The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 762

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1776

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 725

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8066

Chương 214

[][] [] 

GÓCNHÌN CỦA CIRCEMILVIEW – Phe Alacryan:

Tôichạy thục mạng.Có vẻ như tất cả những gì tôi làm suốt mấyngày nay là chạy qua khu rừng đángnguyền rủa này. Những cành cây làmtrầymá và cánh tay tôi trong khi bụi cây xé toạc quần áo và chân tôi.

Tôichạy nhanh theo hướng phépthuật của tôi hướng dẫn. Không có nó, tôi chẳng khác gì người mù cả.Ngay cả khi đêm nay có trăng, tôi cũng không nghĩ rằng những tia sáng nhàn nhạt củanó có thể xuyên qua tán cây và sương mù dày đặc đến quái đản kia.

Đôi khi, tôi thấy những tia sánglóe lên từ phép thuật của Maeve đằng sau tôi, thắp sáng những cái cây và tạo ra những cáibóng kỳ lạ trên mặt đất rừng.

Maeve. Cole. Xin vượt qua mọichuyện một cách an toàn, tôi cầu nguyện với Vritramà không dám chạy chậm lại.

Tôitiếp tục chạy, đảm bảo nâng đầu gối lên cao và bước bằng gót chân trước. Đây làcách tốt nhất để chạy trên địa hình không bằng phẳng với đầy những cành cây gãyvà rễ cây khắp mặt đất.

Chạycho đến khi những tia sángphépthuật của trận giaochiến gần như không còntrông thấy được nữa,tôi dừng lại và népmình bên cạnh một bụi cây rậm rạp. Những chiếc gai và những chiếc lá gai gócđâm chích vào người tôi, giúp tôikhó bị phát hiện. Tôi che miệng khi thở hổnhển, sợ rằng mình sẽ bị nghe thấy.

Sự lo lắng và hoang tưởng tràn đầytâm trí tôi khiến đầu tôi ngậptràn hoài nghi và vô vọng. Nén lạinhững tiếng nức nở, tôi cố trấn tĩnh bản thân.

Mày ổn mà, Circe. Mày đang làm rất tốt.

Tôilau đi dòng nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tôiphải sống sót. em trai tôi. Seth. Tôi đã đọc đi đọc lại điều này nhiều lần, đây là câu câu thần chú giúp tôi tiếptục bước đi mà không gục ngã.

Cuốicùng sau khi ổn định nhịp thở,tôi bắt đầu kích hoạt ấn crest củamình. Ngay lập tức, tôi có thể cảm nhận được vị trí của mảng ba điểm gần nhấtmà tôi đã thiết lập.Thật không may, nó xahơn tôi hy vọng.

Thậmchí không dám chửirủa thành tiếng, tôi nghiến răngtrongbực bội. khoảngcách giữa các mảng còn lạiquáxa, chỉ sử dụng mana thôi làkhông đủ.

Dùngtay đào một lỗ nhỏ trên nền đất mềm, tôi cắn ngón tay cái cho đến khi máu chảyra. Một cách cẩn thận, tôi để máu của mình nhỏ vào lỗ trong khi vận mana từ ấn crest của mình.

Nhờ sự tình cờ và may mắn tột độ màtôi đã phát hiện ra rằng máu của tôi có thể giúp khuếch đại tác dụng của mảng ba điểm này. Có lẽ nếu tôi có thể tìm ra lý do tại sao thì biết đâu một ngày nào đó có thể biếnấn crest củatôi thành ấn emblem.

Saukhi máu được truyền mana của tôi thấm vào lỗ nhỏ mà tôi đã tạo, tôi che nó lạivà di chuyển lên một cái cây gần đó.

Lấyra con dao nhỏ mà Fane đã ép buộctôi phải giữ, tôi bắt đầu khoét một lỗ nhỏ bên dưới một cành cây thấp.

Tôiđịnh đặt ngón tay cái đang chảy máu của mình lên cái lỗ thì một tiếng cành cây gẫy khiến tôi giật phắc người.Tôi cầm con dao bằng cả hai tay, hướng nó về phía nguồn phát ra âm thanh khikích hoạt ấn crest đầutiên của mình.

Cácgiác quan của tôi mở rộng ra,bao trùm bán kính hai mươi thước, chỉ để cảm nhận rằng đó chỉ là một sinh vật rừngnhỏ. Tôi hạ dao xuống, thất vọng với sự thảm hại của bản thân mình. Tôi run rẩy, lưng tựa vào gốc cây, nướcmắt chảy ròng ròng.

Tấtcả những gì tôi muốn là thu người lại và bật khóc, nhưng thật không may, tôi khôngcó quyền thứxa xỉ như vậy. Nếutôi muốn sống thì tôi không được làm như vậy.

Tôibiết rằng tiếng ồn là do một con vật gây ra nhưng tôi không tàinào tập trung tâm trí mình được. Tôi đang lãng phí thời gian, nhưng vì một số lýdo kỳ lạ nào đó,tôi thực sự không muốn ai đó giết mình từ phía sau. Nghĩ thật kỳ cục, nhưng tôithà nhìn thẳng vào mắt kẻgiết mình khi tôi chết hơn.

Sauvài phút trôi qua, tôi thở dài và quay lại với nhiệm vụ của mình.

Nếuthật sự có aiđó ở đây, họ đã giết tôi từlâu rồi.Đây không phải là một suy nghĩ an ủi, nhưng đó là sự thật.

Tôilà một trinh sát,những người đượcrất nhiều người tôntrọng và có giá trị trong đội ngũ,nhưng khả năng chiến đấucủa tôi hoàn toàn kém xa sovới các lính Tiến Côngnhư Fane, hoặc Pháp sưnhư Maeve, và thậm chí cả ThủHộ Vệnhư Cole.

Saukhi điểm thứ hai đã được thiếtlập,tôi di chuyển đến cây cuối cùng để kết thúc mảng ba điểm. Tôi biết rằng việc sửdụng máu làm vật trung gian cho mảng sẽ khiến tôi kiệt sức, nhưng tôi vẫn ngạc nhiênkhi tôi mệt lã người sau khihoàn thành thiết lập điểm cuối cùng. Bất chấp không khí mùa đôngkhắc nghiệt dường như còn lạnh hơn trong sương mù này, tôi đổ mồ hôi và đầu gốitôi gần như muốn khuỵ xuống.

Tôi phải tiếp tục di chuyển. Gần đến rồi,tôi nói với đôi chân của mình. Không bận tâm đến việc che giấu dấu vết mana của mình, tôi chuyển sang điểm tiếptheo.

Maymắn thay, với dấu ấn mảng ba điểm mà tôi vừa hoàn thành, tôi sẽ không phải sử dụngmáu của mình nữa. Tôi chỉ cần đảm bảo rằng tôi không đặt điểm tiếp theo quá xa.

Tôicố gắng chạy bộ trong khi thở hổn hển. Tôi không nghĩ là điều này có thể xảy ra, nhưng khu rừng dườngnhư càng ngày càng tốihơn.Những cành cây treo thấp hắt vào bộ quần áo rách nát của tôi. Không còn sức để phủi chúng ra, tôi đành dừng lại giật cành ra, làm tốn thời gian quý báu của tôi.

Tôiđã vấp ngã nhiều lần hơn tôi có thể đếm được vì rễ và các chi cây dường nhưđang phát triển nhiều hơn về số lượng, nhưng cuối cùng tôi đã đến nơi.

Vịtrí này khá ổn.

Khuỵugối về phía trước, tôi bắttay vào việc một lần nữa. Kích hoạt ấn crest của mình, tôi bắt đầu vận mana vào điểm đầu tiên của mảng thì bỗng một thứ gì đó đâm sầm vào tôi từ bên cạnh.

Thậmchí không có cơ hội để ngạc nhiên, tôi đột nhiên thấy Fane, người đang ở trêntôi. Fane không nhìn tôi mà nhìn về phía xa – khuôn mặt anh nhăn lại thành mộtvẻ cau có đáng sợ. Trời tối nhưng ngay cả khi đó tôi vẫn có thể thấy được người anh ta đầy máu thế nào.

có thể chạy không?” Anh hỏi, kéo tôi đứng dậy. Mắt anh vẫn đảo xung quanh chúng tôi, tìm kiếm điều gìđó.

“Tôinghĩ vậy,” tôi lắp bắp, ánh mắt tôi nhìn xuống một mũi tên lấp lánh cắm thẳng dưới đất… ngay nơi tôi đãtừng đứng.

Fanekích hoạt ấn emblem củamình. Toàn bộ cơ thể anh ta phát sáng và một lớp aura có thể nhìn thấy bằng mắt thường bao quanh anh, nâng anh talên không trung.Trên tay anh ta là một ngọn giáo, chiều dài của nó gấp đôi chiều cao của tôi vớimột đầu nhọn quay như một mũi khoan, phóng ra những tia lửa xung quanh chúng tôi.”Thế thì chạy đi. Tôi sẽ kiềm chân hắn lại. “

Thậmchí không có cơ hội để chào tạmbiệtđồng đội của mình, tôi quay người và bỏ chạy. Tôi không biết ‘hắn’ mà Fane đang ám chỉ là ai, nhưng qua cách anh ấy ngay lập tức kích hoạt toàn bộ sức mạnh của mình, tôi dám chắc chắc hắn cũng không phải dạng vừa.

Khônglâu sau tôi có thể nghe thấy tiếng giao chiến sau lưng. Mặt đất rung chuyển và cây cối dườngnhư rùng mình vì đau buồn cho những người anh em của mình bị cuốn vào trong cuộc chiến. Đã hơn mộtlần tôi suýt bị gió thổibay đi,nhưng ngay cả vậy,tôi vẫn cưỡng lại sự cám dỗ để quayđầu vềphía sau. Tôi chỉ có thể cầu nguyện với Vritra rằng Fane sẽ không sao.

Mộtlần nữa, tôi lại chạy. Tôi tiếp tục chạy trong khu rừng đáng nguyền rủa này cho đến khi chân tôi nặng trịch. Mỗi bước đi ngày càng nặng nề hơn, như thể tôi đang lộitrong vũng sình lầy vậy.

Dùtôi có muốn tiếp tục di chuyển đến mức nào đi chăng nữa, thì cơ thể tôi đã đến giới hạn rồi. Gần như không thể nhấcchân khỏi mặt đất, ngón chân của tôi bị mắc vào một cái rễ cây cứng.

Tôingã nhào về phía trước và tôi sớm nếm được mùi đất và những tán lá của khu rừngtrong miệng.

Tấmáo giáp bạccủa Fane đè nặng cơ thể tôixuống đất. Từ bỏ ý nghĩ vùng dậy, tôi lăn sang một bên và kích hoạt ấn crest. Với quãng đường đã đi,tôi biết tăng cường mảng bađiểm bằng máu sẽ an toàn hơn.

Vếtthương trên ngón tay cái của tôi đã đóng vảy, nhưng khi tôi lau miệng vết bẩn,tôi có thể nhìn thấy ramột vệt máu đỏ.

Điềumà bộ não thiếu ngủ và điên cuồng của tôi coi là ‘may mắn’ chính là cú ngã sấp mặt đã làm rách một vết thương trênmôi tôi.

Cólẽ đây là hành động không phù hợp vớiphụ nữnhất mà tôi đã thực hiện trong suốt cuộc đời mình, tôi phun một ngụm máu xuốngđất và nhúng ngón tay vào đó để vậnmana.

Nếutôi không thể chạy, tôi vẫn cóthể tạo thêm một ấn kháccho đội quân đang chờ đợichúng tôi. Có lẽ điều này cũng đủ đối với họ. Có lẽ họ vẫn sẽcứu Seth.

Ấn crest trên lưng tôi bắt đầu bốccháy – một dấu hiệu cho thấy tôi đang cốgắng quá sức. Nhưng điều đó khôngquan trọng. Chân tôi thậm chí không thể gánh được trọng lượng của tôi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để chết.

“Đồngốc! Không phải tôi đã bảolà phải tiếptục chạy sao?” Tôi chưa bao giờ nghĩ giọng nói thô ráp của Fane lại nghe dễchịu đến vậy, nhưng tôi đã nhầm.

Tôiphát hiện bóng dáng của Fane đang chạy về phía tôi với những cầu gió bao quanh anh ấy. Không dừng lại,anh ta nắm tấmgiáp ngực kéo tôi đứng lên vàkẹp tôi dưới nách. Rồitôi nhìn thấy nó.

“Fane.C-Cánh tay của anh! ” Tôi hốthoảng,trợn tròn mắt.

Đừng bận tâm,” anh cáu kỉnh. “Tôicần tậptrung vào việc dẫn đường chotôi.”

Tôicó rất nhiều câu hỏi đểhỏiFane, nhưng bây giờ không phải lúc. Chỉ về hướng mà kỹ năng True Sense đã chỉ cho tôi,tôi hướng người Tiến Công kỳcựu băng qua khu rừng sương mùquái quỷ này.

Maymắn thay, mặt trời đã mọc trở lại. Chúng tôi đã chạy không ngừng suốt cả đêm, và điều hiển nhiên là Fane sắp hết chịu đựng nỗi rồi. Anh ta đã tậptrung phần lớn mana củamình vào phần cánh tay cụt củamìnhđể giữ cho máu không tràn ra ngoài. Phần còn lại của mana của anh ta được dành để tối đa hóa tốcđộ của chúng tôi.

“Tụimình gần đến nơi rồi!” Tôi hào hứng nói, chỉ vào một khe hở trong rừngcách đó vài chục thước.

“Chỉmột chút nữa thôi, và côchỉcần tập trung mọi thứ vào mảng ba điểm. Làm được điều đó và nhiệm vụ của chúngta là thành công,”Fanehậm hực. “ cóthể làm điều đó chứ?”

Chắc chắn.”

Chúngtôi dừng lại và Fane thả tôi xuống đất. Tôi phỏng đoán rằng anh chàng Tiến Công này muốn tôi bắt đầu làm việc của mìnhnhưng tôi chỉ đúng một nửa.

Tôicó thể thấy ấn emblem củaFane sáng rực rỡ bên dưới lớp áo khi anh ấy đứng trước mặt tôi. Ngọn giáo kia lại một lần nữa hình thànhtrong tay Fane khi anh ta nhắm nó vào tên elf đang từ từ tiến đến chúng tôi.

Ngaycả cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết hắn ta là ai. Chính là tên elf đã phát hiện ra chúng tôi trên cây. Hắn ta cũng chính là kẻ mà Maeve và Cole đãở lại sau đểchiến đấu kiềm chân hắn.

“K-Không.Không thể nào…”Tôilẩm bẩm khi gã elftên Albold tiếp tục thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi. Trông hắn ta có vẻ bị thương và mệt mỏi,nhưng hắn ta vẫncòn sống.Và nếu hắn tacòn sống, điều đó có nghĩa là…

Tôinghe thấy một tiếng huýtnhỏ,nhưng trước khi não tôi có thể xử lý tiếng ồn đó là gì thì ngọn giáo gió củaFane đã ngay lập tức dichuyển. Mũi tên định lấy mạng tôi bỗng nằm trên mặt đất.

Mẹ kiếp, bọn chúng đông hơn rồi. Chúng ta cần phảichạy tiếp,”Fane nói. “Ngay!”

Fanenhấc tôi dậy và đẩy tôi ra sau. “Đi thôi!”

Ngaycả với chút sức lực màtôi nghỉ ngơi đượctrong khi Fane ôm tôi trong tay, tôi chỉ bước đi loạng choạng. Fane tiếp tụcđẩy tôi về phía trước,hướng tới nơi mà tôi cho là một trong những lối vào vương quốc của elf.

Tôicứng người mỗikhi nghe thấy tiếng huýt gần sáttai,nhưng thực tế là không có mũi tên nào bắn trúng tôi, tôi biết Fane đang làmcông việc của mình.

Và tôi phải hoàn thành việc của tôi.

Kích hoạt ấn crest của tôi, dấuấn của mảng ba điểm sáng lên như một tấm bản đồ trong đầu tôi. Tuy nhiên, cái gầnnhất mà tôi đã thiết lập lạiquá xa. Tôi cần thời gian, thứ mà chúng tôi không có.

“Chúngta đã đủ gần rồi.Thiết lập mảng ngay đi! ”Fane rên rỉ phía sau tôi.

Tôikhuỵu gối xuống và bắt đầu thiết lập điểm đầu tiên trong mảng. Trong khi làmnhư vậy, tôi nhìn ra phía sau.

Faneđứng sautôi chỉ vài bước sau với nhiều đầunhiều mũi tên nhô ra khỏi cơ thể. Một vệt máu rỉ ra trên khóe miệng.

Cái mảng!” Anh ta cáu kỉnh mà không nhìn lại.

Tôigật đầu lia lịa và rạch mộtvết thương khác trên ngón tay cái.

Tiếngva chạm của vũ khí ở phía saulàm tôi giật mình, nhưng tôi không chịu quay lại.

Mộttiếng huýtkhác từ phía sau.

Fanerên lên một tiếng.

Taytôi run lên khi bắt đầu thiếtlập mảng.

Chếttiệt! Nó không đủ mạnh.

Tôicố gắng vậnnhiều mana hơn nhưng qua khóe mắt, tôi có thể thấy cây cối xung quanh đang đungđưa.

Mộttiếng gầm gừ đau đớn khác vang lên từ phía sau, nhưng đó không phải là giọng củaFane.

Cơnđau buốt toát ra từ ấn crest củatôi càng lúc càng không thể chịu đựng được khi tôi vận nhiều mana hơn vào vũng máu nhỏ đọng lại trên mặtđất trước mặt.

Tôinghe thấy một tiếng huýtkhác nhưng gần như ngay sau đó, tôi suýt thì bất tỉnh khi một cơn điếng người như thể cánh tay tôi bị lửa thiêu đốt. Đầu tôi xoay cuồng một màu trắng chói mắt. Tôi gầnnhư không thể đứng dậy nỗi, một cơn chóng mặt choáng ngợp ập đến tâmtrí tôi.

Mặccho bộ não kêu gào tôi đừng làm vậy, tôi nhìn vào cánh tay bị thương của mình.Nó đã bị lật tẩy không thể nhận ra.

“Cái…mảng,” giọng Fane cất lên từ phía sau.

“Tôi…tôi không thể,” tôi lắp bắp.Tôi thậm chí không thể nghĩ ngợibình tĩnh vì có cảm giác như từng inch trên cánh tay phải củamình bị những lưỡi răng cưa chémxuyên qua da.

Tôichỉ biết trố mắt ngu ngườiquan sát khi máu bắt đầu chảy ra bên dưới.

Tôibiết sẽ không còn lâu nữa cho đến khi tôi chết. Tôi gần như muốn chết, nhưngtrong tình trạng gần đất xa trờinày, tâm trí tôi chỉ nghĩđếnSeth. Emấyđang nằmtrên giường bệnh đợi tôi trởvề Alacrya.

Emấy cũngđang chết dần chết mòn. Nếu tôi không thể sống sót thì chẳng phải điều đó cũng chính là án tử với emấy ư?

Bằng sức mạnh ý chí tuyệt đối, tôi đứng dậy.Máu vẫn tiếp tục chảy tuôn rakhỏi cánh tay đã đứt củatôi, nhưng không sao.Tôi biết mình phải làm gì.

Chị hy vọng em có thể tha thứ cho chị em… vì sẽ không thể trở về nhà được nữa,” tôi lầm bầm.

Tôibước sang một bên, kéo lê vệtmáu của mình. Cơn đau bắt đầu giảm đi một chút khi cánh tay của tôi tê liệt, đólà một điều tốt.

Fanenhìn thấy tôi,nhưng anh ta cũng gần như không đứng vững. Anh ta cũng chảy nhiều máu như tôi.

Cảhai chúng tôi đều không thể thốtlên nỗimột lời nào, Fane thì tiếptục bảo vệ tôi trong khitôi thiết lập mảng,củng cố nó bằng lượng máu lớnmàtôi đã đổ ra.

Tôibước thêm một bước nữa, nhưng chắc hẳn tôi đã bất tỉnh vì tôi thấy thế giới đã quay ngược lại. Fane vẫn đứng vững, kiềm chân Albold và tên elf khác.

Sắpxong rồi.

Tôibò, kéo cánh tay bị thương trên mặt đất để tiếp tục, nhưng mất nhiều máu chắc hẳnđã ảnh hưởng đến tầm nhìn của tôi.

Hàng cây xung quanh di chuyển và uốn éo, để để lộ ra một bức tường caochót vót. Và trên đỉnh bức tường là hàng trăm elf, mỗi người đều được trang bị gậy hoặccung. Các cây gậy phát sáng với đủ loại màu sắc, một số màu xanh lá cây, một sốmàu vàng, một số thìmàu xanh lam—

“Circe!”Fane hét lên, đưa tôi ra khỏi cơn mê.

Thét lên một tiếng hét tuyệt vọng xétoạc cổ họng, tôi đốt cháy từng chútmana tôi còn lại trong ấn crest củamình. Tầm nhìn của tôi mờ đi và tôi ngã nghiêng về phía trước, nhưng tôi không quan tâm. Tôi biết nóđã hoạt động.

Mọidấu ấn tôi để lại trong rừng giờ đây đã được liên kếttoàn bộ lính trinh sát đang chờ đợi bên ngoài khurừng đều cảm nhận đượcnó.Tôi đã tạo ra một con đườngcho quân đội của chúng tôi.

Tôicố gắng nở một nụ cười đốimặt với làn sóng thần chú và mũi tên gần như bất tận đang lao vào chúng tôi. Tôi hy vọngbọn chúng cóthể nhìn thấy biểu hiện của tôi để biết rằng

 

 

Ngaycả khu rừng chết tiệtnày cũng sẽ không giúp chúngbâyan toàn nữa.

Quânđội Alacryan đang đến với bọnbây.

[][] []