The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8117

Chương 188

” 

Ngướclên, tôi nhìn Varay khi cô ấy hủy hình dạng phép thuật của mình và trở lại bìnhthường, lớp băng bao bọc cơ thể cô ấy dần dần tan ra.

“Mộttrận đấu rất hay, Tướng Quân Arthur.” Varay thừa nhận và chìa tay ra.

Tôinắm lấy tay cô ấy để cô ấy kéo tôi đứng dậy. “Đúng như mong đợi, có vẻ như tôicòn một đoạn đường dài nữa mới bắt kịp cô.”

“Nếucậu có thể sử dụng kỹ năng đó lâu hơn nữa thì cậu sẽ có cơ hội qua mặt tôi đấy.”Nữ Lance thừa nhận.

“Tôichỉ xem kỹ năng đó như một dạng sức mạnh mượn tạm chứ không phải sức mạnh thậtsự của tôi.” Tôi cười và phủi bụi trên đồ. “Tôi cứ tưởng là mình đã thuần thụcnguyên tố Băng rất nhiều rồi, nhưng khi thấy khả năng của cô hôm nay thật sựkhiến tôi nghi ngờ bản thân mình.”

Varaychỉ nhếch mép một xíu để lộ nụ cười hiếm hoi trước khi đi về phía em gái tôi vànhững khán giả kia.

Ngaykhi tôi đi trở lại chỗ bọn họ, các trưởng lão cùng Bairon và Virion—người đangtrao đổi đồng vàng với nhau vì lý do gì đấy—ngay lập tức công kích tôi với hàngtá câu hỏi và lời khuyên về những gì tôi đã làm sai khi đấu tập với Varay.

“Thầnchú hỏa hệ của cậu rất mạnh đấy, nhưng cậu lại tiêu tốn quá nhiều mana để sử dụngchúng.” Hester nói trước.

“Đúngthế,” Buhnd nói thêm vào. “Và trong vài trường hợp thì nên dùng phép thuật Thổhệ sẽ giúp ích nhiều hơn, ấy thế mà cậu lại chọn thi triển nguyên tố dễ dùng hơn của mình.”

Đầutôi quay vòng vòng khi tôi cố quay sang đối mặt với từng người thì Alanis lêntiếng. “Các trưởng lão. Tôi tin rằng Tướng Quân Arthur sẽ dễ dàng hiểu ý mọingười muốn nói hơn nếu từng người một lên tiếng.”

“Đúngvậy,” Tổng Tư Lệnh Virion. “Hãy cùng ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánhvà phân tích xem cậu tướng quân trẻ tuổi đây đã sai ở chỗ nào!”

Vàrồi tôi ngồi trên một chiếc ghế đá được Buhn tạo ra, tất cả bọn tôi đều ngồithành một vòng tròn như trong các buổi sinh hoạt lớp vậy. Chỉ có điều, lần này,bạn học của tôi có lẽ là một trong những nhân vật cộm cán và quyền lực nhấttrong cả lục địa này.

Ellievà Boo cũng ngồi cùng bọn tôi nhưng giữ im lặng trong khi những người khác bắtđầu chỉ ra những điểm sai của tôi trong trận vừa rồi, và giải thích cho tôi nênlàm gì thì tốt hơn trong các trường hợp như thế trong tương lai.

“Dùnggió để gia tăng tốc độ cho thần chú của mình là một ý tưởng hay đấy, nhưng cáchmà cậu áp dụng vẫn còn quá cơ bản,” Camus giải thích. “Ví dụ này, thay vì dùnggió để ‘đẩy’ thanh lôi giáo, sao cậu không dung hợp cả hai thần chú lại vớinhau? Bằng cách đó, cậu sẽ tạo được một lực xoay để gia tăng độ công phá mà chẳngphải tốn quá nhiều mana.”

Tôiđang chăm chú lắng nghe lời phân tích của vị trưởng lão người elf thì một giọngnói khác vang lên. Là Bairon.

“Bởivì bản chất của nguyên tố Lôi rất khó kiểm soát nên việc biến đổi hình dạng củasấm sét khó hơn biến đổi hình dạng của ngọn lửa. Cách tấn công hiệu quả nhất làtạo ra một thanh Hỏa Giáo và vận lôi hệ bao bọc lấy nó.” Anh ta nói một cáchnghiêm nghị.

“C-Cảmơn vì lời khuyên.” Tôi nói và ngạc nhiên khi thấy anh ta giúp tôi. Tôi biết rằngbọn tôi đều chung một phe, nhưng sau cùng, tôi vẫn là người đã giết chết emtrai anh ta một cách tàn nhẫn.

Đừnghiểu sai ý tôi, thằng Lucas hoàn toàn xứng đáng với những điều tôi đã ban cho hắnta, thậm chí còn hơn nữa, nhưng Bairon vẫn nổi điên dù đã hiểu rõ sự tình.

“Hãyđể tôi cho cậu thêm một lời khuyên khác,” Varay nói. “Khả năng kiểm soát thầnchú Băng hệ của cậu rất tốt, nhưng với tư cách là đối thủ của cậu, tôi phải nóirằng cậu quá dễ đoán vì cậu chỉ toàndùngthần chú Băng hệ để đánh lạc hướng. Tôi cho rằng cả Công Chúa Kathyln cũng đãnhìn thấu được điều này.”

Nữcông chúa gật đầu. “Ngoài thần chú Độ Không Tuyệt Đối ra, hầu hết những thầnchú Băng hệ khác chủ yếu chỉ để đánh lạc hướng đối thủ của cậu khỏi thần chúLôi hệ mạnh mẽ kia.”

Mìnhđã trở nên dễ đoán đến mức đó rồi ư?

Nhưthể đọc được tâm trí tôi, Varay liền nói tiếp. “Tốc độ thi triển và khả năngthi triển của cậu đã bù đắp phần nào cho khuyết điểm này, nhưng tôi cho rằng nếutrong một cuộc chiến dài lâu thì chính điều này sẽ dẫn cậu đến thất bại.”

“Tôisẽ nghe theo những lời khuyên của các người. Cảm ơn”—tôi quay sang Kathyln—“cảhai người.”

Viriontận dụng thời cơ này và đứng dậy và vỗ tay. “Chà, xin thứ lỗi vì đã làm gián đoạnbuổi tập. Giờ thì cứ tiếp tục tập luyện đi Arthur. Ta đặt rất nhiều kỳ vọng vàocháu đấy, đặc biệt là sau khi cháu dành nhiều thời gian để luyện tập.”

TổngTư Lệnh nháy mắt rồi chắp tay ra sau lưng và đi về phía cánh cửa. Cả hai ngườiLances đi theo sau lưng ông và tôi tiếp tục theo dõi họ cho đến khi cánh cửa lớnấy đóng sầm lại sau lưng họ.

“Mệtmỏi thật đấy,” Emily nói và thở dài một hơi.

“Ởchung phòng với hai Lances và Tổng Tư Lệnh đúng là ngột ngạt dữ thật,” em gáitôi nói và nằm lên lưng Boo.

“Balances chứ,” tôi sửa lại. “Anh trai em cũng là một Lance mà, nhớ chứ.”

“Ừthì, nhưng anh là anh trai em trước,” em ấy xua tay nói.

Tôiđứng dậy và duỗi tay. “Anh sẽ xem đó là lời khen vậy.”

“Vậybuổi huấn luyện đến đây là kết thúc rồi chứ?” Kathyln hỏi và cúi đầu xuống.

Emilyđi qua chỗ những cái bảng điều khiển và cẩn thận đọc thông số. “Chà, vẫn còn rấtnhiều mana còn trong đây nếu mọi người muốn tiếp tục luyện tập.”

“Nghehay đấy!” Buhnd thốt lên và đứng phắc dậy. “Nãy giờ ta hơi ngứa ngáy khi xem cậuđấu đấy. Công chúa đây có muốn một trận đấu nho nhỏ không nào?”

Kathylnháo hức gật đầu và đi theo các vị trưởng lão người ra sân tập.

“Cháunghĩ cháu sẽ về phòng vậy.” Em tôi nói và ngáp ngắn ngáp dài.

“Emcó muốn anh dẫn em về phòng không?” Tôihỏi.

Ellielắc đầu, vỗ về cơ thể đầy đặn của Boo. “Em về với Boo cũng được.”

Tôigật đầu, mỉm cười “Chúc ngủ ngon.”

Đôimắt em ấy khép hờ, chào tôi một cách yếu ớt. “Chúc ngủ ngon, các trưởng lão. Ngủngon nha, Emily. Chúc ngủ ngon, cô Emeria. Và chúc ngủ ngon, Lance Arthur.”

Tôi cười. “Cái con bé này.”

Em ấyngây ngô liếc xéo tôi trước khi lon ton ra khỏi phòng, chỉ còn lại Emily,Alanis và hai người lớn tuổi còn lại.

“Cậuvà em gái rất khác nhau, Arthur.” Alanis nhận xét.

Tôimỉm cười “Em ấy chắc chắn giống cha chúng tôi hơn.”

“Vậycậu thì giống mẹ hơn à?” Cô trợ lý Elf hỏi, mắt cô ấy tập trung vào bóng dáng củaKathyln và Buhnd.

Tôicũng nhìn hai người họ đang chuẩn bị trang bị trước khi trận đấu bắt đầu. “Tôikhông chắc, nhưng tôi muốn nói rằng mình là sự pha trộn của cả hai.”

Cậu sẽ giống ai nếu không phải một tronghai người họ?” Hester hỏi.

Tôinhún vai, không biết phải trả lờira sao thì một tiếng ngáp vang lên ngay phía sau.

Quayđầu nhìn lại, tôi có thể thấy đầu của Emily gật gù khi cô cố giữ mình tỉnh táo.

“Emily,”tiếng gọi của tôi làm cô ấy giật mình.

Tớ không ngủ gật!” Cô ấy lần mò với các mặt số trên bảngđiều khiển như đang làm việc.

“Khôngai bảo thế cả,” Tôi cười khúc khích. “Nhưng có lẽ cậu nên nghỉ ngơi một chút.”

“Arthurnói đúng đấy” Alanis nói. “Saukhi quan sát một hồi, tôi biết một chút về việc vận hành các thiếtbị đó rồi.”

Nữ kỹ sư ngáp thêm một cái rồi chỉnhlại chiếc kính. “Cảm ơn, nhưng không sao đâu. Em cần thu thập thêm dữ liệu và so sánhfpu từ trận chiến của Tướng Varay và Arthur.”

“Vềviệc đó, cậu đãkhông thực sự cung cấp cho bọnmìnhbất kì dữ liệu nào trong các buổi huấn luyện của tớ với các trưởng lão trong vài ngàyqua.” Tôi đáp.

Ta cũng đang thắc mắc về việc này.” Camusnói thêm, chuyển ánh nhìn của mình khỏi cuộc đấu tay đôi giữ Kathyln và Buhnd.“Ta rất muốn xem cách thi triểnphépthuật của mình được đo lườngnhư thế nào.”

“Đượcchứ. Tuy nhiên, những con số đó thựcsự không có ý nghĩa gì nếukhông có dữ liệu so sánh cả.” Emily giải thích. “Cháu hiện có một vài trợ lý trong các họcviện đang thử nghiệm các phiên bản cấp thấp hơn của vật phẩm này để lấy đo dữ liệu của học viên ở đó, từ đó chúng cháu có thể thu thập một dãy dữ liệu đủ rộng để làm nền tảng so sánh.”

“Vậychỉ số fpuđược sử dụng để so sánh sứcmạnhgiữa các pháp sư ư?”Tôi xác nhận.

Emilyhào hứng gật đầu. “Chính xác, tuy nhiên mặc dù hiện giờ tớ mới chỉ cóthể so sánh các chỉ số fpu giữa các pháp sư có mặt ở đây, nhưng tớ tự tin hơn khi có thêm dữliệu thì chỉ số fpu sẽchính xác hơn.”

Đôimôi của Camus nở ra một nụ cười, đôi mắt ôngẩnsau mái tóc màu vàng bạc. “Ta tựhỏi, trong số các trưởng lão chúng ta, ai là người mạnh nhất.”

Haitrưởng lão nhanh chóng tranhcãixem ai là người mạnh nhất trong khi tôi lại tiếp tục tập trung vào Kathyln vàBuhnd.

Trậnđấu đã kết thúc. Kathyn gần như đã kiệt sức trong khi Buhnd còn chẳng đổ một giọt mồ hôi. Baoquanh họ là những gaibăng và đất đá cùng với những miệng hố rải rác trên mặt đất, nhưng cả hai đều không gây ra bất kì vết thương nào cho đối phương ngoạitrừ sự mệt mỏi. Cuối cùng côcôngchúa cũng cúi đầu, báo hiệu trận đấu kết thúc.

“Cậucó muốn khởi động một chút với ta không?” Camus bất ngờ đề nghị. “Ta có thứ muốncho cậu thấy.

Trữ lượng mana của tôi gần như đã cạnkiệt hoàn toàn, chân tay tôi đau nhức, nhưng lời nói của vị trưởng lão đã khiến tôicảm thấy hứng thú. “Chắc chắn rồi. Nhưng chỉ khi bà Hester không phiền.”

“Đừngbận tâm đến ta,” Người giám hộ của Kathyln xua tay. “Ta sẽ ở đây và quan sát cả hai người từ xa.”

Khi hai chúng tôi đi ngang qua Buhnd vàKathyln,tôi đưa tay về phíacông chúa và mong đợi một cái đập tay. Nhưng thay vào đó, thứ tôi nhận được lạilà một ánh mắt bối rối trước khi cô ấy ngại ngùng siết chặt tay tôi bằng đôitay của mình.

Tôicố nén cười, tự trách bản thân vì đã mong đợi một cô công chúa biết cách chào hỏibình thường không tồn tại trongthế giới này.

“Haingười xong chưa?” Camus nhếch mép hỏi.

Kathyln,người mà vẫn đang nắm chặt tay tôi, nhanh chóng buông ra và vội bước đi.

Đứng cách nhau vài bước chân, tôi thắt chặtdây đai quanh tay chân và sẵn sàng bắt đầu.

Camushạ thấp thế đứng của mình, chìa một lòng bàn tay ra nhìn tôi. “Trước khi chúngta bắt đầu, ta muốn cậu đấm ta một cú ngay vào đây.”

“Hả?”

“Mộtcú đấm, ngay vào lòng bàn tay này.”

“Chỉmột cú đấm thôi á?”Tôi bối rối xác nhận.

“Mộtcú đấm hết sức, cú mà cậu dành cho kẻ thù của mình ấy.”Ông ta dang rộng hai chân ra một chút. “Nào, ta đã sẵn sàng rồi đó.

“Đượcthôi.” tôi nhúng vai trước khi rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi. Đặt chânngay dưới cánh tay mở rộng của ông, tôi xoay hông, eo, vai và cánh tay theo mộtchuyển động uyển chuyển. Mana dồn lên, kết hợp với cú đấm để tạo ra một hiệu ứngbùng nổ mà không tốn một chútmana nào.

Ngay khi nắm đấm của tôi chuẩn bị đấm thẳng vào lòngbàn tay của Camus thì bỗng nhiên tôi cảm thấy mình như đang đấm xuyên qua một lớpbùn đặc quánh vậy. Tôi thậm chí còn thấy nắm đấm của mình chậm dần đi và nhẹnhàng chạm vào lòng bàn tay.

Vị trưởng lão Elf nắm lấy cú đấm của tôivà lắc lư như thể chúng tôi đang bắt tay nhau. “Xin chào.”

Tôigiật tay mình ra khỏi tay ông ấy. “Cái quái gì thế?”

“Cậulà một đứa trẻ thông minh,hay tìm hiểu điều đó.” Trường lão trả lời.

Nhìnchằm chằm vào nắm tay không hề hấn gì của mình. Sau khi hết ngạc nhiên, tôi có thể dễ dàng suy luận được bằng cáchnào đó ông ấy đã sử dụng thầnchú phong hệ để làm đệm chặn cú đấm của tôi, nhưng tôi không cảm thấybất kì dao động mana xung quanh tay ông.

Hiểuđược gì chưa?” Camus hỏi.

Lôngmày tôi nhíu lại suy nghĩ. “Bằng cách nào đó, ngài đã sử dụng gió để làm chậm cú đấm của cháu.”

“Cậucó nghĩ câu trả lời đó có quá chung chung không?” Trưởng lão cười mỉm. “Ta đã khá nghi ngờ điều này trong những ngàyqua, nhưng có vẻ sautrận đấu tay đôi của cậu với tướng quân Varay đã khẳng định sự nghi ngờ của ta.”

“Chúngta có thể thử lại một lần nữa không?” Tôi lùi lại và đề nghị.

Ôngấy giơ lòng bàn tay lên. “Chắc chắn rồi.”

Tôilại tung một cú đấm, với kĩ năng tương tự. Nhưng vẫn không thể hiểu chính xác ông đã sử dụng gió như thế nào để đạt đượcđiềunày.

“Mộtlần nữa.” Tôi nói với sự bựcbội lộ rõ trong lời nói.

Dựatrên lý thuyết mana cơbản, khi cácnguyên tố đồng hệ va chạm nhauthì sẽlàm suy yếu lẫn nhau hoặc triệttiêuhoàn toàn dựa trên lượng manatungra.

Sửdụng lý thuyết mà tôi đã học được từ một trong nhiều cuốn sách tôi đã đọc khicòn bé, tôi tăng cường nắm đấm của mình bằng năng lượng thuộc tính Phong hệ.

Tôiđã hạn chế lượng mana vìlàmtriệttiêukĩ thuật của Camus không phải mục tiêu của tôi. Khi tôi đấm một lần nữa, lầnnày tôi đã cảmthấy nó. Là ápsuất không khí.

Lầnnày nắm đấm của tôi va chạm mạnh hơn, vang lên một tiếng “Bốp” khá rõ ràng và khiến vị Elf phải lùi lại.

Ôngấy xoa xoa bàn tay của mình “Cậu hiểukhá nhanh đấy.”

Ngài đã sử dụng áp suất không khí.” Tôi hào hứng nói. “Ngài đã tạo ra một khoảng chân không xungquanh cơ thể cháu vàtăng áp suất không khí trong bàn tay để làm chậm nắm đấm của cháu.”

Người trưởng lão nghiêng đầu. “Nhữngthuật ngữ đó thật lạ, nhưng cỏ vẻ cậu hiểu được ý cơ bản của nó rồi đấy.”

“Thậttuyệt vời, làm thế nào ngài đãnghĩ ra điều này?” Tôi hỏi, không kiềm được sự phẫn khích.

Đâylà một thế giới mà tiến trìnhcông nghệ khoa học khác xa kiếp trước của tôi. Ấy vậy mà Camus đã tìm ra cách sử dụng nguyên lý cao cấp củaáp suất không khí lên không chỉ bản thân mà còn lên cả đối thủ để tạo ra một thần chú mạnh mẽ.

Tại sao mình lại không nghĩ ra điều đó nhỉ? Tôitự nhủ.Tôi đã có kiến thức, nhưng lại thất bại trong việc áp dụng nó.

GiọngCamus khiến tôi trở lại thực tại.“Có lẽ cậu đang nghĩ, sao mình không nghĩ ra điều này, phải không?”

Tôinhìn lên. “Vâng-”

“Đólà điều ta đã nghi ngờ từ trước.”Camus trả lời. “Hester, Buhnd, công chúa và ta đều ở đây vì cậu muốn tìm hiểu tất các các nguyên tố vớihy vọng rằng cậu có thể học đượcmột chút về cách bọn ta sử dụng phép thuật để rồi cậu có thể kết hợp nó với phong cách của riêng cậu, phải không?”

“Cơbản là vậy,” Tôi đồng ý.

Giọngcủa trưởng lão trở nên sắc bén. “Chà,vấn đề nằm ở chỗ “phong cách” của cậu đã quá thiên về hướng tấn công, đến mức cậu chưa từng nghĩ đến việc sửdụng những nguyên tố đó đểtạo cách thức phòngthủ mới,ngoài cách rõ ràng như dựngtường chắn.”

“Cậuchỉ nghĩ về về nguyên tố Phong hệ dướidạng một lưỡi dao, hoặcmột cơn lốc xoáy. Cậu luôn nghĩ vềnguyên tố Thổ hệ như một gai nhọn, hoặc một bức tường. Nhưng để thực sự làm chủđược những nguyên tố này, cậu cần phải biết những nét tinh tế trong bản chất củachúng chứkhông phải lúc nào cũng để dùng đểtiêu diệt kẻ thù.”Camus nói, thái độ mỉa mai thường thấy của ông biến mất. “Ta đã thấy cậu nghiêncứu những dấu vết nứt nẻtrên mặt đất trong trận đấu của Buhnd và công chúa. Cậu có biết thứ đó từ đâu không?”

Câutrả lời rõ ràng như ban ngày,nhưng tôi dám chắc đó không phảicâu trả lời đúng nên tôi chỉ lắc đầu. “Không, cháu không biết.

“Bậcthầy nguyên tố Thổ hệ cóthể chuyển hướng lực tấn công của đối thủ xuống mặt đất bên dưới họ. Làm chínhxác như vậy có thể triệt tiêu gầnnhư tất cả lực phát sinh từ cácđòn tấn công vật lý của đối phương.”

Tôiđứng lặng, không thể đáp lại

Camusthờ dài. “Đúng lý ra thì cậuđang ở một vị trí cao hơn cảta, nênta cho rằng thật thô lỗ khi giảng đạo cho cậu như vậy, nhưng hãy để ta tiếp tục. Việc sử dụng cácnguyên tố của cậu là rất tốt, có lẽ là tuyệt vời nữa không chừng. Tuy nhiên, cậu liên tụcchọn cách thi triểnphép thuật thành các đòn tấn công với mụcđích làm tổn thương đối thủ, hoặcgia tăng sức mạnh cho bản thân.Mặc dù điều đó có thểtốt trong các trận đấu một chọi một, nhưng trên chiến trường thì mọi thứ sẽ rất khác biệt.Thời gian cậu có ở đây là rất ngắn, vậy nên hay khiến nó có giá trị.”

Tôinhận ra rằng đã lâu rồi tôi không được giảng đạo như thế này. Điều này để lại một vị chua trên lưỡi tôi nhưng lại rất nhẹ nhàng.

Camuschìa tay ra và mỉm cười.

“Ôngđã đúng, Camus. Cảm ơn ông.” Tôi đáp lại bằng một cái bắt tay.

[] [] []