The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 612

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1268

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 371

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2776

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1158

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 13025

Chương 189

[][] [] 

Cậu cần phải làm tốt hơn thế đấy, tướng quân trẻ,” Buhnd nhếch mép và lắc ngón tay.

Vận một luồn lửa vào những luồn gió nhỏ trên lòng bàntay, tôi cố tung đòn vào vị trưởng lão người lùn thêm lần nữa thì một đống tinhcầu gió từ trên không bắn xối xảxuống.

Tặc lưỡi, tôi lờ đi lời khiêu khích của Buhnd và tậptrung vào chiêu thức của Camus. Tôi có thể dễ dàng né chúng, nhưng bỗng mặt đấtdưới chân tôi dâng lên và kẹp chặt chân tôi lại, khiến tôi chôn chân tại chỗ.

Một trong những tinh cầu nhỏ ấy đâm thẳng vào vai tôinhưng nó đem lại cho tôi một cảm giác hệt như bị một quả đại bác bắn thẳng vàongười vậy.

Tôikiềm lại mong muốn chửi thề và chỉ nghiến răng chịu đựng.

Muốn thì chiều.

Phản ứng đầu tiên tôi tính thực hiện là dựng lên một bứctường làm bằng đá hoặc băng để chặn các đòn tấn công liên hồi của Camus, nhưng qua những ngày tập luyện gần đây, tôi phải cốtìm cách tốt hơn để đối phó với những tình huống như thế này.

Điều này có nghĩa là đôi lúc tôi phải tưởng tượng ranhững tình huống khác nhau và tìm ra các giải pháp riêng biệt để giải quyết vấnđề hao hụt mana và sức lực.

Những quả tinh cầu gió ấy có cảm giác hệt như vật thểrắn, nhưng về cơ bản thì chúng chỉ là một đống gió gom vào trong một quả cầu.Từ bỏ việc dựng tường để đỡ đòn,tôi vận một luồn gió bao phủ tay mình.

Thay vì cố gắng đỡ đòn, tôi dùng găng tay gió của mìnhđể chuyển hướng chúng. Hệt như mong đợi, những quả tinh cầu gió của Camus liềnbị đánh bật sang hướng khác.

Cả hai  người mới cần phải làm tốt hơn ấy.” Tôi nhếchmép và hạ tay xuống. Trong tích tắc, tôi bắn găng tay mình vào phiến đất đang kìm chặtchân tôi xuống đất.

Ý tưởng rất thú vị đấy.” Camus gật gù đồng tình trongkhi vẫn lơ lửng trên không trung nhờ lốc xoáy.

Thái độ ngạo mạn đó sẽ khiến cậu mất mạng đấy.” Buhndnói và mỉm cười đầy háo hức.

Vị trưởng lão người lùn liền chạy về phía tôi trongkhi những tảng đá xung quanh bao bọc ông, tạo thành một bộ giáp đá. Trong khiđó, Camus thì giữ khoảng cách và chuẩn bị thần chú khác.

Tôi đã mong sẽ có một đợt bắn xối xả khác từ vị elf,nhưng thay vào đó, một luồn gió hình thành sau lưng Buhnd, gia tăng tốc độ củaông khiến nắm đấm của ông ở ngay sát mặt tôi trước khi tôi kịp chớp mắt.

Buhndrất nhanh, nhưng tôi vẫn kịp phảnứng. Nhưng đó là chỉ do tôi nghĩ vậy.

Khi tôi cố đưa tay lên đỡ, một áp lực vô hình ngăn cảntôi lại. Một lần nữa, lại là cái cảm giác quen thuộc như thể cơ thể tôi chìmtrong chất lỏng đặc quánh.

Camus,trong khi đang tăng tốc choBuhnd,cũng tăng áp suất không khí xungquanh tôi để làm chậm tôi lại.

Trước khi tôi kịp thoát khỏi phép của ông ấy, nắm đấmđá khổng lồ đáng cmn yêu của Buhnd hôn nhè nhẹ lên khuôn mặt tôi.

Tôi dường như bất tỉnh trong tích tắc, và khi tôi kịphoàn hồithì tôi đã thấy bản thân mình nằm trên đất với năm đấm đá của Buhnd chỉcách tôi vài mét.

Lờ đi tiếng đinh tai nhức óc, tôi ép bản thân mình tậptrung lại. Đầu óc tôi làm việc cật lực để tìm cách, và tôi chợt nghĩ về những vếtnứt hình thành trên mặt đất mỗi khi Buhnd đỡ đòn. Bất kì khi nào ông ấy buộc phảiđỡ một đòn tấn công vật lý thì một lỗ hỏm hình thành dưới chân ông như bị mộtthiên thạch va vào vậy.

Ban đầu, tôi nghĩ rằng là do phản lực của thần chú củaông gây ra, nhưng tôi biết rằng mọi thứ không chỉ đơn giản như vậy.

Thử mà đỡ cái này xem!” Buhnd thốt lên và giơ nắm đấmlên không. Tảng đá tạo nên nắm đấm bọc đá dày đặc ấy liền chuyển động như vật sốngvậy. Và thế là nắm đấm bọc đá của Buhnd liền biến thành một cây búa khổng lồ togấp hai lần cơ thể ông.

Một luồn gió rít qua cây búa khi nó chuẩn bị bổ thẳngxuống tôi.

Mình mà ăn cú đó thì xuân này con không về chắc luôn.

Ký ức về những vết nứt hình thành dưới chân Buhnd bỗngùa về ký ức tôi, và rồi tôi chợt hiểu ra.

Vẫn nằm trên mặt đất, tôi giơtay mình lên thẳng về phía cây búa khổng lồ kia. Tôicường hóa cơ thể mình, nhưng không phải để bảo vệ như tôi thường làm. Thay vàođó, tôi hình dung một đường hầm mana Thổ hệ từ bên trong và ngoài cơ thể mình.

Tôi có thể thấy chút lưỡng lự xuất hiện trên gương mặtBunhd, nhưng đã quá trễ để ông kịp dừng đòn đó lại khi nó chỉ cách tôi vài inch.

‘Nếu cái này mà không có tác dụng thì sẽ hơi bị thốnđây.’ Tôinghĩ.

Thanh búa ấy đấm thẳng vào tay tôi như đóng đinh vàotường, và tôi có thể cảm thấy cả cơ thể mình phản đối dữ dội. Thường thì nếutôi mà đỡ đòn đó với một tay thìcánh tay tôi chắc chắn sẽ nát bét ra, nhưng thay vào đó, mặt đất dưới tôi đã hấp thụ phần lớnlực tác động.

Tôi nằm đó, giữa trung tâm của cái hố to bằng cáiphòng tôi với tay vẫn còn giương ra. Cả tay, vai, xương ức và lưng tôi ê ẩm hếtcả lên, nhưng tôi đã thành công.

Buhnd,người vẫn còn mặc bộ giáp đá,nhìn tôi một cách bán tín bán nghi, nhưng rồi ông nở một nụ cười trên khuôn mặtđầy râu.“Cậu đúng là có chút hơi đáng sợđấy, Tướng Quân.”

Tôi cười và cố gắng đứng lên thì bỗng một cơn đau điếngngười ập đến.

Tôi chỉ nằm đó. Không phải chỉ một vài phần trên cơ thểtôi tê nhức, mà là toàn bộ thớ cơ trên người tôi.

“O-Oww,”tôi rên rỉ sau khi cuối cùngcũng ngồi dậy được.

Buhndhủy lớp giáp và chìa bàn tay thôráp của mình ra. “Đau lắm, đúng không?”

Đau kinh khủng khiếp,” tôi thừa nhận. “Mà sao ngài không bị như thếnày?

“Ừthì, ta có thể sử dụng kỹthuật đó thành thạo hơn cậu, và đương nhiên là ta sẽ không ngu ngốc đến nỗi cốgắng chuyển hướng một lực tác động cực lớn như ban nãy đâu.” Vị trưởng lão trảlời và kéo tôi dậy, chân tôi thì gượng gạo lê lết dưới đất vì sự khác biệt vềchiều cao giữa hai chúng tôi.

“Đây, để ta giúp.” Caumus nói và hạ cánh xuống đất. Một ngọngió nâng tôi đứng dậy khi Camus luồn cánh tay tôi qua vai ông.

“Tôiđang định bế cậu ta theo kiểu công chúa mà.” Buhnd nháy mắt.

Đảomắt, tôi tựa vào người Camus. “Chừalại cho cháu chút liêm sĩ nữa chứ.”

“Cậuđã liều một phen đấy, nhưng ta cho rằng là đáng để làm thế đấy.” Camus cười với đôi mắt bị che khuất sau mái tóc ông.

“Bâygiờ thì đúng vậy, nhưng để xem ngày mai cơ thể cháu sẽ ra sao đây.” Tôi rên rỉ, lê lết từng bước bên cạnh vị elf già.

Em tôi chạy đến với ánh mắt đầy lo lắng. “Anh vẫn ổnchứ? Ý em là, em biết là anh rất mạnh, nhưng mà cái hố kia hơi bị to  lắmđấy.

Emily,người đang đi theo sau em gái tôi, chỉnh kính của mình và nhìn vào khu tập luyện.“Hên là cái hố đó không chạm tớinhững cái đĩa dưới lòng đất.”

“Cảmơn vì những lời nói quan tâm của em nhé, Ellies.” Tôi cười trừ rồi quay cô trợ tá ở phía sau. “Chắc sẽ ổnthôi,… đúng chứ, Alanis?”

Mắtcô ấy bỗng chuyển hóa đa sắc màu trong một chốc rồi trở về bình thường. “Cơn chấn động đó đã làm ảnh hưởng đến dòng chảy manatrong cậu nên nó đã gây ra một số nội thương. Tôi khuyên là cậu nên nghỉ ngơi mộtchút đi, Tướng Quân Arthur.”

“Ýhay đấy.”Buhnd đồng tình. “Ta nhớ lần đầuta thử chiêu thức đó thì ta còn bị nặng hơn cậu nhiều. Cậu khá may mắn khi chỉđau nhức một tý thôi đấy.

“Hoặcdo anh ấy giỏi,” em gái tôi nhếch mép nói.

Buhndbật cười. “Hoặc giỏi.”

“HesterCông chúa Kathyln đã đi thăm Hoàng Tử Curtis tại Học Viện Lancelerrồi,”Camus nói vànhẹ nhàng dìu tôi ngồi xuống.

“Ooh,tớ có thể tưởng tượng hàng tácon mắt thèm muốn của những người sắp trở thành hiệp sĩ khi họ nhìn công chúa.”Emily thở dài. “Biết thế tớ cũng đi cùng cô ấy.”

Em tôi cũng gật đầu tán thành. “Em cũng thế. Em có nghe bạn em thường nói là những cậu con trai ởđó khá đẹp trai… và cũng giỏi nữa.”

“Eleanor!Em chỉ mới có mười hai tuổi thôi!”Tôi thốt lên.

Đừng có ‘Eleanor’ này ‘Eleanor’ nọ với em! Em cũng chỉ là một quý cô tò mò bị biệt lập với cả thớigiới ngoài kia chỉ vì là em gái đáng yêu của vị Lance trẻ tuổi nhất lục địa này!” Em ấythan thở, giả vờ lấy tay gạt nước mắt.

Emilythì chỉ cười sù sụ, ngay cảAlanis cũng nén cười còn tôi thì chỉ biết trố mắt nhìn em mình.

Đừng có quá bảo vệ con bé thế! Người vợ đầu tiên củata cũng vào tầm tuổi em gái cậu đó,” Buhnd khịt mũi.

Nhưng con người và tộc người lùn có tiêu chuẩn xã hộikhác nhau,” tôicự lại.

“Ooh,anh đang phân biệt chủng tộc đấyanh hai.” Cô em gái tôi lắc đầukhông tán thành, còn Buhnd thì giả vờ ôm ngực mình nhưbị xúc phạm sâu sắc. Trong khi đó, Camus Alanis chỉ mỉm cười, nhưng không ai trong số họ có ý định nóihộ tôi vài lời.

Tặc lưỡi, tôi nói. “Ừ thì thưa quý cô  Eleanor, anh dám chắc là đám con trai sẽ bu xung quanh em khibiết rằng thằng anh này chỉ cần búng tay phát là tụi nó bay màu khỏi lục địanày trong ba nốt nhạc đấy.”

Mặt Ellie tái đi và em ấy há hốc mồm. “Anh sẽ không làm thế.”

Thỏa mãn với phản ứng đó, tôi chỉ nhún vai và để conbé tự tưởng tượng viễn cảnh sau này rồi tôi đi ra khỏi căn phòng huấn luyện.

Tôi ngồi dựa vào bức tường lạnh lẽo, thở dài khi quansát Emily và em tôi thu gom các thiết bị tập luyện, còn Buhnd thì đang nói chuyệnvới Alanis.

Camusngồi xuống bên cạnh tôi. “Em gái của cậu quả là một người thú vị nhỉ.”

Vâng,” tôi cười khúc khích.

Vị elf già thở dài. “Chắc hẳn cậu rất lo lắng về conbé khi cuộc chiến này nổ ra nhỉ.”

Em ấy và cha mẹ tôi chính là lý do chính cháu thamgia cuộc chiến này,” tôi trả lời và nhìn vô định về phía em gái tôi vàEmily đang bật cười giòn giã.

Ta hiểu điều đó,” Camus trả lời. “Bảo vệ người thân yêu của mình chính là động lực lớnnhất của các người lính đang xả thân mình ngoài kia, nhưng cũng chính sự mấtmát ấy cũng khiến những người lính ấy đánh mất chính mình, thậm chí là nhữngchiến binh vĩ đại nhất cũng không hề ngoại lệ.”

Nghe như một kinh nghiệm xương máu vậy.” Tôi nóinghiêm túc và quay sang ông ấy.

“Đólà một câu chuyện cũ dành cho lúckhác, nhưng đúng vậy. Đó chính là lý do ta đã tìm đến cuộc sống ẩn dật suốtbao năm qua.”

Tôi chớp mắt. “Nhưng Virion có nói rằng ông đã chấp nhận chức vị đại đội trưởng rồimà?”

Một danh hiệu sáo rỗng. Sau khi ta mất vợ và tầm nhìncủa mình trong cuộc chiến lần trước, ta đã không còn ý định chiến đấu thêm lầnnào nữa.” Ông ấy lẩm bẩm. “Trước khi đến đây, ta muốn cống hiến một chút bằngviệc trở thành một đại đội trưởng.”

Khoan. Tầm nhìn của ông?” Tôi lặp lại, nhăn mày trong bối rối.

Camusvuốt mái tóc màu vàng bạc bóng củamình sang bên, để lộ hai đôi mắt nhắm chìm với một đường sẹo dài cắt dọc quamí mắt.

Chờ đã. Ông đang nói rằng suốt khoảng thời gian này ông khônghề thấy gì ư?” Tôithốt lên, không thể rời mắt khỏi ông ấy.

Ngạc nhiên chưa?” Vị elf già nhếch mép và xõa tóc che khuất mặt mình.

Tất nhiên là cháu ngạc nhiên rồi. Chúng ta đã tập luyệncùng nhau suốt vài tuần qua, và chưa một lần nào cháu mảy may suy nghĩ đến điềuđó.Ý cháu là, ngoại trừ khả năngchiến đấu điêu luyện của ông ra, thì thái độ cũng như cách ứng xử của ông khônghề làm lộ việc ông không thấy gì.”

Ta vẫn có thể thấy.” Ông ấy chỉnh lại. “Cần gì phảidùng mắt để quan sát khi khả năng điều khiển phép thuật Phong hệ của ta đã đạtđến trình độ cao đến mức ta có thể cảm nhận dù chỉ là một thay đổi nhỏ ở môitrường xung quanh.”

Tôi chỉ há hốc mồm kinh ngạc. Sau một hồi im lặng, tôihỏi. “Đó là lý do ông vẫn tập luyện miệt mài ngay cả khi đã về hưu ư?”

Việc này thật sự đã tiêu tốn rất nhiều thời gian củata đấy,”ông ấy cười.

T-Tất nhiên rồi nhỉ,” tôi gật đầu, không rõ liệu ông ấy có biết được tôiđang làm gì không.

Với trình độ hiện tại, việc cảm nhận thay đổi khôngkhí từ cái gật đầu của cậu là rất dễ dàng.” Ông nói như thể đọc được tâm trítôi. “Nhưng ta không thể thấy được biểu cảm của người khác, đó là lý do tại saomọi người thường cho rằng ta thô lỗ vàlạnh lùng.”

Cháu hiểu rồikhông có ý định chơi chữ đâu.”Tôi nhanh chóng nói. (Ở đây, Arthur nói là “I see” có nghĩa là hiểurồi, mà “see” cũng có nghĩa là thấy nữa :))))

Đừng lo. Ta đã quen với chuyện này khá lâu rồi.” Ông ấy phủitay.

Tôi lưỡng lự một hồi. “Ông có bao giờ nhớ về khoảng thời gian ông vẫn có thể thấyđược không?” Tất nhiên là có rồi, mình hỏi ngu thật. Ai mà lạikhông nhớ thời mình vẫn còn đủ năm giác quan cơ chứ.

Đôi lúc,” ông ấy trả lời. “Nhưng đồng thời, cũng vì điều cuối cùng ta nhìn thấy bằngchính mắt mình là người vợ của ta nên ta đã có thể giữ cô ấy mãi mãi trong tâmtrí ta.”

Đừng có khóc, Arthur. Đừng có khóc.

Nghe thật đau lòng nhưng cũng thật… ngọt ngào.” Tôinghẹn lời, cố gắng giữ vững giọng nói. “Cháu rất muốn nghe câu chuyện của ngàivào một lúc nào đó.”

Cậu vẫn còn rất trẻ, Tướng Quân Arthur. Không có gì tốtlành khi nghe những câu chuyệnbi đát khi cậu còn cả cuộc chiến này trước mắt.” Camusnói và hắn giọng. “Giờ thì cậu nên đi nghỉ ngơi để ngày mai có thể đến đây vớimột tâm trí hoàn toàn thoải mái.”

Tôi từ từ đứng lên. “Được rồi. Gặp lại ông vào hôm sauvậy.”

Camusvẫy chào tôi, không hề có dấu hiệugì ám chỉ rằng ông bị mù cả. “Và nếu ta mà cảm nhận cậu dám nghĩ đến việc nhẹtay với ta vì câu chuyện ngày hôm nay thì ta sẽ dần cho cậu nhừ tử đấy…”

Đừng lo,” tôi khẽ lắc đầu. “Thật sự thì cháu còn thấy sợ ông hơnnữa ấy chứ.”

Vị elf già cong môi mỉm cười. “Tốt.”

Em tôi cùng khế ước thú của mình theo sau Alanis vàEmily để đến công xưởng trong lâu đài sau khi em ấy nhắc rằng cây cung của mìnhcần được sửa chữa và nâng cấp thêm. Nữ trợ lý của tôi đã thu thập kha khá thôngtin khác xuyên suốt đợt tập luyện này,nhưng cô ấy từ chối tiết lộ chúng.

Alanisnói rằng mọi thứ đều đi theotính toán của cô ấy, và các thông tin mà cô ấy chia sẽ vớitôi sẽ làm chệch hướng kết quảnhư mong muốn. Cô ấyhứa rằng sẽ tiết lộ về tốc độ phát triển của dòng chảy mana trong tôi vào tuầnsau, sau khi cô ấy có thể thu thập dữ liệu từ vật phẩm của Emily.

Đi dọc hành lang vắng người vào đêm hôm khuya khoắtvào những ngày này là lúc để tôi tự do suy nghĩ đủ thứ. Tôi đã nghĩ rất nhiều vềnhững ký ức từ kiếp trước bỗng hiện về gần đây, khiến tôi ngày càng thắc mắc mụcđích thật sự tôi được sinh ra tại thế giới này.

Tôikhông tin rằng tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp, nhưng hiện tại tôi chẳng cóbất kì thông tin nào để tìm ra cách làm thế nào tôi lại đến được thế giới haychiều không gian này.

Tôi biết các asuras, đặc biệt là Lãnh Chúa Indrath biếtrất nhiều thứ, nhưng tôi không thể moi được bất kì câu trả lời nào từ ông ta nếutôi không có gì để đổi trả. Tôi đã mong rằng khi Dicathen giành thắng lợi trongcuộc chiến, LãnhChúaIndrath sẽ chia sẽ một chútthông tin về bản thân tôi, nhưng đó cũng chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi thôi. Có mộtcách khác để giúp tôi có được câu trả lời tôi muốn, và nó cũng là lý do vì saotôi từ chối chấp nhận cổ vật được trao cho các Lances, đó chính là vượt qua lõitrắng để mở khóa lời nhắn mà Sylvia đã để lại trong tôi sau khi chúng tôi chiatay.

Mong rằng việc hấp thụ mana từ sừng của Uto sẽ giúp mìnhtiến vào lõi Trắng, tôi nghĩ một cách đầy nghi ngờ. Sylvie gần như hôn mêkhi cô ấy chăm chú hấp thú mana từ sừng. Ban đầu tôi có hơi lo, nhưng rồi tôitrở nên yên tâm khi cảm nhận được tâm trí thoải mái của cô ấy qua thần giaocách cảm.

Mở khóa và mở cửa vào phòng, tuy nhiên, tôi lại chứngkiến một cảnh tượng còn dấy lên nhiều câu hỏi khác.

Cả cơ thể Sylvie đang phát ra một màu đen tuyền rực rỡ.Điều khiến tôi ngạc nhiên là hình dạng cơ thể cô ấy biến đổi khôn lường. Đôi cánh của cô to ra nhỏ vào, còn đuôi cô ấyrung rẩy rồi co lại. Đôi chân trước của Sylvie bỗng dài ra và nhỏ lại, cònmóng vuốt thì kéo ra trông hệt như một… bàn tay.

“S-Sylvie?”Tôi lẩm bẩm, không rõ có nên làmphiền cô ấy hay nên giữ khoảng cách không.

Sau một khoảng thời gian dài tựa cả tiếng đồng hồ,nhưng thay đổi kỳ quặc trên cơ thể khế ước thú của tôi bỗng chậm lại rồi dần dầntrở lại bình thường.

Tôi nín thở chờ đợi Sylvie làm gì đóbất kỳ điều gì.

Sau đó mắt cô ấy trừng mở, để lộ hai nhãn cầu màu vàngròng.Thở dài một hơi,Sylvie nghiêng đầu.“Arthur? Có gì không ổn à?”

Với ta á?” Tôi hỏi. “Không có gì conổn không?”

Ý người là sao?” Cô ấy trả lời một cách bối rối.

ConCơ thể con đã biến đổi rất kỳ lạ.” Tôi quơ quơ tay mình, không tìm được từ nào để diễn tảnhững gì tôi vừa thấy.

Con ổn mà,” cô ấy trả lời. “Thật ra thì con còn cảm thấy khá tốt nữa là đằng khác!Lượng mana có trong cái sừng này khá xịn đấy.”

Tôi gãi đầu. “Chà, ít nhất con cũng có tiến triển. Với ta thì việc hấpthụ mana của nó khá khó khăn.”

Thật á? Lượng mana trong đó chảy vào trong con rất dễ dàngnhư thể nó là mana của chính con vậy á.”

Tôi có chút nghi ngờ về sự khác biệt giữa việc hấp thụmana của tôi và Sylvie, nhưng cơn mệt mỏi đã thắng thế khiến tôi chẳng còn sứclực để nghĩ ngợi hay điều tra điều đó. “Được rồi, có gì nghỉ ngơi điều độ nhé.”

Cô khế ước thú chỉ khẽ lắc cái đầu nhỏ nhắn của mình. “Không cần thiết đâu ạ. So với chủng tộc hạ đẳng thì con chỉcần ngủ vài giờ là đủ, tranh thủ giờ giấc còn lại để hấp thụ mana còn hơn.”

Tôi ngã uỵch lên cái giường êm ái. “Ừ thì gã hạ đẳng như ta đang rất cần ngủ. Và ta nghi làvài tuần sau thì ta không có thời gian nghỉ ngơi nên giờ ta cần tranh thủ ngủnghỉ nhiều nhất có thể.”

Con có thể thấy rằng cuộc huấn luyện của người đang rấthiệu quả đấy chứ.” Sylv nói. “Con có thể cảm nhận được sức mạnh của người đangdần dần tăng lên đều đặn.”

“Mhmm.Với tiến độ hiện tại, ta sẽ đạtđến lõi trắng ngay khi ta hấp thụ lượng mana từ sừng của Uto,” tôi lẩm bẩm một cách mệt mỏi.

Tuyệt vời,” Sylvie trả lời, giọng nói nhỏ nhẹ của cô ấy như ru tôi vào giấc ngủ. “Giờ thì hãy nghỉ ngơi đi.”

Con… cũng thế,” tôi cố gắng hoàn thành câu trước khi tâm trí tôi chìmvào giấc ngủ say.

[][] []

#Darkie