The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 767

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1792

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8184

Chương 209

[][] []  

GÓCNHÌN CỦA CIRCEMILVIEW – Phe Alacryan:

(Darkie: yeah… chap 205 có chút nhầm lẫn về xưng hô nha, t cứ tưởngCirce Milview là đực rựa, nhưng hoá ra là nữ á mọi người)

“Làmơn … Maeve! Tôi cần nghỉ ngơi 1 chút,”tôi năn nỉ người pháp sư trong khithở lấy thở để

Nhìnra phía sau, tôi thấy Cole chỉ còn cách vài bước chân đang chạy tuyệt vọng để theokịp chúng tôi. Đột nhiên, Maeve, người đang kéo tay tôi, dừng lại. Tôi gầnnhư suýt thì sắpva vào cô ấy khi cô ấy buông tôi ra và chỉ lên cái cây lớn.”Chúng ta sẽ trốn ở đây.” 

Sự mệtmỏi đè nặng lên cơ thể tôi, Maeve kéo tôi lên cây trong khi Cole gầnnhư không thể đẩy mình lên được cành cây thấp nhất. Phần việc vấtvả leo lên đủ cao trên cây để tìm chỗ ẩn nấp mất hơn nửa giờ đồng hồ. 

Cuốicùng cũng hài lòng với chỗ nấp,Cole tựa lưng vào thân cây, hai chân đung đưa trên không. Tôi lột chiếc áo lótbạc quá khổ của Fane ra để chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi của tôicó thể khô một chút. 

Bachúng tôi vẫn im lặng, mỗi người làm bất cứ công việc gì mà họ cho làquan trọng hơn. Sau khi ăn một vài miếng thịt khô, Cole lập tức dựng hàng ràoxung quanh chúng tôi trong khi Maeve hồi phục mana. 

Còntôi, tôi biết mình phải làm gì, nhưng tôi không thể tự mình làm được.Thay vào đó, tôi quay sang chỗ Cole và Maeve và ngập ngừng hỏi. “C-Cô có nghĩ rằng Fane đã thoát được không?” 

Maeveđã mở một mắt—chỉ một mắt—nhưng cơn phẫn nộ toát ra từ con mắtđó khiến tôi phảinhăn mặt. Cole lướt qua và ngồi giữa Maeve và tôi để chúng tôi không tiếpxúc trực tiếp với nhau. “Circe. Tập trung vào nhiệm vụ đi. Cô đã có thể sử dụng lại kỹ năng True Sense chưa? ” 

Giọngcủa Cole nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng nét mặt của anh ấy đã cứng lạiđến mức trông anh ấy như một người khác so với khi tôi gặp anh ấy lầnđầu ở Alacrya. 

Tôigật đầu chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nhắm mắt lại, cảnh tượng ban nãy vẫnlóe lên như vẫn đang diễn ra ngay bây giờ. 

Tất cả là lỗi do tôi. Nếu tôi không rời khỏi trại thì chuyện sẽ không thành như thế này

Tôi thề tôi đã kiểm tra là khônghề cóai ở đó cả.Tôi chỉ muốn giặt quần áo của mình trong dòng suối thôi.

Tôibăn khoăn về nhiều lý do khác trong đầu. Con suối chúng tôi đã đi qua chỉ cách nơi chúng tôi ẩn náu chưa đầytrăm thước. Tôi tăng gấp đôi—không, gấp ba lần sự kiểm tra bằng cách sử dụng ấn crest củamình để đảm bảo rằng không có ai trong phạm vi nhận thức của tôi. Trong suốtcuộc hành trình của chúng tôi, cả nhóm chúng tôi đã thực hiện nhiều biện pháp đề phòng khác để chegiấu dấu vết của chúng tôi. Chúng tôi thậm chí đã đào hố xuống đất mỗikhi chúng tôi đi ”hái hoa” và phủ lên nó bằng bụi bẩn và tánlá. 

Vậylàm thế nào? Làm thế nào mà tôi bị phát hiện trên đường khi trở về trại cơ chứ

Nếutôi không giữ cho ấncrestcủa mình hoạt động thì chắc tôi đã dẫn bọn elf đến thẳng nơi những người còn lạitrong nhóm đang ẩn náu. 

Tôinghĩ rằng tôi đã an toàn sau khi đánhlạc hướng bọn chúng. Tôi chạy hơn một giờ theo hướng ngượclại trước khi vòng trở lạichỗ Fane, Maeve và Cole đang ở. 

Tuynhiên, qua nét mặt của mọi người sau khi tôi kể cho họ nghe những gìđã xảy ra, tôi biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. 

Fanengay lập tức xé toạc chiếc áo choàng ngoài của tôi và đưa cho tôi chiếc giáp ngực màu bạc của anh ấy để tôimặc. Maeve thầm chửirủa và quay đi trong khi Cole ngồi sụp xuống, mặt đầy thất vọng. 

Tôikhông biết chuyện gì đang xảy ra lúcđó. Chỉ có Fane mới nở một nụ cười dịu dàng và chào tạm biệttôi. Fane, anh chàng cótính cách cục cằn bỗng xoa nhẹđầu tôi và bảo Maeve và Cole hãy bảo vệ tôi. 

Khoácáo choàng của tôi qua vai, anh ấy nhảy xuống khỏi cái cây mà chúng tôiđang ẩn nấp và bỏ chạy. 

Bối rối, trước khi tôi suýt nữa đã hét tên người đội trưởng Tiến Công kỳ cựu của đội chúngtôi thì Maeve liền lấytay che miệng tôi.’Chúng ta không thể để lũ elf đó nghi ngờ rằng còn người nào khác đang ở đây nữa. Hiểu không? Đó là lý do tại sao Fane phảiđóng giả cô đấy,’Maeve thì thầm vào tai tôi. 

***

Tôiquay trở lại thực tại khi tôi cảm thấy có một bàn tay trên vai mình. Colenở một nụ cười và mở miệng bảo tôi nhanh lên. 

Nghiếnrăng và cầu nguyện rằng Fane sẽ sống sót, tôi nhắm mắt lại và kích hoạtấn crest củamình. Trong tích tắc, khi tôi cảm thấy ý thức của mình rời khỏi cơ thể, tôi suýt bị cám dỗ tập trung thời giancó hạn của mình ở dạng này để tìm kiếm Fane. 

Gạt nó đi, Circe. Nhiệm vụ. Tập trungvào nhiệm vụ.

Tôiđiều hướng qua lớp sương mù làm suy yếu giác quavà nhìn vào nơi đang hội tụ rất nhiều hạt mana

Timtôi đập thình thịch khi nhìn thấy những hạt manaphongphú ở phía xa.

Chúng ta sắp đến nơi rồi! 

Khôngthể giữ True Sense hoạt động lâu hơn nữa, tôi ngừng niệm chú vàthở dốc . Từ từ mở mắt ra, tôi thấy cả Cole và Maeveđang nhìn tôi chăm chú. 

Mặccho cảm giác tội lỗi và mệt mỏi đang đè xuống tôi, tôi cho phép bản thân nở một nụ cười nhỏ.”Chúng ta gầnđến nơi rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi với tốc độ hiện giờ.” 

Vớinhững lời nói của tôi đã thúc đẩy tinh thần chung của cả đội nhỏ củachúng tôi, chúng tôi quyết định nhanh chóng lên đường. Tôi đeo lại tấm áo bạc của Fane mặc dù trọng lượng của nóhạn chế tốc độ của tôi. Không có Fane đi cùng với tư cách là lính tiên phong của chúng tôi, tôi biếtmình cần mọi lợi thế có thể có được. Rốt cuộc, tôi đã được các thànhviên trong nhóm của mình nhấnmạnh nhiều lần là mọi thứ chúng tôi đã làm cho đến nay sẽ vôích nếu tôi chết. 

Tuynhiên, một suy nghĩ độc hạirằng sẽ có một Trinh Sát khác ngoài tôi sẽ thành công bắt đầuxâm chiếm tâm trí tôi. Tôi không phải là một anh hùng. Tôi không giống như Fanehay Maeve, những người lính đãđược đào tạo trong nhiều năm để xử lý những tình huống kiểu này.Ngay cả Cole, dù chỉ hơn tôi vài tuổi, cũng đã có khá nhiều kinh nghiệm săn thú trongcác đội trinh sát ở Alacrya. 

Còn tôi? Tôi thậm chí còn chưa kịp tốt nghiệp trướckhi được tuyển dụng cho nhiệm vụ này. Vài tuần trước, trước khi bước quacánh cổng cực kỳ bất ổn định đó để vào lục địa này, tôi vẫnđang thu dọn đồ đạc ở trường với hy vọng có thể trở về nhàđể đoàn tụ vớihuyết tộc củamình. 

Việcvấp phải một cái rễ cây khiến tôi ngừng suy nghĩ. Rất may, Maeve đã có thể nắmlấy cánh tay tôi và ngăn tôi thực sự ngã sấp mặt trên mặt đất. 

Nữ pháp sư bắn cho tôi một cái lườmnhưng không nói gì. Chúng tôi chạy không quá nhanh và mặt trời vẫn chưa lặn nêncô ấy biết tôi đang khôngtập trung. 

Nghiếnrăng nghiến lợi, tôi cố hết sức để gạt đi mọi suy nghĩ vô bổ khichúng tôi đẩy nhanh tốc độ theo hướng tôi đang dẫn dắt chúng. 

Tôiphải sống sót. emtrai tôi. 

Tôilặp đi lặp lại những lời đó trong tâm trí như một câu thần chú. Mong rằng các đấng Vritra vĩ đại sẽ có thể cứurỗi emtrai tôi và ban phước cho em ấy được sử dụng phép thuật để em có thể có một cuộcsống sung túc nếu tôi thành công. 

Cáichiếc nhẫn kim loại trên tay bỗngthông báo cho tôi rằng có mộtkẻ mới xâm nhập vào phạmvi nhận thức của tôi, ngaylập tức khiến tôi ngưng mơ màng. Tôi dừng lại và giơ một cánh tay bằnghai ngón tay ra để rahiệu choMaeve và Cole.

Họ ngaylập tức hiểu ra tín hiệu và chúng tôi ngay lập tức leo lên cây gần nhất. Khôngthể cường hoá thể lực như Cole và Maeve, tôi giành lấy cành câythấp nhất. Trong lúc vội vã, chân tôi trượt trên một gốc đầy rêu. 

Đầu tôiva vào thân cây với một tiếng động mạnh như tiếng nổ trong khu rừng yêntĩnh này. Tôi thậm chí còn không quan tâm đến cơn đau. Sai lầm lớn hơn màtôi đã gây ra khiến tim tôi như thể rớt ra ngoài . 

Bọnchúng có nghe thấy điều đó không? Chẳng lẽ mọi chuyện đến đây là kết thúc?

Hàngnghìn ý nghĩ nữa lướt qua tâm trí tôi cho đến khi cuối cùng tôi nhận thấy một kết giới mờ xung quanh mình vàkhung cảnh mờ ảo ở phía bên kia kết giới của Cole. 

Lạy Vritra vĩ đại, suýt thì toi cmn đời! Tôi thở phào, ghi nhớ trong lòng sẽ cảm ơn Cole vì phacứu thua đẹp mắt. 

“Nhanhlên!” Maeve thúc giục trong khi Cole tập trung vào việc củng cố kếtgiới của mình.

Tôinhanh chóng nắm lấy bàn tay đang chìa ra của nữ pháp sư, và nhờ sự trợ giúpcủa cô ấy để kéo mình lên cành cây. Tim tôi như muốn vỡ ra khỏilồng ngực khi hơi thở của tôi ngày càng thất thường, nhưng tôi không có thờigian xa xỉ để tập trung lại. 

Maeveđã leo lên cao hơn vài mét.Tôi theo sát, sử dụng chính những tay vịn và chỗ đứng mà cô ấy đã dùngđể leo lên cây trong khi Cole đi phía sau. 

Bangười chúng tôi phải hết sức cẩn thận khi đi ngang qua cây đại thụ. Đi quánhanh có nghĩa là có thể khiến lá rụng khỏi cành làm lộ vị trí của chúng tôi. 

Taytôi đau và chân tôi run lên, nửa vì mỏi và nửa vì sợ. Tôi thật sự ước rằng ấn mark của mình có thể cho phép tôi cường hoá cơ thể, nhưng tôi biết đó chỉ mãi là hy vọng hảo huyền thôi

Cuốicùng, Maeve dừng lại ở một cái nhánh cây và giúp tôi đứng dậy. Những cànhcây ở trên cao này quá yếu để tất cả chúng tôi có thể ở trênmột cây, vì vậy mỗi người chúng tôi ngồi trên cành cây của riêng mình vàôm lấy thân cây để giảm bớt trọng lượng cho chỗ ngồi của chúngtôi. 

Cole,người chuẩn bị tăng cường rào chắn của mình đã dừng lại theo tín hiệu củatôi. 

“Tôisẽ nói cho anh biết khi họ đến đủ gần,” tôi thì thầm. Chúng tôi cần kết giới củaanh ta phát huytoàn bộ ưu thế củanó nếu họ đến gần. 

Haitên kiađang tiến về phía chúng tôi nhưng vẫn còn cách vài trăm mét. Tôi thu hẹp tầm quan sát bằng crest, đến mức tôi có thể lờ mờ nghethấy hai tên elfđang nói chuyện với nhau.

“Chúngta nên quay trở lại, Albold. Chúng ta đã quá xa khỏi lộ trình khảo sát củamình rồi,”một giọng nói vang lên . 

“Chỉ mộtchút nữa thôi,”giọng thứ hai, Albold, đáp lại một cách hào hứng

Chắc cậu có thể chỉ vừa nghe thấy tiếng thỏ rừnghay gì đó thôi,”giọng nói đầu tiên nói. 

Cái tôi cảm thấy không phải là âmthanh,” gã elftên là Albold nói khi tiếp tục đến gần nơi chúng tôi đang trốn. “Nó có cảm giác như một kết nối tinh thần vậy.” 

“Tôithề, nếu cậu không phải làngười của tộc Chaffer thì tôi chẳng dại gì đi với cậu rồi,”người đầu tiên nói. “Dù thế nào đi nữa, thật tốt khi có cậu trở lại—mặc dù tôi chẳng ưu nổitính kỳ quặc của cậu cho lắm.” 

“Cảmơn. cảmơn x2 vì đã hứa sẽ không nói với đại đội trưởng của chúng ta về ‘chuyến du ngoạn’ nhỏ này,”Albold nói với một nụ cười nhẹ khitiếp tục dẫn đối tác của mình đến gần vị trí của chúng tôi. 

“Chúngta chỉ còn ‘du ngoạn’ được chút nữathôi đấy,” têncòn lại nhấn mạnh. “TênAlacryan chết tiệt đó vẫn đangtung hoành ở đâu đây nữa chứ.Dùsao thì, bọn chúng làm cái quái gì ở tận miền Bắcxa xôi này thế?” 

Tôicắn chặt môi nhưng một nụ cườivẫn thoát ra. Anh ấy còn sống! 

“Nếutôi biếtthì chúng ta ra ngoài này chạy vòng vòng làm gì,” Albold chế giễu. 

Ngưng kỹ năng của mình lại, tôi quay sang Cole và gật đầu.Anh ấy gật đầu lại và thắt chặt lớp rào kếtgiới lạiđủ để bao quanh ba chúng tôi. Việc thắt chặt vùng ảnhhưởng đã tăng cường phép thuật của anh ta cho phép anh ta có thêm mana dự phòng để tạo thêm hai lớp kết giới khác nữa. 

Tôikích hoạt crest củamình một lần nữa và tập trung toàn bộ phép thuật của mình vào hai tênelf đang đến gần. Bây giờ chúng chỉ còn cách chúng tôi chưa đầy 50 mét

Lạy Vritra,làm ơn, hãy để bọn chúng chạy vượt qua như những tên do thám khác. 

Cứ vàigiây tôi lại lau đi những giọt mồ hôi lăn dài trên mặt vì sợ những giọtcó thể rơi xuống làm ướt mặt đất. 

Tôicũng nín thở. Tôi biết điềukhông cần thiết. Tôi biết hàng rào sẽ che đi hầu hết những tiếng độngnhưng ngay cả Cole và Maeve vẫn đứng yên như cái cây mà chúng tôi đang ngồi. 

Đưacả hai tay lên, tôi rahiệu‘nămmét’ với đồng đội của mình. Cole nuốt nước bọt khó khănvà biểu hiện của Maeve càng trở nên dữ tợn hơn. 

Tôinhìn xuống gốc cây, hy vọng – cầu nguyện cho chúng đừng nhìn lên. 

Chúng tôi cứng người nhìn xuống.Tôi nhìn quaCole và Maeve nhưng cả hai đều chăm chú vào mặt đất bên dưới chúngtôi. 

Sau đó,chúng tôi nhìn thấy chúng. Hai tênelf.Một kẻ để tóc dài buộc chặt sau gáy trong khi kẻ còn lại để tóccắt xén và tai dài hơn đồng đội một chút. Không giống như tên elf tóc dài vô định nhìn xungquanh, têntóc ngắn luôn cúi gằm mặt khi bước đi. 

Gã đó giảm tộc độ lại, đầu vẫn cúi xuốngnhư thể tìm đồng xu trên mặtđất. 

Làmơn, hãy đi đi. 

Làmơn. 

Bâygiờ hắn tađang ở đối diệncái cây mà chúng tôi đang ở. 

Tôithở dài một tiếng thì đột nhiên, đầu của tên elf giật sang trái. Hắn ta nhìn vào gốc cây. 

Chínhxác hơn, hắn tađang nhìn lớp rêu bám trên gốc. Lớprêu mà tôi đã giẫm phải. 

Nỗisợ hãi mà tôi đã kìm nén liềndần dâng lên lại,đedọa sẽ nuốt chửng tôi. 

Làmơn đi. 

Tên elf tóc ngắn dừng bước và ngẩngđầu lên cho đến khi tôi có thể nhìn thẳng khuôn mặt của hắn ta… và đôi mắt của hắn ta… dường như đang nhìn thẳng vào tôi.

[][] []