The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 385

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1787

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8157

Chương 213

[][] [] 

Ôm Tess một lần cuối, khế ước thú của tôi đi lên Tường Thànhkhi bọn tôi vẫy tay chào. Binh lính liền dạt sang bên để cô ấy đi qua để lêntrên.

Đừng có làm gì quá giới hạn khingười ở với cô ấy nhé, Arthur.’  Sylvie nói.

Chà, thật lạ lẫm khi thấy Sylvie trong hình dạng conngười nhỉ,” Tess nóivà quay sang tôi.

Tôi nhếch mép. “Ừ thì nếu không có hai cái sừng trên đầu thì Sylvietrông y hệt như những cô gái nhỏ ngây thơ khác thôi.”

Hai cái sừng cũng đáng yêu mà. Dù gì thì”—Tesschỉ về khu vực buôn bánmỉm cười rạng rỡ—“chúng ta đi thôi chứ?”

Tôi mỉm cười. “.”

Quả thật là một cảm giác kỳ lạ khi chúng tôi đi quadòng người hối hả. Chân tôi đau nhức và cảm giác thật nặng nề nếu không dùngmana cường hóa nó, nhưng tôi vẫn tiếp tục đi cùng Tess. Tôi quan sát cô ấy ngónghiêng ngó dọc và biểu cảm của cô ấy chuyển từ tò mò sang hào hứng vui vẻ khicô ấy đi qua những gian hàng của các thương nhân dọc đường đi.

Đây là một cảm giác rất hiếm hoi khi tôi đi dạo với côgái mà tôi đã dành rất nhiều thời gian ở cùng trong kiếp này, một cảm giác thậtnhẹ nhõm như thể những áp lực và trách nhiệm của một Lance và một Tướng Quântrong thời chiến bỗng chốc tan biến đi.

Rồi tôi chợt nhận ra.

Chính chức vụ mà tôi đã nhận để cống hiến cho Dicathenđã dần dần biến tôi trở thành con người cũ ỡ kiếp trước. Tuy nhiên, lần này thìkhác. Lần này, tôi có người mà tôi thật sự quan tâm, nhưng đồng thời, điều nàychỉ khiến mọi chuyện khó khăn hơn. Lần này, tốt nhất tôi không nên, à không,tôi không được phépmắc bất kỳ sai lầm nào nếu tôi muốn họ sống sót.

Sau khi không gặp nhau lâu ngày thì giờ cậu mới nhậnra người bạn thơ ấu của mình xinh xắn đến mức nào à?”Lời trêu chọc của Tess kéo tôi ra khỏi dòngsuy nghĩ.

Ừ thì đúng thật,” tôi trả lời một cách thành thật.

Không hề mong đợi câu trả lời như thế, mặt Tess đỏ đếntận tai.

B-Biết ngay mà. Đương nhiên là thế rồi, mãi cậu mới chịu nhận ra điều đó à.Cô ấy nói và ho một cái, tránh ánh mắt của tôi.

Tôi quan sát đám đông xung quanh bọn tôi và thấy mọingười hầu hết đều là các thám hiểm giả mặc giáp nhẹ hoặc giáp da, thậm chí có mộtvài người lính tan ca vẫn còn mặc giáp với ấn sư đoàn trên giáp mình. “Ở nơiđây luôn nhộn nhịp nhỉ.”

“Mhmm.Vì có rất nhiều lính đánh thuêvà thám hiểm giả đến đây tìm việc và nhận nhiệm vụ nên rất nhiều thương nhân ồ ạtkéo đến đây với hy vọng đổi đời.” Tess giải thích nhanh chóng và nhẹ nhõm khi đổichủ đề.

Nơi đây như có nền kinh tế của riêng nó vậy.” Tôi nóivà chiêm ngưỡng hoạt động bận bịu và rộn ràng xung quanh.

Nhắc đến hàng hóa, có một nơi mà tớ rất muốn đến đó!”Tess nắm tay tôivà kéo tôi qua dòng người đôngđúc cho đến khi bọn tôi đến một hàng người dài đang xếp hàng sau một xe đẩy.

Trước khi tôi kịp lên tiếng hỏi thứ gì đáng để đợi saumột hàng dài đến thế thì một mùi hương nức mũi ập đến. Dạ dày tôi ngay lập tứcréo lên và miệng tôi như muốn nhỏ dãi khi ngửi thấy mùirau củ trộn lẫn mùi thịt nướng thơm phức lòng người.

Mùi ngon kinh khủng, đúng chứ?”Tess hỏi một cách hào hứngvà cố ngước cổ lên để nhìn xe đẩy.

Tôi gật đầu. “Nếu nó ngon đúng như mùi thì có lẽ tớ nên bảo ông nội cậuthuê ông kia về làm đầu bếp cho lâu đài vậy.”

Nghe hay đấy, nhưng thế thì xui cho mấy người mong được ăn ở đây mất.”Cô ấy trả lời.

Rồi tôi bắt đầu nhận ra ánh mắt của mọi người đang đổdồn vào chúng tôi. Một số người bắt đầu thì thầm gì đó với người kia, trong khinhững người đang xếp hàng liền đưa tay hoặc cúi đầu chào.

Hên là có chuyện gì đó ồn ào ở đầu hàng khiến mọi ngườichú ý. Có vẻ như có ai đó đang cố tìm đường xuống cuối hàng thì phải.

Nước sôi nước sôi! Tránh đường nào!” Một giọng nói khàn đặc vang lên.

Cuối cùng, một người đàn ông còn thấp hơn Tess bỗng xuất hiện giữabiển người xung quanh chúng tôi. Trên hai tay ông là tô nhựa chứa thịt hầm vàrau củ nóng hổi.

Nhìn thẳng vào tôi và Tess, người đàn ông lùn ấy giơhai tô thịt hầm lên. “Mặc dù không nhiều, nhưng đây. Ngay cả một Lance cũngkhông nên chiến đấu với cái bụng trống rỗng.”

Cảm ơn ông,” tôi nói và chìa tay ra nhận một tô, Tesscũng làm thế. “Nhưng sao ông biết rằng bọn cháu ở dưới cuối hàng?”

Người chủ quầy liền chỏ ngón tay vào hàng dài. “Tin đồnlan nhanh lắm.”

Tôichỉ bật cười. “Dù gì thì cũngcảm ơn ông vì đã đãi.”

Người đàn ông nhỏ con dậm chân và đưa tay chào nghiêmnghị, để lộ cơ bụng sáu múi. “Không. Cảm ơn cậu.”

Hành động của ông ấy tạo phản ứng dây chuyền, khiến tấtcả những người đang xếp hàng liền chào tôi. Tess cố nhịn cười và cũng làm theohọ và nháy mắt với tôi.

Sau khi đáp lễ với mọi người, Tess và tôi tiếp tục đidạo sang nơi khác.

Có vẻ như đi chung với cậu cũng có lợi nhỉ.”Tess nói và dùng găm đểxiên một miếng thịt ướt nọng lên. “Nơi này luôn luôn bận rộn như thế, và ngay cảcác Chỉ Huy ở đây cũng không được thiết đãi như thế đâu.”

Sau khi cắn một miếng, cô ấy nhắm mắt lại và tận hưởng.“Mmm, ngon quá trời quá đất luôn!”

Chắc chỉ có mỗicậu xem việc đi cùng một Lance là ‘lợi ích’ thôi á,Tess.” Tôi cười và ăn thử một miếng. Chả cần phải nói cũng biết món thịt hầmnày ngon hơn hẳn những cao lương mỹ vị những món trong lâu đài. Mặc dù tôi đã cố kiềm chế lắm rồi, những hương vị đậmđà ấy đã lấn át giác quan của tôi đến mức cả Sylvie cũng cảm nhận được.

‘Chừa cho con ăn thửvới nha,’ cô ấy nói vớichút tò mò.

‘Xinlỗi,nhưng ta không hứa trước được gì đâu, tôi trả lời trong khi ăn thêm miếng nữa.

Bất chấp dòng người hối hả xung quanh chúng tôi, nhưnggiờ tôi cảm thấy thật bình yên hơn cả những tháng vừa qua.

Tôi rất biết ơn Tess vì đã giúp tôi tận hưởng thời điểmhiện tại này. Cô ấy kéo tôi đi từ quầy hàng này sang quầy hàng khác, chỉ cần cóthứ gì đó thu hút chú ý của cô ấy là cô ấy liền kéo tôi đi ngay. Cô ấy luôn mỉm cười chỉ vì những điều rất nhỏ nhặt, ấythế mà ánh mắt tôi không tài nào rời khỏi khuôn mặt ấy.

Bằng cách nào đó, tính cách lạc quan rạng ngời và có phần trẻ con củacô ấy thật đáng ngưỡng mộ. Đè nặng trên vai cô ấy là trọng trách lãnh đạocả trung đội dưới trướng mình. Cô ấy đã phải dành hàng ngày, đôi lúc là hàng tuần ởtrong khurừng Beast Glades trong tình trạng không hề thích hợp với bất kỳ người bình thường nào, huốngchi là với công chúa của cả một vương quốc. Thế nhưng mà nụ cười của cô ấy vẫn luôn rạng ngời vàlàm lay động lòng người xung quanh.

Tuy nhiên, việc Tess từ từ đưa tay về phía tô thịt hầm của tôi liền kéo tôitrở về thực tại. “Nếu cậu không định ăn thì…”

Tôi ngay lập tức đưa tô thịt hầm của tôi ra khỏi tầm vớicủa cô ấy khi cô ấy cố gắng thó miếng thịt mà tôi đang để dành. “Nằm mơ nhé.”

Tessnhăn mặt. “Đúng như mong đợi từ một Lance.”

Tôi đảo mắt. “Đương nhiên rồi, tớ đã phải học cách bảovệ đồăn của mình khỏi đồng minh ham ăn của mình từ nhỏ mà.”

Ghim miếng thịt hầm và tôi đưa lên cho Tess. “Đây.”

Khuôn mặt người bạn thơ ấuliền rạng rỡ lên, mắt cô ấy như lấp lánh và cô ấy nhónchân lên để ăn. “Ngonghê!”

Tôinháy mắt và nhìn chằm chằm vào cây ghim trên tay mình.

Sao thế?” Cô ấy nói. “Mặt cậu hơi đỏ đấy. Bộ cậu bị cảm hả?”

Không có gì!” Tôi nói và nhanh chóng quay mặt đi. “Dạo này sao màkhỏe nổi được chứ.”

Chúng tôi tiếp tục đi dạo trong im lặng. Tess trông cóhơi lo lắng vì những gì tôi vừa nói, mặc dù tôi chỉ nói bừa để đánh trống lãngthôi. Để giúp cô ấy vui trở lại, tôi chỉ vào một quầy hàng đầy những miếng bánhngọt nhiều màu sắc trông ngon miệngkia. Mặc dù hàng người xếp hàng không dài, nhưng xung quanh đây ai ai cũng cầmbánh dó để ăn hết. “Có vẻ như chỗ kia cũng nổi tiếng á. Cậu muốn ăn thử không?”

! Chỗ đó cũng khá nổi tiếng đấy.” Cô ấy nói. “Tớ thìkhông nói, nhưng Caria thích ăn chỗ đó lắm. Để tớ đi mua cho, cậu đợi ở đây đinhé?”

Được thôi.”

Tôimỉm cười và nhìn cô ấy đăm chiu suy nghĩ nên mua bánh nào trông khi chủ tiệmthì đứng chờ một cách kiên nhẫn.

Nghi rằng còn khá lâu nữa mới được ăn nên tôi đi lại mộtgian hàng nhỏ ở cách đó vài mét.

Nhìn xịn xò lắm đấy, đúng chứ. Anh đúng là có mắt nhìn lắm đấy,” một cậu nhóc trẻ đứng trông quầy lên tiếng. “Emcó thể lấy gì cho anh nè?”

Anh chỉ nhìn thôi.” Tôi trả lời, mắt không rời khỏi đốngtrang sức lấp lánh được trải đều trên một tấm vải trắng. “Thật ra thì, cho anhcái này

Được thôi! Giá của nó là một đồng bạây da!” Thằng nhóc la lên và nhìn lại. “Mẹ, mắc gì đánh con?”

Con nghĩ mình đang làm gì đấy?” Một người phụ nữ thở dốcvà nhìn tôi một cách bối rối. “Thật sự xin lỗi, thưa Tướng Quân. Cậu nhóc nhàtôi không biết gì nhiều về thế giới bên ngoài.”

Tướng Quân? Anh á?” Cậu nhóc đó trố mắt nói. “Nhưng anh chỉ tầm tuổi anh trai em là cùng!”

Và thế là cậu nhóc ăn thêm một cái cốc đầu khác từ mẹmình, rồi bà ấy đưa cho tôi thứ tôi muốn mua. “Xin hãy nhận thứ này để coi nhưlà lời xin lỗi vì lối hành xử thô lỗ của con trai tôi. Xin thành thật xin lỗingài, Tướng Quân.”

Tôi bật cười. “Không sao cả, và làm ơn cứ để cháu trảtiền.”

Cô ấy liền quơ tay phản đối. “Ồ không không! Làm saomà tôi dám lấy tiền từ một Lance được chứ!”

Vì đây là một một món quà dành cho một người rất quantrọng nên sẽ đáng giá từng đồng tiền thôi.”

Có phải là cái chị xinh xinh tóc màu bạahh! Mẹ!” Cậu nhóc lại xoa đầu mình.

Mỉm cười, tôi quăng cho cậu nhóc một đồng tiền và cảm ơn cả haingười trước khi trở lại chỗ Tess.

Khoan! Đây là một đồng vàng mà!” Người mẹ la lên.

Quay đầu lại, tôi giơ món hàng tôi vừa mua lên. “Cháutrả tiền dựa trên giá trị của nó. Và chất lượng của cái này thật sự rất tốt đấy,quý cô.”

Cô ấy nhìn tôi, thất thần một hồi rồi cúi đầu. “Cả-cảmơn nhé.”

Tôi đi trở về vừa đúng lúc thấy Tess một gặm nuốt sạchcả cái bánh. Cô ấy nhìn tôi một cách ngượng ngùng một hồi rồi đưa cho tôi mộtcái.“Mún ăn hử hôn?”

Thế mà tớ tưởng cậu định mua cho Caria ăn nữa cơ đấy?” Tôi cười và chọc.

Khi hoàng hôn dần buông xuống, đường xá bắt đầu trởnên vắng người. Bọn tôi ghé qua một quán trọ để Tess đưa đồ ăn cho Caria. Thậtđáng tiếc là cô ấy cùng với những người đồng đội của mình đã ngủ nên tôi khôngcó dịp chào hỏi họ.

Khi nào thì cậu sẽ lên đường thực hiện nhiệm vụ tiếptheo?” Tôi hỏi, sợ phải nghe câu trả lời.

Tầm sáng sớm,” cô ấy cúi gầm mặt trả lời.

Có một nơi tớ muốn cho cậu thấy trước khi cậu đi. Nhưthế ổn chứ?”Tôi mỉm cười và hỏi.

***

Tessnhư há hốc miệng khi chứng kiếnquan cảnh rạng ngời này. Bọn tôi đang ở trên một vách đá—nơi tôi đã đến sau khi cãi nhau với cha mẹ mình. Bầutrời hoàng hôn chỉ còn chút nữa là khuấtdạng tỏa ra những tia sáng màu cam yếu ớt khắpcả khu rừng Beast Glades.

Quang cảnh ở đây còn tuyệt vời hơn trong Lâu Đài nữa,” cô ấy thốt lên.

Cậu nói đúng.” Tôi gật đầu. “Mặc dù tớ chỉ tình cờ tìm ra nơi này vàchỉ mới đến đây có đúng một lần.”

Bọn tôi chỉ im lặng ngồi kế nhau, gần đến mức vaichúng tôi gần như chạm vào nhau. Tess ngừng nhìn quang cảnh huyền ảo kia và quay sang nhìntôi. “Tớ muốn nói điều này từ nãy giờ rồi, nhưng lâu rồi chúng ta mới gặp lạinhau, nhỉ Art.”

Không rõ có phải là do ánh trời cam nhẹ hòa lẫn vớimái tóc ánh bạc mê ly lòng kia, hay là do cách cô ấy quay nhẹ đầu sang tôi, đểlộ cái cổ trắng trẻo của mình, nhưng tim tôi hiện giờ đang đập mạnh như muốn nhảythẳng ra khỏi lồng ngực vậy.

Không thể tiếp tục nhìn vào mắt cô ấy,tôi liền quay mặt đi. “C-Cậu sẽđi đâu vào nhiệm vụ sắp tới?”

‘Arthur,mày đã dẫn dắt cả một quốc gia trong kiếp trước lẫn kiếp này. Mắc cái mớ gì mà mày lại nói lắpbắp trước mặt Tess được cơ chứ?’ Tôi trấn an bảnthân mình và đợi cô ấy trả lời.

Trung đội của tớ cùng vài người elf khác trong Sư ĐoànTrailblazer sẽ đến Elenoir,”cô ấy trả lời.

Là do các đợt tấn công vừa rồi của phe Alacryan, đúngchứ?”

. Bọn tớ có nhận được báo cáo từ lính biên phòng đóngquân khắp trong khu rừngbáo rằng có dấu hiệu xuất hiện của những tên lính bị bỏlại phía sau của phe Alacryan. Mặc dù tình huống không quá nghiêm trọng, nhưng họ đãyêu cầu chi viện khá lâu rồi, và cuối cùng thì giờ Chỉ HuyJesmiya mới đồng ý gửi quân,” cô ấy giải thích và chống cằm lên đầu gối.

Đúng là một lựa chọn khó nhằn, đặc biệt là với đámquái vật đang dần tiến đến đây.”Tôi nói. “Mặc dù thế, tớ cũng khá vui khi cậu không ởđây để chiến đấu trong trận này.”

Tessnhăn mày. “Mặc dù trình độ của tớ không bằng một Lance, nhưng gầnđây tớ đã đột phá lên lõi Bạc trung cấp rồi đấy.”

Tôi chưa hề nghĩ đến việc kiểm tra lõi mana của cô ấy,nên những lời nói của cô ấy khiến tôi rất ngạc nhiên. “Chúc mừng nhé. Thật sự đấy.”

Đôi mắt lấp lánh màu hạnh nhân của Tessnhìn tôi một lúc rồi chỉ thởdài. “Tớ chỉ thắc mắc là khi nào thì vị Tướng Quân Vĩ Đại Arthur, người trẻ hơncả tớ, sẽ bắt đầu xem tớ là một người có thể tự chăm sóc bản thân mình đây.”

Cậu thật sự có thể tự lo cho chính mình. Xin lỗi nếu lờinói của tớ có thể gây hiểu lầm, nhưng tớ nói thật đấy. Sau khi dành cả ngày hôm nay với cậu thì tớ mới nhậnra cậu đã trưởng thành hơn rồi,” tôi nhanh chóng chữa cháy.

Tessnhìn tôi với khuôn mặt bâng quơ. “Đó là một lời khen đấy à?”

Ừ thì.” Tôi gãi cằm. “Ý tớ là, cậu tỏa ra một khí chất rất khác biệt. Và tớkhông nói đến mana, mặc dù đúng là lõi của cậu đã mạnh hơn, nhưng nó kiểu như—”

Tớ đã chín chắn hơn?” Tess mỉm cười nói.

Tôi chỉ biết nói nhỏ. “Ừ thì cũng đúng là thế…”

Mỉmcười, người bạn thơ ấy củatôi trả lời “Cảm ơn,” một cách nhỏ nhẹ rồi quay sang ngắm hoàng hôn buông xuống.

Những ký ức về lần trò chuyện cuối cùng với Tess bỗngùa về trong tâm trí tôi. Mặc dù không lâu, nhưng giờ trông cô ấy thật sự rấtkhác trước đâygiờcô ấy trông trưởng thành hơn, như cô ấy đã nói.

Rồi tôi chợt nhận ra một điều. Cảm giác vui mừng dângtrào mà tôi cảm thấy khi thấy Tess hôm nay không phải là cảm xúc của Sylvie ròrỉ sang tôi… vì đến tận giờ tôi vẫn còn cảm thấy như thế.

Tôi đưa tay vào trong túi, nơi tôi để mặt dây chuyền,rồi tôi chợt nhận ra:

Tôi thích Tess.

Có lẽ tôi đã luôn thích Tess.

Nếu tôi mà được sinh ra mà không có ký ức từ kiếp trướcthì có lẽ tôi đã thú nhận tình cảm của mình từ rất lâu rồi.

Nhưng cô ấy sẽ cảm thấy ra sao khi cô ấy biết được bímật của tôi? Liệu cô ấy có phản ứng như bố mẹ tôi? Liệu cô ấy sẽ cảm thấy ghê tởmnhư tôi khi tôi lần đầu nhận ra rằng mình thích cô ấy?

Những suy nghĩ nghi hoặc ấy ngày càng đè nặng lên tôi,và đột nhiên, mặt dây chuyền nhỏ bé trên tay tôi bỗng chốc nặng tựa nghìn tấn.

Cảm ơn cậu vì đã đưa tớ đến chỗ này nhé.” Tess nói vànhìn về phía xa xăm. Tớ luôn xem rừng Beast Glades là một nơi rất nguy hiểm chết người. Tớchưa bao giờ nhận ra nơi đây lại tuyệt đẹp đến thế.”

Thật ra tớ cũng chỉ mới biết gần đây thôi.” Tôi thừanhận, tay siết chặt mặt dây chuyền. “Mặc dù tớ rất thích quang cảnh trên này,nhưng nơi này gắn liền với ký ức tồi tệ nên tớ nghĩ rằng đi cùng cậu lên đây sẽkhiến nó trở nên tốt hơn.”

“Vậy à,” cô ấy nói. “Thế nó đã trở nên tốt hơn chưa?”

Đương nhiên,” tôi nói và cuối cùng cũng thu hết can đảm để lấy mặtdây chuyền ra. Nóchỉ đơn thuần mang hình dạng hai chiếc lá mà khi ghép lại sẽ thành hình tráitim. “Tớ có cái này cho cậu này.”

Nó đẹp quá!” Cô ấy nói và cầm mặt dây chuyền lên. “Cái này phải chăng là vì tớ đã dẫn cậu đi một tour dulịch tuyệt vời ngày hôm nay ư?”

Không.” Tôi thở dài. “Nó là vì anh thích em.”

khoacái gì cơ?” Tess tròn mắt vì khó tin những gì mình vừa nghe dược. “Hìnhnhư mình nghe nhầm không nhỉ? Thề luôn, hình như—”

Anh thích em, Tess,” tôi nói một cách thuyết phục hơn, đẩy trôi hết nhữngnghi hoặc đang dâng trào trong tôi.

Tessđứng dậy. “ ‘Thích’ là sao? Thề luôn, Arthur, anh mà nói anh thích em như một nguờibạn hayem gái thì em…”

Tôi cũng đứng dậy và nắm lấy bàn tay đang cầm mặt dâychuyền. “Anh thích em, như một người con gái. Và ý anh là anh muốn được bắt đầumột mối quan hệ với em, và anh mong rằng em cũng cảm thấy như vậy.”

Môi Tess run lên bần bật khi cô ấy cố kiềm lại cảm xúc củamình.“Anh nói dối.”

Không hề.”

Cô ấy nấc. “Có, anh đang nói xạo.”

Em muốn anh nói xạo hả?” Tôi mỉm cười hỏi.

E-Em không biết nữa.” Cô ấy nói và cúi đầu xuống. “Chỉlà, em tưởng tượng rằng mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng khác hơn.”

Khác thế nào?”

Là em sẽ trở nên mạnh hơn và xinh đẹp, chín chắn hơn đểlàm anh ngạc nhiên rồicưa đổ anh để đem anh về nhà.Cô ấy nói và đánh vào tay tôi.

Tôi cười. “Ừ thì anh vẫn mong em sẽ cưa đổ anh rồi đemanh về nhà đấy.

Không có vui đâu!” Cô ấy nói và cuối cùng cũng chịu ngước lên, và tôi cóthể thấy đôi mắt lấp lánh ấy đang nhìn thẳng vào tôi. Cô ấy giơ mặt dây chuyền hình chiếc lá lên. “Đeo vàocho em.”

Tôi cầm lấy sợi dây chuyền rồi bấm nhẹ vào hai đầu chiếclá. Với một tiếng‘click’ nhỏ, trái tim làm từ hai chiếc lá được tách thành haimảnh nhỏ.

Lấy một chiếc lá ra và gắn nó vào sợi dây chuyền bạc,tôi vòng nó qua cổ cô ấy. “Đây.Anh sẽ giữ cái còn lại.”

Tessnhìnxuống dây chuyền bạc trên ngực mình, rồicô ấy rút một sợi dây vải dài quấn trên cổ tay và lấy chiếc lá bạc của tôi gắn vào nó.

Đây, quay lại đi.” Cô ấy ra lệnh trong khi luồn chiếc lá ấyvào cái dây và buộc nó lại.

Cô ấyvòng sợi dây qua cổ tôi và buộc lại. Trước khi tôi kịpquay người lại thì tôi cảm thấyvòng tay của Tess ôm lấy tôi từ phía sau.

Em cũng thích anh, đồ ngốc xít, nhưng chúng ta đangtrong thời chiến. Chúng ta đều có nghĩa vụ, trách nhiệm và những người cầnchúng ta,”cô ấy nói một cách nhỏ nhẹ và cóchút đượm buồn trong lời nói.

Anh biết. Và có rất nhiều thứ anh muốn kể em nghe, nên chúng tahãy cùng hứa nhé?”

Hứa gì?”

“Hứarằng chúng ta sẽ sống sót… để rồichúngta sẽ có một mối tình thật đẹp vàlập một gia đình mà cả hai vương quốc phải ăn mừng.”

Tay cô ấy run lên, nhưng cô ấy trả lời một cách chắcchắn.“Em hứa.”

Tessrút tay về, nhưng tôi không quaylại. Tôi nhìn về phía xa xăm của khu rừng Beast Glades, suýt thì bỏ lỡđám bụi mù từ phía sau một ngọn đồi lớn cách đây vàichục dặm.

“Arthur?”Giọng nói của Tess vang lên từ phía sau.

Quá sớm,” tôi lẩm bẩm. Một chút bình yên và hơi ấm mà tôi khó khăn lắm mớicó được đang dần tan biến.

Rồi Tess cũng thấy nó và thở dốc.

Báo cáo sai rồi. Bọn chúng đang đến. Từ tốc độ hànhquân thì chỉ mất vài giờ nữa là bọn chúng sẽ đến ngay đây. Đàn quái vật đang đến.

[][] []

#Darkie