ta không nói hết câu để tôi tự biết thân phận củamình.

Hơn nữa, chính cậu Lance đó cũng đã nói rồiđó chỉ là đề xuất chứ không phải kế hoạch chính thức. Tôikhông lên tiếng trong suốt buổi họp đó là vì tôn trọng vị thế của cậu ta, nhưngsau cùng, cậu ta cũng chỉ là một đứa nhóc không biết chút gì về chiến tranh thựctế cả.Do đó tốt hơn hết là ông cũngnên nhận ra điều đó đi.”

Siết chặt nắm đấm sau lưng, tôi đành giữ im lặng.

Trodiuscoi im lặng của tôi là lời đồngý, và nở một nụ cười giả tạo có thể đánh lừa những người không biết gì nhiều vềông ta. “Tốt! Vậy chúng ta sẽ điều quân lực của ông ngay lập tức. Sư đoàn củaông sẽ chiến đấu hết sức mình cho đến khi sư đoàn của Jesmiya được lệnh ra quânsang hai cánh để hỗ trợ. Cho đến khi đó, các cung thủ và pháp sư Conjurer đóng quân trên TườngThành sẽ tùy ý công kích xuống.”

Nghiến răng trong căm phẫn, tôi không thể nói được gìngoại trừ gật đầu rồi quay đi. Rồi tôi chợt nhận ra, phản ứng của Jesmiya ban nãy khi chúng tôi đụng mặt nhau bỗng trở nênquá đỗi dễ chịu khi tôi nghexong mọi chuyện.

À mà, chỉ huy Albanth?” Ông ta gọi lại. “Tôi nhận ra là, sau trận chiến này,thương vong có thể sẽ rất lớn, nhưng những sự hy sinh cao cả ấy để giữ chothành trì quan trọng này đứng vững sẽ là một thắng lợi cực kỳ vẻ vang ấy.” (Darkie: cái #%$!#)

GÓCNHÌN CỦA ARTHURLEYWIN:

‘Arthur.’

Tôi ngước nhìn về phía Tường Thành sau lớp bụi mịt mùtrong khí, rồi quay sang nhìn lực lượng Alacryan trong khu rừng Elshire.

‘Arthur!’ Giọng nói của Sylvie vang lên to hơn nữa.

Ta không biết!” Tôi quát. “Ta không biết phải làm gì hết, Sylvie!”

Nghĩa vụ của tôi là phải ở đây và giúp lực lượng củaTường Thành đánh bại đàn quái vật, ngay cả khi biển quái vật vô tận này có nguycơ chỉ làlực lượng đánh lạc hướng, và thậm chí rằng gia đình và nhóm Twin Hornsđang có mặt ở đây để chiến đấu. Chuyệngì sẽ xảy ra nếu có chuyện gì xảy ra với họ sau khitôi rời đi? Mặt khác, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tess gặp nguy hiểm? Hầu hết lựclượng Elf đều tập trung ở Sapin nênEleanor khó có thể chống lại đội quân đông đảo đến mứcđó.

Con biết đây là một quyết định cựckỳ khó khăn.Sylvtrả lời, giọng nói dịu dàngcủa cô ấy giúp xoa dịu một phần căng thẳng nhỏ trong tôi. ‘Người hãy an tâm là con sẽ ủng hộ bất kỳ quyết định nào của người.’

Đầu óc tôi quay điên cuồng tranh luận. Sau khi cảm xúcmạnh mẽ trong tôi dần lắng xuống, phần suy nghĩ logic bắt đầu làm việc. Thật antâm khi biết rằng những cái bẫy mà chúng tôi đã đặt cho đàn quái vật ở TườngThành sẽ giảm tối đa thương vong cho lực lượng cận chiến, huống gì là làm nguy hại gì đến một pháp sư Augmentermạnh mẽ như cha tôi.

Thời gian dần trôi qua, và đàn quái cùng quân độiAlacryan vẫn đang tiến về trước khiến tôi nhanh chóng đưa ra quyết định củamình.

“Sylvie.Chúng ta sẽ đến rừng Elshire.” (Darkie: @#@!#@##!)

[][] []

#Darkie