The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 772

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1795

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 734

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8205

Chương 199

[][] [] 

GÓCNHÌN CỦA VIRIONERALITH:

Tôingồi xuống chiếc ghế bằng gỗ nghiến, nhìn chằm chằm hai cặp đôi hoàng gia chuẩn bị sẵn sàng mở miệng cãi vãnhau. Thứ duy nhất khiến họ im lặng không lên tiếng là sự tôn trọng dành cho tôi.

Trướcmặt tôi là một cuộn giấy ghi nội dung cuộc họp hôm nay do Arthur gửi đến. Trongtôi dấylên chútnghi ngờ về việc cậu nhócấyđã quyết định không quay trở về ngay lập tức để trốn tránh cuộc gặp gỡ này, nhưng rồi tôi xua tan ý nghĩ đó bằngmột tiếng thở dài.

Ta tha lỗi cho cậu, Arthur. Bởivì chính bản thân tacũng không muốn có mặt ở đây.’Trong thoáng chốc tôi nhìn ngắm vẻ sangtrọng của căn phòng.

Ngọnlửa ấm cúng cháy trong lò sưởi cùng một số tạo tác ánh sáng được đặt bằng đèntreo tường bằng vào dọc theo các bức tường, cả căn phòng như được bao phủ bởikhông khí ấm áp, an lành – như thể để chế nhạo sự thù địch của những người có mặtbên trong căn phòng này.

Ánhnắng cuối cùng vụt tắt khỏi cửa sổ khi mặt trời bị chìm vào sâu trong những đám mây, báo hiệu cho tôi để bắt đầu cuộc họp.“Ngồi đi.Chúng ta bắt đầuthôi.”

Saukhi mọi người ngồi xuống, trưởng gia tộc hiện tại của hoàng gia Glayder hắng giọng.

“Chà,tất cả mọi người ở đây đềuđã đọc qua bản báo cáo của tướng Arthur và tướng Aya, vì vậy tôi sẽđi thằng vào vấn đề. Tôi tin rằng chúng ta nên giữ nguyên lực lượng của mình và chỉ gửi viện quân đến rừng Elshire khi thật sự cần thiết.” Blanie nói. Bấtchấp đôi má hóp và bộ râu rậm rạp bao phủ nửa dưới khuôn mặt đỏ thẫm giống nhưmàu tóc của mình, vị vua loài người vẫn nói một cách quả quyết.

Tôivẫn giữ im lặng và sự trung lập củamình, vì việc của tôi trong trường hợp này là đợi cả haitrình bày xong lí lẽ của họ rồi mới đưa ra chính kiến của mình.

“HộiĐồng Viên Blaine. Gửi viện quân đến biên giới giữa Beast Glades và rừng Elshirekhi thật sự cần thiết chothấy ngài không thèm quantâmgì đến việc bảo vệ vùng đất của tộc Elf.” Merial lạnh lùng đáp lại.

Nhiềunăm là thành viên của hội đồng đã khiến cô con dâu hoạt bát năng động một thời của tôigiờ đã trởthành một nhà ngoại giao sắc sảo và lạnh lùng.

Này, đừng có mà vặn lời tôi, Hội Đồng Viên Merial.” Blaine phản bác. “Báo cáo đã nêu rằng có hai cuộc tấn công riêng biệt,nhưng nó được chỉ đạo vàxảy ra cùng một thời điểm.Điều này cũng có nghĩa là, cho đến nay, chỉ có đúng một cuộc tấn công nhắm vào lãnh thổ củatộc Elf. Nếu so sánh với các cuộc tấn công xảy ra gần như hàng ngày ở Tường Thành, không phải rõ ràng là việc bảo vệ biên giớiSapin cần phải đượcưu tiên hàng đầu ư?”

“Khôngai nói việc bảo vệ rừng Elshire nên được ưu tiên hơn Sapin,” Alduin nói một cách điềm đạm. “Tuy nhiên, giống như việctộc Elf đã đóng quân tại TườngThành đểbảo vệ Sapin, chúng tôi cũng cầncó ít nhất một vài hình thức phòng thủ ở biên giới rừng Elshire, ngài có nghĩ vậykhông?”

“Bảnthân Rừng Elshire đã là một dạng phòng thủ rồi,” Priscilla Glayder nói và chỉ tay vàophần phía dưới của khu rừng trên bản đồ được đặt trước mặt họ. “Thứ sương mù chứa đầy ma lực đã luôn là sự uy hiếp với tất cả mọingười trừ tộc Elf kể từkhi nó xuất hiện. Ngay cả với cuộctấn công được thực hiện vào hôm qua, nó cũng sẽ thất bại nếu ngài bỏ qua chúng.Người Alacryan và những con thú của chúng sẽ bị lạc và chết đói trước khi có thểđến được bất kì thành phố ngoại ô nào của Elenoir.”

“Bảnthân khu rừng cũng làmột phần của Vương Quốc Elenoir,và vẫn còn những bộ tộc elfkhácsinh sống bên ngoài các thành phố,” Alduin lớn giọng. “Nếu với lý do của như của ngài như thế thì tốt nhất Sapin cũng nêntừ bỏ Tường Thành vàcác thành phố nhỏ ở tiền tuyến để có ít phải đất bảo vệ hơn.”

“Làmsao ngài có thể gọi đó là một sự so sánh tướng xứng được!” Blaine gầm lên, đập tay xuống bàntròn. “Cách dễ nhất để đến các thành phố lớn của Elenoir là đi qua phía bắc củadãy Grand Mountains, từSapin. Nếu Sapin để mất những thành phố nhỏ đó, người Alacryan cũng dễ dàng tiếpcận vùng đất của ngài hơn rất nhiều!”

“Hãyxem lại giọng điệu của mìnhđi,Hội Đồng Viên Blaine.”Merial cáu kỉnh, đôi mắt xanh trong trẻo của cô ấy đã trở nên tối tăm. “Ngàihành động như thể tộcelf bọn tôi đang mắc nợ ngài trong khi chúng tôi đã cử rất nhiềupháp sư để giúp lực lượng của ngài chốnglại Alacryan ở vùng biển. Nếu chỉ một phần tư trong số những người lính đó đóngquân tại rừng Elshire thì chúng ta thậmchí không cần phải tổ chức cuộchọp này.”

Cựunữ hoàng loài người lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng của bà như xoa dịu cuộc tranh cãi nảy lửa. “Sự thậtvẫn như vậy. Mắc dù ngài có thể nói rằng rừng Elshire là một phần vương quốc củangài, nhưng không hề bất kỳ thành phố hoặc thị trấnnào bị tấn công trực tiếp cả.Cho đến khi điều đó xảy ra, việc gửi quân đến đó chỉ làm suy yếu các biên giớiliên tục phải đối mặt với các trận chiến không hồi kết.”

Alduinxoa sống mũi và nhắm mắt lại. Khi mở chúng ra, đôi mắt ngọc lục bảo của Alduin nhìn thẳng vào tôi. “Tất cả những gì bọn con muốn là gửi một số ngườilính của mình trởlại Elenoir để họ có thể bảo vệ quê hương của mình.”

“Khôngcó người lính nào củangài cả. Bộ ngàiđã quên ư? Hội đồng được thành lập để thống nhất ba chủng tộc để đứng lên chống lại một đe dọa từ bênngoài. Công việc của chúng ta là dẫn dắt toàn lục địa giành chiến thắng trước phe Alacryan, chứ không chỉ Elenoir,” Blaine phảnbác trước khi quay mặt về phía tôi. “Tôi xin ngàiTổng Tư Lệnh Virion hãy phân minh vì lợiích của cuộc chiến.”

“Ngàinói về sự công bằng trong khi ngài chỉ tập trung vào những gì tốt nhất chovương quốc của chính mình!”Alduin tranh cãi, vành tai đỏ lên. “Và mục đích chung của hội đồng là hợp nhấtba chủng tộc nghe thật trớ trêukhimột trong ba chủng tộc thậm chícònkhông có mặt.”

“Đủrồi!”

Nhữngngười có mặt trong phòng cảm nhận được áp lực mà tôi tạo ra. Ngay cả vớiPriscilla với lõi mana củađang ở giai đoạn màu bạc cũng tái mặt khi cố gắng chống lại nó.

“Tađã nghe từ cả hai phía, và trước khi mọi người tự hạ thấp bản thân mình bằng việc tranh cãinhau như những đứa con nít thì tasẽ nêu lên ý kiển của mình.”

CảBlaine và Alduin đều đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ nhưng đành giữ im lặng.

Tôinhìn mọi người với một ánh nhìn sắc bén trước khi tiếp tục. “Dựa trên số lượngtấn công, Sapin vẫn là đốitượngưu tiên của Alacryan. Như Hội Đồng Viên Blaine đã đề cập, cách dễ nhất để đếncách thành phố lớn của Elenoir là bằng qua phía bắc của dãy Grand Mountains từ Sapin,cũng vì đã có những cuộc tấn công xảy ra gần khu vực đó, chúng ta phảicho rằngphe Alacryan cũng đã biết được điều này. Chúng ta sẽ gửithêm quân để củng cố phòng thủ khu vực đó.”

“Nhưngđiều đó vẫn không-“

Mộtnguồn manakhác tuông ra từ tôi khiếnquai hàm của Alduin đóng chặtlại. 

“Đốivới việc bảo vệ biên giới phía nam của Elenoir, chúng ta sẽ cử một số đơn vị của sư đoàn Trailblazerđóng quân gần đóvà lệnh cho họ chỉ thựchiện các cuộc thám hiểm xuống các ngục tối gần đó để họ có thể nhanh chóng trở lại và trở thànhquân chi viện đề phòngtrường hợp có thêm các cuộc tấn công vào khu rừng.”

Khôngkhí trong phòng vẫn căng thẳng nhưng mọi người có vẻ hài lòng, một chút.

“Đượcrồi,” tôi gật đầu. “Hiện nay. Giờthì tớivấn đề lớn nhất. Liênminh của ta với người lùn vẫn sẽ giữnguyên trong khoảng thời gian này, và sẽ chỉ hướng sự thù địch vào những kẻ thù chung. Ngay cả khi thành lập Hội đồng, các đạidiện của Người lùn luôn có những chương trình nghị sự và sự ưu tiên của riêng họ,nhưng ta hy vọngđiều đó sẽ sớm thay đổi.” 

Tôiquay đầu về cánh cửa duy nhất, và mọi người cũng làm theo. Sau một khoảng im lặng dài, tôi hắng giọng. “Ông vào được rồi đó.”

“Ahh,chết tiệt, tôi lỡquên mất dấu hiệu khi nào vào rồi!”Một giọng nói cộc cằn vang lên từ phía bên kia căn phòng.

Tôicó thể cảm thấy một nụ cười đang nở trên môi mình.

Chiếcnúm cửarung chuyển dữ dội trước khi một người lùn cường tráng với bộ râu trắng dày vàchiếc áo choàng được trang trí có vẻ quá chật bước vào bên trong.

Vớimột nụ cười toe toét, ông ngồivào chiếc ghế trống gần nhất trước khi giới thiệu bản thân. “Buhndemog Lonuid.Rất vui được gặpquý vị.”

GÓCNHÌN CỦA ARTHURLEYWIN:

Bướcxuống những bậc thang đá sắp tới, tôi vẫn bị mê hoặc bởi sự nhộn nhịp của khungcảnh xung quanh chúng tối. Giờ tôi mới nhận ra cái tên “Tường Thành” đã gây hiểu lầm nhiều đếnmức nào.

Mỗibậc cầu thàng dẫn đến một tầng khác nhau trong Tường Thành. Những tầng cao nhất vớikim loại và đá liên tục được các pháp sư con người và người lùn duy trì. Ngoàira còn có các đội pháp sưconjurervà cung thủ đóng quân ởcác tầng trên chịu trách nhiệm bắn hạ kẻ thù bên dưới. 

Liềnkề với nhiều cầu thang kéo dài toàn bộ chiều cao của Tường Thành là hàng chục ròng rọc kéocác thùng mũi tên, vậtdụng và các vật dụng tiếptế kháclên các tầng trên.

Âmthanh của các công cụ va vào đá và thép hòa lẫn vào tiếng bước chân của những ngườilính cũng như người lao động. Nhữngâm thanh sống động ấy không bao giờ lặng đi dù chỉ trong giây lát.

“Xinthứ lỗi vì tiếng ồn,thưa Tướng Quân.Tôi đã được thông báo rằng điều đó khá choáng ngợp đối với những người chưa quen với nó,”Albanth hét lên, giọng ông khá khó nghe được vì tiếng ồnào.

“Quảthực là choáng ngợp,” tôi hít vào một hơi. “Tôi bắt đầu cảm thấy tiếc vì đã mất nhiều thờigian để đến thăm Tường Thành. Nơi này thật tuyệt vời!”

“Mặcdù tôi muốn nhận công trạng chođiều đó,nhưng chính bản thântôi cũng chỉ là mới đến đây thôi. Vị Chỉ HuyTrưởng mà tôi cùng với một số người khác phải nghe theo là người chịu trách nhiệm thiết kế toàn bộ hệ thống và cấutrúc của nơi này,” ông giảithích, vẫy tay chào một vài công nhân.

Chúngtôi tiếp tục đi xuống cầu thang cho đến khi đến một cánh cổng có hai người línhđứng gác.

“Cáctầng từ đây trở xuống thì chỉdành cho binh lính và cấp trên,” Albanth giải thích và chìa huy hiệucủa mình cho hai người lính.

Chào Chỉ Huy!” Hai người đưa tay chào, rồiliếc nhìn về phía tôi một cách bối rối.

Lũ hồ đồ!” Albanth quát. “Bộ các người được dạy là khi gặp một Lance thì phảinhìn chằm chằm họ ư?”

Nhữngngười lính canh giáp mở to mắt, sắc mặt tái nhợt.

Chào Tướng Quân!” Họ ngay lập tức đồng loạt cúi đầu.

Người Chỉ Huy chỉ biết gãi đầu.“Tôi xin lỗi, thưa Tướng Quân. Mộtsố binh sĩ cấp dưới vẫn không thể nhận ra các Lance.”

“Khôngsao đâu,” tôi mỉm cười nhìn những người lính. “Và một lời chào là đủ.”

“Vâng, thưa ngài!” Người lính bên phảiđáp, đứng thẳng lưng chào.

Ngườicòn lại liền nói tiếp.“Thật vinh dự khi được gặp một Lancetiếng tăm lừng lẫy!”

“Chỉcần mở cổng thôi được rồi,”Albanth thở dài, lắc đầu.

Cảhai tranh giành nhau để tháo các bản lề kim loại, và chúng tôi tiếp tục đi xuống. Đến tầng tiếp theo, tôi thấymình vã mồ hôi và mắt hơi cay. “Bộ ở đây có cháy à?”

Ừ thì nói thế cũng đúng,” người chỉ huy đổ mồ hôi nói, kéo cổ áo của mình để hạ nhiệt. “Chúng ta đang đến tầng chứa lò rèn chính của chúng tôi.”

Xuống một tầng cầu thang khác và tôi đã có thể nhìnthấy toàn bộ cảnh tượng hùng vĩ củalò rèn. Khói được thônghơiqua các khe hẹp gần trần nhà, nhưng sàn nhà vẫn bị bao phủ bởi một đám khói mù đen dày đặc. Một lớp nhiệtdày liên tục tỏa ra từ nhiều lò rèn được đặt đồng đều giữa các đội thợ rèn. Các công cụđược treo trên giá khi hàng chục người đàn ông lực lưỡng dùng búa đập xuống cáiđe của họ.

Mộtvài pháp sư người lùnhệ kimloại mà tôi thấy đang nhào nặncácthỏi quặng đúcnhư thể chúngđược làm bằng bột trét. Những người học việc chạy xung quanh một cách bận rộn,một số cầm xô nước trong khi những người khác mang những thùng vũ khí đã hoànthành để chuyển đến các tầng khác, trong khi công nhân tiếp tục duy trì phần sau của Tường Thành để bảovệ họ khỏi kẻ thù ở phía bên kia.

“Xinvui lòng chịu đựng sức nóng thêm một chút nữa,” Albanth nói. “Chúng ta sắp đến rồi, Tướng quân!”

Chúngtôi càng đi sâu xuống càng có nhiều người ở đây. Bên cạnh những người lính và các loạicông nhân khác nhau, còn có một lượng lớn thương nhân và nhà thám hiểm bất hảocũng có mặt.

“Ởđây có một nền kinh tế hoàn toàn riêng biệt nhỉ,” tôi trầm ngâm.

“Hoàntoàn đúng thế, Albanth đồng ý, dùng găng tay lau mồhôi. “Bởi vì không có luật bắt buộc phải phục vụ cho cuộc chiến nên chúng tôi đã đặt ra phần thưởngcho những nhà thám hiểm mongmuốn ghi danh trên thực địa hoặc ở các những nơi khó nhằn hơn. Đó là món tiền hời dễ kiếm đối với họ, và chúng tôi nhận được nguồn nhân lực hầu như không bao giờ cạngồm các pháp sư và chiến binh có thể hình tốt. Hạn chế duy nhất là đôi khi cónhững cuộc cãi vã giữa binh lính và nhà thám hiểm, nhưng điều đó khá hiếm xảyra, vì nếu có xảy rathì các nhà thám hiểm sẽ bịcấm nhận việc ở đây.”

“Vànhững thương nhân cũngđếnđây vì những mạo hiểm giả tậptrung đông đúc ư?” Tôi đoán đang khảo sát dãy quầy hàngvà lều được dựng ở tầng trệt.

“Vâng. Mặc dùhkhông được dựng rạp buôn bán trêncon đường chính, đoạn đường tiếp tế cho binh lính của chúng tôi, và họ cũng bịđánh thuế khá nặng khi làm ăn ở đây, nhưng họ vẫn đến tấp nập,”Albanthcười khúc khích. “Tôi phải thừanhận đây là một ý tưởng khá tuyệt vời của Chỉ Huy Trưởng. Do đó, tiền công cho hầu hết các nhà thám hiểmnhận công việc ở đây thực rachính làsố tiền thuế màcác thương nhân trả để kinh doanh ở đây cho các nhà thám hiểm! ”

“Tuyệtvời,” tôi lặp lại, gật đầu với những người lính gác cúi đầu chào khi được côngnhận. Đó là một ý tưởng tháo vát đã nói lên rất nhiều điều về vị chỉ huy trưởng cấp cao phụ trách toàn bộcấu trúc xã hội không khác gìmột thànhphố cả.

Albanthdẫn đầu và giải tán đám đông ở tầng trệt cho tôi. “Tôi chắc chắn rằng việc bayxuống sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng tôi hy vọng chuyến tham quan nhỏ này đã giúp cậu làm quen với Tường Thành.”

“Tôicảm kích đấy, Chỉ Huy Albanth.”

Ngườichỉ huy mỉm cười, để lộ các nếtnhăn trên mặt.

Chúngtôi đi bộ thêm vài phút nữacho đến khi đến một khu vực yên tĩnh hơn. một căn lều lớn khác thường nổi bậttrên sườn núi với một số pháp sư đứng canh gác. Albanth ra hiệu về phía căn lều màutrắng xa hoa. “Đây là nơi màcác chỉ huyđại đội trưởngdùng để họp. Cậu đếnrất đúng lúc, vìcó một cuộc họp đang diễn ra ngay bây giờ. Thật ra thì tôi đã định đi xuống ngay trướckhi cậu đến.”

“Tôirất vui vì mọi thứ đều ổn cả,”tôi trả lời.

“Thậtbuồn cười khi cậu nghĩ như vậy,” ông cười khúc khích, một lần chìa huy hiệu của mình ra cho các vệ sĩ. “Chỉ Huy Trưởng Trodius, cùng với các chỉ huy khác và một số đại đội trưởng đang ở bên trong.”

Trodius?Tôi nghe cái tên này ở đâu đó rồi thì phải.

Cáclính canh mở cửa và tôi bước vào trong sau Albanth. Bên trong là một chiếc bàntròn lớn với bản đồ chi tiết về nơitrông giống như rừng BeastGlades. Trên bản đồ có một số hình bằng gỗ có hình dạng khác nhau để chỉ ra cácvị trí khác nhau của các ngục tối và quân đội phe tôi.

Cóbảy người đang ngồi xung quanh bàn, tất cả đều mặc áo giáp rách rưới và áochoàng cũ kỹ và hiện đang thảo luận gì đó.

Ởphía cuối chiếc bàn tròn, có một người đàn ông mà tôi chỉ có thể miêu tả làhình ảnh hoàn hảo của một quý ông truyền thống. Đẹp trai, với mái tóc đen mượt được cắt tỉa tỉ mỉ, ông mặc một quân phục hoàn mỹ trông như mới đượcgiặt giũ sạch sẽsáng nay. Đôi mắt của ông rấtsắc bén đăm chiu, tròng đen của ông một chút hơi đỏ.

Ngườiđàn ông dừng lại giữa chừng khi nhận thấy sự đến của chúng tôi và đứng dậy. Ôngấycúi đầu sau khi nhìn thẳng vào tôi. “Chào cậu, Tướng Quân Arthur Leywin.”

Nhữngngười còn lại cũng đứng dậy và cúi chào khi nghe danh hiệu của tôi. Chỉ Huy Albanth đứng thẳng người. “Tôi xin lỗi vì đã đếnmuộn.”

Vì ông có nghĩa vụ phải hướng dẫn cậu Lance ấy xuốngđây nên không hề gì cả,” người đàn ông nói, không biểu lộ cảm xúc.“Làm ơn ngồi xuống và cho phép tôi giới thiệu bản thân. Tôi là TrodiusFlamesworth, chỉ huy trưởng cấpcao phụ trách ở Tường Thành này.”

[][] []