The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

(Đang ra)

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Mikawa Ghost

Thế thì, tại sao mọi người cứ quấy rầy tôi thế này?

35 1982

Fate/Grand Order

(Đang ra)

Fate/Grand Order

TYPE-MOON

Trong phần tiếp theo - Cosmos in the Lostbelt, Cơ Quan CHALDEA phải đối mặt với hiện tượng Tẩy Trắng Địa Cầu và cần phải giải quyết các sự kiện liên quan đến Hiện Tượng Thanh Lọc Lịch Sử Dị Văn.

14 1245

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

45 274

Kể từ khi có thể nhìn được thanh trạng trái, tôi đã lập nên một hậu cung

(Đang ra)

Kể từ khi có thể nhìn được thanh trạng trái, tôi đã lập nên một hậu cung

マルコ

Đây chỉ là một câu chuyện lãng mạn nhẹ nhàng (có hơi chút damdang) mà thôi.

9 11

Tôi đã nhận ra bản thân ngây thơ như nào, cho nên giờ tôi sẽ bắt họ hiểu ra - Chương 8 : Điều sâu thẳm trong trái tim

“Ôi, x-xin lỗi nhé! Chị lỡ đi quá xa rồi!”

“K-không sao đâu.”

Thú thật, tôi khá bất ngờ. Không ngờ một người mới gặp như Miku-san lại chạm đến phần sâu kín trong tôi—hay đúng hơn, tôi luôn nghĩ chẳng ai quan tâm đến nội tâm của mình.

“Bỗng nhiên bị hỏi thế này, bình thường ai cũng lúng túng, đúng không!”

“Ừm… vâng.”

“Đúng chứ… haha…”

Miku-san cúi đầu, vẻ áy náy.

“Quên chuyện này đi nhé! Chị thật sự xin lỗi!!”

“K-không sao đâu, chị không cần xin lỗi mãi thế đâu!”

Tôi định nói không sao, nhưng—

“—Nhưng mà!”

Khí thế mạnh mẽ của Miku-san khiến lời tôi định nói nghẹn lại.

“Chị không thể làm ngơ khi thấy Haruto-kun trông khổ sở như đang vật lộn để sống!”

“Khổ sở… sao?”

Một từ bất ngờ. Tôi từng bị gọi là đáng thương, bất hạnh, nhưng “khổ sở để sống”? Đây là lần đầu.

“…Ừ. Nhìn cách cậu quan tâm đến chị, hay cách trả lời mẹ nuôi, chị thấy cậu xem nhẹ bản thân—như thể chẳng coi mình quan trọng.”

Tôi thoáng giật mình. Đúng như Miku-san nói, tôi thường chẳng nghĩ cho bản thân. Mọi thứ đều bị đẩy ra sau.

—Như thể đó là cách để chuộc lại tội lỗi của tôi.

“Vậy mà cậu lại lo lắng quá mức cho người xung quanh, kể cả chị.”

“Vâng… đúng thế.”

Nghĩ kỹ, điều đó thật méo mó. Có người có thể ca ngợi tinh thần hy sinh là đáng tự hào, nhưng hy sinh mà không màng đến bản thân gần như là một căn bệnh. Bởi vì, nó cho thấy phải có một lý do đủ lớn để thúc đẩy tôi làm vậy.

“Chị không nghĩ đó là sai.”

“Hả?”

“Sao? Cậu tưởng chị sẽ bảo cậu sai à?”

“V-vâng.”

Tôi luôn thấy hành động của mình méo mó, nên nghĩ Miku-san cũng sẽ nói thế… Nhưng không phải sao?

“Sai hay đúng, thật ra chị chẳng biết. Vì đó là lựa chọn của riêng cậu, đúng không? Vậy thì người ngoài như chị chẳng có tư cách gì để phán xét ‘đó là sai’ cả.”

—À, đúng rồi.

Dù tôi hành động để giữ lời mẹ, nhưng cuối cùng, chính tôi đã chọn con đường này. Những chuyện bất công liên tiếp khiến tôi quên mất điều đó.

“Nhưng chị muốn nói một điều.”

Miku-san ngồi thẳng, nhìn tôi nghiêm túc. Tôi vội ngồi ngay ngắn, đối diện chị ấy.

“Haruto-kun.”

“V-vâng.”

“Cậu phải trân trọng bản thân hơn!”

“Vâng! …Hả?”

Tôi tưởng chị ấy sẽ nói gì to tát, hóa ra chỉ thế thôi?

“Ha, cậu vừa nghĩ ‘chỉ thế thôi’ đúng không?”

“K-không mà!”

Trời, bị phát hiện rồi!

“Trời ơi—”

Miku-san cười, trông vừa ngán ngẩm vừa đáng yêu, dù chị ấy lớn hơn tôi.

“Đời cậu là của cậu, muốn sống thế nào thì tùy, tôi nói có thể hơi phũ nhưng nó là như thế. Nhưng cậu biết không, có người quan tâm đến cậu. Vì họ, cậu không được nghĩ mình bị tổn thương cũng chẳng sao.”

“Người quan tâm đến tôi…”

“Có chứ. Ngay đây này.”

Miku-san cười tươi.

“Chị quan tâm đến cậu, và dĩ nhiên là lo lắng cho cậu.”

“…Chị Miku-san sao?”

“Dĩ nhiên! Gặp nhau thế này, với chị, cậu không còn là người xa lạ. Cậu vụng về, đầy vết thương, nhưng biết nghĩ cho người khác, tốt bụng, hơi chậm hiểu—là một người quan trọng với chị.”

“—”

Lời nói như ôm lấy toàn bộ con người tôi khiến tôi suýt khóc. Nước mắt chực trào.

“…Ư.”

Nhưng tôi kìm lại. Tôi bây giờ không xứng đáng với sự dịu dàng ấy.

“Vậy nên… ơ, khoan? Chị đang nói chuyện nghiêm túc, sao cậu nhìn chị kiểu mắt ướt thế!?”

…À, mà bị gọi là vụng về, chậm hiểu thì tôi muốn phản đối chút, nhưng thôi.

“…Không có gì đâu.”

“Nếu thế thì tốt… Khụ!”

Miku-san ho nhẹ, kéo lại không khí nghiêm túc.

“Chị không muốn thấy một đứa như cậu đau khổ, và cậu cũng không muốn thấy người thân của mình khổ sở, đúng không?”

Tôi thử tưởng tượng. Miku-san gặp khó khăn, trông đau đớn…

“Ư, không, tôi không muốn!”

Nỗi đau trong ngực mạnh hơn gấp bội so với khi bị Hina-san từ chối. Chỉ tưởng tượng thôi mà đã thế, nếu thật sự xảy ra, tôi…

“Ừ, chị biết cậu sẽ nói thế mà.”

“Miku-san.”

“Nỗi đau, cảm xúc cậu đang chịu, mỗi lần cậu tổn thương, những người quan tâm cậu cũng cảm nhận được, cậu biết không?”

“—!”

Họ cũng cảm nhận được nỗi đau này? Vì những hành động của tôi?

Hình ảnh tôi từng tự hào hy sinh vì người khác hiện lên trong đầu.

“Ư, tôi…”

Một cơn hối hận lớn ập đến. Trước giờ, tôi nghĩ chỉ cần hành động vì ai đó là đủ. Tôi chịu đựng được, thậm chí nghĩ đó là hình phạt cho việc tôi còn sống.

—Trời, suy nghĩ đó thật ích kỷ và ngạo mạn.

Giờ tôi mới nhận ra mình tự cao đến mức nào. Tưởng rằng mình quan tâm người khác, nhưng hóa ra tôi chỉ nhìn vào bản thân… Không, có khi tôi còn chẳng thấy chính mình.

Hành động vì ai đó, liệu có thật sự tốt cho họ? Có thể tôi đã giúp được ai đó, nhưng liệu đó là cách đúng? Có cách nào tốt hơn không? Có cần giúp không? Những câu hỏi ấy, tôi chẳng có câu trả lời.

Tệ hơn, tôi nhận ra mình đã xem nhẹ lời nhắc của mẹ—lời cuối cùng rằng tôi phải “sống”.

“Nhưng… làm sao đây?”

Giờ thay đổi cách sống này là điều không thể. Nó đã ăn sâu vào con người tôi.

“Hmm… Vậy thì, cậu thử sống thật với bản thân hơn xem?”

“Thật với bản thân?”

“Ừ. Nói ra những gì cậu nghĩ, muốn nói. Đó là cơ bản của giao tiếp, nhưng ít người làm được lắm.”

Lời nói như đâm vào tim tôi. Chính tôi ngày trước đã từng như thế, nên lời Miku-san càng thêm sắc bén.

“Con người không hoàn hảo như mình nghĩ. Bảo đoán ý người khác, ai làm được? Cậu cũng thế, đúng không?”

“…Vâng.”

“Cảm xúc của cậu cũng vậy. Không nói ra, làm sao người khác biết được?”

Miku-san nói, giọng thoáng buồn. Có lẽ chị ấy cũng từng trải qua điều tương tự?

“Vậy nên, hãy thử nói ra đi. Nỗi đau, nỗi buồn, sự tức giận của cậu… Có thể sẽ tạo ra kẻ thù, nhưng chị sẽ luôn là đồng minh của cậu.”

“Miku-san…”

Tôi luôn nghĩ mình chỉ có một mình. Nhưng hóa ra, vẫn có người sẵn sàng làm đồng minh cho một kẻ như tôi.

“Làm được thế, chắc chắn cậu sẽ sống dễ chịu hơn!”

Miku-san lại cười rạng rỡ. Tôi gật đầu thật mạnh, đồng ý với chị.

“…Vâng!”

Thấy tôi như vậy, Miku-san hơi bất ngờ, nhưng khẽ nói “Tốt rồi” và mỉm cười.

“…Mà, Haruto-kun chưa khỏe hẳn, vậy mà chị nói dài quá.”

“Ơ, à.”

Nhìn đồng hồ treo tường, đã quá nửa đêm.

“Thôi, đi ngủ nào.”

“Vâng.”

Cả hai đứng dậy.

“À, chị ngủ ở phòng ngủ đàng hoàng, đừng lo nhé!”

“Tôi không lo chuyện đó đâu!”

“Thật không? Nếu cậu muốn, chị sẵn sàng ngủ chung đấy?”

“Hả?”

Ngủ chung với Miku-san? Nghe sao mà… thú vị thế nhỉ—khoan!

“Không cần đâu!”

“Haha, tiếc ghê. Thôi, ngủ ngon nhé~”

“Vâng, chúc chị ngủ ngon.”

Tiễn Miku-san rời phòng khách, tôi tắt đèn, nằm xuống sofa giường.

“Thật với bản thân, huh…”

Lời Miku-san vang vọng trong đầu. Tôi đã dùng “vì người khác” như cái cớ để né tránh đối diện với bản thân. Làm thế thì dễ, chỉ cần nghĩ đến việc giúp người là đủ. Giờ ngẫm lại, có lẽ tôi từng say mê cảm giác “toàn năng” khi giúp ai đó. Thật là một cách hành xử vô trách nhiệm, chỉ để thỏa mãn bản thân.

Kết quả, tôi giờ chẳng dám nói điều mình muốn, chỉ biết làm theo ý người khác, trở thành một công cụ tiện lợi. Có lẽ đây là quả báo.

“Mình không thể tiếp tục thế này.”

Trái tim tôi đã chạm ngưỡng giới hạn. Tôi biết mình phải thay đổi. Và hôm nay, tôi nhận ra sự ngu ngốc của bản thân.

“…Mẹ, con sẽ thử thay đổi.”

Dù kết quả có thể sẽ không trở thành “người tử tế” như mẹ mong muốn.

—Xin mẹ hãy dõi theo con.

“Haa…”

Kỳ lạ thay, đầu óc tôi nhẹ nhõm, như thể mọi muộn phiền tan biến. Một luồng sức mạnh dâng lên trong cơ thể.

“…Ngủ ngon, Miku-san.”

Hôm nay thật sự đầy biến cố. Nhưng cuộc gặp với Miku-san là điều khắc sâu nhất trong tôi. Nếu không gặp chị ấy, tôi chắc chắn sẽ lặp lại sai lầm, và rơi vào tình trạng tồi tệ hơn.

—Chị ấy đúng là thiên thần của tôi.

◇◇◇ Góc nhìn của Kusunoki Miku ◇◇◇

“Haruto-kun…”

Vào phòng ngủ, tôi nghĩ về cậu ấy, người vừa trò chuyện với tôi.

“Cuối cùng vẫn không biết được cậu ấy đang mang gánh nặng gì… Nhưng ít nhất, cậu ấy đã thấy khá hơn, đúng không?”

Thật lòng, tôi không chắc lời mình chạm được bao nhiêu đến trái tim cậu ấy. Nhưng tôi đã cố gắng hết sức, đặt cả tâm tư vào từng lời.

“Chỉ mong gánh nặng của cậu ấy nhẹ đi chút thôi.”

Tôi nhớ lại hình ảnh cậu ấy ở công viên—mệt mỏi, vô hồn như thể sắp tan biến.

“—Lần này, chị sẽ giúp cậu.”

Dù có chuyện gì, ý định này của tôi sẽ không thay đổi.

“Nhưng trước tiên…”

Tôi cần hiểu rõ tất cả về cậu ấy.