The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 763

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1779

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 729

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8072

Chương 205

[][] [] 

GÓCNHÌN CỦA GREY:

Tôi lùi lại về sau khi Quýcô Vera chuẩn bị quật ngang một thanh gậy kim loại mỏng cô ấy gọi là kiếm cùn.Nhưng, bằng một cách nào đó, thanh kim loại mỏng đó vẫn đánh trúng cánh taytrái của tôi.

“Làm thế nào?” Tôi kêu lêntrong khi xoa vết thương. “Tôi tưởng tôi đã né được nó.”

“Cậu quá tập trung vào vũkhí của ta.” Quý cô Vera trả lời trong khi vẫn đứng yên. “Tầm nhìn của cậu nênbao quát được kẻ thù của cậu – hoặc nhiều kẻ thù – nói chung là vậy. Giờ cậu đãthấy có gì khác nào?”

Tôi nhìn xuống thanh kim loạimỏng vẫn hướng về phía này. “Ngoài những điều hiển nhiên?”

Điều đó khiến tôi ăn thêm mộtcú khác từ cô ấy. “Đừng tỏ ra ranh mãnh với ta, lõi con.”

“Được rồi được rồi!” Tôi hétlên. “Và tôi cũng có một cái tên, cô biết mà.”

“Ta biết rằng cậu được đặttên theo một màu sắc khá nhàm chán.” Quý cô Vera nói thẳng thừng. “Bây giờ, hãytrả lời câu hỏi của ta.”

Sợ bị đánh thêm lần nữa, tôinhìn lướt qua người phụ nữ cao ráo trước mặt. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi sẫmmàu và quần đen bó sát làm nổi bật mái tóc dài và xoăn màu đỏ.

Sau khi cứu tôi khỏi những kẻbắt cóc vài tháng trước, tôi bắt đầu khóa huấn luyện của mình một vài tuần trởlại đây sau khi các vết thương đã hoàn toàn bình phục. Mặc dù các phương pháp củacô ấy tàn bạo và tính cách thì ấm áp như tảng băng của cô ấy, nhưng chúng rấthiệu quả.

“Vậy?” Cô ấy thúc tôi, đẩytôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi thở ra một hơi và chỉvào chân cô ấy. “Cô đã xoay người bằng chân trước, đưa chân sau lên trước đểđánh được xa hơn.”

“Tốt.” Cô ấy gật đầu đồng ý.“Dù sao thì nếu cậu không thể thấy được điều đó qua những dấu chân trên mặt đất…”

“Vâng vâng. Thì tôi không xứnglàm học trò của cô.” Tôi kết thúc. “Bây giờ, làm thế nào để tôi cải thiện đây?”

Người cố vấn của tôi thì thầmmột điều gì đó trước khi bước tới cái ao nhân tạo mà cô ấy có trong sân nhà.Toàn bộ ‘sân tập’ của chúng tôi đang đứng, có chiều dài và rộng đến năm mươiyard (≈45,72m),đều là sân sau của cô ấy.

Việc mà cô ấy thậm chí có cảmột sân sau trong một thành phố, nơi các nhà cao tầng mọc lên trên mọi mảnh đấttrống đã nói lên rất nhiều về độ giàu có và quyền lực của của bà cô này. Thêmvào đó là toàn bộ sân sau này – trông giống như một nơi nào đó từ một tạp chíthiên nhiên cũ – hoàn toàn bị ngăn cắt với thế giới bên ngoài bởi một bức tườngcao gần 7m khiến tôi tự hỏi cô ấy thực sự nắm giữ vị thế như thế nào trong họcviện Wittholm, trường quân sự mà tôi đăng ký vào.

Khi chúng tôi đến cái aotrong vắt có cá – những con cá còn sống cơ đấy – thì Quý cô Vera ngồi xuốngthành ao và ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

“Hãy thử bắt cá bằng tay củacậu.” Cô nói. “Không sử dụng ki.”

“Sao? Không phải chúng sẽ chếtkhi ra khỏi nước à? Tôi không đủ khả năng để đền một một con như thế này đâu.”

Cô ấy nở một nụ cười hiếmhoi với tôi. “Đừng lo lắng về điều đó và cứ thử đi.”

Cẩn thận nhìn động vật thủysinh mà tôi chỉ thấy ở khi đông lạnh và đã qua chế biến, tôi với tay và cố vớtmột con lên. Tuy nhiên, khi những ngón tay tôi vừa chạm nước, con cá vàng đenđã lao sang đầu bên kia của ao.

“Nhanh quá!” Tôi thốt lên,kinh ngạc với tốc độ của nó.

Cô ấy búng tay để thu hút sựchú ý của tôi. “Lần nữa.”

Chỉ mất khoảng hơn tá lần cốgắng để nhận ra rằng có một thứ mà tôi nên nhận ra từ tất cả những điều này. Bựcbội và bị ướt, tôi vung tay mà không quan tâm đến mấy con cá có bị thương hay không,chỉ để trượt chân trên trên phiến đá ướt và rơi tõm xuống nước.

“Gah!” Tôi bật ra khỏi mặtnước, cố gắng hít lấy không khí trong khi cố vấn viên của tôi đang cười.

Chật vật leo ra khỏi cáisâu, tôi nằm vật ra bãi cỏ. “Việc này có ý nghĩa gì? Không thể bắt được một concá chỉ bằng tay không.”

“Vậy sao?” Cố vấn viên củatôi nói với giọng kiêu ngạo.

“Phải, đó là chuyện bất khả…”Tôi ngóc đầu dậy chỉ để thấy rằng cô ấy đang giữ một con cá trong tay ­­­­­­­–“Gì cơ? Không thể nào? Làm lại đi!”

Quý cô Vera nhún vai và némcon cá vào lại ao. “Được thôi.”

Tôi bật dậy và quan sát kỹtrong trường hộp cố vấn viên của tôi cố gắng kéo một con cá bằng ki hay gian lậnbằng một cách nào đó.

Rướn người về phía trước,Quý cô Vera đợi với bàn tay ngay sát trên mặt nước. Ngay khi một con cá chuẩn bịbơi tới, cô nhúng tay từ từ xuống nước và đưa con cá lên.

Với một nụ cười tự mãn rồiném con cá trở lại ao. “Bây giờ cậu tin ta chưa?”

“Tôi không hiểu. Cô làm điềuđó quá chậm…” Tôi lẩm bẩm. “Chờ đã! Cô đã huấn luyện những con cá này lại gầntay mình à?”

“Trông ta có giống một ngườidành thời gian cho một việc vô bổ như vậy không?” Quý cô Vera nhìn tôi như mộtthằng ngáo đá.

Tôi gãi đầu. “Tôi đoán làkhông… nhưng tôi vẫn không hiểu việc này có tác dụng gì, trừ khi cô chỉ muốnkhoe mẽ.”

Vị cố vấn viên hất nước lênmặt tôi trước khi nói. “Ta làm vậy để chỉ cho cậu rằng cậu và những con cá – nhữngcon vật có thể bị lừa ngọt xớt như vậy – hoàn toàn giống nhau.”

Tôi nhíu mày. “Sao cơ?”

Tay của Quý cô Vera độtnhiên phóng về phía tôi, khiến tôi ngay lập tức hất đầu sang một bên.

“Tốc độ phản xa của cậu rấtnhanh, nhanh đến đáng sợ.” Cố vấn viên của tôi vỗ vai tôi giải thích. “Nhưng nócũng chỉ là bản năng, không được thuần hóa, giống như những con cá này.”

“Tôi không hiểu. Ý cô làgì?” Tôi hỏi.

“Cậu có thể không nhận thứcđược điều đó, nhưng thông qua ‘bản năng’ này, vào thời điểm cánh tay của đốiphương gập lai để tung một cú đấm, thì não cậu đã gửi tín hiệu đến cơ thể để phảnứng. Bây giờ, nếu đối thủ của cậu ở cấp độ học viên ở đây thì cậu đang nắm lợithế lớn trước họ. Tuy nhiên nếu cứ để thế này, những đối thủ mạnh hơn có thể dễdàng đoán trước được cậu sẽ né như thế nào, giống như cách ta đoán con cá sẽ nékhi nó bị vồ.”

Tôi suy nghĩ một lúc và nhậnra rằng những gì Quý cô Vera nói rất đúng. “Vậy làm cách nào để ‘thuần hóa’ bảnnăng này.”

“Bằng cách đáp trả (responding),chứ không phải phản ứng (reacting).”

“Hai điều đó không phải giốngnhau ư?”

Cô lắc đầu.” Một cái là có chủý, cái còn lại là bản năng. Chúng ta đã tập trung vào những điều kiện cơ bảntrong hầu hết các khâu, nhưng ta nghĩ cậu đã sẵn sàng để học cách bắt đầu đáptrả.”

Đôi mắt tôi sáng lên vì phấnkhích khi nghĩ cuối cùng cũng được học cách chiến đầu từ Quý cô Vera. “Phần vuinhất.”

“Vui với ta thôi.” Cô ấy đáplại với nụ cười nham hiểm, vung tấm lá thành hình số tám. “Nhưng may cho cậu, khóahọc tiếp theo sẽ bắt đầu sớm nên chúng ta sẽ bắt đầu với bài tập này vào ngàymai.”

Tôi rên lên một tiếng và xoaxoa vết đánh trên cánh tay do cô ấy gây ra hồi nãy.

“Có một chiếc sẽ hơi đang đợicậu trở lại trường.” Quý cô Vera nói trong khi đuổi tôi đi. “Bây giờ cút nhanh.”

“Cảm ơn vì bài học.” Tôi càunhàu trước khi nhặt đồng phục và balo treo trước cửa khi rồi đi.

***

Chuyến xe đi về trường chỉ mấtchưa đầy một giờ, tôi vẫn cố gắng ngủ sâu đến mức người lái xe phải đánh thứctôi sau khi đến nơi.

Tôi hít một hơi thật sâu trướcbước ra khỏi chiếc xe màu đen bong bẩy, chuẩn bị cho những ánh mắt sắc lạnh củanhững người bạn đồng lứa về sự sang trọng đơn thuần của việc được đi một chiếcxe hơi riêng. Tuy nhiên, sân trường thường chật kín học viên cũng như hành langgiữa các lớp học đã tập trung vào xung quanh lối vào tòa nhà chính bên trái.Phong tỏa vòng ngoài là một số xe tải kiên cố trông hơi khác so với lực lượng cảnhsát của thành phố.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”Tôi lẩm bẩm một mình, tiến về phía đám đông.

Những lính mặc giáp sắt màuđen, với thanh kiếm buộc ngang hông của họ, đã ngăn không cho những học sinh tòmò đến gần hơn từ cửa tòa nhà. Đây không phải là cảnh sát bình thường, họ là línhđặc nhiệm.

Tôi túm lấy một học sinh gầnnhất. “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao đội đặc nhiệm lại ở đây? Học viện bị độtnhập hay bị tấn công à?”

“Cậu vừa đến đây à?” Cậu béchế giễu. “Cậu đã bỏ lỡ một vụ nổ lớn trong sân tập đấy.”

“Nổ? Cậu có biết cái gì gâyra vụ nổ không?”

“Rõ ràng là do một học viêngây ra.” Cậu nhóc nhếch mép. “Bây giờ thì tránh ra. Tôi muốn thử vào trong sâuhơn.”

Cậu nhóc biến mất trong biểnhọc viên khiến tôi chết lặng.

‘Vụ nổ đó phải lớn đến mức nào, đến nỗi mà cả lính đặcnhiệm phải xuất hiện nhỉ?’ Tôi tự hỏi khi nhìn những người lính mặc quân phụcbọc thép được thiết kể để tăng cường sức mạnh khi vận ki.

Tôi nhớ đến việc Nico luônlãi nhãi về việc nguyên liệu chế tạo ra những bộ đồ đó chính là một cuộc độtphá khoa học gì gì đó… sợi tĩnh mạch (vein fiber) là tên của nó thì phải. Cậuấy cũng đề cập đến việc sản xuất sợi tĩnh mạch đắt tiền như thế nào, đó là lýdo tại sao chúng chỉ được cung cấp cho các vị vua và binh lính tinh nhuệ, hoặccho những lính hoạt động đặc biệt đi làm nhiệm vụ quốc tế hoặc những lính đặcnhiệm của đội chống khủng bố.

Nhắc đến Nico, nếu ai đó biếtrõ chuyện gì đang xảy ra thì đó có lẽ sẽ là cậu ấy. Mắt tôi quét qua đám đông vớihy vọng tìm thấy cậu ấy hoặc Cecilia.

Không thể có được một tầmnhìn tốt, tôi quay lại và leo lên một trong những cột đèn cho đến khi tôi pháthiện ra một cậu bé tóc đen quen thuộc. Cậu ấy đứng ở ngay gần trung tâm, ngaybên ngoài vòng vây mà đội đặc nhiệm dựng lên. Tôi nheo mắt, tập trung vào cậu ấycho đến khi cậu quay lại.

“Cậu đây rồi.” Tôi nhảy xuốngvà vượt qua đám đông học sinh. Sau khi chen lấn và cố gắng vượt qua đám đôngtrong vòng mười phút, tôi đã có thể lách và vượt lên phía trước.

“Nico!” Tôi gọi lớn.

Bạn tôi quay lại và điều đầutiên là vệt máu dài trên môi. Đó không bao giờ là dấu hiệu tốt.

“Grey!” Cậu ấy hét lên, mởđường đến chỗ tôi.

“Môi ông đang chảy máu kìa,Nico. Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, mắt nhìn giữa Nico và những lính đặc nhiệm chỉcách vài bước chân sau sợi dây cảnh báo màu đỏ. “Một số người nói với tớ rằnghình như có một vụ nổ do một học viên gây ra.”

“Tôi không biết chuyện gì đãxảy ra. Bộ điều khiển ki chắc hẳn đã gặp trục trặc. Nhưng tôi đã kiểm tra nóvài ngày trước và nó vẫn ổn. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra cả! Tất cả là lỗicủa tôi!” Cậu ấy nói, lại bặm môi vì lo lắng.

“Chậm lại, Nico. Tôi khônghiểu ông đang nói gì cả.” Tôi nói.

Nico lấy hai tay che mặt.“Là Cecilia. Cô ấy lại ‘lên cơn’ nữa rồi.”

GÓCNHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Tôi mở mắt, thở ra một hơi dài. Chỉ mới được vài ngày trôiqua kể từ ‘giấc mơ’ cuối cùng của tôi, và giấc mơ này đặc biệt tồi tệ. Đó là kỷniệm mà tôi không bao giờ quên, dù có mơ hay không cũng thế. Ngoài cái chết củabảo mẫu trưởng Wilbeck, chính ngày đó cũng đã khiến cuộc sống của tôi ngày cànglao xuống dốc.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mặt trời vẫn chưa mọchoàn toàn, có nghĩa là tôi chỉ ngủ mới được hai hoặc ba tiếng.

Rên rỉ một tiếng, tôi bước ra khỏi giường và rửa mặt,hy vọng nước lạnh sẽ giúp rửa sạch sự mệt mỏi dường như đã thường trú trong cơthể tôi.

‘Ngườidậy rồi à?’  Khế ước thú của tôi hỏi trong tiềm thức, khôngthèm nói.

‘Ừ.Ta không nghĩ mình có thể ngủ lại được. Muốn cùng ta ra ngoài đi dạo buổi sángkhông?’

‘Nghehấp dẫn đấy, nhưng thật không may, điều đó yêu cầu con phải ra khỏi giường, nênthôi.’  Cô trả lời và kéo chăn trùm kín đầu.

‘Đúnglà trẻ đang lớn cần ngủ nhiều,’  tôi gật gù với một nụ cười khúckhích, lấy khăn lau khô tóc.

‘Câutrả lời non nớt đó đó đã chứng tỏ ai mới thực sự là đứa trẻ giữa chúng ta,’  cô trả lời mộtcách thản nhiên.

Tôi bật ra một tiếng cười. ‘Okê okê luôn.’

Sau khi mặc một cái áo rộng và quần tây tối màu, tôiđi ra ngoài, ngồi vào bàn làm việc. Nhìn xuống tờ giấy lộn xộn đầy những mảnh vụncủa bài thơ mà tôi cố gắng nhớ lại, tôi thay đổi kế hoạch của mình.

Nghĩ lại thì, có vẻ tôi sẽ ghé qua chỗ Rahdeas vậy.Mong ông ta còn đủ tỉnh táo để đọc lại bài thơ đó.

Tôichào một vài người giúp việc và công nhân vừa hoàn thành cađêmkhitôi đi xuống hầm ngục.

Điqua hành lang dài, thiếu ánh sáng dẫn đến lối vào của tầng một, tôi phát hiện ra một khuôn mặtquen thuộc đang canh cửa… sử dụng từ ‘canh cửa’thì có hơi sai sai.

Albold,cậu elf củagia tộc Chaffer mà Virion giới thiệu hiện đang gật gà gật gù khi đứng gác bên cánh cửakim loại lớn.

Vớimột nụ cười nhếch mép, tôi xóa đi sự hiện diện của mình và thở nhẹ lại. Tôi phủ mana cho bước chân của mìnhtheo đúng cách mà tôi đã làm khi tập luyện một mình trong rừng Epheotus.

Tôităng nhanh tốc độ đếngần người lính gác đang ngủ,nhưng ngay khi tôi còn cách cửa vài thước, mắt Albold bỗng trừng mở và vận một lớp mana dày bao phủ khắp cơ thể vànhững thanh kiếm của mìnhkhi anh ta vung nó.

Tôidễ dàng bắt lấy hai lưỡi dao bằng tay của mình, nhưng tôi vẫn còn khác ngạc nhiên.

“TướngQuân Arthur?”Anh ta nói một cách ngờ vực, nhanh chóng lấy hai thanh kiếm của mình ra.”Xin lỗi về điều đó, tôi thề rằng tôi cảm thấy có ai đó đang lén tiếp cận tôi.”

“Tôiđã lén tiếp cận cậu đấy. Tôi cứ tưởng cậu đang ngủ chứ?”Tôi hỏi một cáchnghi ngờ.

“Ah…bị bắt quả tang mất rồi.”Albold gãi đầu trong bốirối.“Xin đừng nói với Tổng Tư LệnhVirion nhé.Tôi chỉ còn vài ngày nữa để làm nhiệm vụ canh gác! Tôi không thể ở đây lâu hơnnữa! ”

“Thưgiãn đi, chỉ là tôirất ấn tượng,” tôi cười khúc khích. “Virion đã đúng, giác quan của cậu rất tốt.”

“Haha,nhờ nó chứ không tôi toang cả chụclần rồi,”Albold trả lời. “Vậy, tôi có thể giúp gì cho ngài, thưa Tướng Quân?”

“Tôicần nói chuyện với một tù nhân,” tôi trả lời. “Gentry có ở trongkhông?”

Alboldgật đầu khi mở cửa. “Tôikhông biết có khi nào mà ông ta không có ở trong đó.”

Haichúng tôi bước vào và nhanh chóng thấy Gentry đang ngủ gần một trong những phòng giam của ngục tối.

“Ai… Cái-Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Gentrylẩm bẩm khi bị chúngtôi lay dậy.“T-Tướng quân? Tôi có thể làm gì cho cậu?”

Ông có thể mở phòng giam của Rahdeas tronggiây lát không? Tôi có điều gì đó muốn hỏi ông ta,”tôigiải thích.

Ngườithẩm vấn dụi mắt và bắt đầu bắtđầu mở khóa lối vào tầng thấp hơn của ngục tối. “Tất nhiên. Và tôi xin lỗimột lần nữa vì rắc rối mà tôi đã gây ra khi triệu tập toàn thể Hội đồng. Tôi đã chắc cú rằng tên phản bội sẽ tiếtlộ một điều gì đó quan trọng.”

Saumột vài cú nhấp, Gentry ra hiệu cho Albold giúp đỡ và hai người họ mở cửa.

Mắttôi mở to trước những gì tôi nhìn thấy. Trợ lý của Gentry nằm ngổn ngang trên sànnhà với vài chiếc gai đen xuyên qua cơ thể. Nhìn thấy những cái gai đen, ánh mắt của tôi ngay lập tức chuyểnhướng về phòng giam mà Uto đang ở, rồi tôi trừng mắt nhìn thẳng tên retainer.

Tôingay lập tức vậnmana, sợ rằng Uto sẽ nhảy ra, nhưng tên retainer hoàn toàn im lặng và chết lặng – không có dấuhiệu của sự sống trong đôi mắt đụcngầucủa hắnta. Trên gương mặt xám xịtấy, hắnđã mỉm cười.

Alboldhá hốc mồm và ngay lập tức vận manao cơ thể và rút kiếm ra.

“Shester!”Gentry hét lên,không để ý đến tên retainer đã rakhỏi phòng giam của mình.

“Anh-Anhtađã chết rồi,” tôi lẩm bẩm, mắt chỉ tậptrung vào Uto. Bởi vì cơ thể hắnđen nêntôi không kịp nhậnthấy những chiếc gai đâm xuyên qua ngực và bụng hắn cũng như máu vẫn rỉ ra.

“Rahdeas!”Tôi bước vào trong ngục tối và ngay lập tức có thể cảm nhận được những hạn chế mana trong phòng. Nhảy qua xác chết của tênretainer,tôi mở tung cánh cửa phòng giam của Rahdeas đã được mở khóa, chỉ để thấy rằngngười lùn già đã gặp cùng số phận với Uto và Shester.

Ông ta đã chết.

[][] []