Ý chí được định hình
“…Về rồi à.”
Trước mắt tôi là cánh cửa ra vào quen thuộc.
Dù chỉ rời nhà khoảng nửa ngày, tôi lại thấy một cảm giác thân thuộc kỳ lạ. Chắc vì những gì xảy ra hôm qua quá đọng lại trong tôi.
…Mà thật ra, hầu hết thời gian tôi chỉ ngủ thôi.
“À, trước khi vào nhà, phải nhắn cho Miku-san đã.”
Nhớ lại lời hứa với Miku-san, tôi lấy điện thoại từ túi quần. Vuốt màn hình, tôi mở biểu tượng liên lạc mới toanh, nhắn một tin đơn giản: “Tôi vừa về nhà an toàn.”
“Ối! Trả lời nhanh thế!”
Chỉ vài giây, tin nhắn đã được đọc. Miku-san đáp lại vỏn vẹn: “Cố lên!!”
Lời nhắn ngắn gọn, không hoa mỹ, nhưng lại là thứ tôi cần nhất lúc này. Tôi bất giác mỉm cười.
“Haha… Vâng, tôi sẽ cố.”
Lấy thêm chút dũng khí, tôi cất điện thoại, nắm chặt chìa khóa. Vai phải đeo cặp sách, tay trái cầm túi tiện lợi.
“…Được rồi.”
Trong túi là cây kem mà Rei đòi, may mắn mua được, được bọc kỹ bằng đá khô. Hôm qua kem tan chảy, làm túi ướt nhẹp, nên hôm nay tôi ghé siêu thị lấy đá khô để tránh lặp lại. Mua thêm một cây kem khác để lấy đá khô hơi tốn kém, nhưng giờ nó đã yên vị trong dạ dày tôi.
Thành thật, yêu cầu của Rei khá vô lý, tôi chẳng cần mua cũng được. Nhưng đã hứa thì phải làm. Phá vỡ lời hứa một cách đơn phương là điều tôi không chấp nhận. Không phải vì tôi thấy tội cho Rei hay áy náy gì.
Đây là vấn đề nguyên tắc. Nguyên tắc.
Tôi đã quyết thay đổi, nhưng nếu hành động như lũ người kia, tôi sẽ trở thành kẻ tệ hại thật sự. Vì thế, việc tôi tự hứa, tôi sẽ làm đến cùng—đó như cách thể hiện ý chí của tôi.
“—Về rồi đây.”
Lau mồ hôi lấm tấm trên trán, tôi mở cửa.
Luồng gió mát từ trong nhà tràn ra, làm dịu cơ thể nóng ran.
“Quả nhiên trong nhà mát thật.”
Không có ánh nắng trực tiếp, cái nóng dịu đi đáng kể. Tôi cởi đôi giày hơi ẩm vì mồ hôi.
“Hử?”
Đột nhiên, từ tầng hai vang lên tiếng bước chân dồn dập. Ai đó đang chạy xuống.
“Ha, ha! Trễ thế hả!!”
Là Rei.
Như thường lệ, cô nhóc nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh. Nhưng quanh mắt có quầng thâm, mái tóc thường chải chuốt kỹ lưỡng hôm nay lại rối bù.
“Mẹ nhắn là hôm qua anh ngủ ở nhà bạn?”
Cô nhóc nhìn tôi dò xét, giọng đầy bất mãn.
“Ừ, đúng thế.”
Tôi thẳng thắn thừa nhận, khiến Rei thoáng ngạc nhiên.
“…Vậy sao không nhắn cho em? Anh đọc tin nhắn của em rồi, đúng không?”
Thật ra là vì tôi thấy phiền, nhưng nói thẳng giờ thì hơi khó.
“Xin lỗi. Anh mải chơi với bạn nên quên.”
“Hừ? Không trả lời em, nhưng lại nhắn cho mẹ đàng hoàng…”
Rõ ràng cô nhóc đang bực mình.
“Với lại, hừ, anh mà có bạn? Có thật không đấy? Em chưa nghe anh nhắc đến bao giờ.”
Giọng điệu chắc nịch như thể bảo tôi nói dối. Vì đúng là tôi có nói dối một phần, nên tôi không thể lớn tiếng phản bác.
Thấy tôi im lặng, Rei đắc ý, nở nụ cười khinh thường quen thuộc.
“Chắc vì lười mua kem nên bịa ra chứ gì? Hay là không mua được? Em nghe trên mạng bảo cây kem đó đang hot, khó kiếm lắm.”
(…Con nhỏ này.)
Biết thế mà vẫn bắt tôi mua sao?
Tôi bất giác siết chặt túi tiện lợi.
Dù đã đoán trước, nhưng khoảnh khắc này càng khẳng định: Rei của ngày xưa, người từng gọi tôi là “onii-chan” và quấn quýt, đã không còn nữa.
“Hừ…”
Bình tĩnh. Giờ chưa phải lúc nổi giận. Trước tiên, đưa cái này đã.
“Rei, này.”
“Hả? Gì đây?”
“Kem. Hôm qua anh không đưa được, xin lỗi.”
“Hừ.”
Rei nhận túi, kiểm tra cây kem bên trong.
“Này, Rei. Thôi mấy chuyện kiểu này—”
Tôi định nhẹ nhàng khuyên cô nhóc dừng lại.
“—Em giờ không muốn ăn loại này. Này, đi mua loại khác đi.”
“Hả?”
…Nhưng sự quan tâm của tôi bị dập tắt ngay lập tức, thay vào đó là một yêu cầu ngớ ngẩn.
“Hôm nay thì… ừm, loại ở siêu thị kia kìa, được không? Chỗ đó hơi xa, nhưng ít bị bạn bè bắt gặp. Mà, để anh vừa về đã đi tiếp thì hơi ác, nên nếu anh năn nỉ thì—”
Rei lải nhải một mình, nhưng tôi chẳng còn tâm trạng nghe.
Chậm rãi, nhưng chắc chắn, trái tim tôi nguội lạnh. Những kỳ vọng nhỏ nhoi dành cho cô ta vỡ tan tành.
(…Rei.)
Trước đây, tôi chẳng cố tìm hiểu gì. Nhưng hôm qua, tôi nhận ra đó là sai lầm. Nhìn lại mọi thứ, một khả năng hiện lên.
—Có thể, trong số những người tôi gặp, có ai đó thực sự trân trọng tôi, mà tôi không nhận ra.
Nhưng khả năng đó khiến tôi hơi do dự. Vì nếu đúng, nó cũng áp dụng cho những cô gái từng làm tôi tổn thương. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng nếu trong số họ, có ai hành động vì nghĩ cho tôi… thì tôi phải làm sao? Tôi bối rối.
Vì thế, tôi muốn tìm hiểu thêm về những người từng tổn thương tôi. Biết đâu, hiểu họ sẽ thay đổi điều gì đó.
(Nhưng tôi ngây thơ quá.)
Đối diện với Rei lúc này, tôi nhận ra suy nghĩ của mình ngây thơ đến mức nào.
Tôi không thể hiểu nổi những kẻ giẫm đạp cảm xúc người khác vì lợi ích riêng. Dù họ làm vậy vì thích ai đó, thì cũng không thể tha thứ.
Rei vẫn luyên thuyên trước mặt. Nhìn cô ta, tâm trí tôi trở nên rõ ràng lạ lường.
—Tôi đã luôn chịu đựng.
Vì Sakura-san, người nhận nuôi tôi. Vì cảm giác tội lỗi khi gián tiếp cướp mất Sakura-san khỏi Rei. Nhưng giờ, tôi biết đó là sai lầm.
Chịu đựng mà không nói gì khiến việc đáp ứng yêu cầu của Rei thành chuyện đương nhiên. So với trước, thái độ của cô ta càng ngày càng quá quắt. Cô ta nghĩ chỉ cần yêu cầu là tôi sẽ làm, nói gì tôi cũng không phản kháng. Những ngày tháng đó tạo nên Rei của bây giờ.
Mối quan hệ chỉ biết lợi dụng lẫn nhau này chẳng tốt cho tôi, và cũng chẳng tốt cho Rei.
—Thái độ của Rei khiến cảm xúc mơ hồ trong tôi trở nên rõ ràng.
Tôi từng nghĩ sẽ cố hiểu những cô gái làm tôi tổn thương, sẽ thử tiến gần họ hơn. Vì tôi cảm thấy mình cũng có lỗi. Nhưng đó chỉ là tự thỏa mãn. Làm thế chẳng thay đổi được gì. Quá khứ không thể xóa, và tôi cũng chẳng thể giả vờ như chưa có gì. Dù có dùng lời hoa mỹ, con đường của tôi và họ đã rẽ nhánh, giờ chẳng thể giao nhau.
Vậy thì, tôi sẽ khiến họ hiểu.
Hiểu rằng hành động của họ đã làm tổn thương, khiến người khác đau khổ ra sao. Hiểu rằng hậu quả của họ là hiện tại này.
—Đó là chút lòng thương cuối cùng của tôi.
“Nên, ừm, em cũng đi cùng anh được, hay đúng hơn là em muốn đi cùng… (lẩm bẩm)” (trans: muốn đi nhưng cứ sĩ, cứ tsun cơ )
Chẳng hiểu sao, Rei đỏ mặt, liếc nhìn tôi. Trông cô ta như nữ chính trong một bộ romcom, đang ngại ngùng với nam chính. Nếu không phải tình huống này, có lẽ tôi sẽ thấy dễ thương.
Nhưng tiếc thay, giờ tôi chẳng cảm nhận được gì.
Ngược lại, nhìn thái độ vô tư như chẳng có lỗi lầm của cô ta, tôi càng muốn khiến cô ta hiểu rõ hơn.
—Lòng tốt và sự dễ dãi trông giống nhau, nhưng khác biệt.
Lòng tốt là sự thấu hiểu, tôn trọng, và đồng hành cùng người khác. Nhưng sự dễ dãi thì không. Dễ dãi là nhắm mắt làm ngơ trước khuyết điểm, vấn đề của họ, chỉ biết chấp nhận vô điều kiện.
Tôi của trước đây luôn nghĩ đó là “lòng tốt”. Nhưng giờ tôi hiểu. Đó là sự dễ dãi—loại khiến người khác trở nên tệ hơn.
Mọi hành động của tôi trong quá khứ đã tạo nên hiện tại này.
Vậy thì, tôi sẽ vứt bỏ sự dễ dãi.
Dù bị ghét, bị oán trách, hay xa cách, tôi sẽ không bao giờ nhầm lẫn giữa lòng tốt và sự dễ dãi nữa.
Vì thế—
“ Nói xong chưa? Muốn ăn kem khác thì tự đi mà mua.”
Bắt đầu từ đây, tôi sẽ bộc lộ cảm xúc thật của mình, những thứ tôi đã kìm nén bấy lâu.